Đoạn Khắc Tà nói:
“Hôm nay là ngày mùng tám tháng hai, đến hội đoan ngọ của mọi người cũng còn chừng ba tháng nữa, có lẽ tiểu chất có thể đến xem náo nhiệt.”
Đỗ Bách Anh nói:
“Sao vậy, bây giờ ngươi không cùng chúng ta tới Kim Kê Lĩnh sao?”
Đoạn Khắc Tà đáp:
“Tiểu chất còn có tiểu sự bên mình, phải đi thu xếp ổn thỏa, mới có thể đến bái kiến các vị thúc bá.”
Đỗ Bách Anh nói:
“À, được rồi, ngươi vừa rồi mới đáp ứng đám quan binh kia, nên đến Ngụy Bác một chuyến, ký đao lưu giản (tặng đao lưu thư ) cho Điền Thừa Tự. Bất quá sự việc rất dễ dàng, vì sao phải chờ đến ngày đoan ngọ mới trở lại.”
Đoạn Khắc Tà đáp:
“Ngoài ra, tiểu chất còn phải đến Lộ Châu thăm một vị bằng hữu, tóm lại, tiểu chất sẽ nhanh hết sức trở lại.”
Đỗ Bách Anh nói:
“Tốt lắm, ngươi đến Lộ Châu, có thể thuận tiện nghe ngóng giúp chúng ta, của hồi môn của nhà Tiết Tung khi nào thì vận chuyển đi, chúng ta sẽ lại phát tài. Lộ Châu cũng có người của chúng ta, ngươi đến Lộ Châu, có thể ở tại nhà của người này nghe ngóng tin tức, cũng có thể nhờ hắn tìm cho.”
Nói xong, Đỗ Bách Anh lấy ra một địa chỉ giao cho Đoạn Khắc Tà, và nói cho chàng nghe ám hiệu liên lạc.
Người của Kim Kê Lĩnh được gài ở Lộ Châu, tên gọi là Trương Bá Long, bản thân hắn là phó bang chủ Lộ Châu Cái Bang.
Lập tức, Đoạn Khắc Tà từ biệt Đỗ Bách Anh, vội vã tiến đến Lộ Châu. Đến Lộ Châu, dựa theo địa chỉ tìm được Trương Bá Long, liền trú tại nhà của hắn.
Trương Bá Long rất quen thuộc địa lý nơi đây, hắn dùng một ngày hướng dẫn Đoạn Khắc Tà, giúp chàng nhận biết đường lối, khám xét địa hình vùng phụ cận nha môn tiết độ sử. Buổi tối ngày thứ hai, Đoạn Khắc Tà thay y phục dạ hành, đến tiết độ phủ của Tiết Tung. Đương nhiên chàng chỉ nói với Trương Bá Long là đi nghe tin tức khi nào thì của hồi môn được vận chuyển đi, không dám nói là đi thăm vị hôn thê.
Ngay khi Đoạn Khắc Tà lẻn vào Lộ Châu tiết độ phủ, tiết độ sử Tiết Tung đang cùng thê tử tại mật thất tranh cãi về hôn sự của nữ nhi y.
Thê tử của Tiết Tung từng được sanh mẫu Lư phu nhân của Tiết Hồng Tuyến trước lúc lâm tử trọng thác, đáp ứng Lư phu nhân hai chuyện, một là chiếu cố nữ nhi của bà, hai là phải thành toàn hôn sự cho nữ nhi với Đoạn gia. Tiết phu nhân luôn luôn sợ hãi trượng phu, mặc dù rất muốn nói cho Tiết Hồng Tuyến minh bạch thân thế, nhưng vẫn không dám. Hiện tại, chuyện trước mắt, nghe nói Điền Thừa Tự đã phái người mang sính trát đến, bà càng thêm lo lắng, lại thêm hối hận, bởi vậy mới có dũng khí cùng trượng phu tranh luận.
Tiết phu nhân nói:
“Chung thân đại sự của Hồng Tuyến sớm được phụ mẫu của nó tác chủ khi mới sanh, hứa gả cho nhi tử của Đoạn Khuê Chương, ông sao có thể mang nó gả cho người khác?”
Tiết Tung nói:
“Phụ mẫu Hồng Tuyến đều không còn trên nhân thế, Khuê Chương cũng sớm đã chết trên chiến trường, chuyện hứa gả cho Đoạn gia, bà không nói thì người nào biết?”
Tiết phu nhân nói:
“Mỗi người đều có lương tâm, Đoạn Khuê Chương năm ấy từng cứu mạng cả nhà lớn nhỏ chúng ta, ông mang tức phụ của người gả cho người khác, có an lòng không? Lại nói, sanh phụ của Hồng Tuyến là Sử Dật Như, đường đường là một tiến sĩ, năm ấy bị An Lộc Sơn hại, chính là do ông và Điền Thừa Tự đến bắt, tuy nói lúc ấy ông thân là thuộc hạ, phục mệnh mà làm, không làm không được, nhưng chung vu đối với Sử gia không đúng…..”
Tiết Tung giận dữ nói:
“Bà muốn mang hết chuyện này nói cho Hồng Tuyến, để nó coi ta là cừu nhân phải không?”
Tiết phu nhân đáp:
“Tôi nào có tâm ý này, tôi chỉ muốn….”
Tiết Tung ngắt lời bà, nói:
“Ta cố nhiên có lỗi với Sử Dật Như, nhưng ta đã thu xếp cho vợ con của y, hiện tại lại thay nữ nhi của y tìm một đám tốt, so với Đoạn gia hơn trăm ngàn lần, Sử Dật Như ở dưới cửu tuyền chỉ sợ còn cảm kích không hết nữa!”
Tiết Tung vẫn còn sợ thê tử tiết lộ bí mật, cho nên sau khi giận dữ, lại muốn dùng lý lẽ để thuyết phục, khẩu khí hòa hoãn hơn rất nhiều.
Tiết phu nhân lại nói:
“Không nói như vậy được, Lư phu nhân khuất thân trong nhà ta làm vú nuôi, cho đến ngày bà chết, mẫu tử còn không thể được tương nhận. Nhược bằng chúng ta làm trái lời trọng thác của bà, người chết cũng không nhắm mắt. Lại nói, năm ấy diệt trừ An Lộc Sơn cũng là toàn nhờ người xắp mưu “phiến động nghiêm trang” khiến phụ tử An Lộc Sơn tự tương tàn lẫn nhau. Hôm nay, ông làm được đến tiết độ sử, bà ấy cũng có một phần công lao. Đoạn Khuê Chương và Lư phu nhân đối với gia đình ta đều có đại ân, hôm nay chính là lúc ông cần phải báo ân, nghe lời tôi, đừng đồng ý hôn sự với Điền gia !”
Tiết Tung nét mặt lúc hồng lúc xanh, cắn răng nói:
“Bà chỉ biết là báo ân, bà cũng phải biết, nếu không mang Hồng Tuyến gả cho Điền gia, tính mệnh của ta cũng khó giữ!”
Tiết phu nhân kinh hãi hỏi:
“Thế này là sao, Điền tướng quân với ông vốn là hảo bằng hữu, sao có thể vì bị thoái hôn mà giết ông? Ông cũng đâu phải là người tay không tấc sắt đâu!”
Tiết Tung nói:
“Bà là một phụ nhân chỉ biết việc nhà, biết gì đến quốc quân đại sự. Điền Thừa Tự muốn thôn tính Lộ Châu của chúng ta không phải là mới ngày một ngày hai. Hắn mấy năm gần đây mắc phải nhiệt độc phong, càng về mùa hè, càng phát tác dữ dội…..”
Tiết phu nhân lấy làm lạ hỏi:
“Điền Thừa Tự nhiễm nhiệt độc phong, cái này có liên quan gì đến quốc quân đại sự?”
Tiết Tung đáp:
“À, phu nhân, bà có điều không biết, bởi vì hắn nhiễm là nhiệt độc phong, đến mùa hè càng phát tác đặc biệt dữ dội, cho nên hắn có ý định thôn tính Lộ Châu của chúng ta. Có người cáo tố với ta, hắn từng nói chuyện với người khác, nói vì Ngụy Châu đại nhiệt, có ý di chuyển đến trấn Sơn Đông có khí lạnh, Sơn Đông lại đúng là địa hạt của tiết độ phủ chúng ta.”
Tiết phu nhân nói:
“Cái này rõ ràng chỉ là lời nói của một kẻ.”
Tiết Tung đáp:
“Không sai, nhưng hắn quả nhiên có tâm ý như vậy, nếu không có miệng kẻ thứ nhất thì cũng sẽ không có lời kẻ thứ hai. Ta đã thám thính rõ ràng, hắn mấy năm gần đây chiêu mộ ba ngàn dũng sĩ gọi là “Ngoại Trạch Nam”, chính là muốn dùng đối phó với chúng ta!”
Tiết phu nhân nói:
“Ồ, cho nên ông mới muốn kết thông gia với y, mang nữ nhi gả làm tức phụ của y, tránh cho y hưng binh đánh mình. Nhưng bằng như hắn quả thực có lòng thôn tính Lộ Châu, thì có kết thông gia, hắn sẽ không đánh sao?”
Tiết Tung cười khổ nói:
“Kết thông gia, hắn còn không quá vui sao? Hơn nữa chúng ta luôn đối đãi với Hồng Tuyến như là nữ nhi, nó đến Điền gia rồi, trong lòng cũng vẫn hoàn toàn hướng về chúng ta, nó tuyệt không phải là một nữ tử tầm thường...”
Tiết phu nhân ngắt lời y:
“Tôi đã hiểu rồi, ông muốn Hồng Tuyến làm nội gián trong Điền gia, trách gì ông lại sợ tôi tiết lộ thân thế của nó, sợ nó biết ông không phải sanh phụ của nó, nó sẽ không hết lòng hết dạ giúp ông.”
Tiết Tung nói:
“Đương nhiên, ta cũng không phải hoàn toàn ỷ vào nha đầu này, mặt khác ta phải cùng Hoạt Châu tiết độ sử Lệnh Hồ Chương liên hôn, do ta xuất đầu, lập thành ba trấn kết minh hỗ trợ nhau. Như vậy đều có cố kỵ lẫn nhau, lại không ai dám khinh cử vọng động. Chỉ là nữ nhi của Lệnh Hồ Chương và nhi tử của chúng ta còn nhỏ, hôn sự này chậm lại một bước. Việc tối khẩn yếu vẫn là nhanh chóng mang Hồng Tuyến gả vào Điền gia.”
Tiết phu nhân thở dài nói:
“Ông hiện nay quan cao, lộc lớn, nhưng phải lo mưu tính kế tranh đấu, cuộc sống luôn phải đề phòng nơm nớplo lắng, kỳ thật cũng chẳng có gì hay. Theo tôi không bằng ông hãy cáo lão về quê, Điền Thừa Tự muốn thôn tính Sơn Đông thì để cho hắn. Hôn sự này hãy bãi bỏ đi thôi!”
Tiết Tung cả giận quát:
“Thực là suy nghĩ đàn bà, ta khó khăn lắm mới làm được tiết độ sử, bà lại muốn ta chắp tay nhượng cho người. Hừ, hừ! Mất đi quan chức, còn có phú quý không?”
Tiết phu nhân nói:
“Nhưng nếu nhi tử của Đoạn Khuê Chương đến tìm ông hỏi người, ông làm thế nào mà thu xếp đây? Xét cho cùng Đoạn Khuê Chương với ông là có đại ân! Hơn nữa, chuyện này không thể giấu giếm nữ nhi cả đời, nhi tử của Đoạn Khuê Chương đến, cũng sẽ nói cho nó biết. Nó tương lai biết được sẽ trách ông!”
Tiết Tung mặt hầm hầm, sát khí nổi lên, lớn tiếng nói:
“Tiểu tạp chủng của Đoạn gia dám đến hỏi ta đòi người? Hắn dám đến ta sẽ giết hắn!”
Tiết phu nhân đại kinh nói:
“Tướng quân, đây là việc thương thiên hại lý!”
Tiết Tung cả giận nói:
“Cái gì thương thiên hại lý? Đây là ta thực sự vì nữ nhi mà tính toán!”
Tiết phu nhân nói:
“Ông muốn giết trượng phu của nó, sao lại là vì nó mà tính toán?”
Tiết Tung cười lạnh đáp:
“Bà chỉ biết Đoạn Khuê Chương là người tốt, nhưng lại không ngẫm lại thân phận của hắn?”
Tiết phu nhân nói:
“Y sanh tiền, được người người đều gọi là Đoạn đại hiệp!”
Tiết Tung nói: “Đại hiệp thì có nhiều ít bao cân lượng? Huống chi đại hiệp, tiểu hiệp thứ vớ vẩn ấy, không phải là những nhân vật trên giang hồ tâng bốc lẫn nhau mà ra ư? Kỳ thật chẳng có gì là chánh thức cả, phiêu lãng giang hồ chỉ là thảo mãng thất phu mà thôi!”
Tiết phu nhân vặc lại:
“Ông không thể hủy thanh danh của Đoạn đại hiệp như vậy, cho dù ông quên đại ơn của người, cũng nên phải nhớ đại hiệp từng trợ giúp Tuy Dương Trương tuần phủ, là người có công với nước!”
Tiết Tung dương dương đắc ý lại nói tiếp:
“Cho dù Đoạn Khuê Chương là trung dũng song toàn, thực sự là đại hiệp…. ‘Đại hiệp’ thì có thể so sánh với thân phận tiết độ sử của Điền Thừa Tự ư? Huống chi hắn sớm đã chết, nhi tử của hắn không cha mẹ quản giáo, chỉ sợ đã biến thành một tiểu lưu manh! Ha, ha, nữ nhi của chúng ta không gả cho nơi môn đăng hộ đối là công tử của tiết độ sử, chẳng lẽ muốn gả cho tiểu lưu manh sao? ha, ha, hắn nếu dám đến, ta sẽ vì nữ nhi mà tính toán, tất nhiên sẽ giết hắn!”
Tiết phu nhân vừa tức giận vừa sợ, nhưng vốn quen chịu dưới uy của chồng, bà cũng không dám phản bác lại trượng phu mình, chỉ rầu rầu nói:
“Tướng quân, ông chỉ biết phú quý, xem thường người tốt, cũng không xem tâm ý của nữ nhi có giống ông không!”
Tiết Tung ha hả cười nói:
“Nha đầu coi ta là cha ruột, đối với lời của ta đều không có không theo, sao lại không có cùng tâm ý như ta? Không tin, ta gọi nó đến, cho bà nghe chính miệng nó mắng chửi Đoàn Khuê Chương!”
Tiết Tung nằm mơ cũng không ngờ tên tiểu lưu manh Đoạn Khắc Tà nhi tử của Đoạn Khuê Chương đang phục bên ngoài cửa sổ.
Nhưng Đoạn Khắc Tà cũng không nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của phu phụ Tiết Tung, chàng đến chậm một khắc, chỉ nghe được nửa phần sau, lại xảo hợp đúng lúc Tiết Tung đang nhục mạ phụ tử chàng!
Đoạn Khắc Tà nhịn không được, lửa giận vô hình bừng bừng trỗi dậy, tựa hồ muốn lao vào cho một kiếm giết hắn. Nhưng lập tức thầm nghĩ, “Ta giết hắn cũng không cần gấp, dù sao hắn cũng là dưỡng phụ của Sử Nhược Mai, dựa vào điểm phân tình này, ta tạm thời tha cho hắn một mạng, xem hắn sau này sẽ thế nào? Trong thiên hạ, người làm quan lớn, nói chung đều có tâm địa tiểu nhân, ta có thể giết được bao nhiêu? Phụ thân ta, sanh tiền cũng không có nghĩ thù xưa, cứu toàn gia lớn nhỏ nhà hắn, ta muốn học làm người như phụ thân, lại không có lòng khoan dung độ lượng sao?” Nghĩ đến đây, nộ khí cũng từ từ hạ xuống.
Nhưng chàng lập tức lại nghĩ, “Hắn nói Sử Nhược Mai cùng với hắn có tâm địa giống nhau, không biết là thật hay giả? Ai chà, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, chỉ sợ cũng thật sự xem thường tiểu lưu manh ta đây! Không sai, hiện tại thân phận nàng là tiểu thư tiết độ sử, muốn nói môn đăng hộ đối, đương nhiên phải ứng gả cho thiếu gia tiết độ sử!”
Nghĩ đến đoạn này, Đoạn Khắc Tà càng thêm tư lự, “Ta trải bao nhiêu khó nhọc đến tìm nàng, nhưng nàng lại ngoảnh mặt bĩu môi, bộ dạng xem thường ta, chửi mắng ta một trận, như vậy không phải trò cười sao!” Chàng hồ tư loạn tưởng, tưởng tượng ra phong thái cao ngạo của vị hôn thê xuất hiện trước mắt chỉ chàng mà mắng: “Phi, tiểu lưu manh từ đâu đến? Dám ngang nhiên dựng chuyện xưa, mạo nhận là thế giao của bổn tiểu thư, hừ, vậy còn được, lại còn dám tự xưng là hôn phu của ta nữa, hừ, bằng vào tiểu lưu manh nhà ngươi mà cũng xứng sao?”
Dòng suy nghĩ của Đoạn Khắc Tà bị tiếng hô của Tiết phu nhân cắt dứt, nguyên là bà đang gọi một nha hoàn lại, phân phó y đi mời tiểu thơ đến. Đoạn Khắc Tà trong lòng thầm nghĩ: “Ta đang rầu vì không có người đẫn đường, vừa lúc cùng nha hoàn này đi gặp nàng, xem xem nàng rốt cục là người như thế nào? Chà, nếu nàng thật sự chịu ảnh hưởng trở nên giống như dưỡng phụ nàng, ta cũng sẽ dứt khoát không để ý tới nàng, tốt, cứ như vậy đi!”
Khinh công của Đoạn Khắc Tà tuy còn chưa xuất thần nhập hóa như sư huynh, những cũng đạt cảnh giới lai khứ vô tung, phi hành tuyệt tích. Chàng nhẹ nhàng bám theo nha hoàn nọ, ả cũng không hề phát giác ra chút nào.
Nha hoàn kia dừng lại bên ngoài một căn phòng trang nhã, trong phòng ánh nến hắt ra, trên rèm cửa sổ xuất hiện một bóng thiếu nữ. Đoạn Khắc Tà trong lòng nhảy loạn, đây là lần đầu tiên chàng thấy vị hôn thê của mình.
Đoạn Khắc Tà dùng tuyệt đỉnh khinh công, chớp mình lên vọt đến phía sau rèm cửa sổ, nấp trong một bụi hoa, rèm cửa khép có một nửa, chàng phóng mắt rình coi, chỉ thấy bên trong có một cô nương thân mình yểu điệu, dong dỏng cao rất diễm lệ, quả nhiên dung nhan thập phần xinh đẹp, thế nhưng trên mặt phủ nhẹ một lớp u sầu.
Chỉ thấy trên tay nàng cầm một cây ngọc sai, quả nhiên giống ngọc sai của chàng như đúc. Đoạn Khắc Tà không khỏi tim lại đập rộn, “Nàng vì sao mà lại nhìn cây ngọc sai trầm tư như vậy? Chẳng lẽ nàng cũng biết lai lịch của cây ngọc sai hay sao?”
Chỉ nghe thiếu nữ đó tự nói một mình:
“Chà, kỳ quái, mẫu thân ta vì sao muốn ta phải lấy ngọc sai này ra, muốn ta sau này đều phải mang nó, không được ly khai. Người còn nhìn ngọc sai mà rơi lệ. Chẳng lẽ người cũng bởi vì nhớ tới Lư ma ma, Lư ma ma thực là khiến cho người ta nhớ mãi. Nhưng bà vốn chỉ là hạ nhân, mẫu thân ta vì sao đối với vật bà chuyển cho lại coi trọng đến như vậy?”
Âm thanh của nàng rất là khẽ, nhưng Đoạn Khắc Tà đã nghe thấy. Trong lòng không nhịn được nghĩ thầm, “Quả nhiên là một bộ dạng tiểu thư, xem thường hạ nhân.” Nào đâu biết Tiết Hồng Tuyến chỉ là căn cứ vào lẽ thường mà luận việc, kỳ thật nàng đối với vú nuôi luôn luôn yêu kính như đối với chính mẫu thân, mặc dù nàng không biết vú nuôi cũng chính là mẫu thân.
Đúng lúc này, có tiếng nha hoàn gõ cửa, Tiết Hồng Tuyến hỏi:
“Là Xuân Mai à? Trễ thế này em đến có chuyện gì?”
Nha hoàn kia vào phòng nói:
“Tiểu thư, người thật là trọng tình nghĩa, Lư ma ma đã mất nhiều năm mà chị vẫn còn nhớ đến bà. Tiểu thư thấy ngọc sai lại thương tâm? Tiểu thơ đừng thương tâm nữa, em đến báo cho người một tin vui.”
Nha hoàn kia khuyên tiểu thư khỏi thương tâm, đột nhiên cũng tự mình thấy thương tâm, thở dài một hơi rồi nói tiếp:
“Ôi, nếu như Lư ma ma còn sống, người không biết sẽ cao hứng thế nào.”
Tiết Hồng Tuyến ngẩn người hỏi:
“Nha đầu kia nói lung tung gì thế, ta có việc gì vui mừng?”
Nha hoàn kia cười đáp:
“Tiểu thư còn chưa có biết, sính lễ của người ta đang trên đường đưa tới.”
Tiết Hồng Tuyến lại hỏi:
“Sính lễ gì?”
Nha hoàn đáp:
“Ngụy Bác Tiết độ sử Điền tướng quân sai người mang sính lễ đến, lão gia đã hứa gả tiểu thư cho đại công tử nhà họ, nghe nói mười lăm tháng sau sẽ là ngày đại hỉ của tiểu thư.”
Tiết Hồng Tuyết cúi đầu, hai má đỏ hồng, trong lòng thầm nghĩ, “Thảo nào phụ thân gần đây thường nói với ta về công tử của Điền tướng quân, nói y là hậu thế danh gia, thiếu niên anh tuấn, võ nghệ bất phàm, chỉ là không biết thật hay giả?”
Nha hoàn kia cười nói tiếp:
“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, huống chi lại môn đăng hộ đối, đúng là bích hợp châu liên, tiểu thư, chị không cần phải thẹn thùng. Nhanh nhanh cùng em đi, phu nhân đang chờ chị!”
Tiết Hồng Tuyến nói:
“Mẫu thân gọi ta?”
Nha hoàn kia đáp:
“Đúng vậy, em xem là phu nhân sẽ nói với tiểu thư về hôn sự đó, tiểu thư, em là người đầu tiên báo tin vui cho chị, em có thể xin chị ban thưởng không!”
Tiết Hồng Tuyến nói:
“Thưởng cái gì, thưởng ngươi ấy, thật miệng lưỡi!”
Nha hoàn khanh khách cười nói:
“Ai nha, vậy là không được phải không! Chị thưởng phạt bất minh, em sẽ đến nói với phu nhân!”
Bọn họ hai người chủ tớ ở bên trong cười đùa. Phía bên ngoài, Đoạn Khắc Tà trong lòng mơ hồ thấy đau đớn, âm thầm nghĩ, “Nghe như vậy, đối với việc hôn sự nàng cũng tựa hồ không có phản đối!” Kỳ thật Đoạn Khắc Tà không có nghĩ sâu xa một chút, đương thời thì hôn sự của nhi nữ đều là theo mệnh lệnh của phụ mẫu, nói sao nghe vậy. Tiết Hồng Tuyến căn bản không biết nhi tử của Điền Thừa Tự là kẻ xấu, càng không biết bản thân mình mới sinh đã có hôn phu, nên đối với hôn sự này, đương nhiên không thể không theo.
Tiết Hồng tuyến chợt hỏi:
“A, ngươi cùng ai đến vậy, y vì sao không vào?”
Nguyên lai, Đoạn Khắc Tà vì tâm tình xao động, làm rung động nhánh hoa, phát ra âm thanh nhẹ.
Nha hoàn kia rất kỳ quái hỏi:
“Chỉ có mình em, còn có ai nữa?”
Lời còn chưa dứt, Tiết Hồng Tuyến liền đẩy song cửa sổ ra, không có chờ thêm chút nào, men theo song cửa nhảy ra ngoài. Giọng oanh cất lên :
“Ai đó, nấp nấp ló ló , trốn ở chỗ nào?”
Đoạn Khắc Tà từ trong bụi hoa bước ra, lạnh lùng nói:
“Cung hỉ tiểu thư, đã lấy được hảo nhân, nhưng chỉ sợ sanh phụ mẫu của nàng dưới cửu tuyền phải đau lòng!”
Tiết Hồng Tuyến bỗng nhiên thấy một nam nhân xa lạ đứng ngay trước mặt, không khỏi chấn động, vội vàng rút bội kiếm ra quát:
“Ngươi nói cái gì? Ngươi là ai? Tại sao canh ba nửa đêm lại vào trộm nhà người ta? Ta xem ngươi không phải là người tốt, không phải gian cũng là tặc!”
Đoạn Khắc Tà ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Ta không phải là người tốt? Ta không gian cũng là tặc? Ha ha, tùy ngươi cao hứng mà muốn chửi thế nào thì chửi sao! Ta nói ngươi hay, ta là nhi tử của Đoạn Khuê Chương!”
Tiết Hồng Tuyến đôi mày liễu nhíu lại, mắng:
“Quả nhiên không phải người tốt, tiểu tặc, xem kiếm!”
Thực là:
Phu thê gặp mặt không quen biết
Cũng vì thân thế chẳng phân minh.
Chuyện sau thế nào? Hạ hồi phân giải.