Trong võ lâm, có bảy phái kiếm lá»›n, trong bảy đại kiếm phái đó, duy Hoa SÆ¡n phái có nữ chưởng môn nhân, sá»± kiện nầy bắt đầu từ Nam Dương. Từ Thục Chân tiếp nháºn quyá»n chưởng môn, nhưng cÅ©ng bắt đầu từ lúc Hoa SÆ¡n phái suy vi dần dần.
Dù váºy, sÆ¡n môn vẫn theo con đưá»ng chánh nghÄ©a, không há» hà nh động bại hoại.
Những nữ chưởng môn nhân các Ä‘á»i sau Ä‘á»u cẩn tháºn giữ gìn di huấn cá»§a Từ Thục Chân, hết sức tháºn trá»ng trong việc tuyển chá»n môn đồ, thà thu nháºn Ãt là có được những môn nhân sáng giá hÆ¡n là thu nháºn bừa bải bất chấp kẻ thiếu tư cách.
Và o thá»i kỳ phồn thịnh nhất, Hoa SÆ¡n phái có số môn nhân lên hÆ¡n bảy trăm, nhưng đến Ä‘á»i Ẩm Vá»§ đại sư chá»n môn đồ cá»±c kỳ khe khắc. Phà m ai thuá»™c giá»›i võ lâm cÅ©ng Ä‘á»u biết như váºy.
Khô Mai đại sư là đệ tá» chân truyá»n y bát cá»§a Ẩm Vá»§ đại sư.
Theo truyá»n thuyết trên giang hồ, thì năm mưá»i ba tuổi, vì muốn nháºp môn Hoa SÆ¡n phái, Khô Mai đại sư không ngại hứng tuyết dầm sương luôn bốn ngà y đêm quỳ tại Hoa SÆ¡n.
Khi Ẩm Vá»§ đại sư đáp ứng sá»± thỉnh cầu, thì Khô Mai đại sư vùi trá»n thân mình trong tuyết, nếu để cháºm trá»… má»™t thá»i gian ngắn nữa thì chỉ sợ không còn cách nà o là m cho bà sống lại được.
Bảy năm sau, Ẩm Vủ đại sư có việc phải ly sơn xuất hà nh vùng Nam Hải, Khô Mai ở lại bảo thủ căn cứ.
Bá»n Thái Ân Tứ Kiếm vì báo thù má»™t chưởng ngà y xưa, táºp há»p lá»±c lượng kéo đến Hoa SÆ¡n, toan phóng há»a đốt tiêu Huyá»n Ngá»c Quán, cà n quét sÆ¡n môn.
Khô Mai đại sư nổ lá»±c chống cá»±, thá» thương ba mươi chÃn chá»— trên ngưá»i, dù váºy bà không há» bá» cuá»™c, cứ tiếp tục ác đấu, cuối cùng hạ sát Tứ Kiếm Thái Ân.
Sau chiến dịch đó, bà được giang hồ tặng cái hiệu là Thiết Tiên Cô.
Rồi, năm năm lại trôi qua.
Lãnh Diện La Sát, vùng Thanh Hải, gởi chiến thơ sang, muốn giao thủ với Ẩm Vủ đại sư trên đỉnh Thái Sơn. Giả như sau cuộc so tà i đó, Ẩm Vủ đại sư bại, thì Hoa Sơn phái phải lệ thuộc La Sát Bang.
Cuá»™c thách thức đó đánh mạnh và o danh dá»± phái Hoa SÆ¡n, tạo ảnh hưởng dây chuyá»n đến sá»± tồn vong cá»§a sÆ¡n môn. Không may, và o lúc đó, Ẩm Vá»§ đại sư lại lâm và o tình trạng tẩu há»a nháºp ma, mà Hoa SÆ¡n phái, bằng má»i giá phải chấp nháºn cuá»™c đấu tại đỉnh Thái SÆ¡n.
Khô Mai đại sư phó ước thay cho sư phụ. Bà tá»± biết mình không phải là đối thá»§ cá»§a Lảnh Diện La Sát, nên lúc hạ sÆ¡n phó ước, mang theo ý định chết vì danh dá»± sÆ¡n môn, quyết cùng đối phương đồng quy ư táºn.
DÄ© nhiên, Lảnh Diện La Sát không há» lưu ý đến bà , để mặc bà chá»n cách đấu.
Khô Mai đại sư nấu sôi má»™t chảo dầu, ung dung nhúng tay và o đó, thần sắc an tưá»ng miệng cưá»i tươi.
Lảnh Diện La Sát dù có tà i lệch đất nghiêng trá»i, cÅ©ng không dám thá»±c hiện Ä‘iá»u đó.
Hoa SÆ¡n phái lại thắng má»™t keo nữa, danh dá»± vẫn được bảo trì. Và từ đó, Lảnh Diện La Sát tuyệt tÃch giang hồ, không còn ai trông thấy bóng hình bà trên mưá»i ba tỉnh Trung Nguyên nữa.
Bà n tay tả cá»§a Khô Mai đại sư chỉ trÆ¡ lại mấy đốt xương. Và cÅ©ng nhân thà nh tÃch đó, má»›i có cái hiệu Khô Mai.
Thinh danh cá»§a Thiết Tiên Cô Khô Mai đại sư vang dá»™i khắp sông hồ sau hai chiến dịch đó, bà tiếp nháºn quyá»n chưởng môn Hoa SÆ¡n phái lúc hai mươi chÃn tuổi.
Äến nay, đã được ba mươi năm dà i. Suốt ba mươi năm bà đảm nháºn quyá»n chưởng môn, các đệ tá» cá»§a bà không há» thấy bà cưá»i, dù chỉ là má»™t lần.
Äại khái, con ngưá»i cá»§a Khô Mai đại sư như thế đó.
Nếu có ai nói rằng bà đã nuôi tóc dà i, hoà n tục, thì hẳn trên giang hồ không ngưá»i nà o tin được!
Nhưng, Äạo Soái Lưu Hương thì phải tin, bởi đó là sá»± thá»±c, má»™t sá»± thá»±c khó tin, song vẫn là sá»± thá»±c, bắt buá»™c chà ng phải tin.
Hoà ng hôn!
Tịch dương trải rá»™ng trên con sông dà i, sông xuôi vỠđông, mang theo bóng tịch dương trên đầu sóng để trả lại mặt nháºt ngà y mai, dệt lại chuá»—i ngà y liên tục. Trên sông, nÆ¡i má»™t khúc quanh, có năm sáu chiếc thuyá»n neo lại, trên thuyá»n có khói bốc lên, quyện theo chiá»u gió. Thuyá»n neo sát, nhô bóng như nhà , khói bốc biểu hiện bữa ăn chiá»u Ä‘ang được chuẩn bị, hình ảnh đó nói lên má»™t thôn xóm êm Ä‘á»m nÆ¡i hoang vắng.
Má»™t thôn xóm phiêu linh, như khách giang hồ phiêu linh. Trong số, có má»™t con thuyá»n nổi báºt hÆ¡n hết, chẳng những bởi cái vẻ tân kỳ cá»§a nó, mà còn vì con ngưá»i trên thuyá»n có cái vẻ hấp dẫn sá»± chú ý. Cá»a hông thuyá»n có mà nh mà nh trúc che khuất, mà nh mà nh cuốn lên ná»a vá»i.
Dưới ánh tà dương, hiện ra má»™t lão phụ, tóc trắng xóa, lão phụ ngồi trên má»™t chiếc ghế bằng gá»— tỠđà n. Tay hữu cầm má»™t chiếc long đầu trượng, trượng chống xuống sà n thuyá»n, tay tả dấu trong tay áo, lão phụ có gương mặt gầy, còn da bá»c xương, nhiá»u vết sẹo hằn trên gương mặt đó, má»™t bên tai khuyết ná»a và nh, và đôi mắt chỉ còn má»™t, mắt còn lại khép há», chốc chốc mở ra tinh quang bắn như sao. Vô luáºn là ai bắt gặp ánh mắt đó cÅ©ng phải rợn mình. Gương mặt cá»§a bà lạnh như giá băng, không ai tưởng con ngưá»i đó có má»™t Ä‘iểm nhá» cảm tình. Bà ngồi bất động như pho tượng, má»™t pho tượng đặt tại má»™t chá»— duy nhất trải qua muôn Ä‘á»i.
Vóc ngưá»i nhá» thó, bà có cái oai phong nghiêm lạnh đáng khiếp. Ai muốn đối thoại vá»›i bà , dù thÃch cái giá»ng oang oang cá»§a bà cÅ©ng phải hạ thấp âm thinh vừa đủ nghe thôi. Bà có vẻ hấp dẫn như váºy, hai thiếu nữ đứng hầu sau còn hấp dẩn hÆ¡n.
DÄ© nhiên cả hai Ä‘á»u đẹp, đẹp tuyệt vá»i, đẹp trên ý nghÄ©a cá»§a danh từ.
Má»™t, có vẻ nhu hòa như báºc khuê các trâm anh, đầu cúi thấp mưá»ng tượng thèn thẹn vá»›i Ä‘á»i. Má»™t, dù là nữ lưu song biểu hiện ý chà kiêu hùng như nam tá». Ai nhìn nà ng má»™t, nà ng trừng mắt nhìn lại hai, ba, không há» thẹn, ngán.
Thuyá»n tân kỳ, lão phụ xấu xÃ, thiếu nữ diá»…m kiá»u, những vẻ đặc biệt đó không lá»t ngoà i ánh mắt cá»§a Äạo Soái Lưu Hương ở khoảng cách xa xa...
Chà ng còn muốn đến gần hơn để quan sát kỹ.
Nhưng Hồ Thiết Hoa ngăn cháºn rồi há»i :
- Ngươi từng trông thấy Khô Mai đại sư chứ?
Lưu Hương đáp :
- Bốn năm trước có gặp má»™t lần. Lần đó ta theo bá»n Dung Nhi du ngoạn Hoa SÆ¡n. Ta thấy bà trong khoảng cách xa xa.
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Ngươi còn nhớ hình dạng bà ?
Lưu Hương thở dà i :
- Ngươi có tả cho ta biết rồi mà ! Vô luáºn là ai, thấy bà má»™t lần rồi là vÄ©nh viá»…n nhá»› mãi, không là m sao quên được!
Hồ Thiết Hoa bảo :
- Ngươi nhìn kỹ xem, lão phụ ngồi trong thuyá»n có phải là bà chăng?
Lưu Hương đưa tay xoa chót mÅ©i, nhếch nụ cưá»i khổ :
- Ta không tin cả đôi mắt của mình!
Hồ Thiết Hoa cưá»i nhẹ :
- MÅ©i ngươi có táºt chẳng lẽ đôi mắt cÅ©ng có táºt luôn? Nếu váºy thì tháºt lạ lùng!
MÅ©i cá»§a Lưu Hương không thÃnh, chừng như không thông hÆ¡i, Hồ Thiết Hoa rất thÃnh, bởi chà ng Ãt nhất cÅ©ng kém cá»i hÆ¡n hắn ở má»™t Ä‘iểm nà o đó.
Lưu Hương trầm ngâm một chúc tiếp :
- Ta nghÄ© vị tất bà phải hoà n tục! Nhưng sá»± tháºt là váºy, bất quá bà muốn che mắt thế nhân!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Tại sao bà cần che mắt thế nhân?
Lưu Hương đáp :
- Bá»—ng nhiên bà lại hạ sÆ¡n, hẳn là phải có má»™t sá»± kiện trá»ng đại!
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Ở tại địa phương quá»· quái nà y là m gì có đại sá»± phát sanh? Hà huống cái tÃnh khà cá»§a bà , nhà ngươi cÅ©ng biết chứ! Bà thì còn sợ ai nữa? Bà không giống ngươi, thÃch là m cái việc cải trang, sá»a dung mạo, bởi bà cho rằng như váºy là hèn.
Hắn mắng khéo Lưu Hương, cứ mỗi lần có dịp hạ Lưu Hương là hắn không từ bỠvà là m được cái việc đó là hắn khoái vô cùng.
Lưu Hương không nói gì, chà ng chăm chú nhìn thiếu nữ kiêu hùng, bá»—ng báºt cưá»i khan, thốt :
- Không ngá» Cao à Nam lại có thần thái đó! Chẳng những nà ng không già mà lại trẻ ngưá»i ra, đủ biết con ngưá»i không mang nặng tâm sá»± gì thì thá»i gian khó mà lưu dấu vết tà n phá!
Hồ Thiết Hoa ngẩng cao mặt lạnh lùng đáp :
- Theo ta thấy thì nà ng giỠđây già háp như má»™t lão phụ không chừng! Äúng là con mắt ngươi cÅ©ng có táºt như chiếc mÅ©i!
Lưu Hương cưá»i hì hì :
- MÅ©i có táºt thì mắt bình thưá»ng, mắt có táºt thì mÅ©i bình thưá»ng, bây giá» thì mÅ©i cá»§a ta hết táºt rồi đó cho nên ta ngá»i có mùi chua chua!
Hồ Thiết Hoa chưa kịp trả miếng, từ xa xa má»™t con thuyá»n nhẹ lướt tá»›i như bay. Trên thuyá»n đó có bốn ngưá»i, hai ngưá»i chèo, hai ngưá»i đứng tại mÅ©i, tuy có hai tay chèo song hỠđẩy con thuyá»n tiến tá»›i quá nhanh, trong thoáng mắt thuyá»n đến vịnh, khoảng cách còn xa song má»™t đại hán váºn y phục Ä‘en nhún chân phi thân sang thuyá»n Khô Mai đại sư.
Hắn có mang vẻ đặc biệt cho hạng ngưá»i chuyên sinh hoạt trên mặt nuá»›c, nhìn thoáng qua hắn, Lưu Hương biết ngay hắn là tay có căn bản vững chắc vá» thá»§y tánh.
Chân vừa chấm mÅ©i thuyá»n đại sư, hắn vừa trầm giá»ng thốt :
- Lão thái thái ở trong thuyá»n phải không? Hẳn là có tiếp được thiếp má»i nên má»›i cất công đến đây? Bá»n tiểu nhân vâng lịnh nghinh...
Tiếng "tiếp" chưa buông, hắn bước tá»›i định bước và o khoang thuyá»n.
Nhưng hắn không còn có dịp tiếp cái tiếng đó, cũng như không bước tới một bước nà o hơn.
Không thấy bà n tay Khô Mai đại sư nhÃch động nhưng đầu trượng nhấc lên Ä‘iểm tá»›i. Äại hán đó bị bắn vút lên không, bay xa hÆ¡n mưá»i trượng. Má»™t tiếng bá»m vang, ngà n tia nước bắn như pháo hoa, đại hán chìm mất luôn.
Ba ngưá»i còn lại trên thuyá»n nhẹ biến sắc, kẻ cầm chèo láºp tức đẩy mái chèo, kẻ đứng tại mÅ©i thuyá»n láºp tức cao giá»ng há»i :
- Anh em tại hạ đến đây nghinh tiếp các vị, chẳng lẽ lại nghinh tiếp lầm?
Câu nói vừa buông dứt, má»™t vệt sáng chá»›p lên, hắn nghe lạnh má»™t bên tai, bất giác đưa tay rá», mặt liá»n biến sắc. Và nh tai mất theo ánh chá»›p cá»§a thanh kiếm.
Nhưng nà o ai thấy ai vung kiếm? Chỉ thấy thanh Ä‘oản kiếm cá»§a thiếu nữ bên cạnh đại sư mưá»ng tượng chui và o vá» Ä‘eo lá»§ng lẳng bên hông, thanh kiếm còn run run. NÆ¡i khoé miệng nà ng ẩn uá»›c có nụ cưá»i.
Khô Mai đại sư vẫn ngồi bất động nÆ¡i chiếc ghế tỠđà n. Bên cạnh bà , thiếu nữ váºn áo tÃa Ä‘ang Ä‘á»c cho bà nghe má»™t Ä‘oạn kinh Huỳnh Äình, giá»ng thấp. Cả bà lẫn thiếu nữ mưá»ng tượng không hay biết việc xảy ra, bà chăm chú nghe, thiếu nữ cúi đầu Ä‘á»c. Trong khoang thuyá»n khói trầm nghi ngút bốc từ chiếc lư hương lên, kết vòng tròn, vừa lên vừa nở rá»™ng, tản mác ra...
Khung cảnh má»™t Pháºt đưá»ng thưá»ng, chỉ thiếu hương án, tượng thá». Là m gì có việc bạo động xảy ra? Việc vừa qua chỉ là ảo ảnh hay sao?
Con thuyá»n nhẹ đã chuyển hướng biến dạng trên trưá»ng giang. Äến đã nhanh, Ä‘i cà ng nhanh hÆ¡n!
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Con ngưá»i cao niên ká»· lắm rồi, mà tánh nóng vẫn còn! Lại nóng hÆ¡n thuở thiếu thá»i!
Lưu Hương cưá»i nhẹ :
- Tự nhiên rồi! Gừng cà ng già cà ng cay!
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Nhưng neo thuyá»n tại đây là Khô Mai đại sư có há»™i vá»›i bá»n áo Ä‘en! Äiá»u nà y thì không thể chối cãi!
Lưu Hương buông gá»n :
- Ừ!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Ngưá»i ta y ước đến nghinh đón, tại sao bà đuổi ngưá»i ta Ä‘i?
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Chỉ vì gã đó không tròn lá»… độ, dù công lá»±c cao thâm, Khô Mai đại sư vẫn là con ngưá»i, vẫn còn tá»± ái, thì tá»± nhiên bà không chấp nháºn sá»± vô lá»… cá»§a kẻ khác đối vá»›i bà .
Hồ Thiết Hoa lại lắc đầu :
- Cái tánh khà cá»§a bà trên giang hồ còn ai không biết? Gã kia tá»± chuốc khổ, thì cững đáng Ä‘á»i cho kẻ kém kiến thức!
Lưu Hương tiếp :
- Có gì đây! Chẳng qua chúng không biết đối tượng là Khô Mai đại sư!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Nếu chúng không nháºn ra khách thì chúng đến đây để là m gì? Nếu hỠđược phái Ä‘i đón thì há» phải biết khách là ai chứ!
Lưu Hương cưá»i đáp :
- Ta đâu có phải là thần tiên, mà cÅ©ng không ở trong bụng cá»§a ngưá»i ta, thì là m gì biết được những Ä‘iá»u ngươi muốn biết vá» há»? Ngươi muốn biết, ta cÅ©ng muốn biết, ngươi há»i ta, ta lại há»i ai đây?
Hồ Thiết Hoa xì một tiếng :
- Váºy chá»› ngưá»i ta đã chẳng cho là Lưu Hương biết tất cả, biết những cái mà nhân loại Ä‘á»u mù tịt đó sao? Thì ra, ngươi chẳng siêu việt! Ngươi vẫn ngu như má»™t số ngưá»i ngu!
Lưu Hương chừng như không nghe hắn nói gì, lẩm nhẩm theo giòng tư tưởng của chà ng :
- Bao năm không gặp Cao à Nam! NgỠđâu ngà y nay nà ng lại đẹp hÆ¡n xưa nữa! Kiếm pháp lại cao hÆ¡n xưa! Ai lấy được nà ng là m vợ, kẻ đó thá»±c có phúc khÃ!
Hồ Thiết Hoa vênh mặt :
- Ngươi thấy thÃch nà ng thì ta nhưá»ng cho đó!
Lưu Hương báºt cưá»i lá»›n :
- Thế nà ng là váºt cá»§a ngươi à ? Thì ra ngươi ...
Chà ng chưa nói dứt câu, mà chà ng cÅ©ng không còn thì giỠđâu để dứt câu, bởi má»™t sá»± kiện hấp dẫn trá»n tâm tư chà ng. Sá»± kiện đó, là con thuyá»n nhẹ đã Ä‘i rồi, bây giá» trở lại, rất nhanh. Trên mÅ©i thuyá»n má»™t đại hán váºn áo má»ng, đứng sững như cá»™t buồm. Thuyá»n nhảy sóng lắc lư, hắn không há» chao mình má»™t chút nà o.
Hồ Thiết Hoa tặc lưởi :
- A! Chúng đi tìm viện binh! Xem ra gã nà y có võ công khá lắm!
Thuyá»n lướt nhanh, gió thổi ngược bốc tà áo cá»§a thiếu niên bay phất phá»›i, trông hắn có vẻ phiêu nhiên thoát tục, nhã khuất vô cùng. Gia dÄ©, hắn lại có dung mạo anh tuấn, miệng luôn Ä‘iểm nụ cưá»i tươi, thuyá»n còn cách xa xa, hắn vòng tay há»i :
- PhÃa trước đó, có phải là thuyá»n cá»§a Lam thái phu nhân chăng?
Âm thinh của hắn không cao lắm nhưng vẫn vang đến tai Lưu Hương.
Khô Mai đại sư bất động như thưá»ng, nhưng khẽ ra hiệu cho Cao à Nam. Cao à Nam từ từ bước ra mÅ©i thuyá»n, quan sát thiếu niên từ đầu đến chân, Ä‘oạn lạng lùng há»i :
- Ngươi là ai? Äến đây là m gì?
Thiếu niên cưá»i vuốt đáp :
- Äệ tá» là Äinh Phong, vâng lịnh đến đây nghinh giá! Vừa rồi thuá»™c hạ vô lá»… xúc phạm thần oai, cầu xin Lam thái phu nhân và hai vị cô nương thứ tá»™i!
Giá»ng nói uyển chuyển, nụ cưá»i hóa dịu, thiếu niên quả có cái thuáºt xoa dịu lòng ngưá»i. Cao à Nam từ hòa trở lại, Äinh Phong lại thốt tiếp mấy câu.
Há» nói vá»›i nhau rất nhá», Lưu Hương không còn nghe được nữa, rồi chà ng thấy Äinh Phong nhảy sang thuyá»n lá»›n cung kÃnh là m lá»… trước mặt Khô Mai đại sư. Khô Mai đại sư gáºt đầu trước câu vấn an cá»§a hắn. Rồi thuyá»n lá»›n kéo neo, trương bưá»m, xuyên mà n đêm lướt Ä‘i.
Hồ Thiết Hoa nhóng mÅ©i hÃt hÃt, lẩm nhẩm :
- Tại sao Khô Mai đại sư lại biến thà nh Lam thái phu nhân? Tháºt là kỳ quái!
Lưu Hương trầm ngâm một lúc, thốt :
- Cứ cái tình hình nà y thì bá»n áo Ä‘en có ước há»™i vá»›i ngưá»i mang tên Lam thái phu nhân. Chẳng rõ tại sao, Khô Mai đại sư lại mạo nháºn là Lam thái phu nhân mà đến nÆ¡i ước há»™i?
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Tại sao Khô Mai đại sư mạo nháºn tên ngưá»i khác! Cái tên hiệu cá»§a bà không đủ dùng sao?
Lưu Hương tiếp :
- Có thể vì tên hiệu cá»§a bà quá lá»›n cho nên bà mạo nháºn má»™t ngưá»i có thinh danh vừa phải. Tuy nhiên, Ä‘iá»u đáng nói là vá»›i tánh khà cá»§a bà , mạo nháºn danh hiệu ngưá»i khác đến nÆ¡i ước hẹn là má»™t sá»± kiện lạ lùng. Hẳn là có má»™t nguyên nhân cá»±c kỳ quan trá»ng!
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Ta không tưởng tượng nổi cái sá»± kiện lạ lùng quan trá»ng đó!
Lưu Hương chá»›p mắt, bá»—ng báºt cưá»i khan, thốt :
- Có thể vì cái việc kén chồng cho Cao à Nam mà bà phải dà n cảnh đó! Vị công tá» há» Äinh đó, phong lưu anh tuấn quá mà ! Võ công cá»§a y lại cao siêu, y tháºt xứng đôi vừa lứa vá»›i cô nương nhà ta lắm!
Hồ Thiết Hoa vênh mặt buông giá»ng lạnh :
- Hoạt kê! Hoạt kê! Con mẹ nó! Ngươi thì lúc nà o cũng đùa vô duyên được!
Theo phương thức thông thưá»ng cá»§a má»™t sinh hoạt trên mặt nước, thì khi hoà ng hôn xuống, má»i hoạt động Ä‘á»u dừng, thuyá»n neo, ngưá»i nghỉ, rồi rượu thịt bà y ra, hứng gió sông mà đánh chén. VỠđêm không ai buông lưới cả. Bởi cá tôm ngá»§ mà ngưá»i cÅ©ng muốn nghỉ để bù trừ má»™t ngà y dà i xuôi ngược vá»›i ba đà o!
Nhưng vốn không là ngư phá»§, Lưu Hương có má»™t phương thức cá»§a chà ng. Và cái phương thức đó không lấy gì là m đặc biệt cho lắm. Trong khi chà ng thuê thuyá»n, thì Hồ Thiết Hoa dạo phố mua rượu, dá»± trữ rất nhiá»u rượu.
Hồ Thiết Hoa rất nghèo, rất thiếu thốn, song những thiếu thốn vá» váºt chất hay tinh thần y bất cần, chả hạn không y phục tươm tất, không tiá»n dằn túi, không nhà cá»a, vợ con, y dá»ng dưng như không. Có Ä‘iá»u không thể thiếu hai món mà y xem như sanh mạng. Hai món đó là bằng hữu và rượu.
Äêm xuống dần. Bóng tối dần dần. Trong bóng tối đó, mặt sông dà i má» mịt, lá»›p má» mịt đó là sương rÆ¡i hay khói từ các con thuyá»n bốc lên Ä‘á»ng lÆ¡ lá»ng?
Thuyá»n cá»§a Khô Mai đại sư đã Ä‘i xa rồi, trong lá»›p mịt mỠđó, con thuyá»n gom lại chỉ còn là má»™t Ä‘iểm sáng cá»§a ngá»n đèn, Ä‘iểm sáng chiếu má» má» cánh bưá»m trải rá»™ng.
Thá»i khắc trôi qua...
Chợt chà ng lẩm nhẩm :
- Kỳ quá! Bình thá»i hán ba hoa chÃch choè suốt ngà y, không ai chịu nổi, nhưng bây giá» tại sao hắn nÃn lặng như bình nhét nút? Hắn có tâm sá»± chi chăng?
Hồ Thiết Hoa muốn là m ra vẻ không nghe lắm, y thá» giả má»™t lúc, cuối cùng rồi cÅ©ng không dằn lòng được, cao giá»ng đáp :
- Ta khoan khoái nhất trần Ä‘á»i đây, ai bảo là ta có tâm sá»± chứ?
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Không có tâm sá»± sao lại trầm tư? Ãt nhất, chốc chốc cÅ©ng phải nói năng tiếng chá»›...
Hồ Thiết Hoa xì nhẹ :
- Con ngưá»i chỉ có má»™t cái miệng, mà miệng thì báºn uống rượu thì còn nói năng gì được?
Hồ Thiết Hoa lại cầm chén uống cạn rồi lẩm nhẩm :
- Kỳ quá! Bình thá»i, ngươi thấy rượu là uống, ngươi ham rượu còn hÆ¡n trẻ nÃt ham kẹo, nhưng tại sao hôm nay lại không buồn nhìn đến rượu? Chẳng lẽ bá»—ng dưng ngươi lại sanh thêm má»™t cái táºt lạ nữa?
Lưu Hương Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
- Miệng ta báºn nói năng, đâu có rá»—i rảnh mà uống rượu?
Hồ Thiết Hoa vụt đặt bầu rượu xuống, quay đầu lại trừng mắt nhìn chà ng :
- Ngươi muốn nói gì? Sao không nói ngay đi?
Lưu Hương thốt :
- Có má»™t hôm, ngươi mang hai vò rượu Ä‘i tìm Khoái Võng Trương Tam, con ngưá»i đó có tà i nướng cá, vừa thÆ¡m vừa má»m, ăn cái thứ cá nướng đó mà uống rượu thì tuyệt! Phải váºy không?
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu :
- Äúng váºy!
Lưu Hương tiếp :
- Ngươi và y ngồi tại mÅ©i thuyá»n nướng cá đánh chén, bá»—ng có má»™t con thuyá»n khác lướt nhanh bên cạnh. Trên thuyá»n có ba ngưá»i, má»™t ngưá»i là chá»— quen thuá»™c cá»§a ngươi. Phải không?
Hồ Thiết Hoa gáºt đầu :
- Äúng!
Lưu Hương tiếp :
- Cái con ngưá»i quen thuá»™c đó, ngươi nháºn ra là Cao à Nam. Lâu lắm rồi ngươi không gặp nà ng, ngươi muốn vẫy tay gá»i nà ng. Nhưng nà ng là m ngÆ¡, ngươi lại muốn nhảy sang thuyá»n nà ng, khổ cái là ngươi không dám! Chỉ vì Khô Mai đại sư có mặt trên thuyá»n đó. Trá»i ngươi không sợ, đất ngươi không ngán, nhưng ngà n vạn lần ngươi không dám trêu và o Khô Mai đại sư. Phải không?
Hồ Thiết Hoa không buồn buông cái tiếng đúng nữa, chỉ hốc mồm đón lấy trá»n chén rượu nốc á»±c.
Lưu Hương tiếp :
- Khô Mai đại sư vắng bóng trên giang hồ hÆ¡n hai mươi năm qua, mãi đến hôm nay má»›i hạ sÆ¡n, mà lại cải trang, đổi dạng, do đó ngươi hoảng hồn, hấp tấp Ä‘i tìm ta... Phải váºy không?
Hồ Thiết Hoa vụt nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Lưu Hương, kêu lớn :
- Thì ta đã nói vá»›i ngươi như váºy đó, chẳng phải sao?
Lưu Hương gáºt đầu :
- Tháºt váºy!
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Thế tại sao ngươi còn há»i ta nữa? Quá»· nháºp xác ngươi rồi nên ngươi mất bình tÄ©nh phải không? Vô lý cho ngươi quá chừng!
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Sở dĩ ta nhắc lại là vì muốn đỠtỉnh ngươi mấy việc.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Những việc gì?
Lưu Hương tiếp :
- Lúc Cao à Nam muốn lấy ngươi thì ngươi là m cao, chạy trốn nà ng, bá» rÆ¡i nà ng, Ä‘iá»u đó ta cÅ©ng chẳng nói là m chi bởi má»—i con tim có chiá»u hướng cá»§a nó mà lý trà không Ä‘iá»u khiển nổi...
Hồ Thiết Hoa cháºn lại :
- Nam nhân nà o cÅ©ng có cái ngu, vì cái ngu đó mà lý trà phải cáo biệt. Hồ Thiết Hoa nầy vốn là nam nhân. tá»± nhiên phải có cái ngu, do ngu mà tá»± cao không chịu hiểu cái chá»— tốt cá»§a nữ nhân... Phải váºy không?
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Chứ còn gì nữa!
Hồ Thiết Hoa vênh mặt tiếp :
- Láºp luáºn đó ta từng nghe ngươi giảng giải nhiá»u lần rồi, cần chi ngươi đỠtỉnh?
Lưu Hương lắc đầu :
- Việc ta muốn đỠtỉnh, đâu phải như váºy?
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Thế việc gì?
Lưu Hương tiếp :
- Ngươi tá»± cho mình ngu, đê tiện, song Cao à Nam lại thÃch ngươi! Sở dÄ© nà ng lá» Ä‘i như tuồng lạnh nhạt là vì hiện tại nà ng sắp sá»a là m má»™t việc cá»±c kỳ nguy hiểm. Nà ng không muốn ngươi biết nà ng sẽ là m gì!
Hồ Thiết Hoa hừ nhẹ :
- Tại sao?
Lưu Hương giải thÃch :
- Tuy ngươi không hiểu nà ng, nhưng nà ng thì rất hiểu ngươi, nà ng nghÄ©, nếu để cho ngươi biết nà ng dấn thân và o nÆ¡i nguy hiểm, nhất định là ngươi ra mặt tiếp trợ nà ng liá»n, mà tiếp tay nà ng là ngươi mạo hiểm. Nà ng muốn ngươi giáºn ghét nà ng mà đứng ngoà i vòng!
Hồ Thiết Hoa giựt mình lấp vấp thốt :
- Nói như ngươi thì nà ng có thái độ lạnh nhạt đó là vì nà ng yêu ta?
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Lại còn phải nói! Nhưng ngươi? Ngươi có là m gì cho nà ng, vì nà ng chưa?
Rồi chà ng tiếp :
- Ngươi chỉ có tà i giáºn dá»—i, ngồi má»™t chá»— mà uống rượu, uống cho say tÃt cung thang vô luáºn chuyện gì đến nà ng, ngươi cÅ©ng để mặc không cần biết đến!
Chà ng cưá»i lạnh.
Hồ Thiết Hoa nhảy dá»±ng lên, vung tay tả tá»± tát và o mặt, tay hữu chụp bình rượu quăng xuống sông, mặt á»ng hồng vì mấy cái tát vì thẹn.
Y kêu lên :
- Lảo Xú Trùng nói đúng! Lá»—i tại ta! Ta có lá»—i nặng. Ta là má»™t kẻ Ãch ká»·, vô lương tâm, vô tÃch sá»±! Biết rõ có việc lá»›n sắp xảy ra, váºy mà còn ngồi lỳ uống chết. Là m sao ta có cái hứng uống nữa chứ!
Lưu Hương cưá»i tươi thốt :
- Äó là khÃa cạnh trẻ con! Ngươi chưa mà i giÅ©a được khÃa cạnh đó, Thiết Hoa! CÅ©ng nhá» chÃnh cái khÃa cạnh trẻ con cá»§a ngươi, Cao à Nam má»›i yêu ngươi! Bây giá» nếu nà ng biết được vì nà ng mà bá» rượu, nà ng sẽ vui sướng biết bao!
Hồ Thiết Hoa trừng mắt :
- Ai bảo là ta bá» rượu chứ? Bất quá là ta chỉ uống Ãt lại trong và i hôm thôi! Äầu có thể rụng, máu có thể đổ, chứ rượu thì nhất định không thể chừa!
Lưu Hương lại cưá»i :
- Ngươi vừa biếng nhác, vừa thô lá»—, vừa nghèo mà lại thÃch rượu, thÃch đánh nhau, tuy nhiên, ngươi cÅ©ng có vẻ đáng yêu. Nếu ta là nữ nhân, nhất định ta cÅ©ng yêu ngươi!
Hồ Thiết Hoa cưá»i ròn :
- Nếu ngươi là nữ nhân, nếu ngươi yêu ta, nhất định ta cuốn gió chạy trốn dà i dà i, đâu còn dám ngồi đây đối diện với ngươi!
Trong Ä‘á»i há», cả hai đã trải qua chẳng biết bao nhiêu lần nguy hiểm. Cứ má»—i lần gặp đại sá»±, là há» tìm má»i cách giữ cho đầu óc được bình tÄ©nh sáng suốt để được tá»± nhiên cưá»i nói vá»›i nhau, tá»± nhiên hà nh động ứng phó tình thế. ChÃnh nhá» sá»± bảo trì tinh thần vững chắc đó mà há» còn sống sót cho đến ngà y nay.
Há» quên lãng con thuyá»n cá»§a Khô Mai đại sư má»™t lúc, khi há» chú ý trở lại thì thuyá»n đó chẳng rõ từ phút giây nà o đã cháºm lại rồi. Thuyá»n trước cháºm, thuyá»n sau nhanh, hai thuyá»n gần nhau, khoảng cách thu hẹp dần dần.
Tuy sương mù trên mặt sông khá dà y, há» nhìn rõ hình dạng cá»§a thuyá»n trước. Ho không hiểu ngưá»i trên thuyá»n trước có trông thấy thuyá»n há» theo sau hay không. Lưu Hương định bảo phu thuyá»n bá»›t tốc độ để giữ khoảng cách vừa phải, không hiện lá»™ rõ rệt lắm, bá»—ng nháºn thấy thuyá»n trước dừng lại chừng như chìm dần, chìm dần...
Dĩ nhiên, dù mắt kém hơn Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa cũng phát hiện ra sự kiện đó.
Y lấy là m lạ lẩm nhẩm :
- Sao đèn thuyá»n đó cứ thấp dần? Không lẽ thuyá»n chìm?
Lưu Hương đáp :
- Ta cÅ©ng thấy như váºy! Chìm là phải, chứ là m gì có nẻo Ä‘i xuống thá»§y cung?
Bây giá» hai thuyá»n còn cách nhau độ năm trượng. Hồ Thiết Hoa lẩm nhẩm :
- Thuyá»n chìm mà sao bá»n Cao à Nam không có má»™t phản ứng nà o?
Bá»—ng Lưu Hương tung mình nhảy vá»t qua thuyá»n lá»›n. Khô Mai đại sư, Cao à Nam, thiếu nữ thẹn, Äinh Phong và bá»n phu thuyá»n Ä‘á»u vắng bóng.
Äêm cứ xuống, bóng đêm cứ Ä‘áºm, sương rÆ¡i cứ dà y, trên mặt sông không má»™t bóng ngưá»i. Gió từ xa cuốn tá»›i, quệt qua mình Hồ Thiết Hoa. Bất giác y rợn ngưá»i.
Y cà u nhà u :
- Con thuyá»n xem rất má»›i, hẳn phải chắc, phải bá»n, là m gì chìm dá»… dà ng như váºy? Còn ngưá»i trên thuyá»n Ä‘i đâu? Không lẽ há» bị bá»n ma da nuốt hết?
Y muốn nói má»™t câu khôi hà i, gây không khà vui nhá»™n, nhưng câu nói buông giữa khung cảnh lạnh lùng ghê rợn chỉ đượm vẻ nhạt nhẻo vô duyên, chÃnh y cÅ©ng không cưá»i nổi. Lòng bà n tay cá»§a y ướt lạnh. Y thở má»™t hÆ¡i dà i.
Chợt y ngá»i phải má»™t mùi hôi thối bốc tá»± mặt sông.
Y buá»™t miệng há»i :
- Mùi gì thế? Ngươi...
Lưu Hương dở mÅ©i song hay mắt, chà ng chẳng ngá»i mùi gì cả, song lại thấy trên mặt nước có ánh sáng Ä‘en Ä‘en, chá»›p chá»›p trôi theo giòng, cái thứ Ä‘en Ä‘en dó bao quanh thuyá»n chà ng và khoảng nước chá»— thuyá»n Khô Mai đại sư chìm xuống.
Câu há»i cá»§a Hồ Thiết Hoa bị tiếng nổ do há»a tiá»…n từ đâu đó xa xa bay tá»›i gây nên, lá»a chá»›p lên, lá»a bốc cháy rần rần. Lá»a phát cháy trong má»™t vòng tròn, như từ má»™t chiếc lò to lá»›n đặt tại mặt sông.
Bá»n Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa, luôn cả con thuyá»n bị lá»a nuốt trá»n.
Lá»a cháy Ä‘en nước. Nước nóng như sôi.
Dầm mình trong nước, Hồ Thiết Hoa và Lưu Hương nhô đầu lên, đầu đẫm mồ hôi như nhúng nước. Nhưng cả hai không thấy khó chịu chút nà o.
Bởi hỠđã thoát ra khá»i vùng lá»a cháy, nước sôi, há» và o lá»t trong má»™t cái hồ lá»›n, má»™t hồ tắm.
Hồ Thiết Hoa vớ đâu đó được một cái khăn tắm, nhúng nước vắt ráo, quấn quanh đầu, thở dà i lẩm bẩm :
- Nước, má»™t nhu cầu cá»§a con ngưá»i, nóng hay lạnh Ä‘á»u là m thoải mái con ngưá»i tùy trưá»ng hợp, cÅ©ng như gây khó chịu đến chết được! Ở ngoà i kia, ta nghÄ© là phải Ä‘i chầu Diêm Vương là cái chắc, và o đây rồi, ta có cảm tưởng mình Ä‘ang lạc lá»ng cõi thiên đà ng! Äồng chất là nước, nước cÅ©ng có khác. Äồng loại là ngưá»i, ngưá»i cÅ©ng có khác nhau, mà hai Ä‘iểm tương phản nổi báºt nhất, là lạnh và nóng, ngu ngốc và thông minh.
Y nhắm mắt, nghe thoải mái từ từ len và o mình.
Lưu Hương cÅ©ng nhắm mắt, từ từ há»i :
- Ai là ngốc t�
Hồ Thiết Hoa đáp :
- Ngốc tỠlà ta! Còn ngươi đương nhiên là thông minh.
Lưu Hương cưá»i lá»›n :
- Tại sao bá»—ng nhiên ngươi sanh tánh khiêm nhưá»ng?
Hồ Thiết Hoa cưá»i khổ :
- Ta vốn không có ý thừa nháºn, nhưng không còn cách nà o phá»§ nháºn thì đà nh váºy! Nếu không có ngươi hẳn là ta đã bị chết cháy rồi chết luá»™c luôn! Là m gì đến nÆ¡i đây mà hưởng cái phúc tắm mát?
Y thở dà i rồi tiếp :
- Nói thá»±c vá»›i ngươi, lúc đó ta khiếp quá, như chết rồi! Ta không hiểu nổi sao lá»a bốc cháy ngay trên giòng sông, ta lại quên luôn dưới lá»a là nước, nước sông. Nếu ngươi không lôi kéo thì ta không bao giá» dám nhảy xuống sông!
Lưu Hương mỉm cưá»i :
- Trước khi lá»a bốc cháy, ngươi có ngá»i má»™t mùi kỳ lạ phải không?
Hồ Thiết Hoa sáng mắt kêu lên :
- Phải rồi!... Ta quên mất là cái mÅ©i ngươi không linh ta còn há»i ngươi. Khi ta nhá»› ra Ä‘iá»u đó, thì lá»a đã dấy rồi.
Lưu Hương há»i :
- Ngươi biết mùi gì đó chăng?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu :
- Nếu biết ta còn há»i ngươi là m gì?
Lưu Hương xì một tiếng :
- Có mÅ©i mà đi há»i ngưá»i không mÅ©i, thì cái đó cÅ©ng kỳ quái chứ!
Hồ Thiết Hoa cưá»i lỳ :
- Äà nh là ngươi có cứu ta thoát chết cháy, chết luá»™c, ta vẫn mắng ngươi là Lão Xú Trùng như thưá»ng!
Không cho Lưu Hương trả miếng, y tiếp luôn :
- Ngươi đã biết, váºy cứ nói cho ta nghe xem!
Lưu Hương đáp :
- Tuy ta không ngá»i được mùi song vẫn trông thấy!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Thấy cái gì?
Lưu Hương buông gá»n :
- Dầu!
Hồ Thiết Hoa trố mắt :
- Dầu? Dầu gì?
Lưu Hương tiếp :
- Dầu gì, thá»±c sá»± ta cÅ©ng chẳng rõ, bất quá ta có nghe nói tại biên thùy Tây Tạng trong lòng đất có má»™t mạch dầu, mà u Ä‘en rất nhạy lá»a, má»™t khi bốc cháy rồi, không có cách gì dáºp tắt.
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Äúng rồi, ta nghe mùi dầu rõ rà ng, nhưng trên mặt sông là m gì có thứ dầu đó?
Lưu Hương hừ một tiếng :
- Tá»± nhiên phải có ngưá»i đổ xuống chứ! Dầu thì luôn luôn nổi trên mặt nước, do đó vẫn đốt được như thưá»ng. Tuy váºy, kè nà o đó quên rằng lá»a chỉ cháy trên mặt nước, chứ trong nước dưới giòng sông là m gì có lá»a? Nếu ngươi có chút can đảm nhảy xuống là thoát nạn ngay!
Hồ Thiết Hoa cưá»i hì hì :
- Kẻ nà o muốn đốt cháy Lão Xú Trùng, kẻ đó thất vá»ng gấp!
Lưu Hương tiếp :
- Tuy nhiên, kẻ đó chẳng phải là kẻ tầm thưá»ng, bằng cá»› là y mang thứ dầu đó từ Tây Tạng vỠđây, rồi đổ xuống sông, đốt cháy! Nhất định kẻ đó thuá»™c má»™t tổ chức nà o, và tổ chức nà o đó vừa có thá»±c lá»±c, vừa có tà i chánh dồi dà o mà cÅ©ng có luôn can đảm!
Hồ Thiết Hoa trầm giá»ng :
- Theo ta nháºn thấy, thì tiểu tỠđó chẳng có gì đặc biệt cho lắm!
Lưu Hương thốt :
- Kẻ phóng há»a có thể là Äinh Phong, song hắn chưa phải là tay đầu não. Còn như tên đầu não là ai, ngươi không cần phải há»i ta, bởi ta không biết gì cả.
Hồ Thiết Hoa cau mà y, trầm ngâm một chút :
- Chúng phát hiện ra bá»n ta theo dõi, nên không tiếc má»™t con thuyá»n má»›i, cho chìm luôn. Lại còn phóng há»a định đốt tiêu bá»n ta! Chúng muốn gì?
Lưu Hương hừ nhẹ :
- Thì ta đã ước đoán rồi! Một việc kinh thiên động địa mà !
Hồ Thiết Hoa nghiêm giá»ng :
- Thế là Khô Mai đại sư và Cao à Nam lầm mưu độc của chúng sao?
Lưu Hương lắc đầu :
- Cả hai không sao cả!
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Thế là nghĩa gì? Chẳng lẽ chúng tiêu hao bao nhiêu tâm lực chỉ để đưa Khô Mai đại sư và Cao à Nam đi?
Lưu Hương mơ mà ng :
- Ừ, có thể...
Hồ Thiết Hoa kêu lên :
- Kỳ quái! Kỳ quái! Nếu chúng có ác ý đối với Khô Mai đại sư thì khi nà o đại sư chịu đi theo chúng? Còn như chúng không ác ý thì cần gì phải là m ra vẻ thần b�
Thốt xong, y nhắm mắt lại là m như không cần nghe Lưu Hương đáp lá»i.
Bởi y biết không có ai giải đáp nổi sá»± thắc mắc cá»§a y, trừ ngưá»i trong cuá»™c!
NÆ¡i đây có cái tên là Tiêu Diêu Trì, má»™t hồ tắm công cá»™ng. giá tiá»n hÆ¡i cao đối vá»›i các hồ tắm khác, song khung cảnh rất thÃch hợp vá»›i những ngưá»i bình dị không quan tâm đến ai mà cÅ©ng không muốn ai quan tâm đến mình.
Mà u nước mỠmỠtừ những vòi bên dưới phún lên bên trên rơi xuống, che khuất tầm mắt của nhau, không ai nhìn rõ ai, huống hồ không ai muốn nhìn ai?
Ngưá»i trong hai vùng Tô, Chiết, dù ở xa, dù ở gần, dù sang, dù hèn cÅ©ng tìm đến Tiêu Diêu Trì mà tắm, và má»—i khi tắm, ở lại đó hằng ná»a ngà y. Ai có tiá»n dư thì tắm thưá»ng xuyên, ai thiếu phương tiện Ä‘i thỉnh thoảng. Tắm tại đây là má»™t cuá»™c du ngoạn cá»§a há».
DÄ© nhiên, có mặt tại phòng tắm, chẳng phải độc có Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa. NÆ¡i kia, có ba ngưá»i, nÆ¡i nầy má»™t ngưá»i, chá»— khác má»™t và i ngưá»i khác như đã nói, không ai tò mò tìm hiểu ai, và tất cả cảm thấy như tất yên tâm mà tắm. Ở má»™t chá»—, có hai ngưá»i Ä‘ang thì thầm câu chuyện vá»›i nhau. Lưu Hương trông mặt má»™t ngưá»i rất quen song không nhá»› ra ngưá»i đó là ai.
Có lẽ ngưá»i đó và o đây tắm rất lâu, nên bá»n Lưu Hương và o má»™t lúc là y lấy khăn lau mình, vừa bước Ä‘i, hướng ra phÃa cá»a. Y có đôi chân nhá» song rất dà i. Phần trên trái lại to lá»›n, trông rất cưá»ng tráng, đôi vai rá»™ng, dáng Ä‘i cháºp choạng, mưá»ng tượng có thể ngã bất cứ lúc nà o. Tuy nhiên, Lưu Hương nháºn ra con ngưá»i đó là tay khinh công thượng đẳng, vÅ© khà cá»§a y xá» dụng phải thuá»™c loại nặng, y là má»™t cao thá»§ trong võ lâm là cái chắc. Ngưá»i có thuáºt khinh công cao, lại sá» dụng vÅ© khà nặng, là má»™t sá»± kiện hiếm có trên giang hồ. Thưá»ng thưá»ng, bất quá há» mang nÆ¡i mình má»™t và i thứ ám khà nà o đó thôi.
Y vừa ra đến cá»a, bên ngoà i có ngưá»i khác tiến và o. Ngưá»i vừa và o có vẻ hối hả, sợ hãi, như bị ác quá»· Ä‘uổi chạy đến đây. Và o đến nÆ¡i, ngưá»i ấy nhảy xuống nước ngay. Nước bắn tung toé, tạt và o đầu Hồ Thiết Hoa. Hồ Thiết Hoa trừng mắt toan mắng, nhưng nháºn ra ngưá»i, y đổi giáºn là m vui ngay. Rồi y cÅ©ng mắng, song mắng theo lối thân máºt :
- Không ở trên mặt sông mà quăng lưới lại và o đây là m gì? Ngươi định tìm một và i con cá trong hồ nầy để đổi hương vị phải không?
Lưu Hương cưá»i thốt :
- Ngươi cẩn tháºn đấy, không khéo lại lá»t và o lưới cá»§a y, ta không cứu kịp đâu nhé!
Thì ra ngưá»i vừa và o là Khoái Võng Trương Tam, má»™t ngưá»i không xa lạ gì đối vá»›i Hồ Thiết Hoa và Lưu Hương. Hắn rất giá»i thá»§y công, lại có tà i nướng cá, cÆ¡ trà lanh lợi, nói năng rất khéo. Hắn có trất nhiá»u bằng hữu và rất trá»ng nghÄ©a khÃ. Hắn có cái táºt là thấy châu ngá»c thì tay phát ngứa rồi, phải tìm má»i cách lấy cho kỳ được.
Cái táºt đó có thể cho là tham, dù thá»±c sá»± hắn không sống vá» nghá» cướp giáºt, chẳng qua hắn quá thÃch châu ngá»c, chỉ muốn thu nhặt tất cả số châu ngá»c trên Ä‘á»i để riêng má»™t mình trông ngắm mà thôi.
Má»™t tay sưu tầm châu ngá»c bất chấp phương tiện chánh tà ! Châu ngá»c đối vá»›i hắn cÅ©ng như rượu đối vá»›i Hồ Thiết Hoa. Có thể cho rằng sanh mạng cá»§a hỠđứng hà ng nhì. Nhưng hiện tại, hắn trông thấy Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa lại có vẻ cao hứng hÆ¡n là thấy châu ngá»c. Hắn thở phà o phà o mấy lượt, cưá»i hì hì thốt :
- Ta tháºt là có phúc lá»›n, mạng lá»›n, Ä‘i đến đâu cÅ©ng gặp quý nhân!
Hồ Thiết Hoa lại mắng :
- Ngươi bị quỷ đuổi hay sao mà kinh hoà ng thất thố như thế?
Khoái Võng Trương Tam thở dà i, cưá»i khổ :
- Nếu gặp phải quỷ thì còn nói gì! Ta gặp cái thứ đáng sợ hơn quỷ nữa kia!
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Kẻ nà o lại dữ hơn quỷ! Ta muốn gặp kẻ đó xem sao!
Trương Tam thốt :
- Ngươi...
Bá»—ng có tiếng động từ bên ngoà i vá»ng và o. Ngưá»i đó có đôi chân nhá» và dà i, đã Ä‘i rồi bây giá» trở lại.
Ai đó cất giá»ng khà n khà n thốt :
- Cô nương! Nơi đây cô nương không và o được đâu!
Nữ nhân đáp :
- Ngưá»i khác và o được thì ta cÅ©ng và o được, tại sao không chứ? Tại sao?
Âm thinh gấp nhưng dịu và thanh, nghe tháºt êm tai.
Nam nhân bối rối :
- Äây là nÆ¡i nam nhân tắm, mà tắm thì... Cô nương và o đâu có tiện?
Thiếu nữ cương quyết :
- Ngươi nói là không nên và o là m cho ta cà ng muốn và o, không thể không và o!
Nà ng cưá»i lạnh mấy tiếng Ä‘oạn tiếp vá»›i giá»ng cao hÆ¡n :
- Thằng trộm con! Ngươi trốn đi đâu được chứ! Ngươi cho rằng bổn cô nương không dám theo à ? Cho ngươi biết, dù ngươi có chạy xuống địa phủ, ta cũng quyết theo xuống đến nơi, buộc Diêm Vương phải trả ngươi lại cho ta!
Hồ Thiết Hoa thè lưỡi dà i thòng rồi báºt cưá»i ha hả thốt :
- Cái vị tiểu cô nương đó hung dữ ghê!
Nhìn qua một bên thấy Trương Tam xám mặt, hắn vội thụt đầu xuống nước trầm luôn bên dưới không dám thò lên.
Hồ Thiết Hoa cau mà y cưá»i nhẹ :
- Có bá»n ta ở đây ngươi còn sợ cái gì nữa? Äừng có nốc cái thứ nước rá»a chân cá»§a thiên hạ!
Lưu Hương cÅ©ng cưá»i theo. Bình sanh chà ng ưa gặp những con ngưá»i có thú vị, nhu ái như vị tiểu cô nương kia. Chà ng hy vá»ng nà ng và o táºn trong nà y để xem mặt mÅ©i ra sao. Nhưng có thể có thứ nữ nhân và o táºn chá»— tắm cá»§a nam nhân sao?
Bên ngoà i, tiếng huyên náo cà ng lúc cà ng vang to. Viên quản lý hồ tắm luôn miệng kêu la khà n khà n :
- Không và o được đâu! Ngà n vạn lần không nên và o!
Má»™t tiếng bốp vang lên. Hẳn là viên quản lý bị thiếu nữ tát tai, khóa cái miệng oang oang cá»§a gã. Rồi hai ngưá»i tiến và o! Hai ngưá»i và o là hai nữ nhân.
Không ai nghĩ là nữ nhân có thể xông và o chỗ tắm của nam nhân.
Ngưá»i có đôi chân nhá» và dà i láºp tức tung mình nhảy xuống nước, lại còn ngồi xuống như cố dấu hình hà i
Nữ nhân to gan đó tuổi rất nhá», dung mạo rất đẹp, mÅ©i thẳng môi hồng, đôi mắt sáng như sao. Lối phục sức cá»§a nà ng rất đặc biệt, áo dà i mà u đỠthêm bông và ng, phụng Ä‘en, chân mang già y trắng, quần cÅ©ng trắng, đầu đội mảo tá» kim, lưng thắt giây tá» kim. Trông nà ng mưá»ng tượng má»™t vương tôn công tá» từ nÆ¡i trưá»ng táºp bắn tên vừa trở vá». Và đôi già y cá»§a nà ng thiếu nữ nói lên chất sang quý nÆ¡i nà ng.
Nà ng là gái thá»±c sá»± hay giả trai? Nếu là trai thá»±c sá»± thì trên Ä‘á»i đâu có má»™t mỹ nam tá» như nà ng? Theo sau là má»™t tiểu liá»…u đầu tuổi độ mưá»i bốn, mưá»i lăm, dù không cưá»i cÅ©ng phảng phất có vẻ cưá»i.
Nhìn thoáng qua, Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa bấm bụng cưá»i thầm. Há» nháºn ra chiếc mão trên đầu nà ng hẳn là phải có giắt rất nhiá»u châu ngá»c, song hiện tại thì chẳng còn má»™t hạt nà o cả. Thế thì châu ngá»c đó biến Ä‘i đâu mất! Có lẽ Khoái Võng Trương Tam ngứa tay, mó máy và o đó. Nhưng Trương Tam cÅ©ng chẳng phải tay vừa, thá»§y công cÅ©ng có hạng lắm, thuáºt khinh công và thá»§ pháp phóng ám khà đã đạt đến mức tinh vi.
Váºy thì tại sao hắn lại sợ thiếu nữ? Thiếu nữ áo đỠđảo mắt nhình tả, nhìn hữu, ánh mắt nà ng dừng lại má»™t chốc ở má»—i nam nhân, Hồ Thiết Hoa bị nà ng nhìn rất kỹ đến phát nhá»™t. Ai ai cÅ©ng trần truồng như nhá»™ng, dầm mình trong nước, nước lại trong vắt, bị ngưá»i nhìn như váºy hẳn phải khó chịu lắm!
ChÃnh nà ng tiểu liá»…u đầu theo thiếu nữ cÅ©ng cảm thấy thẹn mặt á»ng hồng, nà ng nấp sau lưng thiếu nữ chừng như chẳng dám nhìn ai. Tuy nhiên, chốc chốc nà ng len lén đưa mắt vá» phÃa Lưu Hương. Lưu Hương thÃch thú vô cùng.
Bá»—ng thiếu nữ áo đỠcao giá»ng há»i :
- Vừa rồi có một tên giống như con khỉ chạy và o đây các ngươi thấy không?
Không ai đáp lá»i nà ng.
Thiếu nữ trừng mắt quát :
- Các ngươi cứ chỉ đi, chỉ cho ta là được thưởng, nếu có ý che chở cho gã ấy thì đừng trách ta hung hăng!
Hồ Thiết Hoa chá»›p chá»›p mắt, vụt há»i :
- Cô nương nói là con ngưá»i đó giống khỉ?
Thiếu nữ áo đỠgáºt đầu :
- Phải! Ngươi có thấy gã?
Hồ Thiết Hoa Ä‘iá»m nhiên :
- Nếu là ngưá»i có hình dạng đó thì tại hạ có thấy!
Trầm mình dưới nước, Trương Tam hồi há»™p cá»±c độ, tim nhảy mạnh suýt vá»t khá»i lồng ngá»±c.
DÄ© nhiên hắn háºn Hồ Thiết Hoa vô cùng, ý chừng nếu Ä‘áºp nát cái miệng cá»§a Hồ Thiết Hoa được, thì gã không ngần ngại Ä‘áºp liá»n cho y vÄ©nh viá»…n không còn uống rượu được nữa.
Lưu Hương lại cưá»i thầm. Chà ng thừa hiểu chẳng khi nà o Hồ Thiết Hoa phản bá»™i bằng hữu, bán mắc bán rẻ cho kẻ khác. Bất quá y chỉ đùa ác Trương Tam thôi cho gã chừa cái táºt tham châu ngá»c.
Thiếu nữ áo đỠsáng mắt lên há»i gấp :
- Thế gã đó ở đâu? Ngươi chỉ đi rồi ta thưởng cho!
Hồ Thiết Hoa há»i lại :
- Thưởng cái gì?
Thiếu nữ áo đỠhừ má»™t tiếng, thuáºn tay quăng ra má»™t váºt, váºt đó rÆ¡i xuống nước. Lưu Hương tinh mắt nháºn ra là má»™t đỉnh và ng. Nà ng cÅ©ng rá»™ng rãi tháºt! Vung tay như váºy hẳn phải là má»™t ngưá»i phi thưá»ng!
Chà ng cà ng thấy thÃch thú hÆ¡n. Hồ Thiết Hoa nhặt lấy đỉnh và ng tá» vẻ không tin đó là và ng tháºt, nhìn kỹ má»™t lúc Ä‘á»an mở mà y mở mặt, cưá»i toét :
- Äa tạ cô nương!
Thiếu nữ áo đỠgiục :
- Gã ấy đâu, ngươi chỉ đi!
Hồ Thiết Hoa sỠchót mũi thản nhiên đáp :
- Gã ấy à ? Gã ...
Y biết rõ hiện tại, trong hồ tắm có bao nhiêu ngưá»i thì cả những ngưá»i đó Ä‘á»u nhìn y. Và y cÅ©ng hiểu cái nhìn cá»§a há» không có mảy may thiện cảm, bởi có ai chấp nháºn được sá»± kiện vì má»™t đỉnh và ng mà bán rẻ bằng hữu. Hà nh động cá»§a y đáng phỉ nhổ lắm! Hồ Thiết Hoa không lá»™ vẻ thẹn, không lúng túng, từ từ đưa tay chỉ và o mÅ©i cá»§a Lưu Hương cưá»i hì hì thốt :
- Hắn đó, chẳng lẽ cô nương không trông thấy!
Có ngưá»i giáºt mình sững sá», có ngưá»i báºt cưá»i lên. Còn Lưu Hương thì dở khóc dở cưá»i.
Thiếu nữ áo đỠgiáºn đến trắng nhợt mặt hét :
- Ngươi... ngươi dám đùa với bổn cô nương à ?
Hồ Thiết Hoa mỉm cưá»i :
- Tại hạ đâu dám đùa, cô nương! Cô nương nhìn kỹ xem hắn có giống con khỉ chăng? Chẳng lẽ cái ngưá»i mà cô nương tìm lại không phải là hắn?
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Lưu Hương, thấy chà ng thiểu não quá, bất giác lá»™ ý cưá»i nÆ¡i ánh mắt. Tiểu liá»…u đầu thì tay che miệng cưá»i khúc khÃch.
Hồ Thiết Hoa đắc ý cÅ©ng cưá»i theo thốt :
- Tại đây, ngưá»i giống khỉ chỉ có má»—i má»™t hắn thôi? Nếu cô nương cho là không phải thì tại hạ đà nh chịu, chẳng còn biết ai đâu mà chỉ!
Thiếu nữ trầm gương mặt tìm cách đối phó vá»›i ngưá»i, vá»›i việc. Dù sao thì nà ng cÅ©ng còn nhá» tuổi, trong Ä‘á»i chưa từng gặp thứ nam nhân lì lợm, mặt dà y.
Tiểu liễu đầu liếc thoáng qua Lưu Hương đoạn thốt :
- Chúng ta tốt hÆ¡n nên rá»i khá»i nÆ¡i nầy, cô nương!
Thiếu nữ hừ má»™t tiếng, cao giá»ng gắt :
- Tại sao ta phải đi? Ai cấm ta ở lại chứ?
Nà ng thốt gấp, thưá»ng thưá»ng láºp lại những tiếng trá»ng yếu như sợ ngưá»i ta không nghe rõ, nà ng cÅ©ng láºp lại, nói hai lần, dù nói hai lần vẫn còn nhanh hÆ¡n ngưá»i khác nói má»™t lần.
Tiểu liễu đầu tiếp :
- Chừng như tên trộm không có ở đây, cô nương ạ!
Thiếu nữ cưá»i lạnh :
- Thá»±c ra không phải hoà n toà n là vì gã mà đến đây. Khắp trong thiên hạ, chẳng có nÆ¡i nà o ta chưa đặt chân đến, trừ khung cảnh nầy thôi! Do đó mà muốn đến để quan sát cho biết đồng thá»i xem có kẻ nà o dám Ä‘uổi ta chăng!
Hồ Thiết Hoa vá»— tay cưá»i vang :
- Phải đó! Sống trên Ä‘á»i Ãt nhất cÅ©ng phải có ý tứ như cô nương. Tại hạ hết sức khâm phục mẫu ngưá»i như váºy
Thiếu nữ buông cộc lốc :
- Hừ!
Hồ Thiết Hoa tiếc :
- Tuy nhiên, rất tiếc là cái gan của cô nương không đủ to.
Thiếu nữ trừng mắt :
- Ngươi nói cái gì?
Hồ Thiết Hoa cưá»i hì hì :
- Giả như cô nương dám xuống hồ tắm thì cái đó mới đúng là can đảm!
Thiếu nữ nổi giáºn chụp tay và o hông. Má»™t thanh trưá»ng kiếm chá»›p chá»›p nÆ¡i tay nà ng. Thanh kiếm rất má»ng thuá»™c loại nhuyá»…n kiếm, bình thá»i dấu sau đưá»ng dây bằng và ng quanh hông, rút ra rồi vung nhẹ lên là nó thẳng cứng. Kiếm thuá»™c loại kiêm cả cứng lẫn má»m, từ má»m biến ra nhuyá»…n, phà m xá» dụng được loại kiếm đó phải là tay thượng đẳng trên giang hồ.
Trong hồ nước, đã có hai ngưá»i lá»™ vẻ kinh ngạc, cả hai không tưởng là nà ng luyện nổi thứ kiếm pháp đó, có luyện nổi má»›i dám á»· và o nó mà hống hách ngang tà ng, không xem thiên hạ và o đâu. Rồi nà ng nhún nhẹ đôi chân tung mình lên, bay vá»t đến cạnh hồ, hoà nh tay quét thanh kiếm ngang qua đầu Hồ Thiết Hoa. Phát kiếm đưa ra vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa độc.
Hồ Thiết Hoa buột miệng kêu lên :
- Ãi da!
Äoạn y trầm nhanh mình xuống nước. Ai ai cÅ©ng cho rằng y thá» thương và hẳn là phải nặng. NgỠđâu má»™t lúc sau y trồi đầu lên cưá»i hì hì thốt :
- Tại hạ bất quá chỉ muốn má»™t đỉnh và ng cá»§a cô nương, sao cô nương lại muốn đổi và ng lấy mạng ngưá»i?
Äôi mắt bốc lá»a, thiếu nữ hét :
- Nếu ngươi có một dũng khà nam nhân thì hãy lên đây! Lên đây đối phó với ta!
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Rất tiếc tại hạ không mặc quần áo, chẳng lẽ để mình trần truồng mà lên đó?
Thiếu nữ nghiến răng dặm chân :
- ÄÆ°á»£c rồi! Ta ra ngoà i kia đợi ngươi! Äừng quá hèn nhát mà trốn tránh!
Dù sao nà ng cÅ©ng là nữ nhân, nà ng phải thẹn cho nên thốt xong nà ng quay mình Ä‘i liá»n. Chừng như nà ng quá giáºn nên ngưá»i nà ng run thấy rõ.
Tiểu liễu đầu liếc mắt sang Lưu Hương từ từ thốt :
- Bằng há»u cá»§a ngươi đùa ác quá, ngươi hãy chuẩn bị công cuá»™c tống táng cho hắn sẽ vừa! Háºu quả trò đùa đó tai hại không nhỠđâu nhé!
Nà ng theo thiếu nữ đi ra ngoà i.
Lưu Hương thở dà i mấy tiếng lẩm nhẩm!
- Xem ra nà ng rá»§i tháºt đấy, ta phải xuất má»™t số tiá»n mua quan tà i là vừa!
Hồ Thiết Hoa mỉm cưá»i thốt :
- Tốn chi một cổ quan tà i! Ngươi cứ đốt cháy ta thà nh tro, rồi hốt tro bỠvà o vò rượu chôn đi, cũng tiện lắm!
Y đặng hắng giá»ng tiếp :
- Thá»±c sá»± thì ta đâu có ý đùa cợt vá»›i nà ng, bất quá nà ng hung hăng lạ, hống hách lạ, bất chấp đạo lý, động má»™t chút là muốn giết ngưá»i, nếu ta không giáo huấn nà ng thì sau nầy ai chịu nổi nà ng chứ!
Lưu Hương Ä‘iá»m nhiên thốt :
- Chỉ sợ ngươi không giáo huấn nổi ai, trái lại bị ngưá»i giáo huấn ngược!
- Äúng váºy đó! Ta nghÄ© lão Hồ nên tìm cách chuồn Ä‘i là hÆ¡n!
Hồ Thiết Hoa trừng mắt :
- Chuồn! Tại sao ta phải chuồn? Ngươi tưởng ta sợ?
Trương Tam thở ra :
- Ngươi biết nà ng là ai không?
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :
- Thế nà ng là ai? Không lẽ nà ng là con gái cá»§a Dao Trì Kim Mẫu trên cung trá»i?
Rồi y tiếp luôn :
- Vá» kiếm pháp ta công nháºn là nà ng há»c được chân truyá»n, xuất thá»§ nhanh, chiêu thức độc, song á»· trượng và o và o má»™t và i chiêu kiếm mà khinh miệt tất cả thế nhân thì nà ng lầm to! Chẳng bao giá» nà ng toại nguyện!
Trương Tam thốt :
- Có thể ngươi trêu và o nà ng được! Chứ còn bà nội nà ng thì đừng hòng ngươi dám là m gì đối với bà ấy!
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Nội nà ng là ai?
Vô hình chung, mi mắt cá»§a Trương Tam giáºt giáºt, cái giáºt báo hiệu sá»± lo âu, sá»± bất tưá»ng.
Hắn gằn từng tiếng :
- Ná»™i nà ng là Kim Thái phu nhân tại Vạn Phúc Vạn Thá» Viên, còn nà ng là cháu ná»™i gái thứ ba mươi chÃn, tên Kim Linh Chi, hiệu là Há»a Phụng Hoà ng.
Hồ Thiết Hoa sững sá».
Chết thì chịu, Hồ Thiết Hoa không bao giá» chịu thua kém má»™t ngưá»i nà o, nhưng y công nháºn là Kim Thái phu nhân không phải con ngưá»i dá»… trêu.
Y không dám trêu đã đà nh, mà trên Ä‘á»i nầy, chẳng có má»™t ai dám chÆ¡i trò liá»u lÄ©nh đó.
Luáºn vá» võ công thì vẫn có ngưá»i cao hÆ¡n Kim Thái phu nhân, như Thạch Quan Âm, Thá»§y Mẫu Âm CÆ¡, Huyết Y Nhân... Luáºn vá» thế lá»±c thì quả tháºt bà ta là tay đệ nhất trên Ä‘á»i nầy.
Bà có mưá»i con trai, chÃn con gái, tám rể, ba mươi chÃn cháu ná»™i gái trai, hai mươi tám cháu ngoại. Con trai và rể cá»§a bà đá»u là Tổng tiêu đầu, Tổng bá»™ đầu, Bang chá»§, Chưởng môn nhân và không má»™t ngưá»i nà o không là nhân váºt thượng đỉnh trên giang hồ. Trong số chỉ có má»™t ngưá»i bá» võ theo văn, trở thà nh báºc kim cá»§a ngá»c đưá»ng, quan cao cá»±c phẩm. Ngoà i ra còn có má»™t ngưá»i hiện ở trong quân ngÅ©, láºp nên chiến công hiển hách, triá»u đình phong là m Oai Võ Tướng Quân. Kim Thái phu nhân có chÃn gái song chỉ có tám rể chỉ vì má»™t ngưá»i xuống tóc quy y trở thà nh ni cô, hiện là đệ tá» Khổ Nhân đại sư trong phái Nga Mi, tiếp thá» y bát chân truyá»n. Cháu trai, cháu gái cá»§a bà đá»u thà nh danh cả, riêng Há»a Phượng Hoà ng là ngưá»i nhá» nhất, lại được bà cưng yêu nhất.
Äiá»u đáng chú ý là Kim lão thái thái có gia giáo rất nghiêm, pháp huấn hữu phương, cho nên con cháu trong há» Kim Ä‘á»u theo con đưá»ng chánh nghÄ©a, tuyệt nhiên không má»™t ngưá»i nà o hà nh động gian tà . Do đó nhắc đến bà , là hà o kiệt anh hùng trong thiên hạ Ä‘á»u sanh lòng kÃnh phục ngay. Con ngưá»i đó, gia quyến đó, thá» há»i còn ai trêu và o?
Hồ Thiết Hoa sững sá» má»™t lúc lâu Ä‘oạn trừng mắt nhìn Trương Tam há»i :
- Ngươi sớm biết nà ng là cháu gái của Kim lão thái thái chứ?
Trương Tam gáºt đầu :
- Ừ!
Hồ Thiết Hoa tiếp :
- Váºy mà ngươi còn dám trá»™m váºt cá»§a nà ng? Hay là ăn lắm cá nướng rồi lú ngưá»i chăng? Hoặc giả nốc mãi rượu rồi Ä‘iên cuồng là m báºy?
Trương Tam cưá»i khổ :
- Thá»±c ra ta vốn không có chá»§ ý đó nhưng mấy hạt minh châu kia hấp dẫn quá... Äáng lẽ thì nà ng không nên gắn lên mão má»›i phải. Ta chỉ nhìn phá»›t qua thôi là hồn phi phách tán, không dằn lòng được, đà nh hạ thá»§! Ta cÅ©ng không tưởng là nà ng dám Ä‘uổi theo táºn nÆ¡i nam nhân tắm rá»a như thế nầy!
Bên ngoà i, Há»a Phượng Hoà ng Kim Linh Chi cao giá»ng nói vá»ng và o :
- Ngươi không trốn Ä‘i đâu khá»i thì tốt hÆ¡n nên ra đây gấp.
Hồ Thiết Hoa cau mà y :
- Cái vị cô nương đó sao mà nóng nảy lạ!
Bá»—ng nhiên y vá»— tay lên đầu vai Lưu Hương cưá»i vuốt tiếp :
- Ta biết ngươi từ lâu sà nh phương pháp đối phó với nữ nhân! Chỉ có mỗi một ngươi mới đối phó nổi với vị cô nương nầy. Xem ra ta chỉ còn có cách là thỉnh ngươi lên ngựa thôi!
Lưu Hương cưá»i mấy tiếng :
- Ta không Ä‘i đâu! Má»™t con ngưá»i giống khỉ như ta nữ nhân trông thấy là phát cáu liá»n!
Hồ Thiết Hoa gằn giá»ng :
- Ai nói ngươi giống khỉ? Ai nói chứ? Kẻ đó hẳn phải có táºt nÆ¡i mắt! Ai lại không biết ngươi là trang đệ nhất anh tuấn đương thá»i? Ai không biết ngươi là hình ảnh lý tưởng cá»§a nữ nhân trong lứa tuổi đốt Ä‘uốc Ä‘i tìm hoà ng tá» cá»§a lòng?
Lưu Hương nhắm mắt không đáp.
Hồ Thiết Hoa cưá»i tiếp luôn :
- Thá»±c ra thì đây là má»™t cÆ¡ há»™i tốt, biết đâu trong tương lai ngươi sẽ không là cháu ná»™i rể cá»§a Kim lão thái thái Bá»n ta là bằng hữu cá»§a ngươi, hẳn cÅ©ng vinh lây!
Lưu Hương mưá»ng tượng ngá»§ say không nghe y nói gì.
Trương Tam thấp giá»ng bảo :
- Ba mươi sáu kế, trốn là hay nhất. Ta nghĩ ngươi nên...
Hồ Thiết Hoa bá»—ng nhiên từ dưới nước nhảy vá»t lên, mình ướt át, nước chảy ròng ròng.
Y cao giá»ng thốt :
- Dù cho nà ng có là cháu nội của Kim lão thái thái, Ngân lão thái thái, ta bất chấp. Nà ng biết đạo lý cà ng tốt, nà ng không biết cũng chẳng sao!
Äến lúc dó Lưu Hương má»›i mở mắt, từ từ thốt :
- Từ lâu rồi không ai nói là ngươi trá»ng đạo lý cả! Như váºy ngươi còn biết đạo lý là gì mà hòng đòi há»i nÆ¡i ngưá»i ta?
Hồ Thiết Hoa vấn xong má»™t chiếc khăn lá»›n quanh mình chạy bay ra ngoà i. Ngưá»i trong hồ tắm cÅ©ng láºp tức nhảy ra khá»i nước chạy theo y. Ai cÅ©ng muốn mục kÃch má»™t cuá»™c chiến cá»±c kỳ thÃch thú. Ngưá»i có đôi chân nhá» và dà i bá»—ng nhìn Lưu Hương Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i.
Lưu Hương cưá»i đáp lại. Ngưá»i đó thốt :
- Nếu tại hạ đoán không lầm thì tôn giá là ...
Y quay nhìn vá» phÃa háºu, bá» lá»ng câu nói rồi chạy Ä‘i. Ngưá»i ở phÃa sau y chÃnh là ngưá»i mà Lưu Hương trông rất quen, có gương mặt Ä‘á», chẳng rõ
mà u đỠhay tại vì nước nóng trong hồ tắm, hay vì trông thấy Lưu Hương mà đỠmặt. Ngưá»i ấy từ đầu đến cuối không há» nhìn Lưu Hương ná»a mắt, trừ lúc đó, nhưng ngưá»i Ä‘i theo y thì cứ len lén nhìn chà ng. Má»—i khi Lưu Hương nhìn lại thì bạn đồng hà nh cá»§a y cúi đầu né tránh ánh mắt chà ng. Cả hai ngưá»i đó hấp tấp Ä‘i ra theo sau ngưá»i có đôi chân nhá», dà i.
Khoái Võng Trương Tam thấp giá»ng thốt :
- Hai kẻ ấy xem chừng không thuá»™c hạng ngưá»i tốt. Ta có cảm tưởng là há» không xa lạ gì vá»›i bá»n mình!
Lưu Hương có vẻ đang nghĩ đến một việc gì, tùy tiện đáp :
- Ừ! Ta cÅ©ng nghÄ© như váºy!
Trương Tam tiếp :
- Cái gã chân cao đó nhất định có thuáºt khinh công rất cao, lai lịch cÅ©ng hiển hách lắm. Nhưng ta không há» gặp gã lần nà o!
Hắn cưá»i rồi tiếp luôn :
- Ngưá»i mà ta không há» gặp tất nhiên Ãt có chưá»ng mặt trên giang hồ!
Lưu Hương đáp nhát gừng :
- Ta cÅ©ng nghÄ© váºy!
Trương Tam tiếp nối :
- NÆ¡i đây tuy là chốn công cá»™ng song lúc thưá»ng thì rất Ãt khách giang hồ lai vãng, hôm nay chẳng rõ tại sao có nhiá»u nhân váºt võ lâm tụ há»™i. Tháºt là kỳ quái.
Äá»™t nhiên Lưu Hương báºt cưá»i há»i :
- Ngươi nói năng nhiá»u quá, có phải là ngươi muốn cầm chân ta ở đây vá»›i ngươi không?
Trương Tam đỠmặt.
Lưu Hương tiếp luôn :
- Ngưá»i ta vì ngươi mà đánh nhau ở bên ngoà i, Ãt nhất ngươi cÅ©ng nên Ä‘i ra đó mà xem chứ!
Trương Tam đáp :
- ÄÆ°á»£c! Ra thì ra! Äi vá»›i ngươi dù đến đâu thì ta cÅ©ng dám!
Lưu Hương bảo :
- Trước khi ra hãy thu nhặt số châu ngá»c dấu dưới hồ Ä‘em theo hết nhé!
Trương Tam đỠmặt lắc đầu thở dà i :
- Vô luáºn ta là m việc gì cÅ©ng không che dấu ná»—i ngươi.
Vòng cá»a Tiêu Diêu Trì không lá»›n lắm. Cá»a hồ tắm không lá»›n lại có mà n che kÃn đáo ngăn gió thổi và o, ngăn luôn hÆ¡i nước bốc ra. Hiện tại chẳng rõ ai vẹt trống bức mà n đó và bên ngoà i, ngưá»i ta đã tụ táºp thà nh má»™t đám đông. DÄ© nhiên phải có mặt vị cô nương thừa can đảm nhìn nam nhân trần truồng và đang lăm lăm thanh trưá»ng kiếm, sắp sá»a giết ngưá»i.
Hồ Thiết Hoa thì từ từ mặc quần áo. Há»a Phượng Hoà ng Kim Linh Chi trầm tụ khà giữ bình tÄ©nh chá», thần sắc nghiêm lạnh. Ai bất ngá» nhìn nà ng, nắng quắc mắt nhìn trả, bắt buá»™c ngưá»i đó phải lảng Ä‘i.
Hồ Thiết Hoa vừa cà i khuy áo vừa há»i :
- Cô nương nhất định phải giết chết tại hạ?
Kim Linh Chi lạnh lùng :
- Ừ!
Hồ Thiết Hoa thở dà i :
- Là má»™t cô nương tuổi nhá» tại sao động trở mặt lại muốn giết ngưá»i?
Kim Linh Chi trừng mắt :
- Kẻ đáng bị giết ta phải giết, tại sao ta nên lưu mạng sống cho kẻ đó chứ? Tại sao ta phải lưu?
Hồ Thiết Hoa há»i :
- Cô nương đã giết bao nhiêu ngưá»i rồi?
Kim Linh Chi đáp gá»n :
- Ngà n ngưá»i, vạn ngưá»i, nhiá»u hay Ãt ngươi không can gì phải há»i.
Hồ Thiết Hoa thốt :
- Tại hạ thì không muốn chiếc đầu cô nương là m gì? Nếu cô nương không hạ sát nổi tại hạ thì tại hạ mong rằng từ nay cô nương bá»›t tánh hung hăng, không nên động má»™t chút là nổi tánh nổi tánh đòi chém đòi đâm. Trên thế gian nầy số ngưá»i đáng giết không nhiá»u lắm đâu!
Kim Linh Chi nạt :
- Hay cho...
Thanh trưá»ng kiếm chá»›p lên tiếp nối câu nói bá» dở. Chiêu thức phát xuất tuyệt độc. Hồ Thiết Hoa đảo bá»™ tránh nhát kiếm đó. Kim Linh Chi bồi theo nhát nữa, rồi nhát nữa, liên tiếp mưá»i bảy mưá»i tám nhát.
Phà m nữ nhân xá» dụng kiếm thì chuyên vá» nhẹ, có nhẹ má»›i có nhanh, nhưng kiếm pháp cá»§a Kim Linh Chi thì chuyên vá» cương, mảnh, cho nên kiếm rÃt gió kêu vù vù, rẹt rẹt. Kiếm phong bốc mạnh, những ngưá»i đứng tại cá»a bắt buá»™c phải tránh ra xa.
NÆ¡i tụ há»™i chÃnh là chá»— dà nh cho khách tắm thay áo quần, tá»± nhiên không rá»™ng lắm. Sân trưá»ng đấu hẹp, kiếm thì dà i, kiếm vút nhanh, liên tục.
Kim Linh Chi tá»±a hồ bức không cho Hồ Thiết Hoa không còn đất tránh. Rất tiếc đối tượng cá»§a nà ng là Hồ Thiết Hoa, nếu là ngưá»i nà o khác, hẳn không chi trì được hÆ¡n mưá»i nhát kiếm cá»§a nà ng.
Bất cứ trong trưá»ng hợp nà o, Hồ Thiết Hoa cÅ©ng Ä‘á»u nóng nảy, trừ lúc giao đấu thì y bình tÄ©nh vô cùng, sở dÄ© được như váºy là nhá» y thu tháºp rất nhiá»u kinh nghiệm mua bằng giá sinh mạng trong những lần và o tá» ra nguy.
Trên giang hồ số ngưá»i sánh được vá»›i y khả dÄ© đếm được trên dầu ngón tay. Nhá» thế, gặp đối thá»§ cao tà i hÆ¡n, y vẩn bình tÄ©nh như thưá»ng, chẳng há» bối rối, khẩn trương.
Kim Linh Chi nhanh kiếm thì Hồ Thiết Hoa cÅ©ng nhanh chân. Äến nhát kiếm thứ mưá»i chÃn vừa phát ra, nà ng thu vá» ngay, trừng mắt há»i :
- Sao ngươi không hoà n thủ?
Hồ Thiết Hoa mỉm cưá»i :
- Tại vì tại hạ không có ý muốn giết cô nương!
Kim Linh Chi dáºm chân :
- ÄÆ°á»£c! Xem ngươi có hoà n thá»§ hay không! Có hoà n thá»§ hay không!
Nà ng vụt thay đổi kiếm pháp. Tháºt ra trong giai Ä‘oạn đầu, nà ng chưa sá» dụng thá»§ pháp tuyệt dịu. Bởi Vạn Phúc Vạn Thá» Viên không bằng và o kiếm pháp là m sở trưá»ng cá»§a võ công.
Tuy nhiên kiếm pháp cá»§a há» Kim không vì thế mà thà nh tầm thưá»ng.
Trừ bá»n Hồ Thiết Hoa ra, trên Ä‘á»i chẳng có mấy kẻ chỉ thi má»—i má»™t kiếm pháp thao thao bất tuyệt kiếm ảnh chá»›p ngá»i, kiếm phong à o ạt như nước đổ, như gió cuốn gây khiếp hãi nÆ¡i đối tượng. Tưởng chừng như kiếm pháp cá»§a nà ng không có má»™t sÆ¡ hở nà o. Nhưng bất cứ kiếm pháp nà o cÅ©ng phải có má»™t và i sÆ¡ hở kÃn đáo, có Ä‘iá»u mắt thưá»ng không phát hiện nổi thôi.
Khoái Võng Trương Tam nhìn má»™t lúc thấp giá»ng thốt :
- Dưá»ng như nà ng sá» dụng Liá»…u Như kiếm pháp cá»§a phái Nga Mi.
Lưu Hương gáºt đầu không nói gì.
Kim Linh Chi hét :
- Hay! Ngươi không hoà n thủ!... Nếu ngươi không hoà n thủ luôn ta phục ngươi luôn!