Thân mình rơi rất nhanh xuống, toàn thân Phó Hào liền bị bao trùm lên bởi từng luồng gió âm lãnh từ dưới huyền nhai thổi lên. Ngay khi thoát được khỏi ngọn lửa thì toàn thân quần áo bị đốt cháy hết, trần như nhộng, gặp gió lạnh kia thổi tới hắn chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, giống như cảm giác lạc vào băng thiên tuyết địa.
Con bà nó! Năm nay sinh nhật trôi qua thật sự là rất hoành tráng a, đầu tiên là bị người ta bắt treo lên cây thập tự hỏa thiêu, bây giờ lại bị rơi xuống vực sâu, lại còn phải nếm thử tư vị băng hỏa lẫn lộn nhau nữa chứ! Quá dã man!
Phó Hào thở dài, ánh mắt cố gắng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hy vọng có thể tìm được một cành cây sinh trưởng trên vách đá hay là một mỏm đá gì đó… để hắn có thể bám vào làm giảm tốc độ rơi xuống.
Lúc này hắn đã hoàn toàn quên đi sự sợ hãi, chuẩn xác mà nói thì đối với tử vong bắt đầu có chút chết lặng. Điều này cũng khó trách, vừa mới thật vất vả mới tìm thấy được sinh cơ, lúc này lại lâm vào cảnh đường cùng chắc phải chết. Thật khó mà không chết lặng đi được.
May mắn là Phó Hào tính cách cứng cỏi vô cùng, nếu đổi thành thường nhân thì gặp phải sự thay đổi nhanh chóng như thế chỉ sợ sớm đã bị điên từ lâu rồi.
Phía dưới vực sâu này sương mù quá đỗi dày đặc, hơn nữa lại có rất ít ánh sáng, Phó Hào căn bản không thể thấy rõ ràng tình huống xung quanh. Duy nhất có thể cảm giác được chình là thân thể mình đang rơi xuống càng lúc càng nhanh!
Xem ra lần này quả thật không có cơ hội sống rồi! Phó Hào bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nội tâm dâng lên cực độ không cam lòng. Tại thời điểm trước cái chết, dung nhan đáng yêu nhu thuận của Song Nhi bất chợt vô tình hiện lên trong đầu hắn.
Tiểu nha đầu này nếu biết mình đã chết nhất định sẽ rất đau buồn đây! À! Lâm đại thúc chắc cũng có thể buồn một chút thoáng qua thôi, Lan Địch lão gia hỏa kia đã nói không chính xác lắm nhưng phỏng chừng cho dù nếu là thương tâm cũng chỉ là bởi vì không ai có thể tiếp hắn chơi món đồ chơi mà buồn thôi!
Về phần Y Tát Bối Nhĩ đại tiểu thư, phỏng chừng khẳng định sẽ không chút đau lòng nào, có khi còn cười trộm, cái ‘gia tộc’ này cuối cùng cũng mất đi một gã tốn cơm. Đại tiểu thư có lẽ trong mơ cũng phải ngồi dậy mà cười a!
Về phần lão quản gia kia… Cái lão gia hỏa này cũng không cần nhắc đến, dù sao cũng không phải lo lắng nhiều, còn ai sẽ nhớ tới mình đâu?
Cảm thụ được hơi thở tử vong ngày càng gần, Phó Hào bắt đầu dấy lên suy nghĩ hỗn loạn, không khỏi tưởng tượng miên man…
Cảm giác rét lạnh càng ngày càng nghiêm trọng. Phó Hào cảm thấy máu trong người cũng bị đông kết lại, thần trí rốt cục bắt đầu chậm rãi tiêu tán!
“Phanh!”
Đúng lúc này một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, Phó Hào chỉ cảm thấy lồng ngực giống như đụng phải một cây đại thụ, một cỗ đau nhức dâng lên, tiếp theo miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Vì đau nhức nên thần trí Phó Hào nháy mắt thanh minh một chút, tuy rằng không thấy rõ ràng rốt cuộc xảy ra tình huống gì, nhưng bản năng vẫn vươn song chưởng, hung hăng ôm lấy vật gì đó mà mình đụng vào.
Nhưng thật đáng tiếc, tâm thần hắn sớm đã mỏi mệt tới cực điểm, lúc sau lại bị va chạm mạnh như thế, rốt cục không thể bảo trì thần trí thanh tỉnh mới làm ra động tác này, đầu tựu nghiêng về một bên, hoàn toàn ngất đi. Bất quá bản năng cầu sinh, lại làm cho cánh tay hắn cũng không có buông ra, ngược lại ôm càng chặt!
Trong mơ mơ màng màng, Phó Hào cảm giác được như chính mình ôm lấy cái gì đó tựa hồ dài nhỏ, hơn nữa còn có chút độ nóng!
**
*
Cáp Mỗ Lôi Đặc cảm giác mấy ngày nay cuộc sống rất ư là thoải mái, chuẩn xác mà nói là từ khi cái con Chiểu Trạch Tích Dịch (thằn lằn đầm lầy) đáng giận đi phương xa tìm kiếm tình yêu trong truyền thuyết từ đó cho đến bây giờ. Thời gian trôi qua làm hắn cảm thấy rất là thích ý.
Dù sao, Cáp Mỗ Lôi Đặc đối với cuộc sống yêu cầu cũng không tính là cao, có thể ăn no, không bị người khác ngược đãi tàn ác xem như một loại hạnh phúc, mặc dù Cáp Mỗ Lôi Đặc vẫn cho rằng mình là Thần Thánh cự long trong truyền thuyết, huyết thống thuần chánh nhất, địa vị cao nhất.
Đúng vậy, Thần Thánh cự long tại trên Lam Thương đại lục địa vị đứng đầu, là tồn tại siêu cấp dù là thập cấp phong hào Đấu Thần, khi nhìn thấy mình là Long tộc vương giả đều chỉ có thể xoay người bỏ chạy!
Đương nhiên, thân phận Thần Thánh cự long này tạm thời vẫn chỉ là Cáp Mỗ Lôi Đặc tự nhận mà thôi, trên thực tế, hắn lớn như vậy cũng chưa từng có gặp qua Thần Thánh cự long trưởng thành chân chính rốt cuộc có cái bộ dáng gì nữa.
Nhưng mà Cáp Mỗ Lôi Đặc có một loại trực giác, hắn khẳng định sẽ trở thành Thần Thánh cự long, hiện tại sở dĩ còn không phải, chỉ là hắn không có lớn lên mà thôi.
Cứ việc Cáp Mỗ Lôi Đặc xuất hiện trên thế giới này đã mấy trăm năm, tới hiện tại, hắn chiều cao còn không có vượt qua hai thước lại giống như cái thùng phi đựng nước! Thực lực càng đừng nhắc tới nữa, bị một con Chiểu Trạch Tích Dịch (thằn lằn đầm lầy) cấp một làm nô dịch đã vài thập niên, thực lực có thể nghĩ tới a!
Sở dĩ, Cáp Mỗ Lôi Đặc cho là mình là một con Thần Thánh cự long, đó là bởi vì tại lúc hắn còn rất nhỏ từng có một giấc mộng rất cổ quái, đang ở trong mộng hắn từng há miệng trực tiếp nuốt mất một đống lớn thực vật to như ngọn núi Lý Ngõa Tư (?) không sai biệt lắm, bắt đầu từ ngày đó, Cáp Mỗ Lôi Đặc tựu cho rằng chính mình nhất định là một đầu Thần Thánh cự long.
Ngọn núi Lý Ngõa Tư là ngọn núi cao nhất trong Sơn Mạch, ước chừng cao tới mấy ngàn trượng! Cáp Mỗ Lôi Đặc vẫn cho rằng, có thể đem thực vật có độ cao như thế một ngụm ăn hết, chỉ có Thần Thánh cự long trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Đương nhiên, nếu chỉ như vậy không đủ để cho Cáp Mỗ Lôi Đặc tin tưởng vững chắc như thế, trên thực tế, hắn từ sau khi mơ mộng lại phát hiện bộ dạng của mình càng ngày càng giống như Thần Thánh cự long.
Hắn cũng có một đôi cánh, tuy rằng cánh của hắn so với cánh của con bướm sống ở ngọn núi Gia Bách Liệt (?) cũng lớn hơn không được bao nhiêu, chỉ có một thước dài hơn, có thể để hắn miễn cưỡng bay lên cao khoảng mấy trăm thước. Nhưng là vô luận như thế nào, đó cũng là cánh, Chiểu Trạch Tích Dịch (thằn lằn đầm lầy) kia vốn không có.
Hơn nữa ngoại trừ cánh ra, Cáp Mỗ Lôi Đặc còn có cái bụng không phối hợp với nó chút nào, một cái bụng siêu phệ, điều này làm cho hắn ở thời điểm miễn cưỡng đứng thẳng lên cái bụng vẫn dán tại mặt đất, làm hắn ngay cả móng vuốt mình đều nhìn không thấy. Loại hình thể cực kỳ cái dị làm hắn hành động không tiện chút nào, chẳng những hắn không có vì vậy mà u buồn, ngược lại thấy vui vẻ cùng với hạnh phúc, bởi vì trong truyền thuyết Thần Thánh cự long chẳng phải là cũng có một cái bụng thật bự đó chứ?
Tuy rằng, hắn hiện tại thoạt nhìn, giống một con Chiểu Trạch Tích Dịch (thằn lằn đầm lầy) mập mạp quá độ.
Từ sau khi cáo biệt con thằn lằn đầm lầy đã ngược đãi hắn, Cáp Mỗ Lôi Đặc mỗi ngày việc làm của hắn trừ ăn cơm ra cả ngày chỉ ngủ, hy vọng sớm một ngày nào đó có thể thành Thần Thánh cự long, bất quá hôm nay sau khi ăn xong bữa ăn chính, Cáp Mỗ Lôi Đặc bỗng nhiên cảm giác mình cũng có thể đi rèn luyện giúp bản thân giảm tí béo, hắn có chút khó khăn đứng lên đi ra trước động quơ quơ để cho tỷ lệ thực vật bắt đầu giảm bớt.
Cứ như vậy, Cáp Mỗ Lôi Đặc ưỡn bụng làm một chút chuẩn bị vận động, lúc sau dùng sức quạt đôi cánh nhỏ kia bay lên. Tuy rằng hắn bay chính là lắc lắc, tư thế lại khó coi đến cực điểm, nhưng Cáp Mỗ Lôi Đặc vẫn cố ý bay như cũ, bởi vì hắn ít nhất còn có thể bay!
Bởi vì hắn ăn thật sự nhiều lắm, Cáp Mỗ Lôi Đặc cảm giác toàn thân giống như tràn ngập vô tận lực lượng, không nghĩ qua là, không ngờ bay lên trời cao chưa đạt đến gần ngàn thước..
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị ngửa mặt lên trời hú một phen, chúc mừng hành động vĩ đại khó làm được như vậy thì dị biến bỗng nhiên nổi lên!
Một cái vật đen tuyền gì đó đột nhiên mang theo tiếng xé gió mãnh liệt từ phía trên vang lên, Cáp Mỗ Lôi Đặc không kịp phản ứng, trên thực tế nếu hắn kịp phản ứng đi nữa thì cũng vô dụng, bởi vì cái bụng cực đại, sớm đã ảnh hưởng đến tính linh hoạt của Cáp Mỗ Lôi Đặc, lập tức chậm chạp lại ngốc so với gấu đất cũng không bằng.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một cái bóng đen, tiếp theo đó phía sau lưng giống như bị một khối cự thạch đập đâm trúng, làm cho thân mình hắn nghiêng xuống phía dưới và cùng nhau ngã xuống.
Không biết là nguyên nhân gì hay bởi vì nguồn dinh dưỡng quá dư thừa hay sao, mà Cáp Mỗ Lôi Đặc tuy rằng nửa phần thực lực cũng không có, nhưng thân thể lại là cực kỳ mạnh mẽ, nói cách khác, cũng có thể dưới đòn hiểm ngược đãi của thằn lằn đầm lầy kia nên kinh thiên quỷ thần khiếp sinh sống qua vài thập niên, đến bây giờ vẫn hoàn hảo tốt đẹp!
Loại va chạm này lực lượng tuy mạnh, nhưng Cáp Mỗ Lôi Đặc cũng chỉ bất quá tạm thời bị lực kia đánh vào không thể khống chế thân thể mà thôi, cũng không có bị chút thương tổn. Nhưng điểm chết người chính là, vật này đập hắn một lần rồi thôi cũng được, lại còn cố tình dùng sức ôm lấy cổ của hắn, cái loại lực lượng cường độ này thiếu chút nữa làm hắn hít thở không thông.
Hơn nữa, không chỉ như thế Cáp Mỗ Lôi Đặc bởi vì quá độ mập mạp, cặp tiểu cánh khí lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng đem thân thể hắn bay lên, bỗng nhiên lại thêm chút sức nặng, Cáp Mỗ Lôi Đặc rõ ràng cảm thấy đôi cánh khí lực không đủ dùng, vô luận như thế nào liều mạng vỗ mà thân mình vẫn hướng phía dưới rơi xuống.
Điều này làm cho Cáp Mỗ Lôi Đặc âm thầm đem vật rơi tại trên người mình nguyền rủa ngàn vạn lần, trong lòng cũng bắt đầu dâng lên khủng hoảng thật lớn, chân trước bắt đầu dùng sức muốn đem vật cổ quái gì đó sau lưng mình vất xuống. Thật đáng tiếc, Cáp Mỗ Lôi Đặc chân trước quá mức nhỏ ngắn, thế cho nên hắn ngay cả cổ mình đều không thể đụng tới, khỏi phải nói cái vật đó làm cho chính mình muốn chết ngạt.
Rơi vào đường cùng, Cáp Mỗ Lôi Đặc chỉ có thể tạm thời buông tha ý niệm trong đầu làm cho cái đồ vật trên lưng mình rơi xuống chỉ có thể không ngừng mồm to hô hấp , cánh lại dùng hết khí lực bình sinh không ngừng vỗ, cố gắng làm chậm lại tốc độ rơi xuống.
Cáp Mỗ Lôi Đặc biệt cảm thấy được cả đời mình không có lần nào liều mạng như thế, hôm nay cánh vỗ số lần lại cơ hồ vượt qua tổng số lần hắn vỗ cánh từ lúc sống đến bây giờ.
Một bên cố gắng khống chế tốc độ rơi xuống, đồng thời Cáp Mỗ Lôi Đặc ở trong lòng thề, nếu có thể tránh kiếp nạn này, đời này không bao giờ ... bay cao như vậy, thậm chí cũng có thể vì lo lắng mà vĩnh viễn không bay lên.
Lúc này, hắn sớm đã đem ý niệm mình phải là một đầu Thần Thánh cự long trong đầu để qua một bên, trở thành Thần Thánh cự long cùng với mỗi ngày có thể ăn được ngủ ngon hạnh phúc là còn sống, trong hai thứ đó Cáp Mỗ Lôi Đặc rất hiển nhiên không chần chờ chút nào tuyển chọn thứ sau.
Bởi vì cuộc sống hạnh phúc của mình cho ngày sau, Cáp Mỗ Lôi Đặc liều mạng dần dần đã khống chế tốc độ rơi xuống rốt cục, tại sau một tiếng vang ầm ầm thật lớn, Cáp Mỗ Lôi Đặc trong lòng buông thả, rốt cục cũng rơi xuống đất
Tuy rằng, rơi xuống đất an toàn nhưng lực va đập cường đại làm hắn thiếu chút nữa thực vật mới vừa ăn hết đều nhổ ra......