[ Kiếm hiệp Việt- Sử thuyết ] :Lưỡng Triều Phục quốc.Phần I: - Chương 6
Lưỡng Triều Phục Quốc
Tác giả: Hữu Phong
Phần I: Khởi nghĩa Trương Vương
Giới thiệu các thế lực và nhân vật chính trong truyện
Võ công của người Việt
Kể từ bình minh của lịch sử, dân tộc Việt đã luôn phải chinh phục thiên nhiên hoang dã để mở cõi và đấu tranh chống ngoại xâm, nhất là những đạo quân từ phương Bắc tràn xuống. Các loại vũ khí bằng đồng của tổ tiên được tìm thấy, có niên đại từ thiên niên kỷ đầu tiên trước công nguyên, như dao găm, giáo, rìu, gươm, đao... là những vũ khí đánh gần. Việc sử dụng chúng đòi hỏi phải có sự can đảm, khéo léo và kỹ thuật thành thạo. Chính những yếu tố đó lại rất cần thiết để phát triển các hình thức chiến dấu nhằm tạo thuận lợi và nâng cao hiệu quả của vũ khí. Tuy nhiên, các sử gia đã không thể tìm thấy bất cứ bằng chứng nào minh chứng cho sự tồn tại của những kỹ pháp võ thuật, trong nền văn hóa buổi đầu của lịch sử dân tộc.
_ Chắc chắn những chứng tích đó đã bị thiêu rụi, bị tàn lụi theo những năm tháng bắc thuộc. Tất cả những sử sách cùng nhiều nét đặc sắc của văn minh dân tộc đã bị người ta thiêu rụi và chiếm đoạt… mục đích của họ là khiến người Âu Lạc trở nên nhục chí, mê mụi … không có khả năng phản kháng, từ đó bị đồng hóa luôn, đây là ứng xử thông thường của những kẻ "thắng làm vua" .
Võ thuật cũng vậy, nếu có ai tập luyện và tổ chức tập luyện… sẽ bị cho là manh nha làm loạn, liền sau đó sẽ bị đàn áp.
Nếu không tinh tường binh pháp và võ thuật chắc chắn những vị anh hùng như: Hai Bà Trưng, Lý Bí, Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Lý Thường Kiệt… Không thể nào đánh bại những cuộc xâm lược của giặc phương bắc .
Không những thế còn có khả năng: tổ tiên chúng ta giỏi võ và tinh thông binh pháp hơn Hán tộc rất nhiều ,vì: quân Hán lúc nào cũng có quân số đông đảo hơn, vũ khí giáp phục ngựa chiến tàu chiến thuộc loại tốt nhất thời bấy giờ… họ đều có những thứ tốt hơn hẵn dân ta...
Tại sao quân Mông Cổ chiếm gần hết lục địa Á-Âu nhưng ba lần đánh Đại Việt đều thất bại. Cái đó có phải là do quân dân nhà Trần đại trí đại dũng hay không ?
Võ thuật và binh pháp nước Đại Việt từ đâu mà có, được người Hán truyền cho hay sao ? Chắc chắn là không rồi, họ còn ngăn cấm phá hoại nền võ thuật của chúng ta phát triển nữa là đằng khác.
Vậy: sự thật rất có thể, người Việt cổ đã có một nền võ thuật phát triển rực rỡ, cho dù bị sự phá hoại cả ngàn năm nhưng vẫn âm thầm lưu truyền . Sau đó dần dần bị lụi tàn mai mọt, cho đến thời độc lập tự chủ mới hồi sinh trở lại.
Bây giờ chỉ còn những môn phái mới thuộc hệ thống võ cổ truyền , nhưng biết đâu tiền thân những môn võ này đã từng phát triển rực rỡ, khiến cho vó ngựa phương bắc phải khiếp sợ chùn chân.
Câu chuyện này viết về thời đại hoàng kim của võ thuật đất Việt.
[/SIZE]
Tóm tắc và giới thiệu các thế lực chính trong truyện.
(Sẽ liên tục cập nhật theo sự phát triển của bộ truyện, 15 chương 1 lần)
A- Âu Lạc:
I/ Quan chức:
1. Lạc tướng:
Mỗi phủ huyện có một vị lạc tướng được giao quyền quản lý dân chúng, tương đương với chức tri huyện của nhà Hán.
2. Cửu đại lạc tướng:
Mỗi quận sẽ có một vị lạc tướng được người Âu Lạc bầu lên chức vị “đại lạc tướng”, dựa vào uy tín, danh vọng của người đó.
Chín quận có chín vị "đại lạc tướng".
2. Lạc hầu: là những thế gia vọng tộc lâu đời, những người này có ít nhiều quyền lực và ruộng đất. Thời Hùng Vương những vị này là quan cận thần, phò giúp vua trị vì đất nước.
II/ Quân khởi nghĩa:
1/ Khởi nghĩa Thiên bảo tướng quân :
Tên thật là Lý Biểu, 32 tuổi…
Chức vụ: đại tướng quân, đại lạc tướng Uất Lâm quận…
_ Mười tám vị tướng lĩnh: Hầu hết thuộc dòng dõi lạc lầu, lạc tướng quận Uất Lâm.
_Binh lực: Hiện tại hơn 2 vạn quân có trang bị đầy đủ giáp phục và vũ khí . Sí khí rất tốt, quân số không ngừng gia tăng.
2/ Các đạo quân khởi nghĩa khác : ???
III/ Võ lâm chính phái:
1. Lục đại bang phái:
_ Chân Hỏa phái: là môn phái thành lập đã hơn bảy trăm năm, có danh vọng rất lớn . Môn phái này tọa lạc tại núi Tản Viên thuộc dãy Ba Vì.
+ Võ công: Tam mụi chân hỏa công, chân hỏa kiếm pháp…
+ Hoạt động: Sống giản dị tự cung tự cấp, ăn chay trường, luyện đơn chế dược, vân du chữa bệnh…
_ Lạc Long bang: là bang phái thành lập từ rất lâu, nhiều lần hợp tan. Hiện tại Lạc Long bang có hơn hai ngàn bang chúng, tập trung chủ yếu ở bốn quận: Cửu Chân, Giao Chỉ, Thương Ngô, Hợp Phố.
+ Hoạt động: bảo tiêu, triệt phá ổ cướp,…
+ Võ công: Lạc Long thần chưởng,…
_ Hoàng Cân hội: quy mô hơn một vạn người, có phân kỳ ở khắp chín quận, là bang hội đông đảo nhất võ lâm. Thành lập từ khi Hùng triều tan rã.
+ Hoạt động: tổ chức phường nông phu tương trợ nhau cùng nhau canh tác, bảo tiêu, phá ổ cướp…
+ Võ công : ???
_ Tây Sơn phi cước ( Tây sơn phái): Thành lập đã mấy trăm năm, môn phái này có nhiều cứ điểm nằm trên vùng núi phía tây. Ngày đêm thâu nhận đệ tử không phân sắc tộc.
+ Hoạt động: săn bắn , phá ổ cướp…
+ Võ công: Tây sơn phi cước, Hỗn thiên thần cước…
_ ???
_ ???
2. Những bang phái khác:
_ Cự Kìng bang: Dân làng chài quận Châu Nhai đảo Nam Hải. Võ công và danh vọng ở mức bình thường.
_ Thôi Sơn phái: Núi Thôi Sơn thuộc dãy núi Ba Vì. Võ công và danh vọng ở mức thấp.
_ Kim Sa môn : Huyện Kim Sa quận Cửu Chân. Võ công và danh vọng khá cao.
_???
IV/ Hắc đạo:
1/ Tứ đại giáo phái:
_ Ngũ Linh giáo: Giáo phái của người Miêu (HMông) thành lập từ xa xưa. Họ chuyên dùng độc, họ đã từng có một quốc gia hùng mạnh, sau đó bị bại trận mất nước, họ phải sống ẩn dật ở vùng núi tây bắc Giao Chỉ, một phần ở Uất Lâm. Thời gian đã quá lâu nên con cháu Miêu tộc không nhận ra kẻ thù của mình là ai nữa, họ căm ghét tất cả các dân tộc láng giềng.
+ Hoạt động: trồng trọt, săn bắn, chế thuốc, gây hấn cướp phá các dân tộc khác…
+ Võ công : Ngũ Linh ngũ đại thần công, song đao thức, chùy thủ pháp, vô tình kiếm pháp …
_ U Minh Giáo: Giáo hội nằm trên đỉnh Hủa-xi-pan, tồn tại đã hơn bảy trăm năm, giáo phái này có nguồn gốc từ một giáo sĩ thuộc đạo thờ “thần lửa”, nước Thiên Trúc. Càng ngày họ càng biến chất, hành động tà ác, sát hại người vô can. Tám năm trước đã bị chính giáo hiệp lực vây đánh, họ thất trận giáo chúng di tản khắp nơi. Họ đang có manh nha quay trở lại, một trận đấu đá kinh thiên động phách sắp xảy ra.
+ Hoạt động: Truyền giáo bằng nhiều phương cách, quản lý và thu lợi từ các sơn chủ, động chúa, ổ cướp đã quy phục họ.
+ Võ công: Tam mụi chí dương hỏa, dạ lang kiếm pháp…
_ ???
_???
2/ Những tổ chức khác:
_ Liên minh các đảng cướp quận Cửu Chân
_ Liên minh động chúa quận Nhật Nam
_ Liên minh hải tặc nam hải.
_ ???
V/ Trung lập:
1/ Những tổ chức bí mật:
_ Thần bí phái: Hành tung của họ là một bí ẩn,không rõ căn cứ quy mô của tổ chức. Nhiều người bị truy nã với số tiền rất cao.
+ Hoạt động: đánh cướp, phá hoại, cản trở hoạt động của quan lại nhà Hán.
+ Võ công : Phá Sơn lục thức,…
_ ???
2/ Những nhóm người không muốn dính líu đến giang hồ:
_ Linh Quang tự: Huyện Tiên Du, Quận Giao Chỉ. Ngôi chùa này do một vị sư Thiên Trúc pháp danh Khâu Đà La làm trụ trì. Là một nơi thanh tĩnh để mọi người tu học phật pháp.
_ Chùa Phổ Đà : Ngôi chùa này nằm ở ngoại thành Long Hưng quận Hợp Phố, khá là to lớn nhưng do xây cất đã lâu nên đã hư hại nghiêm trọng, đầu mùa hè đã được trung tu lại,
_ Trung tâm Phật giáo huyện Tiên Du: ???
_ Các phường nông phu: ???
B-Đông Hán
I/ Quan lại Bộ Giao Chỉ:
1/ Thứ Sử Mã Đào: Người nắm binh lực và quyền hành cao nhất Giao Chỉ Cửu quận.
_ Hoàng Y thiên binh: gồm 1000 tinh binh đứng đầu là mười vị Đoản đầu.
_ Binh lực có hơn 5 vạn quân được trang bị đầy đủ khí giới giáp phục.
_ ???
2/ Chín vị thái thú: quản lý chín quận dân Giao Chỉ.
???
II/ Các thế lực quân phiệt nhà Đông Hán : ???
C- Những Nhân vật chính yếu:
I/ Trương gia tam kiệt:
1/ Trương Giao:
2/ Trương Liễu:
3/ Trương Bảo:
II/ Tứ đại kiếm vương:
1/ ???
2/ Đệ nhị kiếm vương: "Hiếu Sát Quỷ Kiếm" Dạ Lang.
3/ Đệ tam kiếm vương: "Phong Lưu Mỹ Kiếm" Phi Trung Thiên.
4/ Đệ tứ kiếm vương: "Vô Tình Hàn Kiếm" Đàm Tử Phong.
Sẽ cập nhật mỗi 15 chương một lần
Bối cảnh
Trung Hoa, cuối thời Đông Hán ,chính quyền mục nát. Hoàng tộc và quan lại ăn chơi xa xỉ. Hán Linh Đế vô năng vô đức không biết dùng người, chỉ biết đàn đúm ăn chơi, tiêu xài hoang phí. Hán Linh Đế cho ban hành chính sách mua bán tước quan . Những người trả nhiều tiền mua được chức quan phẩm hàm lớn, càng vơ vét máu dân thêm để làm giàu.
Hoàng thân quốc thích vua và bọn hoạn quan thay phiên nhau hoàng hành làm mưa làm gió trên triều ca. Khắp nơi đầy rẫy tham quan ô lại chèn ép nguời dân .Thuế má ngày một gia tăng lại thêm thiên tai lũ lụt, hạn hán kéo dài. Dân chúng không ngớt oán thán cùng phẫn uất triều đình hủ bại.
Giao Chỉ cửu quận, bấy giờ là vùng đất xưng thần, chịu ách thống trị của nhà Hán. Quá khứ hào hùng của dân tộc chỉ còn trong hoài niệm xưa cũ của nhân dân. Cuộc sống nơi đây còn thống khổ hơn gấp nhiều lần so với dân Hán, cả về vất chất lẫn tinh thần. Những đứa trẻ được nuôi lớn bằng sự tự ti, mặc cảm là con dân một đất nước đang bị nô lệ.
Nhà Đông Hán phân chia Bộ Giao chỉ thành các Quận huyện. Đứng đầu mỗi quận là thái thú nguời Hán. Đứng đầu mỗi huyện là các Lạc tuớng người Việt, duới danh nghĩa dùng tục cũ cai trị , nhưng thực ra đó chỉ là cái vỏ bọc, bọn quan binh lòng tham không đáy, ngày càng dài tay hầu bóp cổ dân ta. Nào là xuống biển mò ngọc trai, lên rừng săn sừng tê, ngà voi. Rồi tô rồi thuế. Bọn chúng còn chiếm cả nông điền lập trang trại nuôi hươu nai làm bãi săn bắn. Đã thế chúng độc chiếm luôn sản xuất và buôn bán muối ... Các Lạc tướng cũng không khá hơn, bị chúng hạch sách, vòi vĩnh, cấm đoán, sỉ vả đủ điều.
Âu-Lạc là những gì còn sót lại của nuớc Bách Việt hùng tráng . Cùng nền văn minh đặc sắc mà các tiền nhân đã dày công gầy dựng.
Giờ đây đang đứng trước bờ vực tăm tối, sắp chung số phận bị đồng hóa .
Một là cam chịu kiếp nô lệ, hai là đứng lên giành lại những gì đã mất . Giang sơn gấm vóc, cuộc sống thái bình và cả … lòng tự tôn.
Một thời đại của những lạc hùng đất Việt...
Một bí mật kinh thiên động địa sắp hé mở...
Một trang sử hào hùng bị xóa nhòa dấu tích ...
Một giọt lệ hối tiếc rơi trên mảnh đất này ...
Hồi thứ nhất: Bạch đạo
Chương 1: Biến cố Lý gia
Ánh tà dương dần buông trên quan đạo Phủ Long Hưng. Xa xa thấp thoáng bóng dáng mội đội kỵ binh khoảng mười người tức tốc phóng ngựa băng băng . Quan bào phất phới truờng kiếm sáng loáng, điệu bộ rất hối hả.
_ Tránh ra. Tránh ra!
_ Mau tránh ra! Cái bọn dân đen này dám cản trở quan gia à.
Tiếng vó ngựa dồn dập pha lẫn tiếng quát tháo của đám quan binh. Cảnh tượng này đã quá quen thuộc với nguời dân. Mọi nguời từ xa nghe tiếng quát hối hả tránh ra hai bên đuờng, sợ chọc giận chúng để rồi mang họa vào thân. Khung cảnh náo loạn cả lên.
Xa xa khoảng muời truợng ,ở cảnh hữu, ngược huớng bọn quan binh, một nhà sư chậm rãi, rảo từng buớc chân, vẻ mặt ông điềm tĩnh thản nhiên đối lập với thái độ vội vàng của mọi nguời . Nhà sư này tuổi trạc ngũ tuần, da mặt hồng hào, dáng nguời cao ráo, mình khoác tăng bào xám. Thoáng nhìn ai cũng nhận ra đó là 1 hành giả đạo Phật.
_ Lão già này, không biết chết là gì sao?
Một tên vừa quát, tay trái hắn đưa soi ngựa lên, nghiêng nguời quất mạnh khi khoảng cách với nhà sư già chỉ còn độ gang tấc.
_ Chát… hi í í…
Thân nguời nhà sư chớp động , cây roi bất ngờ chuyển huớng đánh vào bụng trái ngựa của tên quan binh kia. Hắc mã hí lên 1 tràng rồi đột ngột gia tốc. Tên quan binh đang thế nghiêng nguời, mất thăng bằng ngã nhào xuống đuờng. Không may cho hắn , ngựa của tên quan binh phía sau sẵn đà phóng tới dẫm đạp lên ngực, khiến hắn đau đớn mà rống lên.
Toàn đội quan binh dừng lại, nhìn quanh tám huớng không thấy nhà sư kia đâu. Ai nấy thầm nhủ: "chuyện này quả thật kỳ quái".
_ Mau bắt hắn… bắt hắn.
Tên ngã ngựa cố nói giọng thều thào.
_ Thôi bỏ đi chúng ta còn công vụ trên nguời.
Người lên tiếng có thể là đội trưởng đám quan binh.
Dân chúng chứng kiến cảnh này, thầm nhủ thật đáng đời tên ác ôn. Nhưng không ai dám cười thành tiếng hay thể hiện ý cười trên mặt. Bụng bảo dạ thật là hả hê khi bọn cường ác hay hạch sách mình bị trừng trị.
Đám quan binh đỡ tên hắc kỵ bị ngã lên ngựa rồi đi tiếp, vừa đi vừa tiếp tục quát tháo ngông nghênh, chẳng thèm nễ nàng gì, nếu ai ngáng đường bị tông ngã vỡ đầu cũng là do cái số họ xui, nên phải đành chịu vậy.
Chút ánh sáng mờ nhạt của buổi hoàng hôn tắt dần. Nhường chỗ cho màn đêm u ám dần nuốt chửng hết tất cả vạn vật. Đuờng Phố đã lên đèn, Long Hưng tuy không phải chốn phồn hoa đô hội, nhưng do đây là phủ lỵ của quan thái thú cho nên đặc biệt sầm uất và có dân cư đông đảo hơn so với các phủ huyện khác thuộc địa phận quận Hợp Phố này. Trên những con đường lớn, nhiều cây đèn lồng từ các ngôi nhà lớn nhỏ quanh đây, tỏa chiếu ánh sáng , khiến không gian không đến nỗi hoang vu tĩnh mịch, phố xá nguời dân thưa thớt qua lại.
Một lát sau, toán quan binh đi tới ngôi nhà phía đông nam Long Hưng Phủ. Ngôi nhà bậc trung, rộng độ khoảng hơn hai mươi truợng vuông . Kiểu cách bề ngoài ngôi nhà toát lên vẻ thanh thoát u nhã. Mọi thứ đuợc bố trí hài hòa hợp lý, gần gũi thiên nhiên.
_ Mau mở của . Mau mở của…
Mới gọi được vài câu, không đủ kiên nhẫn chờ, tên đội truởng đạp cửa xông vào. Hắn quát lên:
_ Lý Hoằng mau ra đây. Ra mau !
Tiếng quát tháo phá vỡ sự yên tỉnh u nhã nơi đây. Bọn quan binh hành động ngang ngược đã quen coi nguời khác không ra gì.
_ Không ra ta đốt nhà giết sạch… Ra mau.
Một lão gia nhân tuổi khoảng lục tuần hối hả chạy ra, miệng lão lắp bắp:
_ Dạ... dạ bẩm… lão gia đã đi cùng Mạc gia tổ chức phát gạo tế bần , ngài vẫn chưa về .
_ Haha…Tốt bụng nhỉ. Chắc lâu nay mấy mẫu ruộng của lão bội thu lắm hả. Có nhiều của cải lắm phải không ?
Vừa nói hắn vừa săm soi mọi thứ trong nhà, Mắt hắn sáng lên cùng ý nghĩ có thể kiếm chác gì đó ở đây.
_ Mau gọi hắn về đây, mau lên !
_ Dạ…. dạ !
Lão nhân đi ra sau nhà , bất thần một nam tử tiến lại gần lão và hỏi :
_ Bọn chúng sao lại đến đây ? Lão gia xưa nay nghiêm chính có làm gì đâu , tô thuế năm nào cũng nộp đẩy đủ. Chúng tới gây khó dễ là ý gì chứ ?
_ Ngươi không biết đấy thôi ! Bọn chúng là tay sai của Tri Phủ Long Hưng này, cha tên tri phủ lại là Thái Thú Quận Hợp Phố. Chúng cậy quyền cho nên ngang tàn lắm... coi trời bằng vung à ! Không biết có chuyện gì nữa đây... Chắc lại või vĩnh chứ gì... lão gia tuy hay làm từ thiện nhưng của cải nhà ta có được bao nhiêu đâu... chẳng qua lão gia không đành lòng "no ấm" một mình trong khi người khác đói khổ đó thôi... Ối chao ! Ngươi mau đi gọi Lão Gia nếu không chúng phá nát nhà ta mất.
_ Triệu mỗ sẽ đi ngay, lão quản gia hãy xem chừng thiếu gia đừng để cậu ấy chạy lên khách đường.
_ Ừ ! đi mau đi.
Nam nhân tuổi khoảng ba mươi, ba mốt , làn da anh ngăm đen, buớc đi vững chãi mau lẹ. Bất cứ ai lướt nhìn đều có thể đoán đuợc anh ta mang một sức lực hơn nguời, danh xưng Triệu Điền, từng thọ ơn Lý Gia, nên hết mực tận tụy . Với bản tánh hòa đồng , lại hay giúp đỡ mọi nguời . Cho nên trên dưới, tất cả mọi người trong Lý gia vì thế đều quí mến sự trung hậu của anh.
Với cuớc bộ gấp đôi nguời thuờng. Chẳng mấy chốc anh đã đến truớc nhà Mạc gia, cách Lý gia gần hai dặm mà chẳng mảy may mệt mỏi.
_ Bẩm, Lý lão gia. Có Họ Triệu đến cần gặp ngài.
Một gia nhân nhà Họ Mạc chuyển lời.
_ Không biết có chuyện gì mà Triệu lão đệ chạy đến tận đây gấp vậy .
Nguời cất lời đó là Lý Hoằng, tuổi ngoài tứ tuần, tướng mạo uy võ, bộ râu đen nhánh dài gần nửa gang tay không làm ông trông già đi, ngược lại càng tăng thêm vẻ uy nghi.
_ Haha… thôi công việc cũng xong rồi. Khi khác huynh đệ ta lại hàn huyên.
Nguời vừa nói là Mạc gia.
_ Vậy tiểu đệ xin cáo từ.
_ Ta tiễn đệ.
_ Được rồi ! Huynh nghĩ sớm đi. Hôm nay nhiều việc huynh cũng mệt rồi. Cáo từ!
_ Vây đệ đi cẩn thận. Cáo từ !
…
_ Cái gì ! Quan binh... quan binh … lẽ nào!
Lý Hoằng thoảng thốt. Triệu Điền nghi có chuyện gì đó không ổn, anh hỏi:
_ Có chuyện gì sao ?
Lý Hoằng trả lời:
_ Huynh không chắc...
Biết tánh Lý Hoằng, họ Triệu không hỏi gì thêm.
Vừa đi vừa theo đuổi cái ý nghĩ của mình, bổng chốc cuớc bộ hai người đã dừng ngay trước cửa Lý Gia.
_ Bị nhi đang ở đâu. Vừa nói vừa quay qua nhìn Triệu Điền.
_ Chắc giờ này thiếu gia đang ơ thư phòng đọc sách , đệ đã dặn lão Lâm, ngăn không cho cậu lên phòng
khách.
Dù là thân phận chủ tớ nhưng Lý Hoằng tình tính hào sảng, vẫn coi họ Triệu như nguời nhà nên họ vẫn xưng huynh gọi đệ.
Hai Nguời vào hậu viên bằng ngã sau đi qua thư phòng.
_ Phụ thân đã về. Giọng nói có pha sự vui mừng đó là của Lý Bị , thiếu gia nhà Họ Lý.
Mới nhìn qua cứ tuởng thiếu niên này khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, sự thật Lý Bị chỉ mới mười hai , gã là huyết mạch duy nhất của nhà họ lý.
Tuớng mạo khôi ngô đoan chính, toát lên vẻ vuơng giả, quyền quí, dáng nguời gã cao ráo đỉnh đạt hơn nhiều so với những thiếu niên cùng trang đồng lứa.
_ Nhờ đệ mời phu nhân của ta đến đây.
_ Dạ ! Đại huynh.
Nói rồi Triệu Điền quay gót đi. Thư phòng giờ chỉ còn lại phụ tử họ Lý.
_ Có chuyện gì vậy thưa phụ thân. Lý Bị cất lời khi thoáng thấy vẻ ưu tư hiện trên khuôn mặt phụ thân mình.
Đặt vào tay còn một tấm kim bài . Lý Hoằng cất lời .
_ Bị nhi à ! Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lý , nhớ kỹ điều này rất quan trọng. Nó chứa đựng bí mật gia tộc liên quan đến nhiều nguời. Nhiệm vụ của con là khám phá bí mật ấy. Không ai khác ngoài con ra. Con phải nhớ giữ gìn nó bằng bất cứ giá nào. Hứa với phụ thân đi.
_ Bị nhi xin hứa. Nhưng…
Lý Bị mắt nhìn vào tấm kim bài, lòng chất chứa hàng ngàn câu hỏi, không biết bắt đầu từ đâu. Kim bài này có khắc bốn chữ: "Bạch Việt chi bảo", hình dáng nó trọn trịa, hai mặt khá giống nhau. Hoa văn trên đó là những đường tròn đồng tâm, cùng những con chim kỳ lạ với đường nét chạm khắc cứng cáp, góc cạnh, Lý Bị chưa bao giờ thấy qua giống chim như vậy . Những chi tiết khác trên kim bài này thì quá nhỏ, khó hình dung.
_ Bị nhi à. Hứa với gia gia dù có bất cứ chuyện gì xẩy ra cũng phải sống, sống thật tốt … dù có đau khổ tột cùng cũng phải chịu đựng, phải vuợt qua, phải sống ... Có hiểu không.
_ Dạ. Nhưng có chuyện gì vậy thưa cha, hãy cho con biết đi. Người đừng làm Bị nhi sợ.
Linh cảm mách bảo Lý Bị , có chuyện không hay sẽ xẩy đến với gia đình mình. “Đó là chuyện gì cơ chứ”.
_ Chúng ta phải đi khỏi nơi này . con mau chuẩn bị đi. Triệu Thúc thúc sẽ đưa con đến Quận Giao Chỉ, nhà Lê nhị bá bá. Phụ thân mẫu thân sẽ đến sau.
_ Nhưng… Lý Bị chưa kịp nói đã bị ngắt lời.
_ Mau lên đừng hỏi nữa, sau này con sẽ hiểu.
Đúng lúc ấy một thiếu phụ xinh đẹp bước vào. Dáng nguời nữ nhân này thật mảnh mai, tuổi bà khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu. Người này Không ai khác chính là Lý phu nhân, ái thê của Lý Hoằng . Bà là người trông coi xuởng thủ công mỹ nghệ của gia đình. Lý gia ruộng đất không nhiều, nguồn thu chi chính là nhờ vào xuởng thủ công này. Những khi dư dã ít nhiều, phu phụ họ Lý vẫn thường làm các công tác từ thiện tế bần.
_ Chúng ta phải đi ngay thôi. Lý Hoằng vừa nói mắt hướng về phía ái thê.
_ Lão gia đành lòng bỏ lại cơ nghiệp hơn hai mươi năm khó khăn lắm mới gầy dựng được sao. Sự việc có nghiêm trọng đến vậy không.
Trong lời nói dường như Trần phu nhân đã biết đựoc những gì sắp đến.
_ Còn rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Phu nhân mau chuẩn bị.
_ Thiếp không đi đâu hết, chúng ta không làm gì sai tại sao phải sợ. Thật vô lý !
_ Phu nhân không hiểu sao, bọn quan binh này không biết lý lẽ đâu.
Lâm lão chạy vào hối hả nói:
_ Lão gia bọn quan binh chờ lâu nổi nóng đang đập phá khách đường.
_ Chuẩn bị mau lên !
Nói rồi Lý Hoằng bước tới , làm hiệu cho Triệu Điền đi theo mình ra hậu viên. Ông dặn dò những điều quan trọng xong trở vào thư phòng.
…
Sau khi dàn xếp công việc giao cho Lâm quản gia và nhanh chóng thu xếp đồ đạt. Gia đình ông đi ngõ sau theo hai huớng bắc , nam.
Ban đầu Lý Bị một mực không chịu . Nhưng biết không thể làm trái ý phụ thân, cuối cùng Cậu đành nghe theo.
Phu phụ họ Lý ngồi chung trên bạch mã, thẳng huớng Bắc phóng đi. Mỗi nguời đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Lý phu nhân lòng đầy nuối tiếc: “cuộc sống yên ổn thanh bình nơi đây sao dễ có được, giờ đây đang lâm cảnh trốn chạy, chẳng biết ngày mai ra sao”.
Lý Hoằng thầm nhũ: “chúng có đuổi thì đuổi theo ta. Bị nhi sẽ bình an thôi. Nhưng nếu phu phụ ta thoát kiếp nạn này. Gia đình có ngày tương phùng thì còn gì vui bằng".
Chợt nghe tiếng vó ngựa đằng sau vọng tới cùng tiếng quát tháo. Lý Hoằng giật bắn nguời, thầm than khổ.” Chúng đến rồi sao”
Chuyện là, sau khi đập phá khách đuờng. Toán quan binh dáo dát đi khắp các căn phòng, lấy cớ tìm nguời sẵn tiện cuỗm những món hời. Khuôn viên Lý gia không rộng lắm, chẳng mất thời gian bao nhiêu đã đi hết các căn phòng. Không có món nào quí giá, xưởng thủ công cũng vậy, toàn những đồ gia dụng bình dân: chén bát, bình sứ, rổ thúng… Vài gia nhân cùng những thợ thủ công đều đuợc Lý Hoằng nhanh chóng an bài, di tản hết cả rồi .
_ Không thấy ai sao! Bọn chúng đâu hết rồi.
_ Không thưa đội trưởng. Lão già lúc nãy cũng biến mất rồi, thật kỳ quái.
_ Ta đã bất cẩn quá. Việc này làm ko xong, làm sao có thể phục mệnh Duơng đại nhân đây.
_ Ở cửa sau phát hiện có dấu chân ngựa, thưa đội truởng. Một tên nói.
_ Nhanh , rọi đuốc xem !
_ Chúng đi hai hướng mau chia ra. Các người đi xuống hướng Nam, còn lại theo ta, nhớ bắt sống tên họ Lý. Vừa nói hắn vừa chỉ trỏ, điệu bộ nôn nóng.
…
_ Nhanh lên bọn chúng ở phía truớc, bao vây lại ! Tên đội truởng quát.
Năm tên binh lính nhanh chóng vây quanh phu phụ Lý Hoằng. Có cố gắng nhưng con ngựa của họ chở hai nguời ko thể bì kịp ngựa bọn quan binh.
_Còn chạy nữa ko tên Họ lý. Nguời làm quan gia nóng mặt rồi đấy.
Thái độ của hắn rất hung hãn. Lý phu nhân khiếp sợ biến sắc.
_Truớc này Lý mỗ là một bá tánh bình thuờng, tô thuế nạp đủ, sao cac ngài lại đến đây làm khó dễ.
_Còn giả vờ ! Bọn ta bắt nguơi tội cấu kết với phản tặc, làm phản. Cháu của nguơi Lý Biểu kích động bọn bần nông làm phản, còn tự xưng là hậu duệ của Hưng Lang Vuơng, thật buồn cuời ,hắn đang gây náo loạn ở Quận Uất Lâm. Bọn ta đã điều tra nguời là thúc thúc của hắn. Hành động trốn chạy của nguơi như vậy rồi còn chối hả.
Mắt Lý Hoằng đăm chiêu không trả lời., tin này ông đã nghe. Mấy năm nay Lý Biểu ít qua lại nhà Lý Hoằng , đột nhiên cách đây sáu tháng, ông ta tới xin ý kiến về chuyện dấy binh ở Uất Lâm, và nhờ Lý Hoằng làm thuyết khách, kết nối các Lạc tuớng ở Hợp Phố cùng mưu nghiệp lớn.
Lý Hoằng là một nghệ nhân tài hoa. Các mặt hàng thủ công tinh xảo độc đáo của ông nổi tiếng hai vùng Hợp Phố-Giao chỉ. Nhưng ông sản xuất hầu hết là các mặt hàng nông cụ, sinh hoạt bình dân… Nhiều nguời thấy đáng tiếc cho nhân tài như ông. Và cũng nhiều nguời nể trọng cốt cách nho nhã, giản dị của ông. Ngoài ra ông còn tinh thông kinh sách, học rộng biết nhiều và hơn hết con nguời ông trung hậu, khiêm tốn, nói vài ba câu đã được lòng nguời.
Nói về Lý Biểu. Hay còn gọi là Lý Bảo, Ông là Một Lạc Tuớng huyện Thượng Sơn thuộc Quận Uất Lâm. Văn hay võ tốt, có tài hùng biện, giao du rộng rãi, bản tánh hơi cao ngạo. Nhiều năm nhẫn nhịn tên Thái thú họ Kiều ,dưới cương vi Lạc Tuớng, ông bị hạch sách đủ điều , sức chịu đựng đã đến giới hạn. Dù Lý Hoằng một mực can ngăn là chưa phải lúc xuất binh, nhưng Lý Biểu không nghe chỉ muốn làm theo ý mình.
_ Sáu tháng truớc tên Lý Biểu âm thầm đến Phủ Long Hưng này. Không đến chào Tri Phủ đại nhân, lại ghé nhà ngươi. Một tay sai đắt lực của hắn đã khai khi ko thể chịu được nhục hình. Vài tháng sau hắn làm loạn, nguyên nhân một phần là do nguời. Hắn dù sao cũng chỉ là một Lạc tuớng đâu dám to gian manh động.
Chắc hắn đã nhờ nguơi liên kết các Lạc tuớng Quận Hợp Phố này chứ gì.
_ Nói mau đó là những ai. Nếu ko đừng trách ta độc ác.
_ Giết ta thì dễ lắm , cứ làm đi.
_ Tến khốn ! Dám thách thức quan gia.
Đang nói đột nhiên mắt ngừng lại nhìn Lý phu nhân, hắn nảy ra ý định. Hai tay tóm lấy mái tóc dài của Lý phu nhân, trường kiếm tay phải hắn kề cổ bà.
_ Nếu không nói, ta sẽ cho người làm nhục vợ ngươi rồi quăng xác giữa chợ.
Lý Hoằng thoáng biến sắc.
_ Ha ha…hê .hê .
Bọn lính thi nhau cười man rợ.
_ Khốn kiếp bọn chó săn, mau thả bà ấy ra.
Vừa nói Lý Hoằng vừa tiến tới, bị một tên lính đạp mạnh vào bụng té ngửa, cựa quậy giây lát, ông ta bất động không nhúc nhích.
_Ê. đừng giả vờ, đứng đây khai mau. Một tên nói , hắn tiến lại lây người Lý Hoằng, lại gần hắn mới thấy rõ miệng ông ta thổ huyết, mắt ko nhắm, vẻ mặt như người trúng độc.
_ Hắn chết rồi thưa đội trưởng.
_ Sao hả ?
_ Hắn như nguời bị trúng…
Một luồng kiếm quang lóe sáng, đầu của tên quan binh này đã lìa cổ khi chưa dứt câu.
Biến cố xẩy ra quá nhanh bọn lính chưa hoàn hồn, hắc y nhân thân ảnh như ma quái thoáng một cái đã ở đằng sau bọn chúng.
Tay trái y đưa trường kiếm hướng ngang vai phải, xuất một chiêu "Dũng sĩ bạt sơn”, luồng kình lực mạnh mẽ duờng như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ cản đường đi của nó.
Trong năm người có bốn kẻ ngã xuống. chỉ có tên đội trưởng là thoát khỏi đường kiếm cực nhanh và mãnh liêt này. Những tên khác phản xạ quay đầu lại chưa kịp nhìn thấy đối phuơng đã mất mạng, Lý phu nhân cũng chung số phận.
Trong khi chân trái bước lui, tên đội trưởng gập nguời xuống né chiêu kiếm của đối phương trong gang tất , chân phải hắn xuất một chiêu “ Tuấn mã cước hậu” trúng ngay hạ bộ đối phuơng.
Hắc y nhân tưởng rằng chỉ một chiêu là đủ kết liễu tất cả, nào ngờ dính một đòn .
Tên quan binh xuất chiêu đắc thắng, theo sự biến hóa của bộ cuớc, chân phải y tiếp đất nhún một cái quay người nửa vòng trong khi nhảy lên, cùng lúc đó, tay phải rút trường kiếm, trong tư thế đẹp mắt, chân y trái quét ngang. Đây chỉ là hư chiêu, đánh trúng hay truợt cũng ko sao, bởi vì sát thương chí mạng là ở nhát kiếm chém xuống đầu đối phương trong tay phải.
Nhưng thật không may, hắc y nhân này là một cao thủ thực sự, kinh nghiệm lâm trận dày dạn, y chộp lấy chân trái tên quan đẩy lên che đầu mình. Trong sát na đó, tên quan binh vội thu chiêu, nhưng theo quán tính trường kiếm chém nhẹ trúng chân y.
Xoẹt…xoẹt... keng.
Hai nhát kiếm cắt sâu trên ngực tên đội trưởng, liền sau đó hắc y nhân thu kiếm vào vỏ , thao tác của hắn cực kỳ chuẩn xác, nhanh nhẹn và điềm tĩnh.
…
Triệu Điền dẫn theo ba đứa trẻ tháo chạy theo hướng nam. Đích đến của họ là thành Mê Linh Quận Giao Chỉ ở hướng Tây. Lý Hoằng đã an bài như vậy vì Lý Biểu dấy binh ở Uất Lâm hướng Bắc. Bọn quan binh sẽ nghĩ ông đến chỗ Lý Biểu.
Hai hài tử song sinh họ Triệu ngồi ngoan ngoãn trong cái thúng thu hoạch ngô, thiếu gia họ Lý sa lệ khi nghĩ về phụ mẫu. Bốn người một ngựa thẳng huớng nam tới một ngã ba , Triệu Điền cho ngựa qua hướng tây.
Chạy được khoảng một canh giờ trời bắt đầu mưa, cơn mưa rào mùa hạ, làm cho Triệu Điền chợt nhớ đến một đêm mưa như vậy cách đây bảy năm. Khi ấy trời hạn hán, đất đai nứt nẻ, ruộng lúa chết khô. Anh là một tá điền làm thuê, không có việc, đành phải vào rừng đốt củi về bán, chỉ đủ ăn qua ngày, không có tiền nạp thuế căn nhà nhỏ bị cuớp mất, vợ anh lại đang mang thai.
Hôm ấy trời đổ mưa rào, không có chỗ tốt để trú chân, bụng thì đói cồn cào, vợ anh trú dưới mái hiên một căn nhà, anh lấy tấm lưng trần che chắn những luồng gió lạnh, những hạt mưa tạt vào. Một hồi lâu thân thể run lên bần bật nhưng với nghị lực phi thường anh vẫn đứng như vậy sau hai canh giờ.
Đêm đã khuya, một số nhà đã tắt đèn . Vợ anh bỗng chuyển dạ sắp sinh. Anh chạy đến đập cửa từng nhà than khóc cầu xin giúp đỡ.
Không may quanh đây toàn nhà địa chủ người Hán, có ai thèm đếm xỉa gì đến anh và sự sống chết của vợ con anh đâu.
Lúc đó Lý gia vô tình nghe chuyện của anh trong một tửu quán, ông vội vã đến rước vợ anh vào nhà, cuối cùng nàng ta cũng sinh được hai hài tử khỏe mạnh. Nhưng không lâu sau đó phu nhân anh bệnh qua đời .
Lý gia cưu mang gia đình anh, xem như người nhà, cái ân đức ấy Triệu Điền ghi lòng tạc dạ, chỉ cần Lý Hoằng hô một tiếng, nhảy vào đầu sôi lửa bỏng họ Triệu cũng không do dự.
…
Đi được 1 lát mưa bắt đầu ngớt, bỗng Họ Triệu nghe thấy tiến vó ngựa tiến đến gần,chính là bọn quan binh.
Chúng nhanh chóng bao vây bốn nguời.
_ Các nguời có thấy đoàn nguời nào chạy qua đây không.
_ Dạ không quan gia.
_ Cái thúng kia đựng gì đó, đưa ta xem.
_ Chỉ là hai đứa hài tử của tôi thưa quan gia.
Thoáng nghi hoặc, một tên trông có vẻ xảo nguyệt buớc tới nhìn vẻ mặt mọi nguời rồi nói.
_ Lão già Lý Hoằng và vợ hắn bị giết chết thật là thê thảm lắm.
Y nghĩ bụng :”Đêm khuya mưa gió ai lại dẫn những đứa trẻ phóng ngựa đi gấp vậy. Biết đâu đây là nguời nhà họ Lý” Nghĩ vậy nên y dùng kế dụ họ phải buột miệng nói ra.
Quả đúng như điều y tiên liệu. Lý Bị hoảng hốt la lên.
_ Cái gì, phụ mẫu ta…
_ Phụ mẫu ...! nguời là con của họ Lý.
_ Các ngươi định qua mặt quan gia hả.
_ Nói mau Lý Hoằng ở đâu. Nếu ko đừng trách Đinh Toàn ta ra tay độc ác.
Triệu Điền biến sắc thầm than khổ. Lý Bị sợ hãi ko nói nên lời.
Tên Họ Đinh quay sang nói với Triệu Điền:
_ Ngươi cũng là nguời nhà họ Lý. Nói mau ! Lý Hoằng ở đâu ?
_ Chúng tôi không biết. Chúng tôi chỉ là gia nhân. Các hài tử của tôi thuờng gọi như vậy vì Lý lão gia xem chúng như nghĩa tử... Họ đi về đâu thật chúng tôi không biết.
Triệu ĐIền là nguời chất phác, không quen nói dối. Bọn quan binh này đều có kinh nghiệm trong việc tra hỏi phạm nhân . Thật khó khăn khi lừa chúng.
Tên họ Đinh nổi giận, chạy tới Bắt một hài tử họ Điền. xách áo nó lên đi về phía miệng vực thẳm , truớc sự ngỡ ngàng của cha con Triệu Điền.
_Võ nhi…
_ Đệ đệ… huhu…
Tiếng la thất thanh của phụ tử họ Điền.
_ Nói mau nếu không ta ném nó xuống. Đừng có mà dại dột, ta sẽ ném từng đứa một .
_ Huhu… phụ thân cứu con… đại ca…
Sự mâu thuẫn dữ dội xuất hiện trong nội tâm người cha họ Điền. Giây lát sau anh nghẹn ngào nói:
_ Võ nhi à! Phụ tử ta sống đuợc đến ngày hôm nay là nhờ ơn Lý Gia. Chúng ta có thể chết, nhất định khổng thể làm kẻ bất nghĩa đuợc. Không thể úy tử làm hại ân nhân của mình đuợc… Nuớc mắt đã lăn dài trên gò má nguời cha họ Triệu.
_Ngươi nghĩ ta không dám làm thật sao. Cẩu tặc khốn kiếp. Nói dứt lời hắn buông tay.
_Á ...á...phụ phân…a .a.a
Giây phút đó mọi vật như dừng lại. Chỉ nghe thấy thanh âm của một hài nhi ngoan ngoãn tội nghiệp gọi phụ thân nó khi đứng truớc bờ sanh tử.
Triệu Điền cảm thấy dường như từng khúc ruột của mình đứt ra, tan thành ngàn mảnh, đau đớn hơn tất cả nổi đau thể xác , những cơ cực, những nghịch cảnh trong đời mà anh đã từng ném chịu từ khi sanh ra.
_ “Phụ thân… cho hài nhi theo với… lên nuơng hái bắp, lên nuơng hái chè…”
“Lên nương hái bắp… lên nương hái chè” giọng nói con trẻ , ngây thơ vang vọng trong tâm trí nguời cha …
_ Thiếu gia chạy mau.
Chỉ kịp đưa Lý Bị lên ngựa. Họ Triệu đánh mạnh vào mông nó. Con ngựa lồng lên, chạy như mũi tên bắn.
Sự đau khổ tột cùng biến chuyển thành nổi oán hận. Triệu Điền lao vào đám quan binh.
_ Ya…ya ta phải giết các ngưoi.
Họ Triệu chỉ là một nông phu nào biết võ công. Bọn chúng đông nguời lại có binh khí.
Xoẹt … một nhát
Xoẹt … hai nhát, rồi ba rồi bốn … không biết bao nhiêu nhát kiếm đã cắt vào nguời anh.
Bọn quan binh thấy anh như một mãnh thú giận dữ trong cơn điên loạn, lao đến tấn công bất chấp sống chết. Chúng biến sắc chém loạn xạ.
Một tên trong số chúng, bị thân hình to lớn cùng đôi tay khỏe mạnh của anh đánh gẩy xương sườn, đau quá hắn kêu gào thảm thiết.
Máu từ những vết thương lớn nhỏ chảy không ngừng, Triệu Điền đuối sức người hơi gục người xuống .
Bọn quan binh bỏ mặt cha con anh, chúng lên ngựa đuổi theo Lý Bị. Họ Triệu lấy hết sức tàn, chộp lấy đuôi, bấu lấy đùi một con ngựa, làm nó lồng lên phóng tới truớc, kéo theo cả anh.
_ Ta không cho các …nguơi đụng đến thiếu gia.
Con ngựa kéo anh chạy một đoạn ,thân Triệu Điền va trúng chướng ngại, anh buông tay.
Triệu Văn chưa hết hoảng hồn khi nhìn thấy tiểu đệ rơi ruống vực thẳm. Lại chứng kiến cảnh phụ thân bị loạn kiếm tới tấp. Miệng cậu không ngớt kêu la : “phụ thân, phụ thân...huhu” . Cảnh tuợng kinh hoàng khiến tâm hồn non trẻ của cậu, bị chấn động khủng khiếp.
_ Phụ thân người đừng ngủ nữa, dậy đi phụ thân ơi. Nguời dậy đi phụ thân.
_ Phụ thân… phụ thân…!
Mưa lại rơi trên sơn đạo, mỗi lúc càng to dần. Tiếng gọi yếu ớt của một hài tử dần bị lần áp bởi tiếng mưa, cuối cùng chỉ còn nghe tiếng mưa rơi.
Hình dáng cậu bị màn mưa đêm che mờ, chỉ còn thấy nhập nhòe, xa dần xa dần, chỉ còn thấy một màn mưa.
Last edited by Hữu Phong; 02-08-2012 at 10:19 PM.
Lý do: Sửa tiêu đề, hiện thị chương 7
|