Cứ như thế thời gian dần trôi qua, cũng không thấy hoàng đế hay Cao Lực Sĩ đòi truyện kiến Lí Cường. Cao Lực Sĩ cũng không một lần nhắc tới vấn đề về thân phận hắn mà theo tính toán của Lí Cường thì người của Cao Lực Sĩ phái đến Hàng Châu điều tra tất phải quay về từ lâu rồi, xem ra rốt cuộc bọn chúng cũng không thu hoạch được gì nhiều.
Lí Cường bây giờ mỗi ngày đều không có việc gì làm rảnh rỗi vô cùng, việc luyện công cũng không có tiến triển gì lớn. Nhàn rỗi quá cuối cùng hắn quyết định phải bằng mọi cách đột nhập vào Thái Dịch trì để tăng thêm kiến thức về mĩ nữ..........
Tuy nói Lí Cường tuyệt không hề biết gì về công pháp luyện công cơ bản nhưng lúc này trong cơ thể hắn nội lực của Cửu Dương thần công sung mãn vô cùng, việc chạy nhảy, lẩn tránh đều vượt xa thường nhân. Thậm chí có một lần trong lúc vô ý dậm nhảy đã có thể bay cao trên mười trượng vượt qua tường thành của Thái Cực cung nhìn thấy xa xa vách tường của Đại Minh cung - nơi xuân ý nồng nồng.....
Vốn Lí Cường cũng định học theo các hiệp khách, mặc vào người bộ y phục dạ hành, leo tường bám vách, phi thân trên các mái nhà mà đến mà đi nhưng nội lực trong cơ thể hắn lại chưa thể khống chế toàn bộ, có lúc thể dễ dàng nắm bắt nhưng cũng đôi khi cố ý cũng không xong. Vắt óc suy nghĩ mãi cuối cùng cũng tìm được một biện pháp khả dĩ.......
Mỗi ngày vào giờ mão thì tất cả các cung nữ đều thức giấc, làm vệ sinh cá nhân rồi sau đó ăn điểm tâm sáng. Đến giờ mão một khắc thì chuẩn bị quá đông hoa môn cùng cung nữ Dịch Đình cung trao đổi công việc. Hơn nữa cũng vào trong lúc này thì cũng vừa lúc Tích tân ti vận chuyển than củi đồ dùng tạp hóa qua các nha môn, mà người đông thì tất tạp, Lí Cường - hắn có thể thừa dịp đông người mà lẻn vào. Huống chi, Cao Lực Sĩ đã đích thân hứa với Lí Cường rằng mỗi sáng không cần phải đến nha môn điểm danh nhận việc, thì dù có mất tích vài canh giờ chắc cũng chẳng ai hoài nghi.
Quả đúng như dự tính, tất cả đều diễn ra vô cùng thuận lợi, vượt qua Đông hoa môn tuyệt không có ai chú ý đến hắn. Sau khi cúi đầu im lặng vượt qua được trạm canh gác của cấm vệ quân, Lí Cường trong lòng mừng rỡ vô cùng, nhằm thẳng hướng Thái Dịch trì tiến đến.
Lúc này trời đã sáng tỏ, Lí Cường không dám đi lại trên đường lớn, liền vòng qua một hòn giả sơn tiến vào một rừng trúc vàng.
“……Tú sắc nan vi danh,
Thương thuý nhật tại nhãn.
Hữu thì bạch vân khởi,
Thiên tế tự thư quyển.
Tâm trung dữ chi nhiên,
Thác hứng mỗi bất thiển.
Hà đương tạo u nhân,
Diệt tích thê tuyệt hiến? ……”
Dịch:
"...Tên đâu xứng vẻ đẹp mà,
Núi xanh ngăn ngắt, chói loà nắng mai.
Có khi mây nổi đầy vơi,
Có khi khép lại góc trời cõi riêng.
Giữ lòng cho được thản nhiên,
Cảm sâu, hứng lạ hiện lên phút này.
Có khi náu ẩn nơi đây,
Đỉnh non cao, xoá dấu giày sạch không."
(Vọng Chung Nam sơn ký Tử Các ẩn giả)
Đột nhiên từ phía sâu trong rừng trúc truyền đến một tiếng ngâm thanh thoát mà u buồn. Mặc dù Lí Cường đối với thơ văn thì tuyệt đối không có chút hứng thú nhưng đối với giọng ngâm của nữ tử này thì lại thấy cảm động vô cùng. Thanh âm nhẹ nhàng, u oán, da diết nỗi nhớ thương, tựa như nỗi niềm của một người con xa quê đang ngóng trông về quê mẹ. Giọng ngâm man mác nỗi buồn, như đang đồng cảm với cảnh ngộ của Lí Cường lúc này cũng là một người con xa quê, không biết có còn không ngày trở lại......
Lí Cường bước khẽ lên phía trước vài bước thì thấy một cung nữ đang đứng giữa rừng trúc, đầu hướng nhìn ra xa xa như phát ngốc. Tuy chỉ nhìn từ phía sau, nhưng cũng đủ thấy thiếu nữ thân hình chỗ nào cũng cực kì quyến rũ. Nhưng mà thân hình đẹp cũng chưa hẳn khuôn mặt sẽ đẹp. Người thì Lí Cường đã gặp qua rất nhiều loại, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là nhìn ngắm một cung nữ mà là phải đi xem các phi tử của hoàng đế.
Lí Cường vừa định quay người bước đi thì đúng lúc cung nữ kia quay đầu lại, bốn mắt gặp nhau.
Việc này........này.......này.......nói là tiên nữ giáng trần cũng không quá khoa trương mà? Lí Cường thần tình ngây ngốc như tượng gỗ, mồm há hốc, mắt tròn xoe, bước chân đã nhấc lên mà cứng như đá không đặt xuống được. Cổ nhân nói quả không sai mà: “Phảng hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,Phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Minh mâu thiện lãi,yếu phụ thừa quyền. Côi tư diễm dật,nghi tĩnh thể nhàn. Nhu tình xước thái……”
(Tại hại tạm lấy một đoạn trong Lạc Thần phú của Tào Thực ra mà so sánh)
"Mơ màng như dải mây mỏng lướt qua ánh trăng.
Bồng bềnh như hoa tuyết trong làn gió.
Từ xa mà nhìn, trắng mịn như ráng sớm khi mặt trời lên;
Lại gần mà ngắm, chói ngời tựa phù dung đu đưa sóng biếc.
Không mập, không gày, chả lùn, chả ngẳng, vai tựa vòng cung, lưng như lụa nõn.
Thon thon cổ gáy, mịn màng màu da.
Không cần thoa xuyến, không cần hương thơm.
Tóc mây óng ả, mày liễu đẹp dài - ngoài hồng môi đỏ, trong mịn răng ngà "
Khuôn mặt thanh tú, tuy nhìn qua chỉ mới khoảng mười ba, mười bốn tuổi nhưng thân thể đã phát triển hoàn toàn, những đường cong mềm mại quyến rũ mê người.
Cung nữ đã gặp qua rất nhiều nhưng chưa từng thấy đẹp ngần này. Mỹ nữ cũng gặp qua nhiều nhưng chưa từng ai thanh tú dường vậy. Lí Cường lúc này trong lòng đem cả ba ngàn tuyệt thế cung tần mỹ nữ ném văng ra khỏi trí não, trực giác của hắn có thể rõ ràng nhận thấy cung nữ này đúng là xinh đẹp nhất thế gian!
Cung nữ nhìn thấy Lí Cường giật mình sợ hãi, giọng nói cực kì quyến rũ: "ngươi...ngươi...như thế nào.." vồn là nàng muốn nói: "người như thế nào biết ?" nhưng có phần kinh hãi cùng ngượng ngùng nên ấp úng mãi nửa này không nói lên câu.
"Nàng muốn biết ta làm sao đến được nơi này sao?"
Cung nữ xinh đẹp khẽ gất đầu.
Lí Cường hai con ngươi xoay tròn: "ta là một tiểu thái giám thuộc Hoàng đế kiếm vũ đoàn, do không cẩn thận đi tới đi lui một lúc lại lạc đến nơi này. Ở đây đình thai, lầu các, hành lang ngang dọc lại giống nhau vô cùng nên ta quả thật không biết đường nào mà ra"
"Vậy ngươi nhanh rời khỏi nơi này đi, đây là nơi ở của Dung quý phi - Hoa Dung các. Hoàng thượng có lệnh phàm là người ngoài tuyệt không được đến quấy rầy Dung phi nương nương"
"Vậy sao ngươi ở nơi đây?"
"Ta là thiếp thân thị tỳ của Dung phi nương nương nên đương nhiên là ở đây rồi. Vị công công này, ngươi nên đi nhanh đi, kẻo có người phát hiện ngươi xong vào nơi này thì quả không tốt đâu"
"Nàng tên là gì vây?" Lí Cường trong lòng thầm nghĩ: " được cùng nàng gặp mặt thì có bị phạt thiếu gia ta cũng không thèm để ý đâu"
"Ta gọi là Hỉ Nhạc"
"Hỉ Nhạc, cái tên rất hay. Mạc dù thiếu một ít thi vị nhưng lại cực kì phù hợp với nàng. Bởi vì dù là bất kì ai khi gặp được nàng hiển nhiên trong lòng vô cùng hỉ nhạc"
Hỉ Nhạc kinh ngạc hỏi: "Không lẽ công công cũng là một người yêu thơ?"
Lí Cường nghe vậy trong lòng thầm nghĩ: "Nha đầu này vô sự chạy đến đây ngâm thơ, tự nhiên là rất thích các nam tử văn nhã. Lúc này thì hối hận cũng không kịp nữa rồi, tại sao lúc xưa không cố gắng học hành một chút thơ ca thì bây giờ đã có thể mang ra mà tán gái rồi"
"A..Những lời thơ nàng vừa mới ngâm khi nãy quả thực rất hay, ta chưa từng được nghe qua, trừ phi chính là do nàng làm ra?" Lí Cường vội nói lảng sang chuyện khác
Hỉ nhạc khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Đúng rồi. Có lẽ do ngươi ở trong cung lâu ngày nên không biết được nhiều về thế giới bên ngoài. Người làm bài thơ này là đại ca của ta. Huynh ấy cũng là một đại thi nhân vô cùng nổi danh"
"Ta còn tưởng là do nàng làm ra nữa chứ?"
"Ta tài thô, học kém sao có thể sáng tác được chứ" Hỉ nhạc cười nhẹ yêu kiều, trên khuôn mặt thanh tú bao phủ một ánh hồng
"Vị đại ca kia của nàng tên là gì vậy?" Lí Cường thấy Hỉ Nhạc mỗi lần nhắc tới vị đại ca kia thì thích thú và tự hào vô cùng, trong lòng có chút không vui thầm nghĩ: "Thi nhân này là ai chứ? Có gì đặc biệt hơn người sao?"
"Huynh ấy tên là Lí Bạch"
"Lí....Bạch...?" Lí Cường mặt mày ngệt ra, sừng sờ một lúc rồi vội cười nói: "Vị đại ca của nàng thật là quá tài tình. Thơ tốt, thơ tốt!"
"Có người đến, ngươi nhanh trốn đi" Hỉ Nhạc khuôn mặt khẽ bối rối nhưng vẫn đưa tay kéo Lí Cường vào sau một khóm trúc rậm rạp.
Quả nhiên có tiếng bước chân từ xa vọng lại, đi tới là hai tiểu cung nữ vận y phục giống với Hỉ Nhạc chỉ là không có nhan sắc được như nàng.
Một cung nữ gọi to: "Hỉ Nhạc ngươi ở nơi nào?"
Hỉ Nhạc ánh mắt nhìn Lí Cường như bào hắn đừng cso đi lung tung nữa, rồi hướng bên ngoài mà đi.
Cung nữ kia thấy Hỉ Nhạc vội hỏi: "Hỉ Nhạc? Ngươi sao lại ở chỗ này? Dung phi nương nương muốn tắm rửa, Nương Nương đang chờ ngươi đem con bướm về. Ngươi xem, ta đã hái được rất nhiều hoa rồi này"
"Hoan hân tỷ tỷ..."
Hoan hân liền hỏi: "Ngươi không có bắt được bướm sao?"
Cung nữ bên cạnh thấy vậy khẽ nói: "Hoan hân, ngươi cũng ngốc quá mà. Trời thì mới hửng sáng, không khí lạnh lẽo thì lấy đâu ra bướm mà bắt chứ? Là do Dung phi nương nương cố ý làm khó đám nô tài chúng ta mà thôi. Đi nhanh đi nương nương đang chờ chúng ta mang hoa về. Hỉ Nhạc ta nhìn qua cũng biết muội không bắt đuợc bướm rồi, chắc nương nương cũng chỉ trách qua vài câu là lại tốt thôi"
Hoan hân khẽ thở dài: "Hỉ Nhạc đi thôi. Ai kêu nàng ta là chủ tử còn chúng ta lại là nô tài cơ chứ?"
Thấy bóng ba người đã khuất xa, Lí Cường vội bước ra khỏi chỗ nấp.
"Lúc này là đầu mùa đông, đến một con ong đi kiếm mật còn không có thì lấy đâu ra bướm chứ? Cái con mụ Dung phi nương nương này quả là quá điều ngoa mà? Dám làm khó Hỉ Nhạc của thiếu gia ta hả? hừ ! Xem thiếu gia ta trêu chọc ngươi thế nào!"
Lí Cường nhớ tới những lời nói trước lúc đi của ba người Hỉ Nhạc, Dung phi nương nương lúc này đang muốn tắm rửa...lập tức trên khuôn mặt lộ ra vẻ cười tà ác, lập tức theo hướng bọn Hỉ Nhạc mà bám theo.