Darcy cho phép một vài nhịp tim trôi qua trước khi nối gót theo sau Bingley. Chàng chậm rãi đóng lại chiếc cửa của thư viện phía sau mình, chờ đợi một vài phút để tiếng vang vững chắc của cánh cửa gỗ sồi nặng nề hết vọng vào hành lang trống trải. Ước chừng bước chân sải của mình, chàng bước tới, tạm dừng tại tấm gương ngay đầu hành lang để kiểm xoát lại cà vạt và chỉnh đốn y phục của mình.
Kẻ trốn việc! Chàng cáo buộc hình ảnh được phản chiếu từ tấm gương. Chỉ cần lặng lẽ lẻn vào, ngồi ở một vị trí dễ phòng thủ, và đợi chờ cái buổi tẻ nhạt đáng kiếp này qua đi! Khuôn mặt trong gương ngờ vực nhìn chàng, dường như không mấy minh bạch về chiến thuật này. Chỉ cho tôi một cách tốt hơn đi, ngài ạ, và nó sẽ được thực hiện! Hình ảnh trong gương nhìn chằm chằm chàng qua vài khoảnh khắc, nhưng bởi nó không có ý tưởng gì hay cả, chàng chẳng thèm để ý nó nữa. Tôi cũng nghĩ vậy! Darcy gầm gừ khi chàng kéo thẳng lại chiếc áo ghi lê.
Âm thanh của cuộc trò chuyện và những tiếng cười nhẹ vang bắt đầu để lại dấu ấn của chúng trong ý thức của chàng, và ném một ánh mắt nhạo báng cuối cùng với chiếc bóng trong gương xui xẻo ấy, chàng thẳng vai, ưởng ngực rồi xuất hiện trước Stevenson, người đã khéo léo mở cánh cửa phòng khách và chuẩn bị sẵn sàng để tuyên bố sự hiện diện của chàng.
Trong lúc anh người hầu hít một hơi thật sâu, Darcy đặt vài ngón tay lên cánh tay của anh ta, lắc đầu để ám chỉ với anh ta phải giữ im lặng. Stevenson nhanh chóng bước sang một bên để chàng có thể bước vào trong rồi đóng cửa lại.
Darcy cứng nhắc quan sát quanh phòng. Bởi giờ vẫn còn sớm nên vẫn chưa đầy người. Bingley nói đúng vì đa số những vị khách đến viếng đều là những người họ đã gặp qua. Caroline Bingley thực hiện nhiệm vụ của một cô chủ nhà thật hoàn thiện, mặc dù, Darcy nghĩ, nụ cười của cô không phản ảnh lòng chân thành tương ứng. Chàng thận trọng dò xét những người bao quanh cô, được bao gồm những vị phu nhân của các điền chủ và thương gia nổi bật.
Bingley thủ trong tay một tách trà và đang tham dự vào cuộc trò chuyện với vị cha xứ và phu nhân của ông trong khi một loạt thiếu nữ lượn quanh trong tầm nghe ngóng mà không chút nghi ngờ nào là họ đang nôn nóng chờ đợi vị cha xứ rời đi nơi khác. Darcy quay người quan sát các chàng thanh niên và những viên chức dân quân tụ tập xung quanh một khung cửa sổ hình bán nguyệt hướng ra lối xe ngựa chạy từ ngoài đến trang viện Netherfield.
"Thưa ngài", một cô hầu gái thì thào. Darcy nhìn xuống xem xét chiếc khay cô khiêng. "Được cho đưa tới bởi Tiểu thư Bingley, thưa ngài." Mùi thơm của loại cà phê chàng yêu thích nhất, được chuẩn bị sẵn sàng theo ý thích của chàng, bên cạnh là một tách đựng các chiếc bánh bích quy. Chàng liếc qua hướng Tiểu thư Bingley, nhẹ cúi đầu khi cô gật đầu thừa nhận lòng biết ơn của chàng, rồi tự nhiên hưởng thụ món giải khát ấy.
Tại thời điểm đó, một tràng diện hứng thú phát sinh giữa các nhóm nam nhân tại cửa sổ. Một số thanh niên liền rời khỏi nhóm rồi phân tán khắp nơi quanh phòng, chủ yếu là chuyển người gần đến cửa vào hơn. Lòng hiếu kỳ đã thắng sự dè dặt của chàng, Darcy tiến đến một chổ vừa để trống tại bên khung cửa sổ để quan sát nguyên nhân của những sự bồn chồn mong đợi kia.
Một cỗ xe với kiểu dáng bình thường được kéo chỉ bởi một chú ngựa trề đến trước cửa. Chưa kịp dừng lại thì cửa xe đột ngột mở toang rồi một chiếc váy đầm bước xuống con đường lát sỏi. "Tiểu thư Lydia." Một trong những thanh niên gần chàng bật cười. "Bây giờ chúng ta sẽ được vui vẻ!" Một thanh niên khác nói, và cả hai người đều bước đến để gia nhập vào nhóm nam nhân bên cửa vào.
Darcy mơ hồ nhớ lại khuôn mặt bên dưới chiếc nón bê-rê từ buỗi lễ hội vừa rồi nhưng không thể nhận ra cô là con nhà nào. Chàng nhấm nháp tách cà phê của mình, tò mò xem ai sẽ bước ra khỏi cỗ xe tiếp theo. Điều chàng thấy khiến chàng phải dừng lại nửa chừng trong khi đang hớp một ngụm cà phê. Con mèo mướp! Chàng nuốt ực ngụm cà phê nóng bỏng. [Đấy có nghĩa là ...!
Bên ngoài, Bà Edward Bennet bận rộn chỉnh lại trang phục và khăn choàng của mình chuẩn bị bước lên bật tam cấp của trang viện Netherfield. Phía sau bà là Tiểu thư Jane Bennet và một cô em gái khác, đang giúp mẫu thân cô chỉnh lại trang phục, với chiếc đầu chỉ vừa nhô ra từ cửa xe, chính là Tiểu thư Elizabeth Bennet. Bà Bennet quay người lại, nói vài điều gì đó với cô con gái ấy khi bà đứng trên bậc thang của cỗ xe. Tiểu thư Elizabeth đáp lời rồi nhá một nụ cười hịnh hỏm nuối tiếc với cô chị của nàng trong khi mẫu thân họ bước đến bậc tam cấp.
Bởi vô ý nghe được lời đối thoại ấy, Darcy cảm thấy thật xấu hổ, chàng nhanh chóng rời khỏi khung cửa sổ. Quay người lại, chàng nhìn thấy một chiếc ghế được bỏ trống mà có thể nhìn quan cảnh của cửa ra vào thật hoàn hảo và chiếm hữu lấy nó.
Tất nhiên sự xáo trộn tại cửa sổ không thể tránh khỏi sự chú ý của cả chị lẩn em trong gia đình Bingley. Tiểu thư Bingley nhìn cậu em trai mình với một vẻ mặt cau có, người mà xin kiếu với vị cha xứ rồi vội vã sải bước đến bên cửa sổ. Thấy chỉ có một cỗ xe trống được kéo rời đi, cậu vừa quay sang hỏi Darcy thì cánh cửa phòng khách được mở ra. Stevenson xuất hiện và với giọng nói cố kìm lại tiếng cười công bố: "Bà Edward Bennet, Tiểu thư Bennet, Tiểu thư Elizabeth, Mary, Catherine và Lydia Bennet."
Trong một giây lát, căn phòng chìm vào sự im lặng tuyệt đối, kỳ diệu như mong mõi nhìn được vị tân nương lần đầu. Mù tịt với việc do sự xuất hiện bà tạo ra, Bà Bennet tặt lưỡi với một cô con gái phía sau bà bảo đừng làm rộn rồi tiến vào phòng để nhún người chào cô chủ nhà. Khi các cô gái Bennet cuối cùng xuất hiện tại ngưỡng cửa, toàn bộ căn phòng dường như trút ra hơi thở của mình. Tiểu thư Bennet, một màu đỏ phủ xuống gương mặt nàng, mềm mại mỉm cười với các quý cô quý bà và những nam nhân ai chào cô khi cô tiến bước đến gặp Tiểu thư Bingley.
Cô em gái út nhanh chóng theo ngay sát gót cô chị cả đến nỗi gần vấp ngã bởi tự đạp lên váy đầm của mình, rồi tự viện ra một cái cớ để bám vào cánh tay nam nhân gần nhất để được hỗ trợ. Cười khúc khích và dùng ngón tay quấn quanh các lọn tóc của mình, cô chào nhóm thanh niên bởi tên của họ và nhanh chóng được bao quanh bởi một số các thanh niên trẻ tuổi và viên chức, hoàn toàn quên đi sự cần thiết phải chào hỏi những nữ chủ nhân trong nhà.
Darcy lo lắng theo dõi trong khi Bingley luồn lách mình qua các nhóm người xúm quanh các bà chị của mình và đứng ngay cạnh chiếc đi-văng để được chào hỏi những vị khách mới đến một cách đàng hoàng. Với một ít nhẹ nhõm, Darcy thấy rằng cách chào của Bingley với Tiểu thư Bennet vẫn theo nghi thức và đúng đắn trong mọi khía cạnh ngoại trừ, có lẽ, cường độ xem trọng của cậu ta. Một tiếng rít, sau đó cười khúc khích, mang sự chú ý của Darcy nhanh chóng trở lại các viên chức, nơi chàng xác định được nguồn gốc của nó là tự "Tiểu thư Lydia” như dự đoán.
Mặc kệ lòng quyết tâm của chàng, ánh mắt Darcy vẫn bị thu hút đến khung cửa, giờ xuất hiện người cuối cùng của nhóm khách mới đến. Tiểu thư Elizabeth Bennet. Sự xuất hiện của nàng khiến càng nhiều các viên chức trẻ trung rời bỏ vị trí của mình và tiến về phía cửa. Những chuyển động sớm che khuất tầm mắt của Darcy nhìn thấy nàng, nhưng đấy cũng là sau khi chàng nhìn thấy được vẻ mặt nàng đã được thay bằng một nụ cười đáp lại những lời chào ấm áp từ bạn bè nàng.
Thật vậy, bản chất của nụ cười khiến chàng cảm thấy kinh ngạc. Vô ý thức, chàng đứng lên khỏi ghế để tìm một góc nhìn thuận lợi để quan sát nàng hơn cho đến lúc chàng thất vọng đứng cạnh Charles phía sau cái đi-văng ngay khi nàng nhún người chào Tiểu thư Bingley. Nhìn cô chăm chú, chàng hy vọng phân biệt được một dấu vết của cái biểu hiện mỉa mai mà ngay cả bây giờ chàng bắt đầu chiếc khấu là trí tưởng tượng của riêng mình.
Đầu của Tiểu thư Elizabeth Bennet vẫn cúi xuống khi cô đứng lên, nhưng Darcy có thể thấy rằng cô đã bậm môi dưới của mình, cắn nó lại trong một nỗ lực vô ích để ngăn chặn một má lúm đồng tiền xuất hiện. Ánh mắt cô thoáng nhìn lên trước khi cố nhìn xuống một lần nữa theo nghi lễ đúng đắn.
Đấy! Phải, mình không nhầm lẫn! Một cô gái láo xược! Darcy đứng thẳng người lên, chúc mừng bản thân không bị lừa bịp bởi sự biểu hiện nhạt nhẽo trên khuôn mặt của Tiểu thư Bennet khi cô coi chào cô người chủ nhà.
"Tiểu thư Elizabeth," Tiểu thư Bingley lè nhè nói. "Cô có được giới thiệu với em trai tôi, Ông Bingley, chưa?" Không hề dừng lại để nghe lời hưởng ứng tới câu hỏi của mình, Tiểu thư Bingley chỉ ra em trai của mình đang đứng ngay phía sau cô. "Charles," cô vừa bắt đầu nói khi cô chuyển hướng ánh mắt của mình qua vai, "Tiểu thư Elizabeth Ben -" Điều gì đó cô vừa định nói liền bị kẹt trong lại cổ họng khi cô nhìn thấy không chỉ người em trai của mình mà ngay cả Darcy cũng đang háo hức chờ đợi được giới thiệu. "Tiểu thư Elizabeth Bennet,” cô lặp lại, nụ cười của cô hơi thắt lại.
Người khách của họ nhún người chào lại trong khi Charles cúi đầu chào. Lần này khi nàng đứng lên, Darcy lưu ý, vẻ mặt của nàng chắc chắn đã mềm mại hơn.
"Tiểu thư Elizabeth, tôi tin rằng chúng ta đã gặp một chút tại buỗi lễ hội trong ngày Thứ sáu vừa qua, và đã ba ngày qua tôi nợ cô một lời xin lỗi." Nụ cười của Bingley phản bội lại mức nghiêm trọng trong lời nói của cậu.
"Một lời xin lỗi, Ông Bingley?" Nàng đáp lại với cùng một thái độ. "Tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi nào anh đưa ra, nhưng tôi nhất định phải được cho biết trước là vì lý do gì. Hãy cho tôi được sáng tỏ, thưa anh, làm ơn vui lòng."
"Vậy thì cô nhất quyết phải biết lời thú tội cũng như lời xin lỗi?" Nét giả vờ kinh dị của Bingley gợi ra một tiếng cười thấp, quyến rũ từ người thẩm vấn của cậu ta.
"Tất nhiên phải vậy! Nhanh lên nào, bằng không sự đền tội của anh sẽ hóa thành nghiêm trọng hơn nhiều đấy."
"Xin đừng, tôi sẽ thú nhận tất cả! Thế này: Tôi đã quên không nhận lấy điệu khiêu vũ mà cô đã ưu ái hứa cùng tôi. Thật đáng xấu hổ, phải không, Tiểu thư Elizabeth? "
"Vâng, quả thật vậy, thưa ngài. Tôi nên cảm thấy bực mình cho đến chết bởi bị khinh khi như thế."
"Có những tình huống để phải giảm nhẹ tội, tôi cam đoan với cô", Bingley vội vã giải thích. "Ngay trước khi điệu vũ bắt đầu, tôi phát hiện ra Tiểu thư Bennet [Jane] đang cần một chút giải khát, và bởi tôi tin rằng mình có đủ thời gian trước khi mọi người bước vào vị trí, tôi đề nghị để tôi giúp cô ấy. Trên đường đến bàn giải lao, tôi bị hai – à không, tới ba quý ông đến bắt chuyện –”
"Chắc chắn là lỗi tại con đường rồi?" Elizabeth ngắt lời cậu. "Tôi cảnh báo anh, Ông Bingley, không có gì ít hơn là ba kẻ cướp đường sẽ thỏa lòng hờn dỗi của tôi."
"Ba kẻ cướp đường, tôi bảo đảm là vậy," Bingley đồng ý, tạo ra một nét mặt tuyệt vọng mà Elizabeth xóa tan vào tiếng cười, rồi cậu ta ngay lập tức cười theo.
"Anh được tha bổng, Ông Bingley ạ, nhưng đấy chỉ vì chuyện anh đào ngũ là do đi giúp chị tôi. Cử chỉ phong nhã như thế nhất định phải luôn khuyến khích."
"Cảm ơn cô. Cô thật tử tế, Tiểu thư Bennet.” Cậu ta liếc sang bên cạnh mình, bắt gặp khuôn mặt thận trọng của Darcy. "Nhưng tôi thật tắc trách và phải sớm đưa ra một lời xin lỗi khác, mà tôi nghĩ sẽ không được dễ dàng tha thứ như vậy." Bingley thẳng người lên. "Tiểu thư Elizabeth Bennet, tôi có thể giới thiệu bạn của tôi, Ông Darcy chứ?"
Darcy không cảm thấy mình có thể nhập vào cuộc bông đùa giữa Bingley và Tiểu thư Bennet, với sự dè dặt của chàng làm cái cớ rằng sự thật họ chưa được giới thiệu đàng hoàng [thời đó, khi chưa được giới thiệu chính thức thì giữa nam và nữ không được tiếp chuyện với nhau]. Khả năng nàng đối đáp thật thú vị khiến chàng cảm thấy thật ngạc nhiên. Chàng bị thu hút hoàn toàn vào trò đùa giữa hai người họ, tuy nhiên sự trở lại với lễ nghi của Bingley rồi lời giới thiệu sau đó kéo chàng trở lại với hiện thực. Sự chấp nhận của Tiểu thư Bennet tới lời giới thiệu, chàng nghĩ, có vẻ dịu lại một cách bất thường bởi nàng vừa mới rất vui vẻ với Bingley. Chàng cảm thấy mình bị đông đặc lại trong dộ dáng thờ ơ như mọi thường.
"Darcy, tôi lấy rất vui mừng khi được giới thiệu Tiểu thư Elizabeth Bennet, và hãy cho tôi xin kiếu, tôi thấy rằng chị gái của cô đang cần một vật gì đó, và tôi là người duy nhất biết nó ở đâu." Rồi nháy mắt với vẻ mặt báo động hiện trên khuôn mặt của bạn mình, Bingley khom người chào rồi vội vã hướng về phía Tiểu thư Jane Bennet.
"Ông Darcy," Elizabeth thì thào chào. Khi nàng nhún người chào thì chàng cũng đáp lại với cái khom người, Darcy đang tìm chuyện gì đó để nói, âm thầm tự khiển trách bản thân bởi đã tự đặc mình vào ngay giữa một tình huống mà chàng vẫn cố tránh né. Vẫn còn thiếu một lời mở đầu, chàng đành phải dựa vào những lời xã giao rỗng tuếch mà chàng ghét cay ghét đắng, nhìn một cách đăm đăm ngang qua vành tai của nàng chàng thốt ra chúng.
"Vâng, Tiểu thư Bennet. Cô sống tại trấn Meryton đã lâu chưa?"
"Cả đời của tôi, Ông Darcy ạ."
"Vậy cô chưa từng đến Luân Đôn sao?" Chàng phản ứng với sự ngạc nhiên.
"Tôi đã có dịp đến viếng Luân Đôn, thưa ngài, nhưng không phải trong Mùa nghỉ, nếu đó là ý của anh khi anh nói cụm từ ‘từng đến Luân Đôn.’" Giọng sắt nét của nàng khiến Darcy hơi khó chịu với ý nghĩa ẩn trong lời nói ấy, và vô tình, chàng nhìn thẳng vào mặt nàng. Nàng có vẻ ngây thơ vô tội, nhưng điều gì đó báo cho chàng biết rằng không phải như vậy. Có lẽ chính là cái nhướng lên của một chân mày quyến rũ hoặc là xu hướng của một má lúm đồng tiền sắp lộ ra. Bất kể là gì, chàng biết mình là đối tượng của một trò giải trí. Chàng không hài lòng khi phải thủ vai ấy.
"Tôi sẽ không xem thời gian ở Luân Đôn chỉ để ghé thăm các cửa hàng may mặc như là đã ‘từng viếng thành’ tí nào," chàng lạnh lùng đáp.
"Ông Darcy, anh thật quá tử tế!" Nụ cười màu mè của nàng tỏ vẻ cho chàng biết rằng chàng không đáng để nhận được nó và đấychỉ là một nụ cười giả tạo và sự cố gắng của chàng để áp chế lại cử chỉ bất nhả của người thiếu này là một sự thất bại hoàn toàn. Đôi mắt chàng thu hẹp. Tại sao nàng phải giả vờ cảm ơn chàng? Chàng không hề có ý khen ngợi gì! Lòng nghi ngờ của chàng về mục đích của nàng được nhanh chóng xác nhận.
"Một người nam nhân có định kiến như anh lại xem bộ váy đầm của tôi là một sáng tạo của Luân Đôn! Nhưng tôi e rằng tôi phải đề tỉnh anh lại. Bộ váy đầm này chỉ là một thứ [thời trang] hỗn hợp tại địa phương này, nhưng hãy yên tâm, tôi chắc chắn sẽ lặp lại lời khen đẹp đẽ ấy của anh với người thợ may mặc của tôi." Nàng nhanh chóng thực hiện một cái nhún chào trước khi đầu óc đầy kinh ngạc của chàng có thể hình thành một câu đáp mạch lạc. "Tôi xin được kiếu, Ông Darcy. Mẫu thân tôi đang cần đến tôi."
Lời khen đẹp đẽ? Quả thật là lời khen! Âm thầm phùng mang trợn má, Darcy nhìn chằm chằm dõi theo nàng trong khi nàng luồng lách qua phía bên kia căn phòng khách mà giờ thật đông đúc với người. Đúng như lời nàng, nàng đến cạnh mẫu thân, chỉ thoáng dừng lại đây đó để trao đổi một vài lời chào với bạn bè hoặc hàng xóm trong khi nàng duyên dáng lướt nhanh qua mọi người.
Chàng tự buộc tâm trí mình phải ngừng quay vòng vòng và quay trở lại lúc đầu khi nàng vừa bước vào khung cửa và gương mặt của nàng đã bán đứng những suy nghĩ của mình về các gia chủ. Hoặc, đúng hơn, là cô chủ nhà, Darcy sửa đổi, nhớ lại cuộc trao đổi sống động giữa nàng với và những nụ cười thật tâm dành cho Charles.
Chàng nhìn quanh căn phòng truy tìm Tiểu thư Bingley, dễ dàng phát hiện ra cô được bao quanh bởi một vòng khách khứa đang chăm chú lắng nghe từng lời cô nói. Tại thời điểm ấy, cô đang tiếp đãi một nhóm đông khủng khiếp với Lãnh Chúa và Phu nhân _____, cô đã nói gì với Phu nhân _____, và lời đáp của cô với nhận xét dí dỏm của Ngài ____, kết thúc tất cả với một cái hít kiêu căn và một cái nhún vai thanh lịch.
Nhóm người ấy ríu rít cười đầy cảm kích, và Darcy nhận thấy có nhiều thiếu nữ trẻ tuổi cố bắt chước tạo ra bầu không khí tương tự như Caroline khi một làn sóng nhấp nhô do các bã vai được nâng lên rồi trầm xuống. Elizabeth Bennet không nằm trong số người ấy, nàng đang bận rộn với một vòng tròn nhỏ hơn được tạo thành bằng những người hâm mộ và các cô bạn gái thân thiết.
Không, Tiểu thư Elizabeth Bennet không bị gây ấn tượng với sự tinh tế kiểu Luân Đôn của Tiểu thư Bingley hoặc Bà Hurst, và cũng không cảm thấy sự cần thiết để lấy được ân sủng của Caroline, như hầu hết những người hàng xóm của nàng đang cố thực hiện tại thời thời điểm này. Thay vào đó, Darcy nghĩ với sự minh bạch thật mới mẽ, nàng cảm thấy cách ứng xử của Tiểu thư Bingley thật gai mắt! Không hề nuôi dưỡng tình cảm với Caroline bởi vẻ hoạt kê trong ánh mắt nàng, nàng tự đặt mình giữa một nhóm người lố bịch, như một người có thể với những mối quan hệ thú vị nhưng hơi có chút điên rồ.
Được thỏa mãn bản thân với những điều mà Tiểu thư Elizabeth Bennet đang thực hiện, Darcy khám phá ra bản thân sinh ra hai loại cảm xúc tương xứng nhưng hoàn toàn trái ngược nhau đang đấu tranh mạnh mẽ trong lòng. Cảm xúc đầu tiên là phẫn nộ đến cực điểm với sự ngạo mạn của nàng trong việc tự xem bản thân mình tốt hơn thế. Thứ hai là xung động bật cười đồng tình với đánh giá của nàng. Một ánh sáng lấp lánh gần hiện lên mắt của chàng khi chàng chợt nhớ rằng Tiểu thư Bingley cũng không phải là cư nhân duy nhất tại trang viện Netherfield đã khiến Tiểu thư Elizabeth Bennet cảm thấy thích thú. Ánh sáng lấp lánh ấy bị đàn áp tàn nhẫn khi chàng suy xét lại cách nàng ứng xử với bản thân chàng.
Nàng đã tặng cho chàng một cú vào mặt; chàng thừa nhận việc này không chút do dự và, bây giờ, với một chút khách quan. Cách nàng chuyển lời bác bỏ không mấy giấu diếm của chàng thành một lời khen được thực hiện thật điêu luyện. Nhưng ma quỷ nào đã ám khiến chàng nói chuyện với nàng bằng thái độ ấy ngay từ đầu chứ?
Chàng suy xét lại các sự kiện trong lần giáp mặt của họ trong tâm trí mình. Chính là giọng sắc bén của nàng khi đáp lại lời tán ngẫu linh tinh khi chàng cố tạo ra cuộc trò chuyện thân mật, hay là chàng đã không vừa lòng ngay từ lúc đầu bởi nàng thay đổi thái độ quá rõ rệt khi Bingley giới thiệu hai người? Bingley, nàng rất thích, nhưng nàng lại nghĩ gì về chàng?
Trong mắt nàng có phải mình cũng cùng một loại người với Tiểu thư Bingley, chàng tự hỏi, hoặc là cách của nàng một sự vờ vịt, một trò chơi tán tỉnh nàng hy vọng sẽ thu hút sự chú ý của mình? Vô ý thức, chàng xoắn chiếc nhẫn hồng ngọc quanh ngón út trái. Hay là thái độ ấy hoàn toàn là một thứ gì khác?
Chàng nhớ lại lời đối đáp của nàng với Bingley bởi cậu ta xem nhẹ nàng tại buổi lễ hội và nàng đe dọa bắt cậu ta đền tội đích đáng. Đột nhiên cơ trong dạ dày chàng thắt chặt, những sự kiện xảy ra tại buổi lễ hội hiện về trong tâm trí chàng thật rõ ràng. Chính là vậy! Nhất định là vậy! Nàng đã nghe được lời nhận xét bất nhã, kém suy nghĩ của mình.
"Đồ ngốc!" Lời tự mắng tự thoát ra từ môi chàng. Bởi không nhận được lời xin lỗi nào, nàng nghĩ cách đòi lại công đạo bằng lực lượng trí tuệ. Darcy suy nghĩ đến cái giả thuyết của mình khi chàng nhìn chằm vào đối tượng của giả thuyết ấy, mà trong thời điểm này, đang chụm đầu với Tiểu thư Lucas. Mình nên làm gì, nếu phải làm gì? chàng tự hỏi mình một cách tội lỗi. Chàng nợ nàng một lời xin lỗi, không chút nghi ngờ nào, nhưng chàng sẽ nói gì? "Hãy tha thứ cho tôi, Tiểu thư Bennet, tôi là một tên đần độn tuyệt đối vào Thứ sáu vừa qua?" Và nếu chàng làm như thế, lời đáp của nàng là gì? Nàng sẽ tha thứ cho chàng với một bài phát biểu đẹp đẽ hoặc sử dụng cơ hội để bác bỏ chàng trước mặt tất cả hàng xóm?
Chàng dừng lại trong dòng suy tư về các khả năng có thể xảy ra để nhắm mắt lại, đưa những ngón tay của mình lên xoa bóp thái dương. Không, bất cứ giá nào thì chàng đã gây tổn thương với lòng tự ái của nàng, chàng sẽ không tự đặt mình ở một vị trí cho một kẻ nông quê không có địa vị thoải mái mắng chửi cho sự giải của nàng hoặc bạn bè nàng. Nếu nàng đã chọn con đường hờn dỗi, chàng sẽ bị ràng buộc, nhưng trong tình trạng hiện giờ, nàng chọn tuốt kiếm.
Darcy lại nhìn lên và thấy Elizabeth Bennet đứng bên cạnh chị nàng, cả hai đều đang nhìn những phát họa mới nhất trong tập vẻ của Tiểu thư Bingley. Một nước táo bạo! Chàng tự mỉm cười với bản thân. [i]Giờ tôi đã hiểu cô rồi, nhưng tôi sợ cô không đủ trọng lượng để chơi trò ấy với tôi![i] Nụ cười của chàng hiện kèm theo một ánh mắt trào phúng khi chàng nổ lực với công nhiệm vụ phát hiện đầy đủ phẩm chất của kẻ địch của mình.
Lượn quanh phòng, trao đổi một lời đây, một cái gật đầu đó với hàng xóm mới của Bingley, Darcy âm thầm quan sát nàng. Giọng nói của nàng, chàng lưu ý, được điều chế rất tốt và rất vui tai, nhưng đầy là điều đương nhiên bởi chàng đã nghe được giọng hát của nàng trong nhà thờ ngày hôm qua. Cung cách của nàng giữa bạn bè nàng tỏ ra sự cởi mở và chân thành thật quyến rũ nhưng chắc chắn không phản ánh tác dụng được kỳ vọng ở vòng xã hội mà chàng quen thuộc.
Gương mặt nàng, chàng quyết định, tựa như các cô gái vắt sữa [bò]: đầy đủ, sáng lán, khỏe mạnh, nhưng thiếu sự phân biệt cần thiết để được xem là thời trang cổ điển. Nàng di chuyển một cách duyên dáng, chàng thừa nhận, nhưng sự rung động của chiếc váy của nàng bộc lộ một sự thiếu cân xứng về con người của nàng và đó sẽ không khiến những người theo chủ nghĩa thuần túy hài lòng.
Thật bất thường trong cách ứng xử của nàng, chắc chắn là vậy, chàng tuyên bố với cảm giác mong đợi, nhưng thiếu đi sự duyên dáng hiện thực và thái độ xã giao lịch sự để tỏ ra là có một nền giáo dục thượng lưu. Thật là tốt cho cô nàng bởi nhóm viên chức có vẻ rất mê hoặc, bởi đấy là điều duy nhất mà nàng có thể truy tìm được. Darcy chờ đợi một cách vô ích cho những cảm xúc của mình cùng đồng tình với phán xét ấy, nhưng chúng không hợp tác một cách thật bực mình, thay vào đó chúng lại thúc giục chàng cần có thêm thông tin và lời phán quyết cuối cùng về nàng thiếu nữ nên được hoãn lại một ngày sau đó.
Chuyển sự chú ý của chàng đến gia đình của nàng, Darcy chưa từng cảm thấy sự miễn cưỡng nào mãnh liệt như thế. Không ai có tai hoặc mắt có thể không lưu ý tới các cách chói tai, tính toán trơ trẽn của mẫu thân nàng và sự xấc xược khiếm nhã của những cô con gái trẻ tuổi hơn trong nhà, mà phẩm chất duy nhất của họ là tuổi trẻ. Chàng thở mạnh ra, bày tỏ sự ghê tởm của mình với họ.
"Nào, nào, anh Darcy ạ, sao lại có một quan điểm tiêu cực thế. Tôi chắc chắn rằng cuộc săn bắn ngày mai sẽ là thú vị nhất." Hoàn toàn bị thu hút vào cuộc tranh luận trong tâm, chàng hầu như không nhận thấy rằng mình đã tiến đến cạnh Bingley và nhóm nam nhân cạnh cậu ta. Hiển nhiên là một cuộc săn bắn đã được lên kế hoạch, và tiếng khịt mũi chàng thực hiện bị cho là chàng không tán đồng cái ý tưởng ấy. Chàng đột nhiên nhận ra không có gì có thể cho thêm vào sự thật ấy. Một ngày ngoài trời với các chú chó và súng ống, xa cách với những phức tạp của một phòng khách nông quê, chính xác những gì chàng cần.
"Hoàn toàn ngược lại, Bingley ạ, một ý tưởng thật tuyệt vời." Darcy chụp lên vai cậu ta, sự nhẹ nhõm nảy sinh ra bởi cái triển vọng được qua một ngày khiến chàng ăn nói liếng thoắng hơn giữa nhóm người xa lạ. "Các anh bạn, Bingley có kể với mọi người về món thu mua mới nhất của cậu ta chưa? Nó là một khẩu súng bắn chim tuyệt nhất mà các người từng thấy ... "
oOo
Sau đó, trong lúc dùng bữa tối, Tiểu thư Bingley kể lại các sự kiện xảy ra vào buổi sáng cho những người có mặt tại bàn. Ông Hurst xin kiếu với một cơn nhức đầu như sấm trước khi bữa ăn đã được tuyên bố và vui vẻ giải trí với một bình rượu brandy trong phòng, để lại nhóm mày râu và phu nhân của mình làm khán giả cho buổi biểu diễn của Tiểu thư Bingley.
Bingley ngồi tựa người thoải mái trong ghế tại đầu bàn, tập trung tất cả chú ý của mình cho cô chị gái, như bản chất tốt đẹp của cậu cho phép. Biểu hiện điềm tĩnh của Tiểu thư Bingley trong lúc khách khứa rời đi đã không lừa được Darcy cho dù là chỉ một thoáng, cô gần như rạn nứt không kìm chế được để kể lại, phân tích, xé nát, và soi bói.
Bingley đã cảnh báo chàng trước rằng bất kỳ nỗ lực để giữ cô chị thận trọng sẽ là vô ích trong khi họ chờ đợi lần triệu tập để dùng bữa tối trong phòng trưng bày súng ống. Cậu báo với chàng rằng cậu ta sẽ để cô chị tự do tung hoành – như thể cậu ta có thể làm gì khác hơn được – và Darcy nên phải chuẩn bị bản thân để có một buỗi tối đầy sự nham hiểm và hả hê.
"Và không, anh không thể viện cớ đau đầu, bởi đấy là một cái cớ mà Ông Hurst đã dùng trước. Và nếu anh chỉ nghĩ cho dù là một giây lát rằng anh có thể thoát khỏi điều mà em trai của cô không thể, anh hẵn là mát điện! Đây chính là một phần trong vai trò làm em của một người chị mà mối quan tâm lớn lao nhất là vào được vòng trong của xã hội thượng lưu."
Cậu ta thở dài với Darcy khi cậu ta nheo một mắt nhìn xuống nòng khẩu súng, kiểm tra lại sự điều chỉnh mới nhất với tầm nhìn của cậu. "Chị ta phải kiểm tra chiến dịch của hôm nay một cách triệt để. Anh nghĩ sao"- cậu ta đưa khẩu súng trường cho Darcy – "có đúng không?"
“Ý cậu là muốn được vào những vòng trong, hay là phương cách cô ta sử dụng để đạt được chúng? " Darcy đáp, đưa vũ khí lên má và để bã súng lên vai mình.
"Không phải cả hai, thưa ngài! Tôi đang nói đến ống nhòm trên khẩu súng." Bingley đáp trả mạnh mẽ rồi im lặng trong khi Darcy, hối tiếc sự vô lể của mình, kiểm tra xem mọi thứ có được thẳng hàng hay không. Khi chàng kết thúc, chàng xếp khẩu súng lại và đặt nó vững vàng vào tay Bingley.
"Charles," chàng bắt đầu nói.
"Anh may mắn nhất có được cô em của mình, anh Darcy ạ," Bingley lặng lẽ gián đoạn chàng. "Tiểu thư Darcy không khiến anh phát bệnh. Có khi nào cô ấy khiến anh phải lo lắng không?" Darcy bất động bởi câu hỏi của Bingley, chờ đợi. "Nhưng cô ta trẻ tuổi hơn anh rất nhiều và sẽ vào ngay các vòng trong của xã hội thượng lưu ngay khi cô ra mắt với xã hội," Bingley không lưu ý đến việc chàng không đáp lại câu hỏi của mình rồi tiếp tục nói. Cậu ta bắt đầu tự bật cười với bản thân. "Hãy tưởng tượng nếu Caroline là em gái tôi!" Cậu mời Darcy tham dự vào sự thú vị của cái ý tưởng hoang đường ấy. "Ồ, ý tưởng thật là quá ngon đi."
Một tiếng gõ cửa kết thúc câu chuyện phi lý ấy khi anh người hầu Stevenson bước vào công bố bữa ăn tối đã sẵn sàng. "Ah, lại có nhiệm vụ rồi; và anh, người bạn của tôi, nhất định phải hiện diện, chỉ là để thu thập những mảnh vụn còn lại của những người hàng xóm của chúng ta sau khi chị ta kết thúc với họ," Bingley nói.
Như đã hứa, Bingley không hề cố quản lý cuộc trò chuyện trong bữa ăn tối, ngoại trừ một câu trong vài dịp "Này, này, chị Caroline!" rồi lắc đầu. Vì chỉ gặp phải quá ít đối lập với ý kiến của cô dường như khuyến khích Tiểu thư Bingley nghĩ rằng các quan sát và ý kiến của mình cũng được cùng chia sẻ bởi những người đồng hành. Tất nhiên Bà Hurst cũng lặp lại hoặc tôn son điểm phấn cho lối suy nghĩ của em gái mình, hai người nâng cao cảm hứng lẩn nhau để đưa những lời chỉ trích và chế giễu lên một tầng cao hơn.
"Nào, chị Louisa, lời đó thật là quá tàn nhẫn!" Tiểu thư Bingley nhẹ tát vào tay của chị gái mình một cái. Bà Hurst phản đối không chịu ăn năn cho đến khi cô em gái tiếp tục một cách quỷ quyệt, "Em chỉ đếm được hai chiếc cằm trên người phụ nữ ấy, nhưng em chưa có vinh hạnh để trông thấy bà ấy trong tư thế ngồi, như chị đã thấy." Bà Hurst rít lên một tiếng nhỏ, dùng tay che lấy miệng mình trong khi Tiểu thư Bingley ngồi dựa lại vào ghế với một nụ cười khó có thể giấu diếm.
"Thực tình thì đám người nông thôn này không biết tiếp đãi gì cả." Cô lén liếc mắt nhìn về phía Darcy. "Đám nam nhân chỉ biết ngựa và săn bắn. Còn đám phụ nữ! Không một ai có thể nói về thời trang tân thời hoặc có ý thức gì với ca kịch! Văn thơ cũng có khả năng là một ngôn ngữ bị mù tịt như là tiếng Ý," cô kết luận với một nụ cười tinh nghịch hướng về Darcy. Bà Hurst sốt sắng cười khúc khích, nhưng cách thiếu phản ứng của chàng khiến bà rẽ theo một hướng tỉnh táo hơn.
"Charles này, chị đã tiếp nhận ba lời mời đặc biệt để cùng dự bữa ăn tối và buổi chiều họp mặt xã giao trong tuần tới. Làm ơn giúp chị, để một ít thời gian trong lịch trình của em cho chúng."
"Em có thể hỏi, người chị thân yêu của em, chúng ta sẽ đến những đâu?" Bingley đâu các ngón tay mình lại thành một ngọn tháp, rồi tựa cằm mình lên hai ngón cái khi cậu ta quay lại nháy mắt với Darcy.
"Đêm hôm Thứ tư với Điền chủ Justin, Thứ năm với Ông Bà King. Bọn họ là những nhân vật khá nổi bật và nghe đồn là trị giá những ba ngàn bảng một năm, nếu em có thể tưởng tượng! Thứ Sáu, chúng ta dùng bữa tối với Đại tá Forster và phu nhân của ông. Chị có cho rằng bà ấy cố tình cười nhiều như thế không, chị Louisa, hay là em là người duy nhất liên tưởng đến một con lừa?"
Với mỗi danh tính được nêu ra Bingley chìm một chút sâu hơn vào chiếc ghế của mình, và khi tên của đại tá đã đề cập, cậu ta dường như đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng. "...và tối thứ Bảy tại tư gia của Ngài William Lucas." Tiểu thư Bingley nêu lên danh tính cuối cùng trong danh sách và nhìn lên thấy em trai của cô tươi tỉnh ra một cách đáng kể. "Lịch trình như thế có chấp nhận được không, Charles?"
"Em để tất cả các chuyện xã giao nằm trong tay đầy khả năng của chị, Caroline ạ. Em chỉ yêu cầu chị để lại cho em một ít thời gian để theo đuổi những chuyện lịch lãm của nam nhân hơn và chị rằng chị có kế hoạch tham dự các buỗi lễ [nhà thờ] trong thời gian chúng ta ở đây. Một cách thường xuyên,” cậu ta nói thêm, với một ánh mắt sẽ không dung túng lời phản đối nào.
Ánh mắt của Tiểu thư Bingley vô tình nhìn về hướng Darcy, người mà đáp lại ánh mắt của cô với một hình ảnh của sự vô ý vị. "Tất nhiên rồi, Charles ạ. Điều ấy dĩ nhiên phải thế, không cần hỏi, như mọi người chúng ta đều thừa biết."
"Bây giờ," Bingley, tận dụng sự thành công với yêu cầu và lòng rối loạn mà nó mang đến cho chị của cậu, "Em muốn nói cho mọi người biết buổi sáng hôm nay được trôi qua một cách thật xuất sắc. Caroline, chị nên được chúc mừng." Tiểu thư Bingley phản đối một cách ngọt ngào. "Chị không có nghi ngờ gì rằng buổi sáng hôm nay của chúng ta sẽ là chủ đề của nhiều cuộc trò chuyện và chúng ta cũng bước vào xã hội của huyện Hertfordshire khá thành công."
Cậu ta cho phép chị gái mình cơ hội để phủ nhận thành tích của cô, mặc dù ngắn cỡ nào, rồi tiếp tục với quyết tâm. "Chị nên biết rằng em đã đề xuất một cuộc săn bắn vào sáng ngày mai và nghĩ rằng sẽ có ít nhất là sáu nam nhân khác cùng tham gia. Nếu chị có thể sắp xếp bữa sáng và thông báo cho các hạ nhân trong nhà biết trước, còn em thì sẽ cảnh báo người quản lý chuồng ngựa, người chăm sóc khu săn bắn và người chăm nuôi các con thú săn với kế hoạch của chúng ta."
Bingley gõ đầu ngón tay của mình lên thành thế với từng chi tiết nêu ra, mặt cậu ta ửng đỏ với lòng thỏa thích bởi có căn hộ riêng của mình để sai xử theo ý thích. "Người chị thân yêu của em, ngày mai sẽ đến lượt em để tiến xa hơn trên lãnh thổ [ý là thu phục được bao nhiêu nhân tâm] mà chị đã tóm thâu được hôm nay."
Trong thời gian cao điểm tiếp theo của các câu hỏi, lời nhắc nhở, và đảm bảo giữa Bingley và các cô chị của cậu ta, Darcy tự rút vào tâm trí của mình. Chàng trông thấy sự tuyệt vọng của cậu bạn mình khi không nghe danh tính đặc biệt kia trong danh sách giao lưu của cô ta, rồi sau đó, hứng khởi khi bởi nghe được sự đề cập đến Ngài William.
Bởi quan sát được mối quan hệ thân mật của Tiểu thư Lucas với một trong các chị em họ Bennet, thật không khó gì cho chàng để suy ra lý do cho sự hồi sinh của Bingley. Cậu ta hy vọng rằng Tiểu thư Bennet cũng sẽ là một thành viên trong bữa ăn tối ấy. Điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Đấy có nghĩa là ... Chàng để cho những suy nghĩ của mình không có kết luận và buộc mình trở lại với vấn đề của bạn mình và Tiểu thư Bennet.
Chàng với tay lấy ly rượu, nhẹ cầm nó trong lòng tay, xoay xoay để chất lỏng được xoay tròn rồi nhìn chằm chằm vào màu hổ phách đỏ thẩm. Có lẽ chàng suy nghĩ quá nhiều về việc Bingley xem trọng cô nàng hơn là hiện thực nếu thực sự là vậy. Người bạn của chàng sẽ là người đầu tiên thừa nhận khuynh hướng sắp yêu đương và khi chấm dứt thì còn nhanh hơn là những chú thỏ sinh sôi. Không có lý do gì để cho rằng sự thu hút này có gì khác [với những lần trước] cả.
Darcy đưa chiếc ly lên vành môi, ngậm một hớp rượu và chỉ trong giây lát tại cổ họng chàng trước khi cho phép nó truyền xuống, cảm giác được nhiệt ấm lan tỏa trong đầu mình. Hãy để nó phát triển tự nhiên. Hãy dùng những ưu đãi khác để đánh lạc hướng chú ý của cậu ta thôi. Phải khiến cậu ta bận rộn với trang viện Netherfield. Chàng thận trọng đặt chiếc ly xuống mặt bàn trước mặt. Chắc chắn rằng chuyện này rồi cũng sẽ qua.
Khi Darcy đặt chiếc ly xuống bàn, cô chủ nhà liền vẩy tay ra hiệu cho cậu người hầu rót thêm rượu vào cho chàng, nhưng chàng dùng tay phủ lấy miệng ly lắc đầu.
"Có phải rượu không hợp khẩu vị của anh không, Darcy?" Cô hỏi một cách cần mẫn. "Em sẽ vui lòng kêu mang tới một chai khác."
"Không, đừng tự làm em phiền lòng," Darcy đáp. "Hương vị của rượu thật tuyệt vời." Chàng đứng lên sau khi trả lời câu hỏi của Tiểu thư Bingley.
"Ông Darcy, anh không thể rời đi quá sớm như vậy. Bọn em vẫn chưa được nghe ấn tượng của anh với xã hội Hertfordshire là thế nào." Cô nhìn quanh bàn để kêu gọi thêm sự ủng hộ với yêu cầu của mình. "Em chắc rằng nó sẽ là điều thú vị nhất."
Darcy nhìn sang Bingley, âm thầm cầu viện được giải thoát, nhưng người bạn của chàng chỉ có thể nhăn mặt và nhún đôi vai của mình. Ném cho cậu ta một cái cau mày dữ tợn, Darcy trở lại ghế và nhanh chóng mang một bộ mặt thờ ơ với đám phụ nữ.
"Như em nói, Tiểu thư Bingley, dân nông quê ở đây ‘chả biết tiếp đãi gì cả’". Mặc dù bọn họ thường được gọi là ‘cột sống của Đế quốc’, và chúng ta phải lệ thuộc vào họ để cung cấp những sức lực rất cần thiết, có lẽ mình cũng không hợp lý trong chuyện mong đợi sự dư thừa với trí tuệ từ bọn họ."
Trong hai người phụ nữ, Tiểu thư Bingley lấy lại sự điềm tĩnh của mình trước, nhưng cũng chỉ sau khi cô dùng khăn ăn của mình lau những giọt nước mắt bởi cười quá độ từ đôi mắt mình. "Vậy còn nhóm phụ nữ thì sao, anh Darcy?" Một tia độc ác đầy vẻ tiên đoán lóe sáng trong mắt cô. "Chắc chắn anh không bao gồm nhóm phụ nữ địa phương trong việc cung cấp sức lực cho quốc gia chứ?"
"Không hề, Tiểu thư Bingley. Anh sẽ không thiếu nhã nhặn như thế".
"Nhưng, thưa ngài", cô tiếp tục truy phong, “anh tán thành chuyện thiếu sức lực và đánh giá thấp trí tuệ của họ. Vậy thì dựa theo cơ sở nào mà bọn em lại có thể khác biệt đối với phụ nữ của huyện Hertfordshire? "
"Em gợi ý đến chuyện hiển nhiên nhất của phụ nữ đấy, Tiểu thư Bingley. Em muốn tôi nhận xét về hình dáng của họ, sắc đẹp của họ, nếu em có ý như vậy.” Khó chịu vô cùng với cách chuyển biến của cuộc đàm thoại, chàng vẩy tay hướng Bingley. "Chính là em trai của em chứ không phải là anh mà em nên yêu cầu để có được những lời bình phẩm ấy."
"Chúng em đều biết Charles nghĩ sao," cô trả lời với nét khó chịu trong giọng nói của mình. "Đối với em ấy tất cả bọn họ đều là kim cương thượng đẳng. Chính là ý kiến của anh mà bọn em muốn được nghe, phải không, chị gái?"
"Phải, Ông Darcy, hãy cho bọn tôi được biết," bà Hurst tươi rói yêu cầu, rồi liếc sang nhìn cô em gái của mình, tinh nghịch nói thêm, "tôi đặc biệt vui lòng muốn nghe quanh điểm của anh với các cô con gái nhà Bennet.”
“Darcy này," Bingley xen vào với nét mặt uy hiếp đầy giả tạo, “tôi sẽ không dung túng một lời nhận xét về Tiểu thư Jane Bennet ngoại trừ những lời khen ngợi tuyệt đối. Anh có thể hạn chế đánh giá của anh với các cô em của cô ta... với Tiểu thư Elizabeth chẳng hạn? Nào, cô ấy chắc chắn là ý tưởng của tôi về cái đẹp nếu không phải bởi vì đã có chị gái của cô ta."
Màn im lặng phủ xuống bàn ăn trong khi cả ba người cùng dùng bữa với Darcy chờ đợi câu trả lời của chàng. Một ý tưởng xuyên qua tâm trí của chàng khi chàng chùi tay mình với tấm khăn ăn trên đùi rằng trong một số đường lối huyền bí, Tiểu thư Elizabeth Bennet vẫn tiếp tục bắt chàng phải chịu bị trừng phạt bởi sự sai lầm ngu ngốc của mình. Vì vậy, với tất cả lòng vô tâm mà chàng có thể tích góp, chàng tỏ rõ sự chỉ trích với gương mặt, vóc dáng, và cách ứng xử của cô và rằng Tiểu thư Elizabeth Bennet không hề là suy nghĩ của chàng khi nói đến sự hoàn mỹ trong một người phụ nữ.