08-10-2011, 05:45 PM
|
|
Thiên Nhược Hữu Tình
|
|
Tham gia: Aug 2010
Đến từ: hồ chí minh
Bài gởi: 502
Thời gian online: 3452637
Thanks: 287
Thanked 1,988 Times in 298 Posts
|
|
NGƯỜI KIA, LÃO BẢN
Chương 3.1
Tác giả: Kim Huyên – 金萱
Hệ liệt: Quán cà phê hạnh phúc
“Anh mạnh khỏe nha, đại lão bản”
Mặc dù sớm đã biết trong nhà trọ tám tầng này là đầm rồng hang hổ, nhưng là anh trăm triệu cũng không nghĩ tới thân phận của anh trong thời gian ngắn như vậy đã bại lộ.
Mấy ngày ?
Chớ có nói đùa, từ xế chiều hôm qua đến phút này cũng có thể coi là không quá hai mươi bốn giờ. Thật là gặp quỷ !
“Cô làm sao mà biết được”. Anh cười khổ.
“Tôi không phải đã nói với anh nơi đây có mạng lưới tình báo cao thủ sao ? Không có gì là không tra ra được.” Vu Hàn mỉm cười đắc ý.
“Là sao ?”
“Anh cho rằng tôi lừa anh ?”
Thiệu Giác lắc đầu :
“Tôi không nghĩ cô gạt tôi, chẳng qua không nghĩ thân phận nhanh như vậy đã bị phơi bày.”
“Cho nên hai năm qua anh trở thành đại lão bản có tiếng vì cớ sao chịu thiệt tới làm ở quán cà phê này ? mục đích là gì ?” Cô dù bận nhưng vẫn tìm hiểu anh ta.
Nếu Thiệu Giác là công ty phái tới thì bắt tay điều tra ở công ty đó là phương pháp đơn giản nhất. Cho nên tối hôm qua ăn tối xong, cô chạy lên tầng tám la cà, thuận tiện nhờ La Kiệt giúp cô tra một chút về lai lịch của Thiệu Giác. Không nghĩ đến La Kiệt căn bản không cần điều tra, vừa vào máy tính của công ty đối phương tra hai chữ Thiệu Giác liền cho ra một danh sách tài sản khổng lồ cùng chức danh đại lão bản, làm cho cô tại chỗ há hốc mồm nói không ra lời.
Anh ta gần ba mươi tuổi có bản lĩnh đem cửa hàng nho nhỏ tiến bước du nhập thị trường thế giới. Trong vòng hai năm trở thành truyền kỳ đại lão bản. Vậy thì anh ta chạy đến nơi này làm cái gì ?
Cô tò mò suy nghĩ cả một buổi tối vẫn không ra đáp án, cho nên sáng sớm liền chạy đến quán tùy thời điểm hỏi cho ra nhẽ. Thấy Hựu Lăng đi ra ngoài, lập tức nắm cơ hội tới gần anh mò hỏi.
“Cô nghĩ vì đâu ?” Anh hỏi ngược lại.
“Về điểm này nha, thành thật mà nói ta đang suy nghĩ. Anh hãy thương xót phụ nữ có thai như ta, nhanh khai báo sự thật tránh cho phải suy nghĩ quá phí sức” Cô ngoài cười nhưng trong không cười chau lông mày lên.
“Cô không biết sao ? Khi mang thai đầu óc hoạt động nhiều đứa trẻ sinh ra sẽ rất thông minh”
“Có thật không” Vu Hàn trợn to hai mắt, tin tưởng là thật.
Thiệu Giác nhịn không được cười lên.
“Anh gạt tôi đúng không ?” Cô khó chịu trợn mắt:
“Anh không sợ tôi đem thân phận anh nói ra sao ?”
“Nếu như cô muốn nói thì sẽ không đợi Hựu Lăng đi ra ngoài mới tới tìm tôi” Anh đã sớm thấu rõ lòng cô.
“Có lẽ là tôi đây cho anh một cơ hội”
“Một khi sự thật được phơi bày đối với tôi thật sự không có ảnh hưởng gì nhưng đối với Hựu Lăng thì sẽ gia tăng áp lực cho cô ấy. Cô muốn tốt cho cô ấy thì không nên cho cô ấy biết vội” Thiệu Giác ngữ khí bình tĩnh nhìn cô nói.
“Anh cũng quá mức tự tin đi” Vu Hàn hừ lạnh một tiếng.
“Không phải tôi quá tự tin mà tôi tin tưởng cô thật tâm muốn hai mẹ con cô ấy thật tốt đón nhận”. Thiệu Giác vẻ mặt cảm tạ.
Vu Hàn hoài nghi nhìn anh, có cảm giác là lạ, không biết hai mẹ con Hựu Lăng có quan hệ như thế nào với…
Chờ một chút, anh ta không phải là ba ba tiểu Trạch chứ ? Nhưng là cũng không đúng nha, Hựu Lăng rõ ràng nói ba ba tiểu Trạch là người Nhật Bản mà người này là chính gốc Đài Loan, ngay cả dấu hiệu để nhận biết cũng không có làm sao có thể là ba ba tiểu Trạch được.
Bất quá nhìn kỹ hắn và tiểu Trạch cũng có nét giống nhau, nhất là cái miệng và cái mũi.
“Anh không phải là ba ba tiểu Trạch chứ ?” Cô liếc xéo anh vẻ nói giỡn.
Thiệu Giác cả người cứng đờ, vẻ mặt không tin nhìn chằm chằm cô.
“Không phải chuyện này cô cũng đi điều tra chứ ?” Trầm mặc một hồi lâu anh mới nhàn nhạt hỏi.
Bây giờ mang vẻ mặt không tin đổi ngược lại thành Vu Hàn, cô khẽ nhếch miệng, ngạc nhiên trừng người đàn ông trước mắt, một hồi lâu cũng không nói ra lời. Cô mới vừa nói nhảm, nói giỡn với anh ta cũng không nghĩ…
“Hựu Lăng đã nói với ta ba ba tiểu Trạch là người Nhật Bản”. Đột nhiên cô nhớ tới lời Hựu Lăng đã nói.
“Cô ấy lầm”. Nếu tất cả bí mật đều bị vạch trần thì anh cũng không dấu diếm nữa.
“Lầm ?” Vu Hàn hạ thấp giọng.
“Ân”. Anh bất đắc dĩ gật đầu.
“Năm đó bạn bè của tôi đa số là người Nhật Bản nên cô ấy mới hiểu lầm”
“Nếu anh là ba ba tiểu Trạch thì vì sao con bé lại không nhận ra anh ?” Vu Hàn mang vẻ mặt thắc mắc không giải thích được.
“Cô ấy không nói cho cô tiểu Trạch là kết quả của tình một đêm sao ?”
“Là có đề cập tới, nhưng là…”
“Ngày đó gặp mặt cô ấy đã uống say cho nên tôi nghĩ cô ấy căn bản không nhìn mặt tôi cho rõ ràng”
“Con bé uống rượu say rồi ?” Vu Hàn nheo nheo con mắt nguy hiểm nhìn mặt anh, chất vấn :
“Cho nên đêm hôm đó anh lợi dụng người ta đang gặp khó khăn ?”
“Nếu như tôi nói không có, cô tin sao ?” Ánh mắt anh trong suốt nhìn lại.
Vu Hàn nhìn chằm chằm đánh giá ánh mắt anh, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
“Hai người các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha ? Một người ngay cả cha của con cũng nhận không ra, một người biết rõ là con trai ngay trước mắt cũng không dám nói, anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì ? Anh tính làm gì với hai mẹ con bọn họ, anh có muốn kết hôn cùng Hựu Lăng không ?” Qúa nhiều vấn đề quanh quẩn trong lòng, cô đành trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Nghe vậy Thiệu Giác đột nhiên trầm mặc.
“Uy, tôi đang nói chuyện anh không nghe thấy sao ?”
“Thành thật mà nói tôi cũng không biết” Anh trì hoãn trầm mặc trả lời.
“Có ý gì ?” Vu Hàn lập tức cau mày.
“Cô sẽ vì một đứa trẻ chưa nhận ra, chưa quen thuộc cùng một người xa lạ kết hôn sao ? Đôi mắt anh ngập tràn sự dãy giụa.
|