Lục Tử Minh thản nhiên cười nói: “Trên đỉnh núi sao? Ha ha… ta không thấy thế đâu, hoàn cảnh của họ lúc này chắc cũng chẳng khá hơn các người! Mấy nghìn năm nay chưa từng có ai leo lên đến đỉnh thì càng không nói đến bạn của các người.”
“Cậu khoa trương quá rồi, ngọn nùi này không cao lắm, đến cả núi Himalaya, đỉnh núi cao nhất thế giới loài người nói lên là lên được. Ngọn núi này chẳng qua chỉ rậm rịt chút thôi, làm gì đến nỗi thần bí như cậu nói?” Cậu béo Tề Dương bĩu môi.
“Cao không phải là thứ duy nhất khiến người ta thấy núi đáng sợ, ai! Ta cũng hi vọng chỉ là ta lo xa thôi.” Lục Tử Minh ngậm ngùi thở dài, quét mắt qua bốn người cười nói: “Coi bộ các người đều đói cả rồi phải không? Ở đây ta có chút đồ ăn, các người ăn lót bụng trước đi, lát nữa chúng ta sẽ khởi hành, trước khi trời tối nhất định phải tìm ra một nơi an toàn để tá túc.” Lục Tử Minh vừa nói vừa mở bọc, trong bọc có mấy miếng thịt hươu khô.
Bốn người cũng đã đói lắm rồi, đón lấy ăn ngấu nghiến không khách khí. Thịt hươu tuy hơi cứng nhưng mùi vị lại cực kì tươi ngon, bốn người ăn hợp khẩu vị, chỉ một loáng đã ăn hết lương khô dùng trong ba ngày của Lục Tử Minh. Nhìn cái bọc trống trơn, Tề Dương vẫn còn chút thòm thèm, chép chép miệng nói: “Thứ thịt ngon thế này đời tôi mới được ăn lần đầu, sao đã hết rồi thế này? Ây.”
“Được rồi, tên béo đáng chết kia cậu đã ăn bao nhiêu rồi! Chúng ta đã ăn hết thức ăn của người ta, người ta biết làm sao?” Lam Tâm bất mãn trách móc Tề Dương mấy câu, sau đó lại nhìn Lục Tử Phong có phần xấu hổ.
Lục Tử Phong cười nhạt nói: “Không sao cả! Trong núi này thức ăn không thiếu. Xong rồi, ta thấy các người nghỉ ngơi cũng đủ, chúng ta lên đường thôi!”
“Nhưng….nhưng la bàn của chúng tôi hỏng rồi, nếu đi sai hướng chẳng phải càng nguy hiển hơn sao?” Hạ Phàm hỏi.
“La bàn? Trong rừng này có mọc một loại cây gọi là Thiết mộc ! Bản thân loại cây này trên thân có thể phát ra một loại từ trường. Mấy trăm cây thiết mộc mọc tụm lại một chỗ, từ trường trái đất trong một phạm vi nhất định có thể bị nhiễu hay thậm chí biến đổi, kim la bàn tự nhiên không còn tác dụng rồi!” Lục Tử Minh đáp.
Bốn người nghe xong trong lòng đều sửng sốt kinh ngạc, Tống Đan càng lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao? Thầy cô và các bạn cũng phải dựa vào la bàn để xác định phương hướng…”
“Thế nên ta nói, bọn họ phần nhiều là không lên tới đỉnh được, nói không chừng bây giờ cũng đang lạc đường giống các người.” Lục Tử Minh chau mày đáp, trong lòng cũng hơi lo. Lạc đường không phải là thứ đáng sợ nhất, Long Ẩn phong rất nhiều dã thú, nếu như đụng phải một bầy sói hay sư tử là chết.
“Vậy…vậy chúng ta phải làm gì đây?” Bốn người trẻ tuổi đều hết cách, chỉ đành đem hết hi vọng đặt lên mình Lục Tử Minh người ít tuổi hơn cả họ. Biểu hiện của Lục Tử Minh rất trầm ổn và ung dung khiến tâm tình bốn người bớt căng thẳng đi rất nhiều. “Có khi chúng ta trên đường gặp được họ cũng nên. Nào, từ giờ phút này mọi người đều phải theo sự chỉ huy của ta, bám sát theo ta, nếu như không duy trì được thì lên tiếng, nhất định không được vọng động, hiểu chưa?”
Lục Tử Minh tuy tuổi còn nhỏ nhưng dưới tình huống thế này, tự nhiên có một thứ uy nghiêm khiến người ta không cách nào kháng cự, bốn người nghe lời gật đầu.
“Long Ẩn phong quanh năm gió Bắc thổi, cành lá của cây cối phía Bắc bị trúng đầu tiên, so với cành lá phía Nam thì thưa thớt hơn vài phần, chỉ cần chúng ta để ý quan sát thì không nhất thiết cần đến la bàn mới xác định được phương hướng….” Suốt dọc đường, Lục Tử Minh không ngừng truyền thụ những kiến thức cơ bản để sống sót trong núi cho bốn người, làm bốn con búp bê thành thị ăn ngon mặc đẹp được đại khai nhãn giới, càng lúc càng thêm bội phục Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh đang đi phía trước bất ngờ dừng lại, Lam Tâm theo sát phía sau không kịp dừng bước, đâm sầm vào sau lưng Lục Tử Minh, Trên người Lục Tử Minh tỏa ra khí tức mãnh liệt của bậc nam tử Hán, làm cô không kìm được khẽ kêu lên, khuôn mặt đẹp ửng hồng.
Nghe được động tĩnh phía sau, Lục Tử Minh áy náy quay người lại, liên thanh xin lỗi Lam Tâm. Lam Tâm cúi đầu, trước những lời khiêm tốn của Tử Minh thì trong lòng càng thêm xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết lắp bắp hỏi: “Tại sao dừng lại thế?”
Lục Tử Minh ngoái đầu nhìn đám sương mù dày đặc như chất lỏng trước mắt lặng lẽ nói: “Chướng khí dày quá!” Nghe Lục Tử Minh nói, bốn người cùng nhìn lên phía trước, vừa nhìn ai nấy liền thất sắc, ở phía trước không xa phóng mắt nhìn ra, tất cả là một vùng khí mịt mù bao phủ, tối om, cuồn cuộn khiến người ta trông thấy mà lạnh cả người.
“Vẫn biết trong núi sương dày! Nhưng màn sương này chẳng phải quá đậm đặc sao?” Tề Dương lẩm bẩm.
Lục Tử Minh khẽ mỉm cười nói: “Đây không phải là dương dày, mà là chướng khí! Trong khu rừng phía Nam này cành lá xum sê, độ ẩm rất cao! Cả năm ánh mặt trời không chiếu tới được nên thực vật chết đi, thi thể động vật không phân hủy kịp, quanh năm suốt tháng thối rữa hình thành nên loại chướng khí này.”
“A! Tôi biết rồi, tôi đã đọc trên sách, loại chướng khí này có kịch độc, người hít phải chướng khí nếu không kịp thời giải độc sẽ bị độc phát mà chết, có đúng không?” Lam Tâm kích động nói.
Lục Tử Minh nhẹ cười với cô đáp: “Không sai! Chính là như thế. Xem ra chướng khí trước mặt rất dày, có vẻ là rất độc, chỉ e nguy đến tính mạng!”
Hạ Phàm căng mắt nhìn một lúc phát hiện ra trừ phía sau, hướng nào cũng bị màn chướng khí dày đặc che phủ đất trời này bao kín, nếu không muốn quay lại thì chỉ còn nước xông qua màn chướng khí đó mà đi! Bất giác cảm thấy khó khăn, đành nhìn Lục Tử Minh với ánh mắt cầu cứu nói: “Làm sao đây? Nếu không đi qua gần như chẳng còn đường nào khác! Nhưng chướng khí này có kịch độc….”
Nghe Hạ Phàm nói, ba người kia liền chần chừ khó xử, lúc thì nhìn chướng khí trước mặt, khi lại ngoái nhìn sau lưng không biết làm gì, Lúc ba người không có ý định gì thì ngạc nhiên phát hiện Lục Tử Minh đang tập trung tìm kiếm cái gì đó trên mặt đất.
“Này, cậu tìm gì thế? Nói ra đi chúng tôi cùng giúp cậu tìm!” Lam Tâm không kìm được hỏi. Lục Tử Minh cười đáp: “Thế giới này xem ra phức tạp nhưng kì thực lại rất giản đơn, chỉ cần nhở kĩ một chuẩn tắc – một vật hàng một vật thì không gì là không làm được! Chướng khí trong núi tuy độc, nhưng muốn khắc chế nó lại không hề khó! A, có rồi!” Lục Tử Minh cúi người trên một gốc cây kì lạ, nửa giống tiên nhân chưởng nửa không giống, hái xuống một vật tròn nhỏ giống như trái cây.