Môt tiếng nổ lớn, khóe miêng Dư Thiên tràn màu tươi, hai con mắt
mở trừng trừng, giống như gặp phải quỷ nhìn trừng trừng vào căn
phòng đối điên. Vừa rồi hắn phát ra một luồng kình lực xong rồi
muốn xoay người đi tìm tên Kiếm Hoàng kia chiến đấu một trận.
Nhưng hắn lai không ngờ rằng luông kình lực kia của hắn đánh ra lại
bắn ngược trở về.
Nếu không phải Dư Thiên thực lực hùng manh, phản ứng cực kỳ
nhanh chóng, thì đã bi trọng thương bởi kình lực của bản thân mình.
Hắn vừa mới khựng lại môt chút, sau đó lao tới về phía phòng ở
của Lăng Tiêu.
Dư Thiên muốn một kích hủy diệt đi căn phòng này, nhưng bị phản
chấn của một kích vừa rồi dọa cho hắn chết khiếp.
Dư Thiên cảm thấy kinh hãi, bên canh hắn, Dư Quang cũng vô
cùng hoảng Sợ, Dư Quang cảm giàc được phía đối diên dường như có
môt tầng phòng hô vô hình, phản chấn lại kình lực của Sư phụ:
-Dư tiên Sinh, sao lại như thế này?
Bành lão cũng không kìm nổi hỏi.
Ngay sau đó, mấy người này không hổ đều là người đã thành dânh
lâu năm, bon họ ngay lập tức đều có phản ứng tức thời là bay lên
không trung, chiếm cứ địa thế.
Trong từ điển của bọn họ không hề có khái niệm ức hiếp vãn bối,
nếu muốn giết người thì không bao giờ giữ tay. Hôm nay không
những phải giết chết Lăng Tiêu mà còn phải cho hắn chịu một chút
đau khổ.
-Tiểu tử này, mày đã chọc giận ông nội mày rồi đấy.
Dư Thiên kêu lên môt tiếng quái dị, trên tay hắn xuất hiện một
thanh ngân đoản kiếm. Thanh đoản kiếm ngăn sắc này tản ra bốn đạo
kiếm khí dài hơn một trượng, đỏ như máu tràn đầy hơi thở tử vong.
Kiếm khí từ trên người Dư Thiên bắn về bốn phương tám hướng,
xuống căn phòng phía dưới. Lúc này, bọn họ nhìn thấy rõ ràng phía
dưới có một đạo ánh sáng hiện lên, làm đạo kiếm khí này của Dư
Thiên ngay trước khi lao tới căn phòng... như trâu đất lao xuống
biển, biến mất không thấy tung tích đâu.
-Tê!
Dư Thiên không kìm nổi, hắn mạnh mẽ hít một hơi lạnh,trên
người xuất hiện một lồng khí hộ thể. Lúc này, trên bầu trời vẫn mưa
tầm tã rơi xuống người hắn, Dư Thiên có môt cảm giác lạnh lẽo lan
đến, làm cho hắn không kìm nổi run run. Đã bao nhiêu năm chưa bi j
dính nước mưa, kể từ khi trở thành Kiếm Tông, dường như chưa
từng có hat mưa nào rơi được xuống người hắn. Vậy mà lúc này, Dư
Thiên cảm thụ được mưa bay nhanh làm cho tóc hắn ướt nhẹp, trong
lòng hắn biết “Tất cà sự viêc này thật Sư, không phải là đang nằm
mơ.”
Từ tiền viện phía bên kia, không ngừng truyền đến những tiếng
rống giận dữ. Dư Thiên cảm giác được thực lực dao động của đối
phương. “Đúng vây... Khẳng định là Kiếm Hoàng kia, nhưng ở nơi
này, chuyện gì đang xảy ra?”
Hai gã Kiếm Tông là Dư Quang và Bành lão cũng đứng ngây ngốc
ở bên trong. Bành lão cũng không tin là gặp quỷ, hắn huy động
trường kiếm trong giây lát ngưng tụ ra môt đao kiếm khí hùng mạnh,
hung hăng bắn về phía đưới. Khi luồng kiếm khí đó tiếp cận với mặt
đất, bỗng nhiên lai xuất hiện môt đạo ánh sáng, cấp tôc hấp thu toàn
bộ đạo kiếm khí kia không còn môt mảnh.
_Đông thời, từ bốn phương tám hướng căn phòng của Lăng Tiêu
bỗng nhiên nổi lên vô số điểm sáng.
Đồng thời, ba người thấy cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến đổi,
lâp tức cả người như tiến nhập vào môt không gian kỳ dị. Trong
không gian này không có mưa, không có gió, nhìn không thấy trời
đất, chi có môt đoàn khí Sương mù.
-Đây là đia phường gì vậy?
Bành lão kinh hãi kêu lên:
-Đây chính là yêu pháp?
Dư Thiên nắm lấy hai người đến bên cạnh mình, trầm giọng nói:
-Tất cả mọi người hãy đưa lưng vào nhau.
Ba người lập tức hiểu ý, đưa lưng vào nhau, khẩn trương nhìn khắp
mọi nơi. Dư Quang bỗng nhiên khẽ run run nói:
-Sư phụ... Có thể, đây là lĩnh, lĩnh vực hay không?
-Người nói hươu nói vượn cái gì
Dư Thiên giận dữ mắng một tiếng:
-Đúng là ngươi có mắt như mù, đầu óc ngươi như con heo? Chó
má, lĩnh vực, lĩnh vực phải là người có thực lực Kiếm Thánh trở lên
mới có thể thi triển ra. Ở cái đia phương chó mà này, có cái rắm
Kiếm Thành.
Dư Thiên chút xíu không khống chế được cảm xúc, tức giận mắng.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng không biết lĩnh vực là cài dạng gì, hắn
cũng chưa từng thấy qua. Hắn quả thực đã gặp cao thủ thực lực Kiếm
Tôn, nhưng để so sánh Kiếm Tôn với Kiếm Hoàng chính là hai loại
khái niệm, có thể nói một Kiếm Tôn bậc một khẽ động một ngón tay
có thê giết chết Kiếm Hoàng bậc sáu.
Mà Kiếm Hoàng bậc sáu muốn giết chết môt gã Kiếm Hoàng bậc
năm cũng phải hao tổn một ít sức lực.
Có thể nói người luyên võ đạt tới thực lực Kiếm Hoàng cũng
không thể dùng võ đạo đơn thuần để giải thích. Cấp bậc Kiếm Tôn
có thể trực tiếp hấp thu thiên đia linh khí đê tiến hành tu luyên. Kiếm
Hoàng tuy rằng cũng rất cường đại, nhưng mà so với Kiếm Tôn đúng
là như đom đóm so với ánh trăng rằm. Lúc này bon họ bi rơi vào
không gian thần bí này, đến tột cùng có phải là lĩnh vực trong truyền
thuyết hay không, Dư Thiên kỳ thật cũng không dám chắc.Nhưng
hắn cũng không thể để lời nói không có căn cứ này làm chuyện tình
thêm rối loạn. Cho nên hắn lớn tiếng quát lớn đồ đệ của chính mình,
đừng có lộn xộn. Trước mặt là cẩn thận nhìn xem rốt cuộc nơi này
như thế nào? Lúc này, trên đầu Dư Thiên vẫn ướt sũng như cũ,hắn
thậm chí không có tâm tình dùng nội lực làm khô tóc, vẫn để cho ướt
sũng. Có cảm giác lanh như băng này dường như có thể làm cho đầu
óc hắn càng thêm tỉnh táo.
Bên trong căn phòng, ngồi bên canh Lăng Tiêu là Diêp tử và
Phong Linh, hai người đều đang trợn mắt há hốc mồm kinh ngac,
Phong Linh nói:
-Ta muốn học, ta muốn học thứ này. Thât là thần kỳ, thật là hùng
mạnh, Lăng Tiêu...Ta chưa bao giờ nghe nói qua có loại trận pháp
như thế này, vì sao nó có uy lực hùng mạnh như vậy?
Diêp tử chớp đôi mắt xinh đep nhìn ra bên ngoài, nàng nhìn thấy
ba người đang bị vây ở trong trận, nghe thấy Phong Linh nói, nàng
cũng thuận miêng nói theo:
-Muốn hoc? Đồng ý thôi, chỉ cần đảo ngược tên của cô thì có thể
được.
- Đảo ngược tên. Phong Linh đôi mày nhíu lại, lẩm bẩm lầu bầu,
nói:
- Đảo ngược tên? Lăng Phong? Nha...cô đùa giỡn ta.
Phong Linh lâp tức đỏ ửng hai má, xinh đep vô cùng.
Diêp tử hơi hơi bĩu môi:
-Ta sợ là trong lòng cô đang ước mang họ Lăng.
Lăng Tiêu ngồi ở bên trong vẫn không nhúc nhích, tùy ý để hai
nàng đấu võ mồm, hắn biết hai nàng hay nói giỡn. Các nàng đã
không còn sợ hãi ba tên có thực lực khủng bô ở bên ngoài kia, đây
cũng là một chuyện tốt. Lúc này, Phong Linh bỗng nhiên chỉ ra bên
ngoài, miêng há hốc, nói:
-Bọn họ... Bọn họ đang làm gì?
Ở trong phòng, với thị lực của ba người đều có thể rõ ràng nhìn
thấy, ba người kia sắc mặt dữ tợn, đáng Sợ, mặt đỏ rực, kiếm quang
trong tay bắn ra bốn phía, có cảm giác như thể trước mặt là địch nhân
hùng mạnh vậy.
Lăng Tiêu thản nhiên cười nói:
-Tiếp theo, xem ra còn có nhiều trò hay.
Ở bên trong trận, Dư Thiên rốt cuôc không kìm nổi, phát ra một
đạo kiếm khí mạnh mẽ quét về đám Sương mù phía trước. Đám
Sương mù như tổ ong vò vẽ xoắn lại trong giây lát rồi nổ tung, sau đó
như ong vỡ tổ bắn về hướng ba người này.
-Đây là ảo giác, khẳng định đây không phải là sự thật
Dư Quang la lớn, tận lực múa kiếm. Trên không trung truyền tới
tiếng kiếm khí khiến hắn phải lập tức phủ định đánh giá vừa rồi của
mình Hắn cầm bảo kiếm quét ngang, đánh bay phi kiếm này, phát ra
môt tiếng kim thiết chói tai.
-Moi người hãy cẩn thận...Trước mắt này căn bản không phải là ảo
tượng; mà là chúng ta đã bi hút vào một không gian kỳ dị.
Ba người hoảng hốt, không kìm nổi xuất kiếm đánh rơi phi kiếm ở
trên không trung, ai nấy đều quán chú một luồng nội lực hùng mạnh
lên kiếm của mình Nội lực quét ngang, đụng tới đoàn Sương mù này
lai càng xuất hiện nhiều phi kiếm nổ tung bốn phía. Đợi cho ba người
này phản ưng tới, lúc này trên không trung đã xuất hiên phi kiếm như
sao băng đầy trời.
Sau đó phi kiếm càng ngày càng xuất hiên nhiều trên bầu trời,
dường như vô cùng vô tận, không ngừng đâm tới ba người.
Đến lúc này, những người ở bên ngoài cũng không nghe được bất
cứ âm thanh nào bên trong trận nữa.
Dư Thiên có thực lực Kiếm Hoàng bậc ba, rốt cục cũng nổi giận
gầm lên một tiếng, cả người bùng nổ ra một khí thế vô cùng hùng
mạnh. Hắn huy động thanh bảo kiếm trong tay, chỉ lên trên không,
quát lên một tiếng lớn
- Phá, Phạm Thiên kiếm khí tảo bát phương.
Nói xong, một con hỏa mãng to lớn toàn thân màu đỏ thoát ra từ
thanh bảo kiếm của Dư Thiên. Đây là kiếm kỹ mà Dư Thiên tu luyện,
đó là kiếm kỹ Thánh cấp bậc cao “Đô thiên mãng”. Kiếm kỹ này hắn
đã tu luyện đến đỉnh điểm.
Dư Thiên lấy nội lực hùng mạnh của mình quán chú vào thanh bảo
kiếm, thi triển ra một chiêu mạnh mẽ vô cùng.
Từ cái miệng hỏa mãng to lớn, một cái lưỡi dài màu đỏ tím thè ra
thụt vào rất nhanh làm cho mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi. Trên người
nó là những tấm vẩy to như bàn tay người xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
Ở trong phòng, hai nàng không kìm nổi nhất tề kinh hô lên một
tiếng, Diệp Vi Ny thảng thốt hô lên:
-Trời ời! đây là uy lực của kiếm kỹ bậc cao?
Phong Linh cũng vô cùng kinh hãi, trên thực tế, nàng chưa từng
thấy kiếm kỹ như thế bao giờ, không ngờ con người có thể thi triển
ra một con hỏa mãng chân thật đến như vậy.
Lăng Tiêu nhìn thấy lão già tóc bạc vừa phát ra một kích trí mạng,
khẽ nhếch miệng lên thản nhiên trào phúng nói:
-Một kiếm này có uy lực thật lớn, còn mạnh hơn rất nhiều so với
chiêu Phù Quang Lược Ảnh của ta. Nếu là Tần Cách, khẳng định là
không tiếp được kiếm này của hắn. Kiếm Hoàng bậc cao quả nhiên
không đơn giản. Đáng tiếc, ngươi liều mạng phản kháng, lại càng
chết nhanh hơn. Hôm nay, các ngươi đừng mơ rời khỏi nơi này.
Trong trận, hỏa mãng to lớn đang ngao nghễ nhìn thiên ha, tư thái
ngang nhiên ở trên không trung. Ai nhìn thấy hỏa mãng này đều cảm
thấy vô cùng sợ hãi. Dư Thiên rốt cục lộ ra vẻ mặt tươi cười, thở
phào một cái. Bên cạnh hắn, hai người lúc này đều đổ mồ hôi lạnh,
nhìn hỏa mãng kia đang quét ngang tất cả phi kiếm.
Dư Quang lúc này mới hoàn hồn cất lên lời:
- Sư tôn, môt chiêu Phạm Thiên kiếm khí tảo bát phương này,đồ
nhi đa năm mười mấy năm không có gặp qua, nó quả thật có uy lực
vô cùng lớn, mà hỏa mãng cũng thật là xinh đep nhỉ.
Dư Thiên khinh thường khẽ hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý:
-Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi cũng có thực lực giống như thế
này.
-A?
Dư Thiên vừa dứt lời, lâp tức phát giác có cái gì đó không thích
hợp, cảm giác lạnh lẽo lan khắp người, dường như cả người đều ớn
lạnh nổi da gà
Lúc này, hỏa mãng ở trên không trung, không ngờ giương nanh
múa vuốt quay đấu đánh xuống chính mình. Còn toàn bộ Sương mù
trong nháy mắt trở nên âm lạnh vô cùng, một cỗ sát khí nồng đậm
huyết tinh bắt đầu tràn ngập khắp nơi.
Nụ cười trên mặt Dư Thiên còn chưa kịp tắt.
Trong giây lát, hắn gầm lên môt tiếng, bảo kiếm trong tay đâm ra
hơn ngàn phát trong nháy mắt, toàn bộ đều nhắm vào thân hình của
hỏa mãng. Hỏa mãng nổ tung, biến thành ngàn vạn lửa đỏ, che trời
phủ đất đâm tới hướng ba người.
-Mang ta xong rồi.
Trong đầu Dư Thiên bỗng nhiên hiện lền ý niệm này. Ngay sau đó,
liền thấy toàn bộ không gian bốn phía đều phát sáng lên, hào quang
chói mắt, lại có vô số đạo hào quang tao thành kiếm khí, gào thét bắn
nhanh ra về phía mình.
Sau giây lát, trong không khí truyền đến hàng loạt âm thanh như
thiên quân vạn mã đang đuổi giết, giống như sóng thần, làm cho ba
người vô cùng kinh hãi, không ngờ bi điếc luôn.
Lăng Tiêu lúc này Sớm đã đi ra ngoài cửa. Phi thân lên trên mái
nhà, lãnh đạm nhìn ba người kia như nhìn mấy con ruồi bọ bình
thường. Hai tay của Lăng Tiêu kết xuất thủ ấn, miệng lẩm nhẩm
niệm, lập tức xuất hiện vô số hoa quang sáng lền từ bốn phía.
Trên bầu trời mưa to, từng tia chớp nổi lên bốn phía, sấm chớp
cuồn cuộn, phát ra hào quang sáng rực như ban ngày chiếu khắp trời
đất.
Lang Tiêu gầm lên môt tiếng:
-Huyết Sát Van Thiên! Quy!
Tất cả hỏa quang, phân hóa thành vô sô kiếm quang lóe sáng giống
như giải ngân hà trên bầu trời, che trời phủ đất hướng về phía ba
người đang đứng ớ trong trận.
Ở giữa sân bỗng nhiên sáng lên một đoàn quang hoa thật lớn, hào
quang huyết sắc giống như thái dương .
- Ầm
Một tiếng nổ lớn, va cham đến cái lồng bảo vệ, nổ tung lồng bảo vệ
đó
Huyết sắc quang cầu bắn lên không, giữa bầu trời đêm yêu dị hắc
ám lập lòe một vầng huyết sắc thái dương.
Một tia chớp kim quang bắn vào phía trên của huyết sắc quang cầu,
giống như thiên thần hàng ma, huyết sắc quang cầu bị ầm ầm nổ
tung.
Thanh âm vang đông toàn bộ thành Penzias.
Trước sân, người khổng lồ Tần cách ngẩng đầu nhìn lên không
trung, thật lâu không nói nên lời, trên không trung xuất hiện cảnh
tượng kỳ dị giống như pháo hoa diễm lệ. Mưa tầm tã không ngừng,
càng lúc mưa càng to khiến mọi người càng thêm thấp thỏm trong
lòng.
Tần Cách bỗng nhiền nhìn lên không trung nơi vừa xuất hiện cảnh
tượng kỳ dị kia, hắn quỳ xuống với sắc mat thành kính nói:
-Thú thần uy võ.
Lăng Tiêu lúc này cũng từ trên không trung bay xuống, toàn thân
đều bị mưa to làm cho ướt hết, thở dài một tiếng:
- Cảnh tượng thật là hoa lệ, đang tiếc làm tốn của ta nhiều tinh
hạch quá.
Diệp tử và Phong Linh hai người chạy ùa ra, mỗi người đều cầm ô
che. Phong Linh do dự môt chút, nhường cho Diệp tử đem ô che cho
Lăng Tiêu mà trong đầu cố gắng nghĩ chuyện khác, nàng thắc mắc
hỏi:
-Ba người kia đi đâu vậy?
Lăng Tiêu nói:
-Bon chúng đã chết rồi.
-Đã chết?
Phong Linh vẻ mặt hồ nghi, vừa rồi ánh mắt của nàng bi lóa, không
mở ra được. Nàng không biết được rõ ràng, còn tưởng rằng ánh
quang cầu kia săp Sửa rơi xuống mình, làm sao có thể thấy ba người
kia trốn về đâu.
-Bon chúng chết như thế nào?
Diệp tử cũng tò mò hỏi
-Vạn kiếm xuyên thân mà chết.
Lang Tiêu khẽ cười nói:
-Tuy nhiên ở đây là đâm thủng tinh thần thức hải chúng ...Thực
lực của ta còn chưa đủ hùng mạnh, nếu là đủ cường mạnh, chính là
đem hàng van hàng nghìn huyết sắc phi kiếm thực sự chém chết bọn
chúng.
-Trời a ....
Phong Linh ngạc nhiên thán phục, hạt mưa đánh vào mặt ô phát ra
những tiếng bùm bùm. Trời đêm lạnh lẽo làm cho nàng cảm giác rét
run, không kìm nổi hỏi:
-Bon chúng cuối cùng là chết như thế nào?
-Bị công kích tinh thần làm cho tinh thần Sụp đổ, sau đó bị trận thế
phát động một kích mạnh nhất, bắn cho thành tro.
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Đáng tiếc, tôna nhiều tinh hạch như vậy
Hai nàng không nói gì liếc mắt nhìn Lang Tiêu một cái, trong lòng
đều bỗng nhiền nghĩ ra một cái ý tưởng: “Trên đời này hỏi có ai giết
chết hai gã Kiếm Tông một gã Kiếm Hoàng, sau đó tiếc một chút
tinh hạch không?”
Lúc này từ trước sân có nhiều tiếng nói ồn ào, chính là Lăng Võ
không yên tâm, mang theo môt đại đội nhân mã, tầm tã mưa đêm
chạy đến.
Lăng Võ thân mặc khôi giáp đi vào hậu viện, nhìn thấy Lăng Tiêu
hắn mới yên lòng, cũng không thèm đề ý đến trời đang mưa to, la
lớn:
-Thiếu gia, thi thể của bọn Ma Kiếm Sư và Ma Kiếm Sĩ ở trước sân
kia có trực tiếp chôn ngay hay không?
Lăng Tiêu do dự một chút, nói:
-Sáng mai, các ngươi dùng xe kéo, mang đến cho Nam Phương
Vương, nói rằng những kẻ đó gây nguy hại đến vùng đất phương
Nam, nên ta đã giết chết hết.