03-05-2015, 07:31 PM
|
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Apr 2015
Bài gởi: 29
Thời gian online: 290293
Thanks: 84
Thanked 27 Times in 18 Posts
|
|
Tiếp
Hôm qua làm về trễ. Hôm nay mới viết tiếp được.
Chương 6: Phong tục?
Khi tôi tỉnh dậy thì cảm thấy đầu vẫn còn chút choáng váng, đảo mắt nhìn quanh thì thấy mẹ đang ngồi đọc sách. " Mẹ ơi". " Ồ, tỉnh rồi đấy à?" Khi bà gấp quyển sách lại thì tôi thấy một dòng chữ cổ trên bìa quyển sách mà tôi không đọc hiểu được. Tôi tò mò hỏi: " Sách gì thế mẹ?". Bà đưa tôi quyển sách rồi nói: " Đây là sách ma pháp Lôi hệ mà chúng ta có được. Bà ngoại cho con đấy. Trước đó bà và các vị trưởng lão đã cùng nhau giải mã ý nghĩa của những cổ ngữ trong sách rồi ghi chú lại cho con rồi. Con hãy hoc thuộc chúng trước đi đã". " Thật hả mẹ?" tôi mừng rỡ nói.
" Ừ" bà gật đầu nhưng đột nhiên như nhớ tới cái gì bà hỏi: " Lúc nãy con và Vanir có chuyện gì thế?".
" A, không, không có gì" tôi không biết phải giải thích thế nào với mẹ nữa. Chẳng lẽ nói rằng mình giả vờ ngủ rồi trêu chọc bà cô bạo lực kia?. Amelia cười như không cười nói: " Thật sao? Thế sao con lại bất tỉnh. Mặt có vết bầm tím hình nắm tay? Còn nữa. Khi mẹ về còn thấy con bé mặt đỏ như máu chạy đi?"
" Ặc, cái này..." Bà cô chết tiệt. Đánh ta xong rồi làm biểu hiện như ta khi dễ cô không bằng. Nếu ta khi dễ cô thì thôi đi, đằng này mới đùa một câu liền bị đánh bất tỉnh nhân sự. Đã vậy bây giờ còn bị tra khảo như phạm nhân. Oan uổng a. Ta XXX!
" Karn, Karn?"
" Dạ?"
" Mẹ hỏi con sao không trả lời? Con đã làm gì con bé?"
" Ặc, Khụ khụ. Mẹ, thực ra cũng không có gì. Khi con ngủ dậy thì thấy chị ta vuốt má con, lại con cấu véo nữa. Con định la lên thì chị ta đánh con bất tỉnh ạ.". Vanir ơi Vanir. Chỉ còn cách cho cô lãnh trọn quả này vậy. Sau này đối tốt với cô hơn là được. Tôi miệng nói vói mẹ nhưng trong lòng âm thầm mặc niệm. Amelia nghe con trai nói thế thì nụ cười trên mặt càng thêm đậm. Không biết sao mà tôi thấy nụ cười của mẹ mình có chút nguy hiểm. Quả nhiên bà lại nói tiếp một câu: " Hì hì, khi mẹ về thì nghe tiếng hét của một "bé trai" rằng: " Áaaa, có dâm nữ khi dễ đứa bé năm tuổi" rồi Quác một tiếng tắt ngúm. Karn bé bỏng, không biết con có nghe thấy không?". Nguy rồi. Không, không sao, dù mẹ có nghe thấy cũng không biết mình cố tình. Quan trọng là... A, có rồi. Một ý tưởng nảy ra. Tôi làm ra một bộ dáng ngây thơ nói:
" Mẹ à, mẹ biết đấy. Con vừa dâyn thì thấy chị ta bên cạnh. Tay chân vọng động vuốt ve sờ soạng con. Trong sách viết tình huống này người ta gọi là khi dễ nên con mới hét lên. Ai ngờ chị ta nổi điên đấm con ngất. Đúng, đúng. Là như vậy ạ." Thiện tai thiện tai. Vanir xinh đẹp siêu cấp vũ trụ a. Cô gánh một quả rồi thì giờ cố gắng thêm một quả nữa hai bên cho đều a. Sau này tôi đối tốt với cô gấp đôi. Hắc hắc.
Amelia nghe con trai nói vậy thì cũng có chút tin tưởng nhưng khi thấy hắn cười nham nhở thì phì một cái. Cố nén cơn buồn cười. Thằng nhóc này nói dối xong là cười dâm đãng a...
" Karn?" Nàng dùng thanh âm nhẹ nhàng nói.
" Vâng?" Tôi không hiểu trả lời.
" Con thấy Vanir có xinh đẹp không?"
" Đẹp lắm nhưng có chuyện gì không mẹ?"
" Ồ không, bây giờ con hãy làm theo lời mẹ. Hãy tưởng tương lúc Vanir nở nụ cười nhẹ. Gió đung đưa những lọn tóc bạch kim của cô nàng...".
Tôi cũng không nghĩ nhiều mà làm theo. Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Vanir. Nói nàng đẹp siêu cấp vũ trụ cũng không quá. Minh tinh, hoa hậu gì gì đó ở kiếp trước nếu so với nàng chì thua xa. Lại nghĩ đến lúc nàng cười, gió đưa mái tóc bạch kim của nàng. Ôi chúa ơi, đây là dụ dỗ ta phạm tội a. Hắc, hắc hắc hắc.. " Vậy, con có thích con bé không?". Thanh âm như vang vọng đâu đây, tôi vô thức trả lời: " Gái đẹp ngu gì không thích. Hắc hắc." Bất chợt, trán hơi lành lạnh. Không đúng. Ngẩng đầu lên thì thấy Amelia đang nhìn mình mỉm cười nhìn mình. Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, khóe môi co quắp tôi gượng gạo cười nói:
" Ý, ý con là mẹ đẹp vậy ngu gì không thích.". Xong, bị tính kế rồi. Rồi bà lại nói tiếp một câu:
" Nếu con thích vậy mẹ có thể làm chủ cho hai đứa.". Tôi nghe thế thì vô tư nói:
" làm gì ạ?"
" Kết hôn" Hai chữ phun ra từ miệng bà như sét đánh bên tai. Hóa đá. Triệt để hóa đá.
" KkKkkkk kết hôn?" Tôi lắp ba lắp bắp. Đùa gì chứ. Mới năm tuổi kết hôn? Tảo hôn? Phong tục?
" Đúng. Có chuyện gì à? Dạo này con nói lắp nhiều quá đấy."
" Mẹ con mới năm tuổi a. Cưới chị ta về để chị ta cõng con à?" Tôi có chút phát điên rồi. Thế quái nào? Cưới về rồi nửa đêm coi cô ta là gối rồi ôm đi ngủ?
" Thế con biết năm nay mẹ con bao nhiêu tuổi mà cha con Linux bao nhiêu tuổi hay không?".
" Nhiêu?"
" Cha con hai mươi bảy tuổi rồi. Còn mẹ năm nay đã ba trăm lẻ năm tuổi" Amelia bình thản nói.
" Bbbb ba trăm?" kiếp trước đọc các thần thoại châu Âu thì tôi biết Tinh Linh có vòng đời cực kỳ dài lâu. Nhưng không biết cụ thể họ sống lâu đến mức nào. Đổi lại họ rất khó khăn trong việc sinh nở. Mỗi một đứa trẻ khi được sinh ra trong cộng đồng Tinh Linh đều được coi là phúc trạch của thần linh ban xuống. Nhìn người mẹ phơi phới thanh xuân trước mắt, có mơ tôi cũng không ngờ nàng đã hơn ba trăm tuổi. "Ực" Nuốt một ngụm nước bọt, tôi hỏi: " Vậy, năm nay chị Vanir bao nhiêu tuổi?".
Amelia không đổi sắc nói: " Con bé còn rất trẻ, năm nay vừa tròn năm mươi."
" Hahaha." Không hiểu tại sao tôi lại muốn cười.
" Haha. Mẹ bảo con trai năm tuổi của mẹ cưới một " CÔ GÁI" năm mươi tuổi làm vợ". Mười lần. Chẵn số mà già hơn mười lần? Tôi phát điên rồi? Hắc hắc, Ô ô. Dở khóc dở cười a.
" Dù con còn quấn tả thì mẹ vẫn gả con đi được." Bình thản? Hơi thở không loạn? Điều bình thường, hiển nhiên? Đây con mẹ nó là chuyện gì? Khoan đã, "Gả ra ngoài?"
" Mẹ này. Con với Vanir cưới nhau là ai cưới ai. Không, nói đúng hơn ai là chú rể?" Không biết tại sao tôi lại hỏi câu ngớ ngẩn thế này nhưng tôi biết mình sắp điên rồi.
" Vanir cưới con thì dĩ nhiên nàng phải làm rể rồi" Amelia có chút không hiểu nói.
Mẫu hệ? Tảo hôn? Shotacon? Lolicon? Mà nếu Vanir làm chú rể thì mình là cô dâu? Vậy Vanir là thể loại Lolicon. Chúa ơi, Thần ơi, Phật ơi làm ơn cho con biết con phải làm gì đây? Dần dần tôi cảm thấy choáng váng vì mớ suy nghĩ lộn xộn này. Lại còn gả đi nữa. Rẻ vậy sao? Trong mắt mẹ giá trị của con rẻ vậy sao?
" Karn? Karn? Con làm sao vậy? Mau tỉnh lại.". Đó là âm thanh cuối cùng tôi nghe được trước khi mất đi tri giác.
|