Trên độ cao mười nghìn thước, máy bay xẹt qua mây xanh.
Văn phòng luật sư Húc Doanh nằm trong Hồng Công phồn hoa, trong khu vực đều là các tòa cao ốc mọc lên như nấm. Ánh mặt trời chiếu lên tòa nhà bằng kính, phản xạ ra ánh sáng bóng loáng chói mắt.
Thang máy tốc hành đi lên tầng 39, tiếng giày cao cót thanh thúy mạnh mẽ của Lạc Tranh đang đi vào sở sự vụ, trợ lý đi bên cạnh đang báo cáo công việc –
“Cuộc hẹn ngày mai còn có gì khó khăn sao?”
“Lạc luật sư, tôi biết. Thật xin lỗi, sáng nay tôi đã xác nhận qua, nhưng là –”
“Tôi không muốn nghe bất kỳ giải thích nào, tóm lại phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện này một chút, còn nữa…” Lạc Tranh vừa đi về phía phòng làm việc, vừa lấy tay che ánh nắng mặt trời, “Tiếp tục thông báo cho tổ nhân chứng 303 bên kia, nhân chứng có liên quan tới vụ kiện không được, tôi muốn phải là nhân chứng ăn nói lưu loát, ít nhất sẽ không bị hù đến chân tay mềm nhũn ở trên tòa . Trả lời Mike tiên sinh, tôi sẽ tham dự hôn lễ của anh ta, nhưng tôi muốn tài xế 15 phút nữa sẽ tới đón tôi. Còn nữa, gọi điện thoại đến đài truyền hình, nói với họ tôi sẽ không tham gia bất kỳ chương trình nào. 1h30’ chiều gọi điện thoại tới cửa hàng trang sức lựa chọn một món quà thích hợp đưa cho khách hàng. Còn nữa, ngay lập tức mang hồ sơ án kiện đến cho tôi.”
Trợ lý Khả Khả vừa đi theo bên cạnh vừa nhanh chóng ghi chép lại. Tất cả luật sư trong Sở sự vụ đều biết làm trợ lý cho Lạc Tranh rất cực khổ, tốc độ nói chuyện của cô luôn rất nhanh, hơn nữa chuyện đã nói tuyệt đối sẽ không nhắc lại. Cho nên, trợ lý có thể làm việc ở bên Lạc Tranh thường thường là tinh anh trong số những tinh anh.
“Lạc luật sư”
“Lạc luật sư”
Những nhân viên làm việc khác cũng rối rít đứng dậy, kính trọng chào hỏi.
Lạc Tranh gật đầu đi vào phòng làm việc. “Việc cuối cùng là, hai giờ nữa Ôn tiên sinh sẽ xuống sân bay, nhớ nhắc tôi, tôi muốn tự mình đi đón. Đây là cái gì? –” Sau một hồi dặn dò, cô thấy một hộp quà tinh xảo xinh đẹp trên bàn làm việc, hơi nhíu mày, mỉm cười hỏi.
Trợ lý Khả Khả ngẩn người, thư ký gõ cửa đi đến cười nói: “Lạc luật sư, đây là món quà hôm nay mới đưa đến, nói là tặng cho cô.”
Lạc Tranh thật ra cũng không ngạc nhiên, kể từ khi cô làm luật sư, quà tặng lớn nhỏ dường như đã chất đầy cả phòng làm việc, nhưng mà chiếm nhiều nhất vẫn là hoa tươi, bởi vì đàn ông theo đuổi cô quá nhiều.
Trợ lý Khả Khả tiến lên, mở hộp quà ra, mới chỉ khẽ mở ra một chút, đột nhiên kinh hô một tiếng, nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của tất cả luật sư trong Sở sự vụ. Tay cô run lên, cả hộp quà rơi trên mặt đất, đồ vật bên trong văng ra tung tóe trên nền đất.
Không ngờ lại là chuột chết máu chảy đầm đìa, còn có một tờ giấy viết chi chít những lời chửi rủa!
Thư ký sớm đã bị hù dọa đến tái nhợt cả mặt.
Lạc Tranh thấy thế, trên mặt cũng không chút biểu cảm, chỉ cầm lấy dụng cụ quét dọn, lại thản nhiên nói một câu “Không nên ngạc nhiên, chuyện thế này, mọi người nhìn thấy cũng không nên lấy làm lạ.”
Có người thích Lạc Tranh cô thì người hận cô, tất nhiên cũng không ít. Cô từng giúp đỡ cho không ít thân chủ trong các vụ kiện thương nghiệp, cho nên đương nhiên sẽ đắc tội với bên kia, nhận được loại quà tặng kiểu này cũng chỉ là nguy hiểm cỏn con, còn lớn hơn nữa thì sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.
“Lạc, Lạc luật sư, hay là để tôi quét dọn đi.” Thư ký nơm nớp lo sợ tiến lên nói.
“Bỏ đi, cô trở lại chỗ ngồi mà trấn tĩnh lại đi.” Lạc Tranh nhẹ nhàng nói.
Tuy nói Lạc Tranh trong công việc đều rất sắc bén và nhạy cảm, cũng mạnh mẽ, thẳng thắn. Chỉ là cô luôn luôn công tư rạch ròi, bên ngoài công việc cũng rất hòa đồng với đồng nghiệp, không kiêu ngạo. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cô chiếm được tình cảm của đông đảo đồng nghiệp.
Đang lúc Lạc Tranh thở dài quét dọn, một bàn tay đàn ông nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô, ánh sáng của đôi giày da chiếu vào đáy mắt cô, cùng lúc đó bên tai vang lên tiếng cười nhẹ –
“Để cho anh đi, con gái không thích hợp làm chuyện như vậy.”