NGƯỜI KIA, LÃO BẢN
Chương 3.2
Tác giả: Kim Huyên – 金萱
Hệ liệt: Quán cà phê hạnh phúc
Vu Hàn trong lúc ngây ngốc sửng sốt một chút chợt bừng tỉnh đại ngộ, vì sao anh ta là đại lão bản lại muốn tới đây làm đầu bếp ?
“Anh suy nghĩ cho Hựu Lăng một chút, bây giờ phải làm gì với cô ấy ?”
Thiệu Giác nhẹ thở ra một hơi sau đó gật đầu. Nếu như Hựu Lăng thông minh bằng một nửa của Vu Hàn thì anh cũng không đến nỗi từ chối như vậy.
“Nhìn giáng vẻ của anh giống như đang phiền não, có cần tỷ tỷ ta đây ra tay giúp đỡ ?”
Vu Hàn tay chống cằm nở nụ cười chân thành. Như là biết được mục đích anh tới đây cũng không có làm hại Hựu Lăng liền có tâm tình nói giỡn.
“Tỷ tỷ ?” Thiệu Giác phát ra âm thanh như bị sặc.
“Không tốt nha, tôi so với cậu lớn hơn một tuổi”. Cô đắc ý nhe răng cười to.
“Làm sao cô biết…” Anh đột nhiên ngậm miệng.
Cô ta có thể trong vòng chưa đến một ngày đã vạch trần thân phận của anh, nhưng ngày sinh tháng đẻ làm sao biết được chứ ? Cô ta so với anh quả nhiên lớn hơn. Thật là gặp quỷ. Nữ nhân bây giờ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thật không nhìn ra được số tuổi.
“Như thế nào ? miễn phí đó”
“Cảm ơn, không cần”. Câu văn ngừng lại, thanh âm khổ sở gọi
“Tỷ tỷ”
Vu Hàn nghe, cũng nhịn không được nữa khoái trá cười ra tiếng.
Đoạn Hựu Lăng đẩy cửa vào đúng lúc nhìn được hình ảnh này. Vu Hàn cười đến vui vẻ còn Thiệu Giác đứng trong quầy ba vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chị ấy. Cảm giác được không khí hòa ái dễ gần, cô đột nhiên dừng bước chân. Nhưng tiếng leng keng trên cửa phát ra làm cô bị phát hiện làm cho hai người ở quầy ba quay đầu nhìn về phía cô.
“Hựu Lăng ngươi đã về rồi”. Vu Hàn nhìn Hựu Lăng nhếch miệng cười một tiếng.
Cô gật đầu đi lên trước không nhịn được hỏi:
“Hai người mới vừa rồi nói chuyện gì nha ? Thật giống như hàn huyên rất vui vẻ ?”
Vu Hàn cùng Thiệu Giác không hẹn cả hai dùng ánh mắt trao đổi mới thần bí trả lời :
“Đây là chúng ta thương lượng bí mật không cho em biết”
“Được rồi, vậy hai người cứ tiếp tục hàn huyên, em xuống phòng bếp”. Đoạn Hựu Lăng có chút lúng túng, cười khan rồi đi xuống phòng bếp.
Trong phòng bếp lão Tứ đang thử làm món rượu trắng chưng cây ngưu tất mà tối qua Thiệu Giác vừa dạy.
Lão tứ nấu nướng rất tốt, đã làm ở quán được một năm, những món ăn làm ra đều được khen ngợi. Chẳng qua anh ta có một thói quen vô cùng xấu, trong lúc anh ta chế biến không được phép bước vào phòng bếp và phê bình anh ta chế biến, nếu không chọc giận anh ta, tùy thời anh ta sẽ bãi công không làm. Một quản lý như cô đây cũng nơm nớp lo sợ.
Nhưng tối hôm qua, một vị khách muốn ăn thịt bò chín năm phần anh ta lại làm cho chín hơn, không giống yêu cầu nên oán trách phục vụ, phục vụ lại đem những lời nói cho lão tứ không sót một từ, thế là anh ta nổi giận bãi công luôn.
Lúc ấy chính là giờ cao điểm dùng cơm ở quán, quả thực cô không biết nên làm thế nào cho phải. Thật tốt lúc đó Thiệu Giác không nói hai lời, xuống bếp cứu nguy cho cô.
Sau lần đó, anh gọi nhân viên trong quán ra gặp mặt, giết gà dọa khỉ trước mặt mọi người quyết định khai trừ lão Tứ. Nói rõ nhân viên trong quán không cần phải tự cao tự đại, phải tôn trọng khách hàng, nếu ai dám lười biếng, làm bộ làm tịch kết cục như lão Tứ, nhất quyết không lưu tình.
Mọi người đều bị vẻ mặt nghiêm nghị của anh làm cho sợ hãi, nhất là đã thấy tay nghề của lão tứ, tự biết mình cũng có thể bị thay thế, đứng một chỗ không biết làm sao đành đau khổ hướng cô cho anh ta thêm một cơ hội.
Cô ra mặt thỉnh cầu lão tứ mới được ở lại. Bất quá anh ta vẫn không dễ dàng vượt qua kiểm tra của Thiệu Giác, cảnh cáo anh ta không được viện lý do này nọ, còn nói cho hắn biết sau này quán còn mở rộng, công việc của anh ta rất nhiều cần phải học xong nhiều cách chế biến món ăn.
Tuy ra uy với lão Tứ nhưng anh cũng nói rất xem trọng lão tứ, mình có dạy anh ta mới chế biến được, anh cũng sẽ hỗ trợ, hơn nữa sẽ tăng lương, tuyệt đối không bạc đãi anh ta.
Thiệu Giác chỉ vẻn vẹn một ngày để thu phục lão Tứ trong khi cô một năm trời không có kết quả. Qủa thực lợi hại khiến cô nghĩ muốn bái anh làm sư phụ. Rốt cuộc anh làm sao được nha ?
Nguyên một buổi tối ngày hôm qua, cô không nhịn được cứ suy nghĩ về anh. Nghĩ thầm anh rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại lợi hại như thế, không có cái gì làm khó được anh.
Cảm giác Thiệu Giác không nên xuất hiện ở đây. Anh thật sự là do công ty cử tới sao ?
“Quản lý, cô ở trong này làm cái gì ?”. Đứng ở cửa bếp nhìn cô ngồi ngẩn người nên lão Tứ nhăn lông mày lại.
“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lập tức đi ra ngoài.” Cô theo bản năng kinh hoảng xin lỗi anh ta, chỉ sợ chọc giận anh ta thôi.
“Chờ một chút”.
Lão Tứ đột nhiên gọi cô lại. Khiến cô có chút khẩn trương quay đầu lại.
“Quản lý, tôi không có ý đuổi cô, cô không nên hiểu lầm”. Lão Tứ cũng khó xử giải thích, không hy vọng cô hiểu lầm mình tự cao tự đại.
Đoạn Hựu Lăng sửng sốt một chút, không nghĩ tới anh ta gọi cô lại là vì chuyện này, anh ta thay đổi thật lớn nha !
“Tôi không có hiểu lầm. Anh đang còn bận việc mà, tôi không quấy rầy anh nữa.” Cô gật đầu với anh ta nói, nói xong liền nhanh xoay người rời đi.
|