“Bố Nhĩ, thừa dịp lão bản khách sạn còn chưa phát hiện, hai ta nhanh chóng lấp kín chỗ hổng trên tường này đi, nói cách khác, không biết bị bồi thường bao nhiêu kim tệ đây” Trên mặt Phó Hào vẫn như cũ mang theo chút ngờ ngốc, hướng về phía Bố Nhĩ phân phó.
Ai, bản thân mình đường đường là một Phong Hào Đấu Thần lại đi tu bổ tường sao? Nhất thời Bố Nhĩ há to miệng trợn tròn mắt, trên khuôn mặt biến ảo liên hồi, thiếu chút nữa không khóc lên mà thôi, càng … càng cảm thấy được thiếu gia này từ cường hãn cũng không đủ hình dung, mà phải là bưu hãn a. Còn thuộc loại bưu hãn vô địch.
Chỉ đáng tiếc, vô luận Bố Nhĩ nghĩ như thế nào cũng không làm ra loại chuyện này, nhưng mà mệnh lệnh thiếu gia vẫn không thể vi phạm được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thầm mắng một trận cái gì bức tường kia không rắn chắc, động tay động chân.
……
Hai người bận rộn ước chừng mất nguyên một đêm mới miễn cưỡng đem cái lỗ hổng trên bức tường tu bổ xong, chỉ khi nào khách nhân rời khỏi khách sạn mới có thể vào kiểm tra phòng, nói cách khác vẫn có thể nhìn rõ ràng được.
Bất quá vì để bảo đảm …. , Phó Hào vẫn như trước đem bức màn cửa sổ lấy xuống, treo nó lên trên bước tường hồi nãy.
Cứ như vậy, thoạt nhìn có chút cổ quái, nhưng dấu vết đại động kia cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi làm xong hết thảy mọi việc, tuy thực lực Bố Nhĩ rất mạnh, lúc này cũng có chút mệt mỏi thở không nổi, dù sao tu bổ tường này đều dành cho tiểu nhị, căn bản đấu khí không thể giúp được cái gì.
Mà Phó Hào cũng không tốt hơn bao nhiêu, hiện tại mặc dù năng lượng trên thân thể mình đã cường hãn đến mức độ nhất định, lúc này cũng có chút thở hồng hộc.
Sau một lúc nghỉ ngơi, hai người cũng không còn tiếp tục có ý muốn ngủ nữa, liền ăn một chút điểm tâm đơn giản, đi ra khỏi khách sạn.
Nếu đã quyết định chuẩn bị để cho Bố Nhĩ đi cướp đoạt một số hồn khí cao cấp, nói chung là đi ra ngoài tìm kiếm một cái mục tiêu mới.
Mà bây giờ ở Tạp Mạt thành, bởi vì do Thiên Vương cốc mở ra, không thể nghi ngờ số lượng cường giả tồn tại rất là nhiều, cơ hội tốt bực này, tự nhiên Phó Hào không nghĩ buông tha cho.
Cảm thụ được không khí ban sớm ở Ma Thú sơn mạch rất trong lành, sự mệt mỏi của Phó Hào cùng với Bố Nhĩ trong nháy mắt biến mất không thấy, trên đường đi có chút hăng hái chạy loạn chung quanh, chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu để xuống tay.
Đáng tiếc, vận khí của Phó Hào lúc này không tốt cho lắm, đi dạo ước chừng gần hai giờ đồng hồ, mặc dù ở Tạp Mạt thành số lượng mạo hiểm giả không ít, nhưng thực lực vượt qua thất cấp lại một người cũng đều không nhìn thấy.
Thở một hơi dài bất đắc dĩ, Phó Hào đang cân nhắc đi hay không đến Tạp Mạt Đại Hạp Cốc thử thời vận, nhìn xem có thể hay không gặp được người Thần Điện trở về từ Thiên Vương cốc, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào.
Phó Hào giật mình, rất nhanh ánh mắt xẹt về phía một góc đường ở hướng Đông, liền thấy một đám người vây quanh đang kêu loạn cái gì đó, và chia thành hai phe, hình như đang giằng co thì phải.
Nhìn nhìn ánh mắt Bố Nhĩ lóe sáng tinh quang ở bên cạnh liền gật gật đầu, nhất thời trong lòng Phó Hào mừng rỡ lên, biết đám người này là cường giả hơn thất cấp, liền nhanh chóng hướng đó đi tới.
Ngay khi vừa đến gần phụ cận, đột nhiên Phó Hào biến sắc, không ngờ đã nhìn thấy một người quen …
Chỉ thấy hai phe được vây quanh bởi người xem, đối diện về phía Phó Hào là gã thủ lĩnh của một phương, niên kỷ ước chừng ba mươi tả hữu, đôi lông mi dài hình chữ bát cùng với ánh mắt cá chết, thoạt nhìn thập phần xấu xí, rõ ràng là người trước đây có xung đột với La Văn ở bên trong Tạp Mạt thành, và cũng cùng với Phó Hào giao thủ qua một lần, gã kia còn nhi tử của phó thành chủ - Áo Khắc Nhân.
Đối với người kia, kỳ thật Phó Hào cũng không có cảm giác gì, là bằng hữu tự nhiên không phải rồi, mà là địch nhân cũng không nhất định, dù sao, mặc dù hai người từng giao thủ qua, nhưng không có chân chính đánh nhau, hơn nữa diễn biến cũng không đến nổi nghiêm trọng không thể vãn hồi được.
Mà sở dĩ Phó Hào nhận ra được Áo Khắc Nhân, thật ra cũng cũng không phải không có nguyên nhân.
Không thể phủ nhận, trong ấn tượng của Phó Hào đối với La Văn thật không tồi, hơn nữa La Văn cũng là một người rất nghĩa khí, nhưng mà đệ đệ của La Văn lại là con rể của Cát Tư gia tộc Mạc Ba Sa Cửu Đầu Điểu, là một trong tam đại gia tộc, mà toàn bộ bọn họ đều là cừu nhân của Phó Hào.
Cứ như vậy, cho dù Phó Hào không nghĩ đến, nhưng mà sẽ đối lập với đệ đệ của La Văn là chuyện có thật.
Mà Áo Khắc Nhân này tựa hồ đối với đệ đệ của La Văn lại rất kiêng kỵ, nhưng cũng có oán niệm không nhỏ, trong lúc này hai ngươi cũng có thể coi là địch nhân.
Địch nhân … địch nhân, Phó Hào vẫn đều cảm thấy rất hứng thú, bởi vì với dạng người này cho dù không trở thành bằng hữu, nhưng ít nhất cũng có thể trở thành đối tác làm ăn tạm thời cũng không sao mà.
Dù cho người này chỉ là một tiểu nhân vật, bởi vì trong lịch sử cũng đã sớm chứng minh điều này, trên thế giới vĩnh viễn sẽ không tồn tại loại người hoàn toàn không tác dụng, hơn nữa ở thời xa xưa, một tiểu nhân cũng có thể phát ra một tác dụng vô cùng quan trọng.
Mà Áo Khắc Nhân, bất quá chỉ là một tên du côn lưu manh sừng nhỏ mà thôi, thực lực yếu một cách đáng thương, như lão tử của hắn lại có một thế lực nhất định.
Thân phận Nam tước tại đế quốc, hơn nữa vị trí độc đáo của Tạp Mạt thành, có thể ở nơi hỗn độn này leo lên được vị trí phó thành chủ, khẳng định không có mấy người làm được.
Cho nên, Phó Hào cảm thấy được, nếu tình huống như hiện tại, cùng quan hệ với Áo Khắc Nhân một trận, cũng không phải thiệt thòi.
Huống chi, đám người này, theo Bố Nhĩ quan sát còn tồn tại một vài gã cường giả trên thất cấp, nhất là còn ở phe đối lập với Áo Khắc Nhân.
Nói như vậy, mục đích muốn tìm thất cấp và hồn khí bát cấp cũng có thể thực hiện được, có thể nói đây là một hòn đá ném hai chim a.
Sau khi quyết định ra chủ ý này, Phó Hào mang theo Bố Nhĩ lặng lẽ tiến lên, đem thân hình ẩn giấu sau lưng vài tên mạo hiểm giả, cũng không gấp gáp làm ra cái hành động gì cả.
Dù sao, hiện tại song phương còn chưa có đánh nhau, mặc dù thoạt nhìn thực lực bên phía Áo Khắc Nhân rõ ràng yếu nhược hơn một chút, nhưng dù sao nơi này là địa bàn của người hắn, có lão tử hắn chống lưng, mọi chuyện có biến cũng rất có thể.
Hơn nữa, hiện tại thân phận bên đám người bên phía đối lập với Áo Khắc Nhân chính Phó Hào cũng không rõ ràng lắm, tự nhiên không dám lỗ mãng.
Phó Hào vừa mới ổn định thân hình xong, chỉ thấy đôi lông mày hình chữ bát của Áo Khắc Nhân run run lên, trên mặt mang theo chút phẫn nộ, hướng đối phương quát lên: Tử Lang, mặc dù danh khí Chiến Lang các ngươi không nhỏ, nhưng người đừng quên, nơi này là Tạp Mạt thành, là nơi không phải đến lượt ngươi kiêu ngạo, sự tình hôm nay, ta xem Kim Lang diện tử cũng chưa làm phát sinh ra cái gì, nhưng mà người Chiến Lang các ngươi phải lập tức rời đi khỏi Tạp Mạt thành”
Dừng lại một chút, trên mặt Áo Khắc Nhân hiện ra nụ cười độc ác: “Ngươi phải nhớ kỹ một điểm, Tạp Mạt thành dù sao cũng căn cứ quân sự, lại là nơi quân đội đóng quân, thực lực Chiến Lang các ngươi tuy rằng cường hãn, nhưng so với quân đội vẫn là không ăn thua gì”
Nghe được trong lời nói trắng trợn của Áo Khắc Nhân còn mang theo uy hiếp, thủ lĩnh đối phương là một người mặc tử y, ước chừng ba mươi tuổi lạnh lùng cười, trầm giọng nói: “Áo Khắc Nhân, không cần mang quân đội ra uy hiếp ta, theo ta được biết, lão tử ngươi tại Tạp Mạt thành mặc dù quyền lực rất lớn, nhưng muốn vận dụng quân đội quy mô lớn, cũng phải xin chỉ thị ở cấp trên. Mà nếu chỉ là vận dụng tư quân của nhà ngươi, hừ. Ngươi cho rằng có thể đỡ nổi Chiến Lang chúng ta sao?”