Lí Cường tưởng Dung Phi đột nhiên muốn hạ độc thủ với mình, nhưng rồi cảm giác được nàng không hề vận toàn lực, trong lòng cảm thấy cực kì khó hiểu thì đã thấy Dung Phi nhanh chóng chui vào lòng Huyền tông dáng vẻ quyến rũ vô cùng, nũng nịu nói: "Hoàng thượng, người xem, Lí Cường quả có lòng hộ giá, trời lạnh thế này mà toàn thân ướt đẫm kìa."
Huyền tông nói: "Lí Cường ngươi nhanh đi thay đổi y phục đi!"
Lí Cường cúi đầu cung kính: "Bẩm hoàng thượng! Trước mặt hoàng thượng và nương nương nô tài đâu dám."
"Trẫm không bắt tội ngươi! Nếu ngươi lạnh quá mà sanh bệnh phong hàn thì còn ai hộ giá trẫm nữa? Cao Lực Sĩ, ngươi mau đi lấy bộ bộ quần áo sạch lại đây!"
Cao Lực Sĩ vốn dĩ không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải ra phía sau lấy ra một bộ quần áo đưa cho Lí Cường.
Lí Cường cầm lấy quần áo, nói: "Nô tài có thể đến vách sau thay được không? ..Khục..khục.."
Dung phi thấy vậy hỏi: "Lí Cường ngươi làm sao vậy?"
Lí Cường cảm thấy một chưởng của Dung Phi không nặng, nhưng có vẻ làm hắn bị thương tổn đến phổi, cũng may công lực hắn thâm hậu chỉ cần điều tức một vài canh giờ là có thể hoàn toàn bình phục. Lí Cường thấy Dung Phi vừa nghe tiếng ho khan của mình đã khẩn trương đứng dậy ân cần hỏi thăm, trong lòng liền hiểu rõ mục đích một chưởng vừa rồi của nàng là muốn gì.
"Thì ra là nhân gia ngươi dụng tâm như vậy, nếu như không phối hợp cho tốt có phải là phụ đi ân tình của mỹ nhân sao?" Lí Cường trong lòng đắc ý cười thầm, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn lại vừa ho khan vài tiếng, rồi nặng nhọc nói: "A....vừa mới rồi nô tài bị một tên thích khách đánh trúng một chưởng."
Huyền tông thấy vậy liền hỏi: "Ngươi bị thương sao? Có nặng không?"
Lí Cường miễn cưỡng đáp: "Bẩm vạn tuế gia, chỉ là một chút thương thế nho nhỏ mà thôi"
Đột nhiên một tên thái giám vội vã tiến vào, quỳ xuống dập đầu thưa: "Khải bẩm hoàng thượng, đám tặc nhân đã bị đẩy lui!"
Hoàng đế long nhan sáng rực: "Tốt! Tốt! mau gọi Lí Hổ và Trương Chấn vào đây bẩm báo kết quả."
Nghe vậy tên thái giám có vẻ do dự nói: "Hoàng thượng, nơi này....đây là....tẩm cung của nương nương, bọn họ dường như không tiện tiến vào."
"Ngươi cứ ra ngoài gọi bọn họ vào. Hôm nay, trẫm muốn ban thưởng cho chúng ái khanh."
Tuy là nói như vậy, chứ thật ra trong lòng Lí Long Cơ lúc này lại có ý khác, nhưng thân làm hoàng đế lão sao có thể nói ra chứ? Lão bây giờ đúng là không muốn bước chân ra ngoài chút nào, vì nếu chẳng may trong cung bây giờ còn xót lại một hai tên loạn đảng dư nghiệt, tuy bọn chúng không thể nào lên trò trống gì nhưng khi lão bước ra ngoài, biết đâu chúng lại hành thích thì chắc lão bị dọa khiếp tới chết mất thôi.
"Dạ" Thái giám cúi đầu lĩnh chỉ rồi lùi nhanh ra ngoài.
Huyền Tông lúc này mới nhớ tới Lí Cường, cười nói: "Tiểu Cường à! Hôm nay ngươi đã lập được đại công. Trẫm nhất định luận công ban thưởng."
Mẹ nó chứ, lão tử ta lúc nào lại thành tiểu cường vậy chứ? Thiếu gia cao lớn, tuấn tú thế này mà lại gọi là tiểu cường sao? Lí Cường trong bụng lẩm bẩm rủa thầm vài câu rồi quỳ xuống tạ ơn. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dung Phi đứng phía sau Huyền Tông, hướng đôi mắt đẹp về hắn liếc mắt đưa tình, Lí Cường trong bụng cười hắc hắc vài tiếng: "Mỹ nhân dâm đãng này thật to gan lớn mật nha, trước mặt hoàng đế mà dám tán tỉnh thiếu gia ta lộ liễu đến vậy!"
Một lát sau, từ phía cửa tẩm cung của Dung Phi xuất hiện hai vị tướng quân, anh vũ phi phàm, toàn thân dính đầy vết máu, bên ngoài quỳ lạy Huyền Tông mà không dám bước qua cửa. Huyền Tông lúc này trong lòng vui mừng, không thèm chú ý tới thân phận, tự mình bước xuống đỡ lấy cánh tay của hai ái tướng Lí Hổ và Trương Chấn. Lí Cường thấy bộ dạng của lão lúc này thầm nghĩ: "Huyền Tông này không hiểu là loại hoàng đế gì nữa. Khi còn trẻ cũng xứng là một đời minh quân, thế mà về sau không hiểu sao lại thiếu chút nữa rơi vào cảnh người chết, nước tan cơ chứ."
Chợt lại nghĩ đến sau này, mọi tội lỗi của Đường Huyền Tông đều được trút hết sang cho Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Nhưng lúc này đã là năm Thiên Bảo thứ năm, Dương Ngọc Hoàn tại sao vẫn chưa nhập cung cơ chứ? Lí Cường đối với lịch sử Trung Quốc cổ đại biết một mà không biết hai. Cũng không nhớ rõ Dương quý phi được tiến cung vào năm nào mà chỉ nhớ trước khi tiến cung là hoàng phi của một vị hoàng tử. Hơn nữa, trong khoảng thời gian làm thái giám hắn đã hỏi rất nhiều lão thái giám thì biết rằng trong bảy vị hoàng tử của Huyền Tông không ai có hoàng phi tên là Dương Ngọc Hoàn cả.
Trở lại quang cảnh tẩm cung lúc này, thì thấy Lí Hổ là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, hai mắt tinh quang nội liễm, thân hình vững chãi, mỗi một hành động, nhấc tay, bước chân đều ẩn chứa một khí độ trầm ổn hiển nhiên là một cao thủ võ công bất tục. Còn Trương Chấn thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, từ hắn tỏa ra một loại khí phách trấn nhiếp người khác. Đây là tẩm cung của quý phi dù là ai cũng không dám đeo binh khí nên Lí Cường cũng không biết hai người này thiện sử dụng loại vũ khí nào.
Trong thời kì Đường Huyền Tông trị vì, kinh thành có tổng cộng ba mươi vạn cấm quân! Trong đó có mười năm vạn cấm quân Nam Nha phụ trách trật tự trị an kinh thành. Mười vạn Bắc Nha cấm quân phụ trách sự an toàn của hoàng cung. Ngoài ra còn có năm vạn Thần Sách cấm quân chuyên bảo vệ trị an trong cung cấm. Trong Thần Sách quân được chia làm ba đạo cấm quân mỗi đạo lại được chia thành hai bên tả hữu: Long Vũ quân, Vũ Lâm quân và Thần Vũ quân, hợp xưng là Thần Sách lục quân. Vũ Lâm quân chính là thị vệ trong cung, chuyên phụ trách trị an của cung cấm và tuần tra. Long Vũ quân chuyên tập trung bảo vệ các con đường chính, cửa các cung môn như Huyền Vũ môn và Thừa Thiên môn. Còn Thần Vũ quân thì phụ trách chính sự an nguy của thiên tử, là đạo quân cực kì hùng mạnh và trung thành. Trừ những tình huống đặc biệt như thích khách xâm nhập hay phản loạn nhập thành thì mới có thể điều động. Lí Hổ là thống lĩnh đại tướng quân của Thần Vũ quân còn Trương Chấn là thống lĩnh đại tướng quân của Long Vũ quân.
Huyền Tông đỡ hai vị ái tướng đang quỳ bái dưới đất đứng lên nói: "Nếu không phải hai vị tướng quân thần dũng vô địch thì có lẽ tính mạng trẫm đã khó giữ rồi!"
Lí Hổ nghe vậy liền nói: "Bảo vệ hoàng thượng là chức trách của mạt tướng. Kết quả của trận chiến ngày hôm nay đều không phải là công lao của hai thần mà chính là Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, toàn quân binh sĩ trên dưới một lòng, mới có thể tạo ra một kết quả thành công thế này."
Trương Chấn là một nam tử lòng dạ ngay thẳng lại là hảo bằng hữu của Lí Hổ, biết hắn là người tính tình trầm ổn cho nên trong mọi trường hợp đều theo ý Lí Hổ mà nói: "Lí tướng quân nói không sai. Hoàng thượng cũng biết hạ tướng là một người thô lỗ, không biết nói chuyện nhưng thật sự là nếu hôm nay không phải các huynh đệ liều mạng, lấy thân nhục thể ra để chống chọi với đao kiếm của loạn đảng thì chỉ sợ đến bây giờ trận chiến vẫn chưa thể kết thúc.”
Huyền Tông nghe hắn nói xong thở dài một tiếng, từ từ nói: "Kết quả thế nào? Chúng tướng sĩ tổn thất ra sao?"
Trương Chấn đưa mắt nhìn quanh đại điện rồi hướng về phía Huyền Tông cúi đầu nói: "Hoàng thượng, người không hề hỏi lai lịch đám thích khách, càng không hỏi bọn chúng đã thật sự rút hết chưa mà lại quan tâm đến sự an nguy của tướng sĩ. Mạt tướng xin thay mặt các huynh đệ đã tử trận của Long Vũ quân, khấu đầu tạ ơn thánh thượng. Có sự quan tâm này của vạn tuế gia bọn họ có chết cũng cam lòng!"
Huyền Tông sắc mặt ẩn chưa sự ưu tư, từ thái độ cùng giọng nói của Trương Chấn, lão cũng phần nào hiểu được tình thế thương vong thảm trọng của binh sĩ, khẽ nhắm mắt, từ từ hít sau vào một hơi dài.
Trương Chấn thấy bộ dạng Huyền Tông như vậy cũng không biết có nên báo cáo toàn bộ kết quả chiến dịch hay không, nhưng Lí Hổ ở bên cạnh lại là một người rất có chủ kiến, tiến lên nói: "Khải bẩm vạn tuế gia! trong trận này, Thần vũ quân tổn hại ba mươi bảy tướng sĩ, bị thương hai mươi sáu người, chết mười một người. Trương tướng quân chỉ huy huynh đệ tổn hại cần một trăm tướng sĩ, trong đó tử thương hơn nửa. Chỉ là...chỉ là..Lí tướng quân chỉ huy Vũ Lâm quân, tướng sĩ hao tổn gần năm trăm người trong đó số người tử vong khoảng ba trăm năm mươi.."
Huyền Tông nghe đến số lượng binh sĩ tử vong, sắc mặt bi ai, một lúc sau mới lên tiếng: "Cao Lực Sĩ viết chỉ!”
Cao Lực Sĩ tiếp nhận giấy bút từ tên tiểu thái giám bên cạnh, nói: "Lão nô, xin nghe!"
"Truyền khẩu dụ của trẫm! Hôm nay, đưa tất cả những tướng sĩ đã bỏ mình trong trận chiến làm lễ hậu táng, theo bậc quan giai lớn nhỏ nhất loạt phủ tuất gấp đôi, miễn trừ đóng thuế cho ba họ trong trăm năm, nếu có vợ nhỏ con thơ thì quan phủ địa phương phải đứng ra nuôi dạy! Tất cả các tướng sĩ bị thương, nghỉ ngơi nửa năm, bổng lộc tăng ba thành, cấp bậc tăng hai cấp!"
Huyền Tông khẩu dụ tuyên chiếu xong, chúng nhân bên dưới nhất loạt quỳ xuống tung hô "Vạn tuế"!
Huyền Tông lại nói: "Lại nghĩ! Thần Vũ quân - đại tướng quân Lí Hổ có công hộ giá, tấn thăng nhị phẩm Phiêu kỵ đại tướng quân. Long vũ quân - đại tướng quân Trương Chấn có công hộ giá, tấn thăng nhị phẩm Thần Uy đại tướng quân.!"
Trương Chấn nghe vậy liền quỳ lạy nói: "Hoàng thượng! Xin cho mạt tướng nói một lời!"
"Trương tướng quân! Cứ nói."
"Hôm nay đánh trận, Long Vũ quân hao binh tổn tướng thảm trọng, đây cũng chính là tổn thất nặng nhất từ khi mạt tướng nắm quyền..! Đến ngay cả tả tướng quân Long vũ quân - Hải Thiên Đạt cũng bất hạnh mà hy sinh! Mạt tướng vô năng xin hoàng thượng thu hồi phong thưởng cho riêng hạ thần mà thưởng cho chúng tướng sĩ!"
Huyền Tông nói: "Ngươi cứ yên tâm mà tiếp nhận phong thưởng đi! Yêu cầu của ngươi trẫm tất nhiên đáp ứng. Các ngươi hãy xem xét công trạng của các tướng sĩ dưới quyền sau đó chuyển tới binh bộ trình báo, trẫm nhất định hậu thưởng cho họ!"
Trương Chấn là một hán tử nhiệt huyết, chỉ cảm thấy hoàng đế tuổi tuy đã cao có chút chậm chạp, hôn ám nhưng dù sao cũng có lòng hậu đãi với những tướng sĩ vì lão mà vào sanh ra tử, khiến họ có chết cũng không hối tiếc. Chỉ là hắn vạn lần cũng không thể tưởng tượng được, chỉ chưa đầy một năm sau, hắn mới hiểu được cái giá của việc bán mạng cho hoàng đế để được hưởng vài tấc phong quang là thế nào. Cuối cùng, nếu không được Lí Cường cứu trợ thì hắn cũng chỉ có một con đường không lối thoát. Từ đó về sau, hắn hoàn toàn mất hết hi vọng với hoàng triều Lí gia, thề đi theo Lí Cường.
Sau khi ban thưởng cho chúng tướng, nhờ Dung Phi bên cạnh nhắc nhở Huyền tông mới sực nhớ đến Lí Cường.
Long nhan khẽ lộ ra vẻ tươi cười, vỗ nhẹ vào trán mình, nói: "Ngươi xem, ngươi xem, trẫm hồ đồ mất rồi. Lí Cường bước lên nghe thưởng!"
Lí Cường chỉnh đốn y phục, tiến lên một bước quỳ xuống nói: "Có nô tài!" mặt ngoài tuy vô cùng trấn tĩnh nhưng trong lòng vui mừng vô cùng.
Huyền tông suy nghĩ một lát, có vẻ hơi khó khăn đưa ra quyết định, nói:" Ngươi là một thái giám, phong cho ngươi chức gì mới hợp đây? Lần trước trẫm nói muốn trọng dụng ngươi nhưng ngươi lại không muốn đi khỏi Binh Trượng cục....như vậy đi, Trẫm phong ngươi làm thủ lĩnh Đại thái giám tổng quản Binh Trượng cục, lĩnh bổng lộc tứ phẩm quan giai."
Dung Phi bên tai Huyền Tông thổi khẽ một hơi hương thơm ngát như lan như huệ, nũng nịu: "Hoàng thượng, ngài xem, tiểu thái giám này mới có chút ít công phu đã liều cả tính mạng bản thân xông vào trùng vây thích khách cứu giá, lại còn bị trọng thương. Ngài thưởng tứ như vậy có phải là hơi ít không? Hả...hoàng thượng"
Huyền Tông sủng ái Dung Phi vô cùng, nàng muốn gì thì sẽ được đó, bất kể yêu cầu đó có hợp lý hay không. Huống chi lần này. Lí Cường quả thật là đã lâp được công lớn, liền nói ngay: "Được! Nghĩ Lí Cường trung thành hộ chủ, không may bị thương, nay đem vị trí đang còn trống của Hải Thiên Đạt tướng quân vừa bất hạnh...hy sinh để lại, bổ nhiệm cho ngươi. Ngoài ra phong thưởng hoàng kim hai ngàn lượng...." Nói rồi mỉm cười với Dung Phi nói: "Ái phi, nàng xem trẫm thưởng tứ như vậy đã hợp lý chưa?"
Dung Phi ngả đầu vào vai Huyển tông như một con chim nhỏ đáng yêu: "Hoàng thượng thánh minh!"
Ngàn vàng cũng khó mua nổi một nụ cười của mỹ nhân, Huyền tông lúc này mãn ý vô cùng, liên tục cười ha hả.
Cao Lực Sĩ đứng bên hướng Lí Cường nhẹ giọng nói: "Còn không mau tạ ơn!"
Sững sờ trên đại điện cả ngày Lí Cường rốt cục cũng hoàn hồn nhanh chóng quỳ xuống tạ ơn. Lần này quả là may mắn từ trên trời rơi xuống mà! Lí Cường thật ra đâu có lòng cứu giá khỉ gì chứ. Trong lòng hắn lúc đó chỉ có một bóng hình Hỉ Nhạc mà thôi, nhưng nay lại được tên hoàng đế này ban thưởng hậu hĩnh. Hoàng kim ư, người hầu kẻ hạ ư, hắn đều không để vào mắt nhưng các chức vị tam phẩm tả tướng quân của Long Vũ quân thật là quá tuyệt diệu! Long Vũ quân chức trách là bảo vệ các con đường quan trong xuất nhập hoàng cung, có chức tả tường quân này rồi thì không phải từ này về sau cả hoàng cung này không phải là tùy ý hắn dạo chơi sao?
Chức vị tả tướng quân trong Long Vũ quân trong mắt người khác cũng hỉ là một chức quan tầm tầm, một đại quan nho nhỏ mà thôi, nhưng vào tay Lí Cường lại khác hẳn. Cấm quân không thể tự ý vào cung cấm chỉ có thể phụ trách bảo vệ cửa cung, nhưng hắn lại là một tứ phẩm thủ lĩnh thái giám, ngoài nhất phẩm thủ lĩnh thái giám Cao Lực Sĩ, thì chức vị tứ phẩm thủ lĩnh thái giám này là quá cao rồi.Chỉ cần vào câu nói: Binh Trượng cục thủ lĩnh thái giám và Long Vũ quân tả tướng quân này thì bên ngoài kinh thành, hậu cung cấm uyển, không có nơi nào hắn không thể đặt chân đến được.
"Cứ như thế này thì thanh Ma Thần kiếm đang cất giấu trong cung sớm muộn gì cũng là đồ trong túi ta sao? Không biết cái tên Đao Ma đã lấy được thanh kiếm chưa?" Lí Cường trong lòng hưng phấn vô cùng, làm thái giám trong hoàng cung Đại Đường lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng có thể giương mày mà chút hết những tức giận trong lòng ra được rồi.
Mặc dù đêm đã khuya nhưng việc thích khách nhập cung là một sự kiện có sức ảnh hưởng trọng đại, Huyền tông lúc này còn chưa hoàn hồn. Lão ra lệnh Cao Lực Sĩ và Trương Chấn thống lĩnh cấm quân cùng chúng thái giám, cung nữ toàn lực triển khai tìm kiếm, hơn nữa còn nghiêm lệnh không được bỏ xót một nơi nào dù là nơi ở của phi tử, đến tẩm cung của hoàng thái hậu cũng không được bỏ qua! Trương Chấn chức vị quá nhỏ, dù có được nghiêm lệnh của hoàng đế cũng không dám làm bừa tại nơi của thái hậu và hoàng hậu, cho nên Huyền tông đặc biệt phái Cao Lực Sĩ đi cùng. Cao Lực Sĩ quyền lực khuynh thiên, hắn cũng chính là người phát ngôn của hoàng thượng cho dù là thái hậu hay hoàng hậu đều phải nể hắn ba phần.
Lí Hổ thì kể lại chiến cuộc cho Huyền tông, Lí Cường đứng bên cạnh "hộ giá", chỉ khác là địa điểm lúc này từ Dung Đức cung đã được chuyển đến Thái Cực điện.
"Lí tướng quân, ngươi hãy nói cho trầm biết đám thích khách này có lai lịch như thế nào? Có bao nhiêu tên? Nhập cung có mục đích gì? Lúc này, bốn bề đất nước yên bình, dân chúng sung túc sao còn có người dám vào cung làm phản?"
"Bẩm hoàng thượng, tất cả thích khách đều đeo khăn bịt mặt, võ công cao cường, không giống như đám loạn giặc"
"Nói vậy, bọn họ đều là võ lâm cao thủ sao?"
"Dạ,"
"Bọn chúng có tổng cộng bao nhiêu người?"
"Dạ. Khoảng hai trăm tên, chúng để lại ba mươi cỗ thi thể, bị cấm quân bắt sống ba tên, còn lại......còn lại đều đã đào tẩu"
"Đào tẩu? Bọn chúng bất quá chỉ có hai trăm người, mà có thể trong thiên quân vạn mã, ung dung đào thoát sao?"
"Mạt tướng vô năng, đám thích khách này võ công quả thực quá cao, lại lợi dụng bóng đêm, vừa đánh vừa chạy, số lượng chúng ngày càng ít đi, mới đầu còn tưởng bọn chúng bị giết nhưng khi kiểm tra lại hiện trường mới biết là chỉ có khoảng ba mươi cỗ thi thể. Còn lại....còn lại đều đã đào tẩu hết"
"Cái gì!" Huyền tông đột nhiên giận dữ, đập tay xuống thành ghế rồng, khiến đầu rống thiếu chút nữa muốn rơi xuống, quát lớn: "Cái gì mà vô hình biến đi hết được? Lí Lâm Phủ đâu? Hắn thân là đại tướng quân thống linh hơn ba vạn Vũ lâm quân mà lại để cho hai trăm thích khách làm loạn trong hoàng cung không chút kiêng dè, nếu không phải ngươi và Trương Chấn đến cứu giá kịp thời thì có phải cái đầu của trẫm đã tặng cho đám thích khách rồi sao? Người đâu! Đem Lí Lâm Phủ mang vào đây cho trẫm! Cái tên láo xược này, trẫm hôm này không lấy cái đầu hắn xuống không được rồi!"
Nguyên lai đầu lĩnh Vũ lâm quân là Lí Lâm phủ, Lí Cường trong lòng thầm nghĩ: "Lần này Lí Lâm Phủ gặp phải họa lớn rồi, xem ra lão hoàng đế lần đầu tiên mới động nộ thế này!"
"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng thượng! Nô tài có tội! Nô tài đáng chết! A...." Một bóng người đầu tóc tán loạn, thân mặt khải giáp tướng quân dính đầy máu tươi, vừa chạy vừa khóc. Vừa chạy đến, đã vấp phải bậc cửa, thân hình mất thăng bằng lảo đảo, ngã chổng bốn vó lên trời giữa Kim Loan đại điện trông khốn khổ vô cùng!
Lí Cường thấy vậy cố nén cười, thầm mắng: "Chẳng lẽ con người này lại chính là Lí Lâm Phủ sao?"