Chương 20 :
“Vì Hỉ Nhạc dù có phải đánh đến thiên cung cũng phải làm, cùng lắm là chết chứ sao!” Lí Cường hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt thể hiện một quyết tâm cao độ, lùi lại vài bước để lấy đà rồi nghiến răng nhảy về phía tiểu đảo. Thân hình Lí Cường bay bổng lên không trung, hai bên tai tiếng gió vun vút, mắt nhìn xuống bên dưới chỉ thấy thoáng chốc đã bay gần đến tiểu đảo chỉ thiếu khoảng hai thước thì bỗng nhiên chân khí trong người hắn đã có dấu hiệu cạn kiệt. "Bùm" một tiếng toàn bộ thân hình Lí Cường đã rơi tõm xuống hồ.
Lúc này vào khoảng trung tuần tháng mười, không khí đã bắt đầu mang hơi lạnh, Lí Cường toàn thân ướt đẫm trông không khác một con gà mắc mưa từ trong hồ đi lên, thân hình run lên từng chập vì lạnh. Chỉ thấy trước mắt, ánh đuốc lấp loáng, tiếng binh khí va chạm, một tràng huyết chiến thảm sát đang diễn ra khiến hắn không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến cái cảm giác rét buốt nữa, liền nhanh chóng vận khởi Cửu Dương thần công nhằm thẳng trận chiến hỗn loạn mà phóng tới.
Đám hắc y thích khách ước khoảng hai trăm tên đang cùng đám cấm quân thị vệ thân vận khôi giáp ác chiến kịch liệt. Đám thị vệ này mặt dù võ công không hề kém, nếu đơn đả độc đấu thì có thể cùng những tên thích khách võ công bình thường liều mạng một phen nhưng khi gặp phải cao thủ thì hầu như đều không chịu nổi một kích. Nói về võ công tuy không thật sự xuất chúng nhưng đám Thần Sách cấm quân này ngày ngày được huấn luyện chặt chẽ, tiến thoái trật tự vô cùng nên cũng có vài phần ưu thế. Mặc dù cấm quân thương vong vô số nhưng thử nghĩ mà xem trong cung có đến mấy vạn cấm quân, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết đám thích khách này rồi. Nếu không phải đám thích khách lùi về phía Hoa Dung các có địa thế dễ thủ khó công mà ở chỗ đất rộng đồng trống thì đã bị quét sạch từ lâu rồi.
Lí Cường định trong lúc hỗn loạn tìm kiếm bóng dáng Hỉ Nhạc, nhưng nơi này thật sự là quá hỗn loạn hơn nữa đám thích khách này thân thủ lại quá nhanh, chỉ thấy mấy trăm bóng đen ở trước mặt bay qua bay lại, cộng với ánh sáng yếu ớt nên thật sự cũng không thấy rõ ai với ai nữa. Chỉ là hắn cũng phát hiện ra được trong đám thích khách có một số nhân vật thân thủ cực kì cao cường.
Uy phong nhất chính là một trung niên nam tử, khuôn mặt khôi ngô, dáng người cao lớn cường tráng, bước đi như long hành hổ bộ. Tất cả đám thích khách hầu như đều có khăn bịt mặt nhưng hắn thì lại không có, ánh mắt tràn ngập sát khí bức người, khuôn mặt khôi ngô lúc này dính đầy máu trông cực kì tàn ác, trong tay cầm một thanh Đại Khảm Đao, mỗi lần vung lên là như cuồng phong đột khởi, những cấm quân ở trong phạm vi ảnh hưởng của đao phong đều bị đao khí chấn bay.
Đao pháp lăng lệ! Chắc hẳn đây chính là tên Đao Ma mà Dung tỷ đã từng nhắc qua đây. Người này chiếm được vị trí trọng yếu thật sự có thể "nhất phu đương quan vạn phu mạc địch" khí thế cực kì uy mãnh.
Ở bên cạnh Đao Ma còn có một người xứng đáng gọi là cao thủ. Người này thân vận hắc y, khuôn mặt được che kín chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn ánh lên những tia nhìn thâm độc, giảo hoạt. Mặc dù không nhìn thấy diện mạo nhưng chỉ cần dựa vào dáng người nhanh nhẹn khỏe khoắn thì cũng có thể ước đoán người này là một thanh niên khoảng trên hai mươi tuổi. Trong khi đồng bọn ai cũng sát khí tận trời, mắt vằn lên những tia máu thì hắn lại có thể bảo trì một thân thủ ung dung tiêu sái, quả là hơn người. Hơn nữa kiếm pháp hắn vô cùng linh động phiêu dật, chẳng những tinh diệu mà còn cực kì đẹp mắt.
Đám thích khách này dường như do hai người này chỉ huy, ngoài ra còn có một số tên khác võ công cũng tương đối cao nhưng Lí Cường không để vào mắt, trong lòng hắn lúc này chỉ lo lắng cho an nguy của Hỉ Nhạc mà thôi. Lí Cường nhanh chóng xuất thủ đánh bay một tên thích khách cản đường rồi nhún mình lao vụt lên một cành đại thụ. Từ bên trên nhìn xuống lúc này chỉ thấy một tràng chiến đấu hỗn loạn, cảnh sắc thanh tịnh u nhã của Dung Đức cung đã bị những âm thanh chém giết phá vỡ. Lúc này chiến trường bên dưới đã có những biến hóa vi diệu, cấm vệ quân lớp này ngã xuống lớp sau đã xông lên thế chỗ, sau khi tổn thất khoảng hơn ba trăm người Thần Sách quân cuối cùng cũng đã mở được một con đường máu, tiến lên hợp cùng đám thủ vệ cấm quân bảo vệ Dung Đức cung tạo thành thế hai mặt giáp công tiến đánh đám thích khách. Đối với cấm quân mà nói một đánh một thì tất chết chẳng sai nhưng lúc này tình thế lại trở thành hai, ba đánh một thì đã thoải mái hơn rất nhiều.
Lí Cường trên cây vừa quan sát vửa thầm tính toán: "Trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, đạo Thần Sách quân của Đường triều từng được vinh danh là một đạo quân vô địch, chỉ cần quan sát trận chiến đêm nay đã chủ chứng tỏ nhận định đó không sai chút nào. Xem họ đối đầu với đám cao thủ giang hồ võ công cao siêu, tuy bị tử thương vô số nhưng ý chí vẫn không hề giảm sút, thấy chết mà không sờn lòng. Nếu sau này tại Trường An mà có thể nắm lấy binh quyền điều động Thần Sách quân trong tay thì trên trời dưới đất không phải là mặc tình ta hô phong hoán vũ hay sao?"
"Không phải vừa rồi mấy tên cấm quân nói Đường Huyền Tông ở đấy sao? Nơi nào có hoàng đế thì tất phải có đám cung nữ, thái giám hầu cận, nhất là tình thế lúc này thì phải vây quanh bảo vệ chứ, sao lại không thế bóng dáng một ai thế này? Không lẽ chết hết rồi sao?" Trong lòng đang thầm lo lắng cho sự an nguy của Hỉ Nhạc thì Lí Cường chợt nhìn về phía cửa Dung Đức cung, nơi đây đang tập trung một số lớn cấm quân thị vệ, người nào trông cũng anh dùng vô bì. Đám thị vệ này số lượng chưa đến trăm người nhưng vẫn kiên trì chống trả sức tấn công như vũ bão của đám thích khách, không hề lùi lại như đang chờ sự chi viện từ nơi khác.
Nơi binh lực tập trung mạnh nhất tất là nơi có yếu nhân cần bảo vệ, hiển nhiên hoàng đế đang ở đây, mà hoàng đế ở đây thì Dung tỷ và Hỉ Nhạc chắc chắn cũng ở bên cạnh. Ai da! Lí Cường vỗ mạnh một cái vào trán rồi nhanh chóng tụt xuống cây đại thụ tiến thẳng về phía trước.
Trên đường đi hắn cúi xuống nhặt một thanh đại đao thủ thân, tuy không hề biết đao pháp như với luồng nội lực mạnh mẽ tinh thuần của Cửu Dương thần công truyền vào, thanh đao của Lí Cường cũng tạo ra một uy lực rất lớn, xông vào giữa đám thích khách chém giết lung tung, chẳng mấy chốc hắn đã mở được một con đường máu tiến thẳng vào cửa Dung Đức cung.
"Tránh ra! Ta đến hộ giá!" Lí Cường hường đến đám thị vệ hét lớn một tiếng, tay trái phóng xuất ra lệnh bài của Dung Phi.
Đám thị vệ thấy người mới đến là một thái giám, võ công cao cường, trên tay lại câm lệnh bài nên không hề hoài nghi, tránh ra tạo thành một khe hở nhỏ cho Lí Cường tiến vào.
Trong đại sảnh lúc này quy tụ hơn mười thái giám và cung nữ, Lí Cường thoáng liếc mắt tìm kiếm thì thấy Hỉ Nhạc vẫn đang bình an vô sự, trong lòng cảm thấy như chút được một gánh nặng ngàn cân , nhanh chóng tiến lại gần ôm lấy thân thể kiều diễm của nàng. Hỉ Nhạc vừa thấy Lí Cường đã khóc lớn: "...Ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa chứ!"
Lí Cường âu yếm vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Hỉ Nhạc, nói: "Nha đầu ngốc, đừng khóc, ngoan đừng khóc nữa"
Đám cung nữ thái giám xung quanh thấy Lí Cường mới rồi hùng hổ tiến vào đã ôm lấy Hỉ Nhạc, âu âu yếm yếm trông như một đôi tình nhân lâu ngày gặp lại thì ai nấy đều trợn mắt há miệng, ngạc nhiên vô cùng.
Lí Cường thấy vậy quát lớn: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy thái giám và cung nữ ôm nhau bao giờ sao? Nàng ấy là...hảo muội muội thân thiết nhất của ta đó."
Hỉ Nhạc nghe được Lí Cường nói câu này trong lòng sung sướng vô cùng, thoáng chốc nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Người ngoài thấy cảnh tượng lúc này của hai người tuy nói là huynh muội nhưng phần lớn chẳng ai tin là thật cả.
Lí Cường cúi xuống lau nước mắt còn vương trên đôi má ngọc: "Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa mà. Còn khóc nữa là ta sẽ không thích ngươi nữa đó!"
Hỉ Nhạc cúi đầu, thấp giọng: "ta không khóc nữa, kì thật khi thấy ngươi bước vào ta thật sự rất vui!" Lời vừa thốt ra miệng thì thấy mười mấy con mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình, hai má Hỉ Nhạc không khỏi đỏ ửng lên như ráng mây hồng.
"Tốt rồi mà! Dung...Dung Phi nương nương đâu?"
Hỉ Nhạc chỉ vào căn phòng phía sau nói: "Dung tỷ tỷ và hoàng thượng đang ở bên trong kia"
Lí Cường khẽ buông Hỉ Nhạc ra định tiến vào bên trong thì bị hai tên thị vệ cầm đao chặn lại. Nên nhớ quy củ trong cung cấm tuyệt đối không cho quân và thị vệ vào hậu cung, đừng nói là xuất hiện tại tẩm cung của quý phi nương nương. Xem ra dưới tình thế hỗn loạn lúc này thì mọi quy củ đều có thể bị phá vỡ.
Lí Cường đưa lệnh bài ra trước mặt nói: "Phiền hai vị đại ca thông báo một tiếng, có Binh Trượng cục tiểu thái giám Lí Cường cầu kiến nương nương."
Bên trong Dung Phi nghe được thanh âm của Lí Cường, liền không đợi thị vệ thông báo, nói vọng ra: "Để cho hắn vào."
"Dạ" Tên thị vệ đưa lại lệnh bài cho Lí Cường rồi rút đao về để hắn tiến vao bên trong.
Bên trong lúc này không chỉ có Dung Phi và Đường Huyền Tông mà còn có cả Cao Lực Sĩ. Đang thời thái bình thịnh trị bỗng nhiên bị mấy trăm cao thủ đột nhập hoàng cung thích sát khiến Đường Huyền Tông bị dọa khiếp mặc dù vẫn đang ngồi nhưng hai chân không khỏi run lên từng chập. Cao Lực Sĩ cung kính đứng đằng sau Huyền tông, sắc mặt không đổi, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra nông sâu. Dung Phi sắc mặt có vẻ hoảng sợ, hoa dung ảm đạm nhưng Lí Cường biết rõ nàng chỉ đang đóng kịch mà thôi.
"Lí Cường ngươi đến đây làm gì?" Cao Lực Sĩ nhìn thấy Lí Cường tiến vào có vẻ hơi ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Lí Cường khom người: "Bẩm Cao tổng quản, nô tài vốn là đang ngủ say thì bị những âm thanh hỗn loạn bên ngoài làm tỉnh giấc, nghe nói có thích khách đang đêm tiến nhạp hoàng cung, lại nghe tiếng hộ giá của cấm quân nói ngự giá của hoàng thượng và quý phi đang ở Hoa Dung các cho nên nô tài vội vàng đến đây hộ giá!"
Dung Phi giọng nói cảm động: "Lí Cường ngươi không ngại mạo hiểm tính mạng mà đến đây hộ giá, quả là có lòng thành. Bổn cung quả nhiên không nhìn nhầm ngươi."
Huyền tông vừa nghe cũng tin Lí Cường có lòng thành, liền nói: "Lí Cường thật khó cho ngươi, sau này trẫm nhất định trọng thưởng."
Bất quá Cao Lực Sĩ không hề nghĩ như vậy, hướng Lí Cường hỏi: "Lí Cường bên ngoài lúc này đang bị đám thích khách vây hãm, ngươi làm sao có thể tiến vào đây được?"
Huyền tông nghe thế giọng nói cũng có vẻ khó hiểu: "Đúng à, trẫm cũng từng thấy qua võ công của ngươi, tuy cũng coi như có biết chút ít nhưng đám thích khách này đều là các cao thủ, bằng vào võ công của ngươi thì không thể nào mở đường máu tiến vào đây được cả!"
"Bẩm hoàng thượng, tháng trước trong khi diễn tập kiếm pháp nô tài may mắn được long nhãn để ý, đã quyết tâm chuyên cần tập luyện. Một tháng nay, lại được ân trọng của Cao tổng quản ưu ái cho phép nô tài không phải làm việc nên nô tài chỉ chuyên tâm luyện kiếm, thành ra kiếm pháp tiến bộ rất nhiều. Hơn nữa trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng thế này, nô tài chỉ quan tâm đến an nguy của hoàng thượng và quý phi nương nương nên trong thiên quân vạn mã may mắn có thể mở được con đường máu đến hộ giá" Lí Cường giọng nói sang sảng đầy khí thế mặc dù có chút khoa trương nhưng khiến cho Đường Huyền Tông và ngay cả Cao Lực Sĩ cũng phải tin rằng hắn vì nghĩa quên mình.
Huyền tông long nhan vui mừng: "Lí Cường lòng trung thành của ngươi, trẫm biết. Trẫm nhất định phong thưởng cho ngươi!"
Dung Phi đi tới bên Lí Cường nhẹ nhàng vỗ vào người hắn, nói: "Hoàng thượng, ngài xem, toàn thân hắn ướt sũng." Nói rồi, âm thầm vận kình ấn thẳng vào ngực hắn một chưởng.