“Là Trần Tiêu tiên sinh ở đầu dây có phải không?” Tiếng một người đàn bà xa lạ vang lên, nghe giọng thì hẳn là không còn trẻ nữa.
Âm thanh trong điện thoại rất ồn ã, tựa hồ như bên cạnh người đối thoại còn có tiếng của những người xung quanh nữa.
Hơn nữa, ngôn ngữ của đối phương chính là Anh ngữ chuẩn.
May mà từ nhỏ cha mẹ đã đi công tác ở nước ngoài, cho nên Anh văn của Trần Tiêu từ nhỏ đã rất thành thục.
“… Vâng.” Trần Tiêu trả lời.
“Xin hỏi kiện đồ vật đó, ngài đã nhận được chưa?”
“Đồ vật? Đồ vật gì?” Trần Tiêu có chút mơ hồ, không phải là nhận lầm người đấy chứ?
“Ngài là Trần Tiêu, địa chỉ là số XX, đường XX, phố K, có đúng không?” Người ở đầu dây nọ ngữ khí có vẻ rất khẩn trương, có phần lo lắng.
“Địa chỉ không sai, nhưng xin cho hỏi bà là ai?”
“Địa chỉ đúng là được. Ngài đang ở bên ngoài phải không? Xin ngài hãy lập tức về nhà, bằng mọi giá thu hồi kiện đồ vật nọ - chuyện này rất quan trọng!”
“Bà là…”
“Tu tu…” Đối phương đã gác máy.
Trần Tiêu nhíu mày suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra chuyện gì cả, dù sao thì hắn cũng phải về nhà thay quần áo, buổi chiều đi gia sư, cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nữa, phóng lên xe đạp thẳng một mạch về nhà.
Căn nhà cũ của Trần Tiêu, là nơi ở của cha mẹ khi mới kết hôn.
Nói là “nhà cũ”, song kỳ thật niên đại còn rất mới.
Một căn hộ gồm 3 phòng, diện tích 100 mét vuông. Đối với người bình thường mà nói thì diện tích cũng không phải là nhỏ. Trong lúc kinh tế khó khăn, Trần Tiêu đã từng tính đến việc mình chỉ ở trong một phòng, còn đem hai gian còn lại cho thuê thu lấy một ít tiền trang trải cho cuộc sống của mình.
Có điều sau đó hắn đã bỏ đi ý niệm trong đầu này. Hắn biết tính mình, bởi vì từ nhỏ cha mẹ không ở bên cạnh, cho nên tính tình có phần cô độc hơn so với những bạn cùng lứa tuổi, không thích bị người khác quấy rầy không gian của mình. Đặc biệt là sau khi cha mẹ qua đời, lại không thích nói chuyện. Sau khi tìm bạn cùng phòng, nếu không hợp nhau thì cũng sẽ dẫn đến phiền toái. Về sau đi làm cũng dần kiếm được tiền, cuộc sống cũng không có vấn đề gì, thành ra dứt khoát không để cho vấn đề này làm bận tâm nữa.
Đạp xe một hồi thì về đến nhà, vào nhà thay giầy rửa mặt uống nước- vào tháng 5, ở phía nam thành thị nhiệt độ đã tăng cao, hắn lại vừa cưỡi xe về, mất không ít mồ hôi, cho nên gần như đã quên khuấy đi cuộc điện thoại kỳ quái vừa rồi.
Vừa thở dốc một hồi thì bỗng thấy chuông cửa vang lên.
Mở cửa nhìn ra, bên ngoài cửa có mấy người đàn ông vận đồng phục trắng đang đứng.
“Trần Tiêu tiên sinh?” Trong đó một người ân cần lên tiếng. Sau khi thấy Trần Tiêu gật đầu, hắn đưa ra một tờ giao hàng: “Chúng tôi nhận sự ủy thác giao tận tay ngài gói đồ này, xin mời ngài hãy giao chứng minh thư ra, sau đó ký nhận.”
Nhìn quần áo của những người này dường như không khác gì so với những nhân viên của những công ty viễn thông quốc tế, có điều dấu hiệu trên chế phục của bọn họ lại không hải là “DHL” hay “TNT” như những công ty phổ biến mà Trần Tiêu quen thuộc.
Mà là một chữ “PS”.
PS? Đây là công ty của nước nào nhỉ?
Hơn nữa, đằng sau mấy người đàn ông này, trên bậc thang còn có một vật cao bằng người, thể tích tương đương với một cái tủ lạnh, bên ngoài được bao quanh bởi một lớp vỏ bằng nhựa - chẳng lẽ lại là một cái tủ lạnh?
Ai lại gửi cho ta một cái tủ lạnh nhỉ? Lại còn gửi từ nước ngoài về nữa? Vận chuyển bằng đường không một cái tủ lạnh lớn như vậy, chi phí vận chuyển thậm chí còn hơn cả giá của tủ lạnh ấy chứ…
Có chút mờ mịt về xuất xứ, đối phương lại xác minh một cách chính xác, Trần Tiêu có phần nghi hoặc đặt bút ký vào tờ giấy nhận hàng.
Mấy nhân viên vận chuyển đem cái “Tủ lạnh” nọ dỡ xuống rồi vận chuyển vào trong phòng, sau đó lịch sự chào hỏi rồi cáo từ.
Còn lại một mình Trần Tiêu, nhìn cái vật to lớn trước mắt mà trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ một lát sau, hắn vỗ đầu, tìm con dao rồi mở bao!!
Luống cuống tay chân một hồi, sau khi mở lớp vỏ được đóng gói cực kỳ nghiệm mật ra, Trần Tiêu liếc mắt thấy bên trong một thứ gì đó…
Leng keng!
Con dao rơi xuống đất, nảy lên hai cái. Mà Trần Tiêu thì ý thức đình trệ lui lại mấy bước, trợn mắt há hốc mồm nhìn cái “Tủ lạnh” trước mắt này.
… Ách, nói như thế nào nhỉ. Xét về mặt ý nghĩa thì đây hẳn là một cái “Tủ lạnh”, hoặc cũng có thể gọi là một cái “Ngăn làm lạnh” hay đại loại như vậy.
Bên trong thứ đồ này được làm bằng kim loại, còn vỏ ngoài là pha lê trong suốt… lớp pha lê đó rõ ràng là được gia cố thêm.
Xuyên thấu qua lớp pha lê, trong chiếc tủ lạnh này phảng phất còn có hơi lạnh nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.
Nhưng… đó không phải là điều quan trọng nhất!
Quan trọng nhất chính là: Trong cái tủ lạnh này, có một người!!
Một nữ hài tử nếu nhìn thoáng qua thì tuổi tác không lớn hơn mình, mái tóc dài màu vàng nhạt xõa ra, đôi mắt khép lại, ngũ quan cân đối, rõ ràng là một trang tuyệt sắc mà từ trước tới nay mình chưa từng gặp qua bao giờ! Làn da trắng nõn tựa như không bút nào tả xiết, cho dù ở bên trong tủ lạnh song cũng không hề có vẻ gì là cứng ngắc cả.
Một hàng lông mi dài bao quanh mắt nàng, tựa như đang rơi vào trong một giấc mộng ngọt ngào, cái mũi thanh tú nhô cao, vô cùng tinh xảo trang nhã, ngay cả lúc ngủ say cũng toát lên một loại vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Song chủ yếu là…
Cô bé trong tủ lạnh này, hai tay ôm trước ngực, đôi chân thon dài duỗi thẳn ra, thân thể yểu điệu duyên dáng nọ… không ngờ…
Không ngờ là hoàn toàn chẳng hề che đậy!!
Trần Tiêu nhìn đến ngây người…
Cạch!
Hắn hạ ý thức lùi lại phía sau một bước, nhưng dưới chân lại đụng phải lớp vỏ bọc bên ngoài, bỗng nhiên trông thấy một phong thư từ bên trong rơi ra.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo lại, Trần Tiêu nhanh chóng mở ra, thì thấy bên trong bức thư là những dòng chữ viết bằng tiếng Anh:
“Mr. Trần Tiêu,
Thật đáng tiếc, cuối cùng tôi lại phải quấy rầy ngài. Bưu kiện được gửi đến này, chính là di sản quý giá nhất mà cha mẹ ngài để lại. Tôi nhận được sự ủy thác chiếu cố cho ‘Child child’ của bọn họ 2 năm, song đến giờ, tôi không thể nào kế tục được sự ủy thác này nữa. Bất đắc dĩ, tôi đành tuân theo lời nhắn nhủ của cha mẹ ngài trước khi chết, khi tôi không thể tiếp tục công tác được giao này nữa, thì sẽ chuyển ‘Child child’ này cho ngài. Tôi tin rằng, ngài nhất định sẽ chiếu cố tốt cho di sản quý giá nhất mà cha mẹ ngài lưu lại này.
Cuối cùng, cha mẹ ngài, là những khoa học gia vĩ đại nhất mà tôi từng được gặp trong đời!
Chúc ngài may mắn!”
Ghi chú phía dưới là một từ tiếng Anh “Three”.
“Three… ba?”
Trên thế giới này lại có người lấy tên như vậy sao?
.....