Tôi đang đọc sách thì có tiếng chuông reng ngoài cổng , tôi chạy xuống . Thật không tin vào mắt mình , Trường Duy và Phúc Thanh đang đứng đó .Dáng điệu Phúc Thanh có vẻ bồn chồn .Trường Duy bình thản ngó lơ ra đường .
Tôi mở rộng cánh cửa :
-Hai anh vào nhà chơi
Ngồi đối diện với nhau bên chiếc bàn tròn . Trường Duy ung dung rút thuốc châm lửa hút , Phúc Thanh lúng túng bẻ những ngón tay nghe rắc rắc . Và sau khi đã bẻ đủ mười ngón , có lẽ không còn gì để bẻ nữa hắn bắt đầu vuốt mớ tóc bù xù , nhìn mà tội ghê
Tôi dịu dàng :
-Mời hai anh uống nước
-À ,vâng ...vâng
Phúc Thanh hấp tấp cầm ly nước uống một hơi , rồi vụng về đặt xuống bàn . Tôi thấy ly nước vơi còn có chút xíu
Phúc Thanh lại liếm môi :
-Nước ngọt ghê
"Nước trà mà ngọt gì " ông này buồn cười ghê . Tôi che miện giấu một nụ cười khó nén . Hình như Trường Duy đá chân Phúc Thanh một cái . hắn ngồi im như phỗng
Tôi nhỏ nhẹ :
-Sao anh biết nhà Phượng vậy ?
-Tụi này hỏi chú Quang , nhà Phượng dễ tìm quá , tìm là gặp liền , trên đường cứ sợ Phương không có nhà
Tôi hỏi lại :
-Nếu Phượng không có nhà thì sao ?
-Thì ...ờ ...à ..Thì tụi tôi sẽ ngồi chờ
Nhìn Phúc Thanh có vẻ khổ sở , tự nhiên muốn trêu hắn một tí , tôi dịu dàng :
-Nhưng ba mẹ Phượng không biết hai anh thì sao ?
Phúc Thanh càng lúng túng : trời ạ , đôi tay hắn bắt đầu huơ loạn xạ
-Ơ .. ơ...thì ...
Trường Duy xen vào , giọng điềm đạm :
-Tôi tin hai bác sẽ vui lòng để bọn tôi ở đây vì ...
Hắn nheo mắt nhìn tôi :
-Vì người lớn bao giờ cũng phân biệt được bạn bè Phượng với kẻ trộm , đúng không Phượng ?
Đúng là miệng lưỡi Tô Tần .Tôi ngồi im , định bảo hắn "coi chừng ,nhìn anh chẳng khác họ mấy đâu ".Nhưng thôi , lỡ hắn có tung ra mô5t đòn thì sợ đỡ không nổi . Thôi tránh voi chẳng xấu mặt nào .
Tôi chớp mắt , gương mặt vô tội
Trường Duy lim dim mắt quan sát phản ứng của tôi , anh ta cười khẽ , nụ cười như muốn nói " cô giấu mình kỹ lắm , nhưng rồi xem , tôi sẽ biết cách moi những chiếc gai của cô bẻ đi . Chờ đấy !"
Tôi hơi cong môi lên , rồi chẳng thèm quan tâm đến anh ta nữa , nhìn Phúc Thanh :
-Anh Thanh hôm nay có đi làm không ?
-Có chứ , đi làm về là đến nhà Phượng ngay đấy , chưa kịp ăn cơm nữa
Trường Duy liếc Phúc Thanh , như muốn bảo " thằng ngáo " .Anh ta có vẻ quê với tôi và cứ gườm gườm nhìn tôi phản ứng . Tôi vẫn nhẹ nhàng nhìn Phúc Thanh :
-Anh Thanh đi làm cả ngày chắc mệt lắm hả ?
-Đâu có làm cả ngày mà mệt Phượng , trưa cũng có giờ nghỉ nữa
-Vậy à ?
-Ừ
Tôi ngồi im , chẳng biết nói gì thêm nữa , thật khó mà gợi chuyện với anh chàng này
Thấy tôi im lặng ,Phúc Thanh có vẻ lúng túng , hắn như khổ sở tìm cách nói chuyện mà chẳng biết phải bắt đầu từ đâu , chỉ biết đưa mắt nhìn Trường Duy cầu cứu . Rồi như nghĩ ra điều gì đó hắn hớn hở :
-Chiều nay trời đẹp ghê há Phượng ?
-Dạ
-Chắc Phượng đâu có làm gì hả ?
-Dạ , Phượng còn bận công chuyện buổi tối
Phúc Thanh như cụt hứng , lại im lặng rồi nói vớ vẩn :
-Hai bác có khoẻ không Phượng ?
-Dạ khoẻ
-Phượng lúc này bình thường chứ ?
-Dạ bình thường
-Mấy cô em Phượng cũng khoẻ hả ?
-Dạ khoẻ
"Còn bà dì của Phượng nữa , anh hỏi vậy là bỏ sót rồi đấy " tôi nghĩ thầm , định kê nhẹ Phúc Thanh , nhưng thôi , dù sao thì Trường Duy cũng ngồi ở đây
Nãy giờ Trường Duy ngồi im , như ngao ngán cách nói chuyện ngớ ngẩn của Phúc Thanh . Vẻ mặt anh ta như vừa phát hiện mình có một thằng bạn ngáo không chịu được . Bất chớt anh ta đứng dậy , hất mặt với Phúc Thanh một cái , rồi quay qua tôi , cười lịch sự :
- Ghé thăm Phượng một tí , tụi này xin phép về nghe
Tôi hơi bất ngờ vì cử chỉ của Trường Duy , nhưng cũng xả giao :
-Dạ . Hôm nào rảnh hai anh đến chơi
Phúc Thanh tươi cười :
-Vâng , mai mốt tôi sẽ đến nữa . Về nghe Phượng
Trường Duy lầm lì đi ra cổng . Anh ta có vẻ bực Phúc Thanh . nhìn cung cách của họ . tôi đoán Phúc Thanh không dám đến một mình nên nhờ Trường Duy đi ủng hộ tinh thần . Hai người này thật buồn cười
Vài hôm sau , Phúc Thanh lại đến vào buổi trưa dĩ nhiên kèm theo " quân sư "Trường Duy . Tôi tiếp hai người vẩn với thái độ hồ hởi , mềm mõng
Nhưng xem ra Phúc Thanh chẳng khá hơn lần trước là bao nhiêu , thậm chí còn tệ hơn nữa . và Trường Duy mấy lần lắc đầu ngao ngán
Vừa ngồi vào bàn , Phúc Thanh nhìn quanh quất :
-Sao nhà Phượng hôm nay vắng vậy ?
-Dạ , ba mẹ Phượng về quê chỉ có mình Phượng ở nhà
Hắn buột miệng :
-Tế thì tốt quá
Dưới gầm bàn , Trường Duy đá chân Phúc Thanh một cái . Có lẽ hiểu mình ăn nói linh tinh , hắn loay hoay tìm cách bào chữa :
-À .. ờ...ý tôi muốn nói là không có người lớn thì thích hơn , dễ nói chuyện hơn
Thấy đôi mắt mở lớn của tôi , hắn đâm hoang mang và càng lúng túng :
-Ơ... tính tôi nghĩ sao nói vậy , thẳng lắm , thường tại vì đến nhà bạn không có ai thích có người lớn kiểm soát cả , ngại lắm . Tôi nói thật đấy mà , bộ Phượng giận hả ?
Tôi chưa kịp trả lời , Trường Duy đã thở hắt một hơi , lên tiếng , giọng xã giao :
-Phượng xin được việc làm chưa ?
-Dạ chưa
-Bây giờ sinh viên mới ra trường khó mà tìm việc , nghề của Phượng lại đặc biệt , thất nghiệp hoài chắc buồn hả Phượng ?
-Buồn lắm anh , đi ra đi vào hoài thấy thời gian dài quá
Tôi cười mím :
-Hay là anh Duy dạy Phượng học nghề của anh đi , may ra Phượng tìm được việc làm .
Trường Duy nhướng mắt :
- Tôi chỉ biết có dao mổ với kéo , sợ Phượng không dám tiếp xúc mấy thứ đó chứ
-Chỉ sợ anh Duy không muốn dạy thôi
-Ngược lại , tôi sẵn sàng . Nhưng sợ lúc đó Phượng lại "đạo diễn " cho tôi làm thứ khác , rốt cuộc không biết mình là ai
Tôi nhăn mũi kê nhẹ :
-Anh là đệ tử của Tô Tần
Trường Duy đáp lễ :
-Và Phượng cũng thuộc hàng " sư muội " của tôi
Chúng tôi bật cười . Bất giác tôi nhìn vào mắt Trường Duy , anh ta cung nhìn lại tôi , như một thoáng đồng điệu... tôi chớp mắt quay đi
Phúc Thanh quá đơn giản , làm sao nhận ra được điều tinh tế ấy
Thấy hắn ngồi cứng đo , mắt dán vào bức tranh trên tường , tôi gợi chuyện :
-Anh Thanh thích bức tranh đó lắm hả ?
-Đâu có thích
-Vậy à , Phượng thấy tranh đó hay ghê , cảnh thật sống động , màu sắc vừa thực vừa hài hoà nữa
Phúc Thanh khoát tay :
-Ôi , cảnh vậy mà đẹp gì , tôi khoái tranh vẽ tài tử hơn
Tôi hơi ngỡ ngàng , nhưng cũng tế nhị lảng chuyện
-Anh Thanh chắc thích xem phim lắm hả ?
-Phim ảnh thì có gì mà thích . Hắn chợt ngừng lại , rồi như nhớ ra , khoa tay rối rít -Ừ .. à quên , nhưng mà cũng thích lắm chứ , tôi thích xem phim lắm , nếu Phượng đi chung với tôi thì càng thích hơn nữa
Trường Duy nhìn Phúc Thanh chăm chăm ,Tia mắt như muốn bảo " nói năng gì sỗ sàng vậy ông " Phúc Thanh ngồi yên
Tôi cũng chẳng biết gì để nói nữa , chỉ ráng cười xã giao thôi . Tôi thấy Trường Duy nhìn tôi như có chút cảm thông , có lẽ anh ấy thấy tôi khổ sở thế nào khi phải tiếp chuyện mấy tên con trai vớ vẩn như thế . Bực mình mà vẫn phải giữ vẽ lịch sự ...Giờ thì hình như anh ta không còn thấy tôi kiêu kỳ ngầm nữa , thật là dễ chịu
Và cũng như lần trước , khi chia tay Trường Duy vẩn lầm lì với Phúc Thanh . Có lẽ một lát không có tôi , anh ấy sẽ nói cho hắn một trận cũng nên
Rời cổng rồi , tôi thấy Phúc Thanh tười cười nhìn Trường Duy : -Lần này được chứ Duy ? Mầy thấy tao mời nàng đi chơi một cách tế nhị đấy chứ ?
-Tế nhị con khỉ , lần sau mầy rủ thằng Định đi đi , tao sợ mầy quá rồi .
Rồi Trường Duy phóng xe vọt đi , mặt Phúc Thanh ngớ ra thiễu não