Mặt biển lặng sóng êm ả, không trung vẫn hơi âm u, xa xa thỉnh
thoảng có mấy tiếng kêu của đám chim biển bay qua... Tống Minh
Nguyệt cùng Lăng Tiêu đứng trên boong tàu, dựa vào lan can,Tần
Cách đang ngồi xuống có chút khẩn trương. Tống Minh Nguyệt mỉm
cười, nhẹ nhàng nói:
- Lăng huynh có phải vừa mới rời đi liền có chút luyến tiếc không?
Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Người như Lăng huynh lẽ ra
không nên bị hồng nhan ràng buộc mới đúng!
Lăng Tiêu cười cười, nói:
- Vậy Tống huynh có lý tưởng gì?
Lý tưởng? Tống Minh Nguyệt hơi hơi sửng sốt, lập tức nói:
- Đương nhiên là truy tìm chung cực của võ đạo, mọi người đều
nói, chung cực của võ đao, có thể đạt tới bất tử bất diệt! Ta cũng là
tục nhân, đường nhiên cũng là cầu trường sinh thôi!
Lăng Tiêu lai hỏi:
- Vậy Tống huynh đã từng nghe nói ai là bất tử bất diệt chưa?
Tống Minh Nguyệt nghĩ rằng Lăng Tiêu đang khuyên nhủ mình,
liền mỉm cười ôn hòa:
- Bất tử bất diệt có lẽ xa xôi, nhưng võ giả bậc cao muốn sống vài
trăm năm thì có thể đạt tới chứ?
- Nhưng sống để làm gì?
Làng Tiếu thoáng nhìn mặt biển rộng mênh mông, nhẹ nhàng nói
tiếp:
- Tống huynh sợ là không muôn thừa nhận, mục đích sống chính là
được chung sống lâu dài với người nhà, người yêu và bằng hữu.
Tống Minh Nguyệt cười khổ lắc đầu, nói:
- Bị huynh nói trúng rồi. Có lẽ là như vậy, tuy nhiên con đường võ
đạo càng leo lên cao lai càng muốn cao hơn... cao hơn nữa!Còn
người nhà, người yêu, bằng hữu như huynh vừa nói, có lẽ cuối cùng
cũng phải từ bỏ, có lẽ đến lúc đó, sợ rằng con người ta sẽ không thể
không chế nổi tâm tình bản thân nữa!
Lời Tống Minh Nguyệt khiến Lăng Tiêu nhớ tới hai chữ: tâm tình!
Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu lại hỏi:
- Tống huynh, trước khi đột phá, lệnh tôn (1) có tu vi gì?
Tống Minh Nguyệt nói:
- Là Kiếm Hoàng bậc một, khi muốn đột phà lên Kiếm Hoàng bậc
hai, không biết tại sao liền tẩu hỏa nhập ma, cả người thần tri không
rõ, thiếu chút nữa còn làm người khác bị thương. Nếu lúc đó mà ông
nội ta không xuất quan không chế cha ta, chỉ sợ còn gây thành đại
loạn. A, nói ra như vậy quả thật cảm thấy xấu hồ, lai còn làm phiền
Lăng huynh, mời huynh tới.
Lăng Tiêu thản nhiên cười:
- Có gì đâu, thực lực của lệnh tôn rất cường đại. Tống huynh còn
trẻ như vậy mà lệnh tôn đã đạt tới Kiếm Hoàng bậc một sao?
Sắc mặt Tống Minh Nguyệt hơi hơi đỏ lên, là con mà nói chuyện
về cha me cảm giác không được tự nhiên cho lắm:
- Gia phụ năm nay lẽ ra là 120 tuồi, ba năm trước, khi định đột phá,
là 117 tuồi.
Sắc mặt Lăng Tiêu hơi cổ quái, không kìm nổi hỏi:
- Tống huynh năm nay mới chỉ hai mươi mấy tuổi sao?
Tống Minh Nguyệt xấu hổ cười cười, nói:
- Gia phụ cả đời si mê võ đạo, nếu không phải ông nội của ta buộc
cha phải cưới mẹ ta, chỉ sợ tới giờ đã không có ta!
Lăng Tiêu vốn tưởng răng Tống Minh Nguyệt chính là con út của
cha hắn, không ngờ nghe ý tứ này thì chính là con trai độc nhất! Hắn
thầm nghĩ: xem ra phụ thân của Tống Minh Nguyệt chính là một
người si mê võ đạo tới điên cuồng, chính vì thê mà thực lưc tăng tiến
rất nhanh, có điêu tâm tình lai kém, không tương xứng với kiếm kỹ
công pháp, vì vậy tẩu hỏa nhập ma cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu nói:
- Bên trong gia tộc Tống huynh, hiện giờ người có tu vi cao nhất là
tới trình độ nào?
Vừa nói vậy, Lăng Tiêu lại nói tiếp:
- Ta hỏi vậy chính là bởi vì bệnh tình của lệnh tôn nên mới muốn
hiểu cho rõ, nhưng nếu cảm thấy không tiện thì cũng không cần trà
lời.
Tống Minh Nguyệt cười ha hả, nói:
- Hải vực Tống gia bởi vì ở trên hải đảo, xa đất liền nên không có
tranh đấu với ai. Chi cần người khác không Xâm phạm chúng ta,
chúng ta tuyệt sẽ không đi trêu chọc người khác! Thực lực cao nhất
Hải vực Tống gia là ông nội của ông nội ta (kị của ta), hiện tại đã đạt
tới thực lực Kiếm Tôn, hàng năm vẫn bế quan, từ nhỏ tới giờ ta cũng
mới chi gặp một lần mà thôi! Tiếp theo chính là ông nội của ta, hiện
giờ tu vi tới Kiếm Hoàng bậc sáu!
Tống Minh Nguyệt nói xong khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Tuy rằng nghe Kiếm Hoàng bậc sáu chỉ kém Kiếm Tôn có một
bước, nhưng thực tế đó chính là khác biệt như trời với đất! Ông nội
của ta đã tiến vào cảnh giới Kiếm Hoàng bậc sáu từ môt trăm năm
trước, sau đó liên tiếp bế quan, nhưng vẫn không thể lĩnh ngộ nổi
tinh túy của Kiếm Tôn.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu nghe được chuyện về KiếmTôn,
nghĩ thầm: Nếu Kiếm Tôn chống lại cao thủ Nguyên Anh kỳ, không
biết ai thắng ai thua. Nhưng nếu có thêm những đao thuật, pháp bảo
dời non lấp biển, hủy thiên diệt đia, chỉ sợ Kiếm Tôn chưa chắc đã là
đối thủ cua người tu chân Nguyên Anh kỳ!
- Nghe nói Kiếm Tôn có thể trực tiếp hấp thu linh khí trong thiên
địa để tu luyện, không biết có việc này không?
Lăng Tiêu tùy ý hỏi, Đôi mắt Tống Minh Nguyệt hơi co lai, do dự
chốc làt mới cười khổ nói:
- Xem ra Lăng huynh đúng là chỉ biết một chút chuyện của các thế
gia ấp náu, có lẽ ít hơn so với tại hạ!
Lăng Tiêu lắc đầu, nói:
- Tại hạ cũng chỉ là vô tình nghe được người ta nói, cũng không
dám xác nhận trong lòng.
Tống Minh Nguyệt cũng không vạch trần lời nói dối của Lăng
Tiêu. Theo hắn nghĩ, môn phái có thể luyên chế ra đan dược thần kỳ
như thế, sao lại không có cao thủ cấp Kiếm Tôn? Gã Lăng Tiêu cũng
quá mức cẩn thận, chẳng lẽ không biết càng phủ nhận, lại càng làm
người tà hiềm nghi sao?
Tống Minh Nguyệt cười nói:
- Theo ta biết, trong gia tộc ta, trừ ông nội còn có tám cao thủ cấp
Kiếm Hoàng từ bậc một tới bậc năm, còn Kiếm Tông thì có rất
nhiều, tu vi dưới Kiếm Tông như Ma Kiếm Sư thì càng nhiều hơn, vi
huynh cũng là một Mã Kiếm Sư bậc bốn!
Lăng Tiêu thầm nhủ, gã Tống Minh Nguyệt này cũng khá khiêm
tốn, khác hẳn với người của các thế gia vẫn khinh thường tục nhân.
Hải vực Tống gia sở dĩ được tôn là thế gia nhất lưu là do quan hệ
trực tiếp tới các cao thủ của họ. một gã Kiếm Tôn, chín gã Kiếm
Hoàng, nhiều gã Kiếm Tông, vô số Ma Kiếm Sư... nói vậy, gia tộc
này quả thực có thực lực rất mạnh.
Các thủy thủ trên thuyền đều là những người kỳ cựu trên biển,
giương buồm hết cờ, thuận gió lao hết tốc lực. Tới đêm ngày thư ba,
thuyền tới một hòn đảo rất lớn, rồi dừng lại bên bến tàu. Bầu trời
đêm đầy sao lấp lánh, vầng trăng toả ánh sáng huyền ảo, chiếu rọi
trên mặt biển tĩnh lặng khiến người ta có cảm giác cô đơn, tịch mịch.
Ánh đèn sáng choang trên bến tàu soi rõ một mảnh náo nhiệt, chắc là
mọi người đã biết Tống Minh Nguyệt trở về nên ra đón.
Thoạt nhìn có thể thấy phụ thân Tống Minh Nguyệt có địà vị rất
cao trong gia tộc. Ngẫm lại cũng đúng, trong gia tộc có rất nhiều cao
thủ cấp Kiếm Tông, nhưng đã mấy trăm năm vẫn chỉ có chín cao thủ
cấp Kiếm Hoàng, nếu phu thân của Tống Minh Nguyệt có thể khôi
phục bình thường, như vậy hải vực Tống gia có tới mười cao thủ cấp
Kiếm Hoàng.
Lăng Tiêu lúc trước hỏi Tống Minh Nguyêt về các cao thủ của hải
vực Tống gia kỳ thực là trong lòng có chút nghi hoặc. Nếu bọn họ
không có công pháp tu luyên tâm tình, vậy làm thế nào mà tổ tông
của bọn họ có thể tu luyên tới cấp bậc Kiếm Tôn? Ở Tu Chân Giới,
nếu có ai không tu luyên tâm tình mà cư thế thẳng đường định tới
cảnh giới Nguyên Anh kỳ, vậy thì chỉ sợ vừa tới Kim Đan kỳ đã tẩu
hoả nhập ma.
Thực lực của ngươi tu chân tăng lên thì tâm ma cũng sẽ hùng mạnh
theo. Đấy chính là cửa ải mà không ai có thể tránh được, bắt buộc
đều phải đối mặt!
Cho nên, có được Đại Tự Tại Tâm Kinh, Lăng Tiêu, mới có thể
măy mắn tăng thực lực lên nhanh như vậy mà không cần phải lo lắng
tâm ma cắn trả. Thoạt nhìn thì vị tiền bối Kiếm Tôn kia của Tống gia
vẫn bế quan hàng năm chính là để tu luyên tâm tình. Đã nhiêu năm
như vậy, chắc hắn đã có thể tổng kết được môt bộ công pháp tâm
cảnh để tránh hậu nhân vì tăng cường thực lực quá nhanh mà tẩu hỏa
nhập ma, hay là căn bản ông ta không hề ý thưc tới điểm đó?
Trong khi Lăng Tiêu đang Suy nghĩ, đám người của Tống gia đã tới
nghênh đón. Khi thấy Tống Minh Nguyêt, tất cả đều rất khách khí
cũng không có cảm giác bề ngoài thân thiết, quay lưng lại đâm cho
một dao giống như người thế tục. Với tinh thân lực tương đối hùng
mạnh hiên giờ của mình, Lăng Tiêu có thể cảm nhận rõ ràng, trên địa
bàn của hải vực Tống gia đúng là có không khí “vô tranh” (không
tranh đấu).
Đấy quả là tương đối hiếm có!
Cho dù là thế gia ẩn thế, cũng cần một số tài nguyên, mà có tài
nguyên, vậy cần phân phối, mà phân phối... nhất đinh sẽ xuất hiên
phấn phối không công bằng mà sinh ra oán niệm!
Đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp có quá nhiều tài
nguyên tới mức không cần đòi hỏi. Không khí lúc này rất tốt,thấy
Tống Minh Nguyệt mang một thiếu niên anh tuấn và môt hán tử dáng
người cực lớn về, đám người của hải vực Tống gia cũng không hề
biểu lộ nửa điểm khinh thị, thậm chí khi thấy Tấn Cách còn lộ vẻ cẩn
thận, cung kính. Tuy rằng đã nhận được thư của Tống Minh Nguyệt
nói rằng sau lưng thiếu niên này là môt thế già ẩn thế với thế lực
hùng mạnh, nhưng khi tận mắt thấy một thiếu niên có tu vi không
cao lại mang theo một tùy tùng có thực lực Kiếm Hoàng, tất cả mọi
người đều vô cùng rung động.
Cảnh tượng trên đảo rất xa hoa, cây cối tạo thành những mảng
xanh mát, mặt đường được lát đá hoa cương rất phẳng phiu, khi tới
chỗ dốc còn được mài rất cẩn thận. Hai bên đường là những ngọn
đèn đường tinh hạch toả ánh sáng dịu nhẹ nhưng vẫn rất sáng sủa.
Những đình nghỉ mát và ghế dài có thể thấy ở khắp nơi, ở những nơi
có nước chảy trên đảo, có thể gặp những con cá vàng rất đẹp đang
nhẹ nhàng bơi. Tất cả các công trình kiến trúc trên đảo đều mang vẻ
phong tình, đẹp mắt nhưng không hề thiếu vẻ tự nhiên, không có tài
lực thật lớn, căn bản không có khả năng xây dựng được những lầu
các xa hoa như vậy. Tống Minh Nguyệt cười nói:
- Gia tộc ở đây đã nhiều thế hệ, trong nhiều năm quả cũng đã tích
lũy được một ít tài vật. Những tục vật này chưa chắc đã được lọt vào
mắt xanh của Lăng huynh. Nếu gia phụ thực sự có thể khôi phục lại
được, đến lúc đó cửa lớn của kho báu gia tộc sẽ mở ra, Lăng huynh
cứ tùy ý lựa chọn.
Lăng Tiêu cười cười nói:
- Tống huynh quá khách khí!
Quả thật, môt ít vật thế tục đích xác là Lăng Tiêu không để vào
mắt, nhưng loại thế gia ẩn thế cả ngàn năm, trong những thứ tích
lũy được chắc chắn sẽ có vài món đáng để nhìn chứ?
Nói vậy thôi, thiên tài địa bảo, linh tinh gì đó... Lăng Tiêu cũng
không ngại có quá nhiều!
Trên đảo, các kiến trúc đều giữ môt khoàng cách nhất định với
nhau để giữ không gian độc lạp, hơn nữa, khoảng cách giữa các kiến
trúc trong đó càng xa thì càng thấy thân phận của chủ nhân là cao
cấp!
1. Lệnh tôn: Cha của anh - cách nói lịch Sự, trang trọng.