Darcy trở về trang viện Netherfield từ chuyến cưỡi ngựa ban sáng với lòng ngưỡng mộ được gia tăng đáng kể đối với miền nông thôn mà trang viện này khiêm tốn nép mình. Những khu trang trại rất ngăn nắp gọn gàng, và với mùa thu hoạch gần đây thì nó có vẻ rất thịnh vượng. Những cánh đồng phì nhiêu được bao quanh bởi những bức tường đá, và các dãy hàng rào, hoặc các cây gỗ theo một phong cách khiến chúng trông rất thoải mái với khẩu vị của một thợ săn hoặc kỵ sĩ thành thạo.
Vùng đất thuộc về trang viện Netherfield thật sự cần nhiều chăm sóc hơn, nhưng Darcy không thấy có gì hư hại đáng kể mà dưới một sự quản lý cẩn thận và nguồn vốn lại không có thể tu sửa lại theo thời gian. Tổng kết thì đây là một trang viện gọn gàng với một số vấn đề ở mức tối thiểu nhưng chúng sẽ dạy cho Bingley biết cách làm một nam chủ nhân với tài sản là ra sao.
Bước xuống khỏi yên, chàng nhẹ vỗ một cái nồng nhiệt lên cần cổ to lớn của chú ngựa Nelson, rồi vuốt nhẹ xuống vành trán rộng của nó, sau đó kết thúc với một thỏi kẹo ngọt ấn ngay vào chiếc mõm mềm mại của nó. Gọn gàng hút lấy viên kẹo từ tay của Darcy, Nelson hí vui với đầy tự tin. Bật cười, Darcy trao dây cương cho một cậu trai chăm ngựa vừa bước ra khỏi khu chuồng.
Một nam nhân sở hữu tài sản. Một nụ cười nhẹ mà hầu như không thể thấy được thoáng hiện trên khuôn mặt Darcy khi chàng nghe lời nói ấy vang vọng trong đầu mình, nhưng đấy là tiếng nói của phụ thân chàng. Dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của phụ thân, Darcy bắt đầu ở độ tuổi rất trẻ đã hiểu rõ những từ ấy có nghĩa gì. Chàng thề rằng kỷ niệm đầu tiên của tuổi ấu thơ mà chàng có thể nhớ là mình dạng chân trên một yên ngựa, an toàn ngồi vững trong lòng của phụ thân, đôi tay xoắn lấy bờm ngựa trong khi phụ thân chàng rong ngựa kiểm tra mùa màn của những trang trại và sản nghiệp của trang viện Pemberley.
Có thể đấy chỉ là sức tưởng tượng của chàng, bởi lúc ấy chàng chỉ mới vừa lên ba, nhưng ký ức ấy đủ rõ rệt để có sức thuyết phục ngay cả chính phụ mẫu của chàng rằng đấy là một ký ức có thật. Chuyến cưỡi ngựa hôm ấy được xem như là lần giới thiệu của chàng đến địa vị của mình trong cuộc sống và những trách nhiệm đi kèm, mà cả hai điều ấy chàng hiện đang gánh vác một mình và thực hiện một cách thỏa đáng để thừa nhận rằng phụ thân chàng đã chuẩn bị mọi thứ cho chàng một cách hoàn hảo không thể nghi ngờ.
Rất thường xuyên, Darcy có dịp để tạ ơn Trời vì có phụ thân làm gương để chàng biết chú tâm đến bổn phận của mình và những kinh nghiệm thực tế chàng đạt được dưới sự hướng dẫn của ông. Điều ấy đã khiến trang viện Pemberley trở thành một viên ngọc quý như nó xưa nay. Chàng cũng hy vọng mình có thể giúp đỡ cậu bạn Bingley của mình như phụ thân đã từng giúp đỡ bản thân chàng.
"Aha, tìm ra anh rồi!" Tiếng của Bingley vang vọng ngay khi Darcy bước vào đại sảnh của trang viện Netherfield. "Tôi nghĩ tôi không dám hy vọng rằng anh sẽ chịu đợi để cho phép tôi cái niềm vui để đưa anh đi tham quan vùng đất của trang viện Netherfield?" Bingley đứng thẳng lưng ngay tại cửa ra vào của phòng khách với đôi tay khoanh trước ngực và đôi chân mày rủ xuống quắc mắt nhìn anh bạn của mình.
"Không có chút hy vọng nào, Bingley ạ," chàng đáp không một chút ăn năn. "Chính là cái thời tiết mùa thu chết tiệt này! Nó cứ thôi thúc người ta phải ra ngoài."
"Phải không?" Bingley truy vấn một cách độc đoán, rõ ràng là đang vui lòng bởi có được tay trên với anh bạn của mình. "Tôi thà nghĩ rằng tại cái triển vọng mà anh phải tiêu khiển với Caroline sáng nay đã đẩy anh ra ngoài đấy chứ! Trời biết, nếu là tôi thì tôi chắc đã xông ra ngoài không chút do dự nào." Một Bingley với vẻ mặt ngạo mạng giờ hóa thành một vẻ mặt không vừa lòng trong khi cậu tiếp tục nói. "Nhưng thực sự, Darcy này, tôi thật rất mong đợi để cùng cưỡi ngựa với anh đi tham quan khắp nơi trang viện này."
"Và cậu sẽ được như ý", Darcy nhanh chóng cam đoan với Bingley. "Xin lỗi vì tôi đã chặn trước cậu, nhưng tôi cần xem qua chính trang viện Netherfield mà không phải qua đôi mắt của cậu như sẽ xảy ra nếu cùng đi tham quan với cậu. Mà cậu biết cậu sẽ nhét đầy tai tôi với những mẫu chuyện khoa trương về dòng suối này hoặc khu rừng kia."
Darcy dừng lại trong giây lát bởi sự phản đối không có kết quả của Bingley với viễn cảnh do chàng tạo dựng. "Cậu biết tôi nói đúng! Những chuyện phân tâm ấy sẽ không cho tôi cơ hội nào để thực sự giúp đỡ cậu."
Với một nụ cười méo mó, Bingley đành ủ dột cười thừa nhận tính hợp lý của lời biện bạch của anh bạn mình. "Tôi biết nó không phải và cũng sẽ không bao giờ có thể được trở hành một trang viện như Pemberley. Nhưng ngay cả tôi cũng biết nó có thể khá hơn hiện tại," cậu đáp. "Chỉ có điều là tôi không biết phải bắt đầu tu sửa từ đâu."
"Cậu có thể bắt đầu với chuyện cho phép tôi thay bộ y phục cưỡi ngựa của mình và cùng tôi ăn một chút điểm tâm trong” –– Darcy ngó quanh đại sảnh để tìm một căn phòng mà nhóm phụ nữ hay là Bà Hurst ít có khả năng đến nhất –– “thư viện.” Nắm ngay cơ hội ấy, chàng nói thêm: "Có thể nào, Charles ạ, mang một số ghế ngồi thoải mái một chút vào đấy chăng? Thư viện thực sự là khá sơ sài."
"Tất nhiên, anh Darcy, ngay lập tức thôi. Tôi không thể nói cho anh biết được –"
"Vậy thì đừng, ông cụ non ạ. Hãy giữ lấy lòng biết ơn của cậu cho đến khi sau khi cậu nghe tôi nói hết đã." Darcy không khỏi cười toe toét khi thấy sự nhiệt tình trên khuôn mặt của Bingley. "Sau khi cậu bị chìm ngập với giấy tờ, mền mùng rách rưới, bản báo cáo nông nghiệp, và hóa đơn lên tới tận cổ và vẫn cảm thấy cần phải cảm ơn tôi, khi ấy tôi sẽ vui lòng nhận lảnh."
Chàng bắt đầu chuyển người về phía cầu thang, rồi suy nghĩ lại và xoay người nhìn bạn mình với một vẻ mặt nghiêm trọng. "Tôi cảnh báo cậu đấy, Bingley ạ, có được một học bổng từ đại học Cambridge cũng không tính là gì so với chuyện trở thành một người đàn ông toàn vẹn với tài sản. Tôi học hỏi được chuyện đó với người có uy tín nhất."
"Và người đó lại là ai thế, hỡi chủ nhân của tôi", Bingley châm biếm.
"Phụ thân của tôi", Darcy lặng lẽ đáp khi chàng quay người bước lên cầu thang. "Ông ấy thực hiện được cả hai điều ấy."
Trở về phòng mình, Darcy cẩn thận lấy bức thư của cô em gái từ túi áo khoác và đọc lại phần đầu, đôi mắt chàng nấn ná tại dòng cuối, “em đang hồi phục dưới sự chăm sóc của bà ấy để trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ hơn." Chàng nâng niu xếp lại bức thư và ép nó lên đôi môi mình. "Lạy trời, mong được là vậy", chàng thì thào rồi đặt bức thư vào học tủ trong bàn viết của mình, sau đó kéo chuông để gọi Fletcher, người hầu cận thân của mình, và yêu cầu những gì cần có để trải qua một ngày trong cái trang viện tại thôn quê này của bạn mình.
oOo
Thu mình gọn lỏn trong thư viện như hai người họ giữa cơn bão tố của giấy viết và những ngòi bút gẫy, phần buổi sáng còn lại trôi qua thật nhanh chóng cho cả hai Darcy và Bingley. Khi Stevenson gõ lên cánh cửa để thông báo bữa cơm chiều đã sẵn sàng và nhóm phụ nữ rất mong mõi sự hiện diện của họ, hai người mới rời khỏi công việc của mình vợi sự hài lòng triệt để với tiến độ mà họ đã thực hiện và sẵn sàng thay đổi hoàn cảnh.
"Em đã làm gì cả buổi sáng hôm nay thế, Charles? Caroline và chị không thể tìm ra bóng dáng của em ở bất cứ nơi nào!" Bà Hurst vừa phàn nàn vừa rót trà cho các quý ông và cô em gái của mình. "Ông Hurst đặc biệt mong muốn có thể xem ổ gà gô và thảo luận về kế hoạch để có một chuyến săn bắn sáng nay, có phải không, anh yêu?"
Bà dừng lại trong khoảnh khắc để trao cho phu quân một cái nhìn mơ hồ, người mà hiện đang có hứng thú săn những đĩa thức ăn ngay trước mặt hơn là những con mồi không chắc chắn cho mấy ngoài trời. Darcy và Bingley nhận lấy ly của mình, nhanh chóng đặt chúng xuống ở hai đầu bàn đối diện nhau.
"Em đã qua một buổi sáng rất thỏa đáng đấy, chị Louisa. Darcy đã đồng ý cung cấp cho em những đề xuất về cách làm thế nào em có thể cải thiện trang viện Netherfield, làm cho nó càng thêm ––"
"Càng thêm giống trang viện Pemberley!" Tiểu thư Bingley kêu lên khi cô cố định trên Darcy một ánh mắt cầu khẫn. "Ồ, Ồng Darcy, chuyện ấy có thể thực hiện được không?"
"Caroline, chị hiểu lầm ý em rồi." Bingley nhìn cô với ánh mắt khó chịu. "Chị phải nhận thấy rằng trang viện Netherfield sẽ không bao giờ có thể được như trang viện Pemberley, bởi huyện Hertfordshire không thể như huyện Derbyshire được! Tuy nhiên, em tin rằng, và anh Darcy cũng đồng ý, rằng trang viện Netherfield sở hữu khả năng thú vị mà thời gian và sự kiên nhẫn sẽ bộc lộ tấc cả. Bây giờ," cậu tiếp tục một cách vội vàng: "chúng ta có nhận tin gì từ những người hàng xóm của mình không? Em mong đợi một vài tấm thiệp được gửi đến sau buổi tối hôm qua."
"Phải, chị cho rằng người ta có thể nói có một vài tấm." Tiểu thư Bingley khịt mũi trong khi cô ta búng ngón tay về đống thư trong khay trước mặt cô. "Có hàng chục bức thư chào đón, bảy thiệp mời dùng bữa tối, bốn dùng trà, và ba thông báo của lễ hội hoặc buổi tối tư nhân với âm nhạc giải trí. Thực sự này, Charles, người ta phải làm gì để xã giao tại một nơi như thế này? "
"Xã giao?" Bingley đáp lời. "Hãy tận hưởng nó, em nói! Lễ hội tối hôm qua, lấy làm ví dụ. Em chắc chắn em hiếm khi có một buổi tối vui vẻ hơn thế. Phải, đấy là sự thật! Đừng cau mày như vậy, chị Caroline! Âm nhạc thật sống động, mọi người đều chào đón chúng ta nồng nhiệt, và các thiếu nữ ––"
"Charles này, em quá cẩu thả," Tiểu thư Bingley gián đoạn. "Chị chưa bao giờ gặp những người với ít chủ đề trò chuyện và thời trang hoặc kênh kiệu hơn. Còn về các thiếu nữ, bọn họ chắc chắn là trẻ trung ––"
"Nào, chị Caroline, em không thể cho phép chị nói như vậy về ít nhất một thiếu nữ", Bingley gián đoạn. Cậu quay sang Darcy, người đã đứng lên khỏi bàn bới đĩa và tách trong tay. "Darcy, hãy chống lưng tôi trong chuyện này! Có phải Jane Bennet là một cô gái đáng yêu như thơ như mộng không nào? "
Darcy tản bộ qua một khung cửa sổ trong khi nhấm nháp tách trà của mình rồi nhìn ra ngoài bờ giậu xanh um ngay cạnh hàng rào bằng gỗ hoảng dương và lối thả bộ lát sỏi. Chuyện bất hòa giữ Bingley và hai cô chị của cậu ta là một chuyện kéo dài đã lâu và nó được thể hiện qua vô số đường lối khác nhau kể từ khi chàng quen biết được gia đình họ.
Nói chung, sự đồng cảm của Darcy luôn dành cho Bingley trong những cuộc trao đổi khó chịu này, nhưng hôm nay sự biến chuyển của cuộc đàm thoại nhắc nhở chàng về sự quyết tâm chàng đã hình thành trong buổi tối hôm qua để cảnh giác người bạn của mình.
Không hề quay người lại, chàng đáp: "Yêu kiều? Tôi tin rằng tôi gọi đấy là mỹ miều. Nếu cô là đáng yêu, tôi sẽ khom người trước sự đánh giá thượng đẳng của cậu, bởi cậu đã cùng khiêu vũ với cô ấy. Tôi thì không."
"Nhưng anh cũng có mắt mà!" Bingley hăng hái phản ứng.
Mà tôi đã sử dụng, dưới sự nhất quyết của cậu, cậu có thể nhớ lại." Darcy thay đổi thế đứng của mình, ánh mắt vẫn tập trung vào khung cảnh ngoài cửa sổ. Chàng ại nhấm nháp tách trà của mình. "Cô ấy cười quá nhiều."
"Cười quá nhiều", Bingley lặp lại trong sự khó tin.
"Một người đàn ông phải thắc mắc với những nụ cười bất tận ấy. Lý do thật sự là gì?" Lúc nay Darcy quay người lại và nhìn Bingley với một cái nhìn xuyên thấu, như thể để truyền vào cậu ta lực lượng không tán thành của mình. “‘Ban ơn là lừa lọc, và vẻ đẹp là hão huyền’, nếu tôi có thể liều lĩnh trích dẫn. Hãy suy nghĩ đi, cậu trai trẻ! Những nụ cười này có tỏ ra một tâm tính vui vẻ và cân bằng, hay chúng là những dáng vẻ được tập thành thục, một kịch diễn cố tạo ra một bản tính tốt đẹp được thiết kế để bẫy người hoặc để che giấu sự thiếu trí tuệ ?"
Darcy dừng lại, lời nói của chàng khuấy lên những ký ức mãnh liệt trong chàng về George Wickham, người mà có những nụ cười và lời nịnh hót đã ẩn giấu một tính chất đê tiện và thối nát. Không thể tin tưởng rằng những cảm xúc của mình sẽ không phản bội lại mình, chàng đột ngột quay người ra cửa sổ.
Bingley nhìn người bạn của mình với một sự ngạc nhiên trong khi hai cô chị của cậu ta khôn ngoan gật đầu đồng ý với ý kiến của Darcy. "Ông Darcy khá là sâu sắc như mọi khi, Charles ạ," Tiểu thư Bingley đồng tình. "Tiểu thư Bennet có vẻ là một cô gái ngọt ngào, nhưng cô ấy có ý gì với những nụ cười bất tận kia chứ? Chị phải nói rằng, chị không bao giờ có thể tìm thấy nhiều thứ để giải trí hoặc khiến chị vui lòng đến độ chị phải cười suốt như vậy. Chuyện ấy thật không đúng đắn và cho thấy lòng khát khao để tỏ ra là một người có nền giáo dục hạng ưu. Chị nghĩ sao, Louisa? "
"Chị hoàn toàn đồng ý, Caroline ạ. Tiểu thư Bennet có vẻ là một thiếu nữ dịu dàng, quyến rũ, và chị cầu cho cô ấy nhận được tất cả điều may mắn mà cô ta xứng đáng. Nhưng chị không đời nào có thể thích thành phần còn lại của gia đình cô ta. Thật là một kỳ tích khi bọn họ được mọi người tiếp nhận, ngoại trừ những nụ cười của Tiểu thư Bennet."
Darcy chỉ để một chút tâm trí vào những lời phỉ báng mà hai cô chị của Bingley đang tiếp tục xé nát nhân phẩm của những người hàng xóm mới của họ. Sự giận dữ đột ngột dâng lên khi chàng can ngăn người bạn của mình khiến chàng rất đổi ngạc nhiên, và chàng hầu như không biết làm thế nào để giải quyết cái cảm xúc ấy trong sự hiện diện của mọi người tại đấy.
Chàng bước chân đến khung cửa sổ thật xa tận cuối căn phòng, như thể có ý tìm một quan điểm khác để ngắm nhìn thảm cỏ xanh mượt ngoài sân. Điều chàng hiện cần là lao lực––lao lực thật mãnh liệt–– để trục xuất những ma quỷ xuất hiện trong lòng mình.
Wickham! Không phải chàng tuyên bố sẽ để Wickham và sự bỉ ổi của hắn lại trong quá khứ, tự hứa sẽ không cho phép hành động cũng sự phản bội của hắn, xâm nhập vào sự điềm tĩnh của mình sao? Tuy nhiên, những nụ cười ngây thơ của một cô gái mỹ miều xa lạ kia lại một lần nữa kích thích cơn thịnh nộ và sự bất lực mà chàng cảm nhận được –– và vẫn còn đang cảm nhận.
Darcy nghiêng một cánh tay lên khung cửa sổ, gương mặt chàng là một mặt nạ trắng toát ủ dột được phản ảnh lại từ tấm kiếng cửa sổ. Đủ rồi! Ảnh hưởng độc hại của Wickham cần phải dừng lại. Nó phải dừng lại, bằng không mỗi khi Georgiana nhìn chàng thì cô bé sẽ nhận ra nó, và chàng không muốn nghiền nát trái tim cô bé thêm một lần nào nữa, đặc biệt là bây giờ khi cô tìm thấy sức mạnh để đối mặt với cả thế giới.
Darcy trút ra một tiếng thở dài chậm rãi có chừng mực trong khi chàng để tâm trí của mình làm dịu lại dòng suy tư ấy. Chàng phát hiện cơ thể của mình không chịu vâng lời. Chàng chịu trả bất cứ giá nào để có được một cây gươm và một đấu thủ ngay trong lúc này! Chàng xuýt nữa là bật cười. Thay vào đó, chàng tự gợi nhớ lại mục đích của mình, chính là kiềm chế trong sự ngưỡng mộ đang phi nước đại của Bingley đối với Tiểu thư Bennet, nhưng không đến mức khuyến khích cậu ta phải cảm thấy kinh tởm với những người hàng xóm ấy.
Chàng thừa nhận rằng có lẽ chàng quá khắc nghiệt trong chuyện này, nhưng đấy cũng chỉ bởi vì muốn có được kết quả tốt nhất. Chuyện sẽ không tốt đẹp gì cho Bingley khi cậu ta tự đeo gông vào cổ mình ở một tuổi còn quá non dại với một người chỉ là một tiểu thư nông quê. Tuy nhiên, những người hàng xóm này nên được cứu thoát khỏi sự quan tâm dịu dàng của hai chị em Bingley.
"... chị em của cô ta, tất cả bốn người họ!" Tiếng cười khinh khỉnh của Tiểu thư Bingley bất ngờ lôi chàng vào lại cuộc đàm thoại. "Ông Darcy, anh không thể thấy vui vẻ gì bởi hành vi bất lịch sự các em của Tiểu thư Bennet chứ? Anh sẽ không muốn em gái của anh hành động tương tự chứ." Darcy ủng hộ Tiểu thư Bingley với một cái khom người trong sự đồng tình thầm lặng.
"Tuy nhiên, lực lượng dân quân địa phương dường như không cảm thấy ác cảm với những trò hề như vậy", Caroline tiếp tục. "Bọn họ có vẻ đồng ý với em trên điều đấy, Charles ạ. Các thiếu nữ họ Bennet đều là những người được yêu thích. Không chỉ tiểu thư Bennet mà còn cô em kế của cô ta, Tiểu thư Elizabeth Bennet, cũng là một nét đẹp khó tìm! Ông Darcy, anh nghĩ gì về chuyện ấy? Tiểu thư Elizabeth Bennet có phải là một mỹ nhân không? "
Tay của Darcy vô tình làm rung chiếc tách sứ tinh tế. Elizabeth! Phải, đấy là tên của nàng, tên của một nữ hoàng –– nàng đã trực tiếp nhìn thẳng vào chàng! Một mỹ nhân? Một người phụ nữ hấp dẫn, một người phụ nữ khiến người điên đảo, rất có thể, với một tính khí táo bạo như thế. Nhưng là một mỹ nhân? Cảm xúc của chàng hiện đang bận rộn với một đối tượng hoàn toàn khác, chàng vẫn duy trì ánh mắt của mình ở ngoài khung cửa sổ, tấm lưng hướng về mọi người trong phòng, ngay cả khi Bingley kêu gọi chàng với nhiều hơn một sự gợi ý của sự bực tức trong giọng nói của mình. " Sao hả, anh Darcy?"
Vẫn không quay người lại, Darcy thu thập tâm trí của mình để đánh lạc hướng dùi của Tiểu thư Bingley và trừng phạt những suy nghĩ riêng tư phóng túng của mình. "Cô ấy, một mỹ nhân?" Chàng đáp, cách chọn từ của chàng chính xác và vào trọng điểm. "Tôi sẽ cho là vậy ngay khi tôi cho mẫu thân của cô ta là một người nhanh nhẹn, dí dỏm."
oOo
Màn sương nhè nhẹ của một buổi sáng mùa thu đang dâng cao một cách duyên dáng quanh trang viện Netherfield, thì thào lời gọi mời đến cánh đồng và cánh rừng mà Darcy cố cưỡng lại. Điều này đặc biệt là vậy bởi chàng không kỳ vọng hoạt động sáng nay sẽ mang lại hưởng thụ gì. Miễn cưỡng, chàng quay người khỏi khung cửa sổ của thư viện và trong sự trầm tư về sự cám dỗ đang dần lộ để xem có nên ra ngoài hay không. Đấy là một thử thách hơn là một niềm vui, chàng không hề nghi ngờ. Thật vậy, nhốt mình trong nhà vào buổi sáng là nghi thức xã hội mà chàng thà là không có, nhưng hoàn cảnh hiện tại và bản chất tự nhiên của nó khiến nó trở thành một điều tồi tệ nhưng lại cần thiết.
Darcy nhặc lên cuốn sách chàng có ý định đọc trước khi bị thu hút bởi vẻ đẹp của buổi sáng và chìm vào một trong chiếc ghế bành giờ đã xuất hiện trong thư viện. Trong bước kế tiếp trong cuộc phiêu lưu của Bingley với cuộc sống của một người có địa vị trong xã hội, Darcy thừa biết bản thân không thể giúp ích gì nhiều cho cậu ta.
Nhất trí là Bingley phải thiết lập địa vị của mình trong nhóm hàng xóm mới, và đấy có nghĩa là tiếp nhận những cư dân nổi bật nơi đây. Mặc dù họ không ở trong vòng trong của xã hội Luân Đôn, gia đình Bingley có tầm vóc đáng kể trong xã hội và chắc chắn sẽ tiếp nhận vai trò lãnh đạo trong xã hội của trấn Meryton và các vùng lân cận. Kỳ vọng như vậy yêu cầu một phải nhốt mình trong nhà vào sáng nay. Chuyện này không thể tránh được. Trán nhăn, Darcy lật các trang sách, lơ đãng lật chúng trong khi chàng trầm tư về buổi sáng đang xuất hiện trước mặt mình.
"À, anh đang ở đây!" Tiếng của Bingley xuyên thủng bầu không khí im lặng trước khi bước chân của Bingley vang đến tai Darcy. "Tôi dám cá rằng anh vẫn ở đây từ trước bữa sáng." Cậu ta nhanh chóng khảo sát quanh phòng. "Phải, tôi thấy tách cà phê trên bàn viết, vì vậy tôi chắc rằng tôi đoán đúng. Tôi biết chắc một là anh sẽ ở đây hai là đã đi cưỡi ngựa."
Cậu ta nhướng một mắt nhìn Darcy khi đặt mình ngồi xuống ghế. “Đang củng cố bản thân chuẩn bị cho cuộc tấn công dữ dội sao?" Cậu ta nghiêng người về phía trước và hạ thấp giọng. "Hoặc lên kế hoạch để rút lui an toàn?"
"Là chọn lựa trước đấy, mệt cậu quá cậu trẻ", Darcy miễn cưỡng bông đùa đáp. "Mặc dù chọn lựa sau thì thuận theo ý thích của tôi hơn, như cậu thừa biết đấy.”
"Ô, nó sẽ không tệ như vậy đâu, Darcy ạ,” Bingley đáp, dựa lưng vào ghế và dang thẳng đôi chân ra trước ghế để thoáng kiểm tra qua độ bóng của đôi giày ống. "Chúng ta chắc đã gặp qua đa số bọn họ trước đây, tại lễ hội vào Thứ sáu tuần trước hoặc tại nhà thờ ngày hôm qua. Tôi đang rất mong đợi để tiếp đãi họ." Cậu liếc mắt nhìn khuôn mặt của Darcy rồi quay trở lại xem xét đôi giày ống của mình. "Chỉ là một số người trong bọn họ thôi. Ý tôi là mong đợi gặp được …" Giọng của cậu ta tắt dần.
Darcy hối hận vì sự bất hòa đã xuất hiện giữa bọn họ kể từ khi lời cảnh giác liên quan đến Tiểu thư Bennet của chàng và không thích khi Bingley cảm thấy không thoải mái khi nói về cô ta với mình. Chàng biết mình nên nhanh chóng sửa chữa lại tình huống đó trước khi thời gian hóa khoảng cách ấy thành một vực thẳm.
"Tôi tưởng tượng sẽ có một số thành viên của gia đình nào đó sẽ xuất hiện sáng nay, Charles ạ." Chàng nhận được một nụ cười thận trọng, vì vậy chàng lặng lẽ tiếp tục nói. "Tôi hy vọng, vì lợi ích của cậu, Bà Bennet sẽ không mang theo tất cả các cô con gái của bà, bằng không cậu sẽ phải phân chia sự chú ý của cậu đồng đều cho mọi người như cậu đã phải thực hành vào ngày hôm qua."
Bingley bật cười to. "Tôi chấp nhận lời chúc tốt đẹp của anh, mặc dù nó rất là khó cho anh để thốt ra lời ấy, và tôi chân thành nhất trí cùng anh. Tôi không tưởng được chúng ta lại gây ra sự xúc động mạnh với quần chúng như thế chỉ vì chúng ta đến dự lễ nhà thờ." Cậu ta lắc đầu khó tin. "Anh đã nhìn thấy rõ tình hình hôm qua chứ! Tôi không thể hoàn thành một câu nói nào trước khi bị tràn ngập với năm câu hỏi tiếp hoặc các lời mời. "
"Tiểu thư Bennet, như tôi nhớ lại, không phải là một người trong đám đông", Darcy chỉ ra.
"Không, cũng như cô em gái của cô ta Tiểu thư Elizabeth Bennet,” là câu đáp trầm ngâm của Bingley. Darcy quyết tâm bỏ qua sự quan sát cuối cùng này. "Họ, cả hai người họ, dành toàn thời gian trong một cuộc trò thật lâu với vị cha xứ và phu nhân của ông."
"Không có nụ cười?" Darcy hỏi, rồi nhanh chóng ước sao chàng đã không đi đôi việc.
"Như tôi nhớ rõ, phải,” Bingley đều giọng đáp, không hoàn toàn chắc chắn về ý định của câu hỏi của chàng, nhưng rõ ràng là cậu ta nhất quyết không để bị đe dọa. "Tôi có thể bắt được ánh mắt của cô ta trước khi Caroline hối chúng ta lên xe."
Cậu ta dừng lại và thay đổi một thế đứng rất kịch tính với một tay ép vào trái tim mình. "Tôi đã được tưởng thưởng với một nụ cười mà đã nuôi dưỡng hy vọng của tôi gần ––có thể sao? ––24 tiếng đồng hồ." Sau đó cậu ta và Darcy đều bật cười, bởi kịch tính của Bingley cũng như sự nhẹ nhõm khi bọn họ lại được thân thiết như xưa.
Khi họ thôi cười, Bingley đứng lên. "Đã gần đến giờ rồi, anh biết đấy. Tôi đến để cho anh biết rằng một cậu bé chăm sóc ngựa vừa chạy lên báo rằng có một cỗ xe đã xuất hiện khoảng một dặm cách cổng trước.” Cậu ta dừng lại, hít một hơi thật sâu, và nhìn thẳng vào mắt Darcy rồi tiếp tục nói: “Tôi biết anh không thích những nghi thức xã giao này và xem rằng tôi thật may mắn khi anh đồng ý ủng hộ tôi để cùng trải qua trường hợp này. Tôi không thể nghĩ tôi sẽ làm thế nào ––"
"Không cần phải thế, Bingley ạ ", Darcy gián đoạn, rồi hơi quay người đi. "Tình bạn của cậu đã đủ lý do và đáp ơn cho bất cứ sự giúp đỡ nào tôi có thể mang cho cậu." Chàng sải bước đến chiếc bàn với một bình rượu. "Nào, hãy để chúng ta hoàn tất công việc chuẩn bị cho buổi sáng nay. Cậu nghĩ sao về chuyện làm một ly nhỏ để củng cố bản thân trước khi chúng ta phải giáp mặt với những con rồng của trấn Meryton?"
Dự kiến một phản ứng tích cực, chàng rút nút chặn bằng thủy tinh tinh và rót chất lỏng màu hổ phách vào những chiếc ly sẵn sàng. Bingley chiếm lấy một ly và nâng nó lên kính chàng. Darcy long trọng đáp lại cử chỉ ấy.
Vài phút sau khi họ đặt chiếc ly của họ xuống lại, một tiếng gõ sắc nét vang lên trên cửa thư viện, rồi mở ra để tiếp nhận Tiểu thư Bingley. Gần như trước khi cô nâng người từ cái nhún chào, cô đưa tay mình đến cậu em trai của cô và trao cho cả hai nam nhân một nụ cười tươi sáng. "Charles, Ông Darcy, những vị khách đầu tiên của chúng ta thậm chí đang bước xuống từ cỗ xe ngay bây giờ, và tôi được biết rằng một cỗ xe khác được trông thấy không xa phía sau. Chúng ta sẽ có một buổi sáng tràn ngập với chương trình, nhất định là thế."
"Và chị sẽ chủ trì nó thật hoàn mỹ, Caroline ạ," Bingley nói, nhìn vào khuôn mặt của chị gái mình. "Không lâu nữa chị sẽ được trị vì trên xã hội Meryton đấy."
Tiểu thư Bingley thừa nhận lời khen của em trai mình với nụ cười càng rộng vành. "Chúng ta sẽ xem nào, em trai ạ", cô nói, rồi quay người hướng về Darcy với một biểu hiện hoàn toàn khác. "Ông Darcy, em phải cảm ơn anh một lần nữa để chia sẻ cuốn sách cầu nguyện của anh với em ngày hôm qua. Em không thể tưởng tượng làm sao em lại để thất lạc nó. Thật là bực mình! Em chắn rằng em sẽ tìm thấy nó mau chóng thôi. Em không bao giờ thiếu nó được, anh biết đấy."
Tron khi bài phát biểu xuất chúng này diễn ra, Bingley nhìn chị gái mình một cách dò hỏi, tuy nhiên lời nói cuối cùng của cô, cậu ta biểu lộ rõ rệt, rồi sau đó nhìn Darcy xem phản ứng của chàng trong vai trò mới nhất của Caroline để có được sự tán thành của chàng.
Phải dùng tất cả sự tự kiểm soát của Darcy để ngăn chặn dấu hiệu co giật trên môi mình, với một lễ long trọng xứng đáng của một giám mục, chàng đảm bảo với Tiểu thư Bingley rằng với sự tự tin của chàng việc tìm kiếm của cô ta sẽ thành công. "Mặc dù," chàng kết luận: "cô kiên trì đọc nó như vậy nhất định khiến sự thất lạc của nó không có gì đáng kể, bởi chắc rằng bây giờ cô đã thuộc lào các dòng trong kinh thánh rồi."
Tiểu thư Bingley đã được cứu khỏi sự cần thiết phải trả lời bởi một thông báo rằng khách đến. Với một cái nhún người thật sâu và xoay của chiếc váy, cô ta nhanh chóng rời khỏi thư viện.
Bingley chỉ có thể kiềm lại bản thân đủ lâu cho đến khi chị gái của mình đã đi xa một khoảng cách an toàn. Cậu ta có thể thốt ra giữa những cái hớp hơi kinh ngạc: “Vụ gì về sách cầu nguyện của chị ấy thế?” Ánh mắt vô tội của Darcy không ngăn cản cậu ta một chút nào. "Nào, kể cho tôi nghe đi! Chị Caroline chưa từng nhìn vào cuốn sách cầu nguyện của chị ấy kể từ khi chị ta rời mái trường hoặc chú ý đến một bài giảng kinh nào. Khi anh xuống ăn sáng hôm qua, chuẩn bị sẵn sàng để tham dự lễ nhà thờ, tôi tưởng đôi mắt của các chị tôi sẽ rơi khỏi gương mặt của họ! Tôi chắc rằng tôi sẽ lén lút trao cho cô gái hầu của họ mỗi người một đồng vàng bởi họ phải chịu đựng nhịn lại trận cười rộ trong khi đứng hầu Caroline và Louisa lần thứ hai trong cùng một buổi sáng. "
"Tại sao họ phải lấy làm ngạc nhiên bởi tôi đi dự lễ nhà thờ chứ?" Darcy trả lời. "Họ thường thấy tôi làm thế thường xuyên ở huyện Derbyshire và chắc chắn nhận thức được rằng tôi có một chỗ ngồi dành riêng trong nhà thờ Thánh tại Luân Đôn và rằng tôi và Georgiana hiếm khi vắng mặt."
"Tôi không biết chắc. Có lẽ bởi vì chúng ta không phải đang ở huyện Derbyshire hay Luân Đôn." Nhìn thấy vẻ khó hiểu trên khuôn mặt của Darcy, Bingley nhanh nhẩu tiếp. "Tôi tin rằng họ nghĩ rằng anh làm như vậy chỉ để mọi người ở đây nhận thấy anh như thế."
Cậu ta nhanh chóng giải thích. "Hai người họ chỉ tham gia khi họ nghe thấy rằng một nhân vật có tầm ảnh hưởng đang có kế hoạch đến tham gia buổi lễ. Sự tham dự thường xuyên của anh là có lý do, theo tôi nghĩ, trên cơ sở rằng anh cảm thấy có nghĩa vụ để thiết lập một tấm gương cho những người thuê đất và cô em gái của anh và vị trí của anh đòi hỏi anh phải làm vẻ để duy trì các kết nối nhất định." Bingley chìm vào trong một sự im lặng đầy bối rối.
Lông mày trái của Darcy nhướng lên khá quả quyết trong khi Bingley biểu diễn, và khi cuộc biểu diễn kết thúc, chàng bước lui một bước và chậm rãi đi vòng quanh chiếc ghế, mang sự chú ý của cậu bạn mình đến cuốn sách mà chàng dự định sẽ bắt đầu đọc, quyển đầu tiên của “Những Tác Phẩm của Mục Sư George Whitefield”. Bingley đỏ mặt rồi run run cười. "Tất nhiên, họ không biết anh nhiều như tôi. Những ý tưởng ngớ ngẩn ... "
Darcy khom người qua lưng ghế, cầm lên quyển sách, và với một nụ cười châm biếm ném nó qua cho Bingley, người có khuôn mặt lập tức tràn ngập với sự nhẹ nhõm. "Bọn họ chắc cũng không có sai lắm trong dự đoán của họ đâu, Charles ạ. Tôi không thể phủ nhận rằng nhiệm vụ thường xuyên là động cơ của tôi hơn bất cứ điều gì tiếp cận tới sự tận tâm thực sự của tôi." Chàng gật đầu với cuốn sách trong tay Bingley. "Ít nhất, đấy là đánh giá của Mục sư Whitefield.” Bingley nhanh chóng để cuốn sách lên bàn viết, như thể nó đã đột nhiên trở nên quá nóng để cầm.
"Nhưng cậu muốn khám phá ý nghĩa của cuốn sách cầu nguyện của cô ta." Darcy thoáng bật cười. "Chuyện cũng khá đơn giản, thực sự đấy. Tất nhiên cậu còn nhớ chúng ta đã đến Nhà Thờ Meryton trễ bởi hai chị của cậu phải thay đổi trang phục. Khi chúng ta cuối cùng tìm được chỗ ngồi và mở sách thánh ca, sự chú ý của tôi đã bị tóm gọn bởi một giọng ca đầy nữ tính đến từ phía sau chúng ta. Một giọng nữ cao, vững chắc và phong phú như thế tôi chưa từng được nghe ngoài dàn hợp xướng của Luân Đôn, và chống lại với phán đoán tốt hơn của tôi, tôi hơi quay người để xem cô ấy là ai."
"Tiểu thư Elizabeth Bennet phải không, Darcy?" Với cái gật đầu của bạn mình, Bingley tiếp tục: "Phải, tôi cũng nghe thấy giọng của cô ta và rất hài lòng khi nghe cô ta hát. Giọng hát của cô đã dìm đi tiếng mèo rú mà Louisa gọi là ca hát."
"Tôi sẽ không bình luận về khả năng của chị gái của cậu, nhưng về giọng ca của Tiểu thư Elizabeth Bennet, tôi đồng tình." Darcy dừng lại, cố nhớ lại thời điểm ấy. "Đấy là một niềm vui bất ngờ để nghe các bài thánh ca hát với cảm giác và vẻ đẹp như thế. Tôi thú nhận, chúng là những gì đã truyền cảm hứng cho tôi để cố gắng đọc sách của Mục sư Whitefield một lần nữa sau một thời gian." Chàng tự quở trách mình.
"Bất kể là sao, Tiểu thư Bingley đã lưu ý tới sự mất tập trung của tôi và nguồn gốc của nó. Ngay sau đó, cô ấy phát hiện ra mình bị mất cuốn sách cầu nguyện, và, như điều đúng đắn phải làm, tôi đề nghị chia sẻ sách của tôi với cô ta. Tôi hầu như không cần đến nó, bởi tôi thuộc làu những lời cầu nguyện phổ biến nhất. Sự thật này, tôi tin rằng, cô ấy cũng nhận ra, và đưa đến sự cố của buổi sáng này với nhau, chúng ta đã đến cái lý do mà phải có cuộc trò chuyện này chỉ vài khoảnh khắc trước."
Bingley lắc đầu, tỏ vẻ sửng sốt trên khuôn mặt của mình khi cậu mở cửa thư viện. "Anh chịu đựng và ẩn giấu rất tốt đấy, Darcy, tôi phải nói." Sau đó, cậu ta chăm chú nhìn xuống đại sảnh bên dưới, và quay người lại với ánh lấp lánh trong đôi mắt hiếm khi bị u ám, thốt lên: "Không có ai!" Và bước theo hành lang hướng về phòng khách.