“ Đủ rồi!”
Ngồi phía trên vương tọa Khắc Lao Khắc đại đế rốt cục bạo phát. Nguyên bản ý cười hiền lành trên mặt hắn đã biến mất không thấy, chỉ còn lại lửa giận vô tận!
“ Cho ta một giải thích hợp lí, Khải Ân nam tước, nếu không ngươi sẽ trở thanh một quý tộc đầu tiên bị xử tử trong lễ mừng năm mới của hoàng gia!”
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Lôi Nặc nam tước. Bộ khôi giáp hoa mỹ của hắn đã bị Vương Duy đánh nát thành phế liệu từ đầu đến chân, hai truy tùy giả Dục Ma thậm chí còn chưa kịp làm ra phản ứng, Vương Duy cũng đã hoàn thành trận đòn của hắn. Hiện tại một Dục Ma đang sử dụng trị liệu thuật đơn giản xử lí một ít vết thương ngoài da, nhưng thương thế của hắn rõ ràng đều nằm bên trong. Mà một Dục Ma còn lại hai mắt phiếm ra quang mang màu đỏ, sắp đối với Vương Duy phát động công kích. Vừa rồi những cú đập ghế của Vương Duy xuống tay thật nặng, vô cùng tàn nhẫn làm cho một ít lão tướng kinh nghiệm sa trường đều cảm thấy vô cùng khó tin.
Vương Duy trừng mắt nhìn vị quốc vương đang ngồi phía trên, lúc này hắn cảm giác được lão đầu tử kia thật sự là một lão hỗn đản phi thường không biết xấu hổ, chính mình lúc mới bắt đầu đánh đập hắn không ngăn cản, thời điểm dùng chân đạp hắn cũng không ngăn cản, biết mình đánh xong, hắn mới hô to bảo mình dừng tay.
Vệ binh bên trong phòng nghị sự vọt ra, đem Vương Duy vây quanh, Vương Duy dùng một tay nhét chiếc ghế vào trong giới chỉ, bĩu môi: “ Bởi vì vừa rồi hắn vũ nhục ta là một tên nhà quê!”
Dù sao người kia hiện tại té dài trên mặt đất, cũng không có biện pháp mở miệng phản bác, tùy tiện Vương Duy nói.
“ Cho nên ngươi đã đem một vị quý tộc giống như ngươi thiếu chút nữa đánh chết ở trước mặt của ta?”
Lông mày của quốc vương hơi nhảy lên, xem ra đã giận không kềm được.
“ Vậy ta nên làm như thế nào, quốc vương bệ hạ? Chẳng lẽ còn muốn nói một tiếng cảm ơn, hơn nữa hướng hắn hành lễ, hay là giống như một đứa bé lại một lần nữa mắng ngược trở về? Ta cuối cùng phải làm ra một ít tỏ vẻ vì chuyện hắn đã làm chứ?”
Vương Duy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ biểu đạt ý của mình.
“ Chết tiệt, hỗn đản!”
Một tiếng mắng suy yếu vang lên bên người Vương Duy, Lôi Nặc nam tước được Dục Ma cứu tỉnh đã giãy dụa đứng lên, sàn nhà bằng đá cẩm thạch hoa mỹ đã bị Vương Duy đập vỡ thành một cái hố to. Mà vị nam tước này còn có thể đứng lên, xem ra hắn thật đúng là không phải một tên mặt trắng nhỏ.
“ Ngài nghe được, quốc vương bệ hạ, hắn lại mắng thêm một câu.”
Vương Duy dị thường ủy khuất hướng quốc vương nói.
Quốc vương nhìn động tác của Vương Duy, miệng nhếch lên, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, bởi vì hắn phát hiện người này thật sự là rất thú vị, làm bất cứ chuyện gì cũng không theo lẽ thường.
“ Như vậy, Lôi Nặc nam tước, hắn nói đều là thật sự?”
Quốc vương không biết nghĩ tới điều gì đột nhiên vẻ mặt ôn hòa nói, thái độ chuyển biến cực nhanh làm cho Vương Duy cảm thấy có chút trở tay không kịp, hắn là một quốc vương, là một người có thói quen ra lệnh, sẽ đột nhiên như vậy sao?
Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, phương diện này rõ ràng đều là âm mưu, ngay cả một chút dương mưu cũng không có.
“ Ta không biết hắn nói qua cái gì, nhưng ta biết hiện tại ta muốn quyết định một sự kiện!”
Lôi Nặc cơ hồ đều đem khí lực toàn thân dùng ở phương diện này, hắn đẩy Dục Ma đang dìu phía sau ra, tập tễnh đi tới trước mặt Vương Duy.
“ Ta muốn cùng ngươi quyết đấu, ngay lúc sắp bắt đầu thi đấu thể thao, hơn nữa, còn là cuộc thi chỉ còn một người sống sót!”
Lôi Nặc gằn từng tiếng đem lời của mình từ trong miệng phun ra, sau đó hắn xoay người lại, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
“ Thỉnh quốc vương bệ hạ ân chuẩn!”
Lần này rung động không thể kém hơn việc vừa rồi Vương Duy dùng chiếc ghế đập hăn bao nhiêu.
Cái gọi là người sống sót cuối cùng, chính là ý tứ, vẫn chỉ có một người thắng lợi cuối cùng mà thôi, nói cách khác, sự thất bại phải trả giá toàn bộ đại giới, đây là chỉ khi có tình huống thâm cừu đại hận mới có thể xuất hiện phương thức quyết đấu này. Hơn nữa bởi vì quá mức huyết tinh, quốc vương cũng sẽ không cho phép phương thức quyết đấu này xuất hiện.
“ Các ngươi, có đem quốc vương như ta để vào trong mắt không?”
Quốc vương vẫn đang cười dài, nhưng sát khí tựa hồ đã bắt đầu lan tràn bên trong nụ cười của hắn, ai cũng không biết hắn tiếp theo sẽ nói câu gì, quân cận vệ hoàng gia đã đem sáu người kia vây quanh, quân cận vệ chỉ do ngũ giai cường giả tạo thành đủ để cho một ác ma cường đại ở trong này gặp nạn té ngã, chứ đừng nói tới chỉ là sáu người.
“ Bệ hạ!”
Vừa lúc đó, một người đột nhiên đứng dậy, đó là tể tướng, Uy Nhĩ Tư.
“ Bệ hạ, Lôi Nặc nam tước các hạ cùng với Khải Ân nam tước các hạ đều là quý tộc trẻ tuổi mới nhận chức, ta nghĩ giữa bọn họ nhất định là có hiểu lầm gì đó, niệm tình bọn họ vừa mới lập được công lao hiển hách, còn thỉnh bệ hạ xử lý nhẹ một chút. Người trẻ tuổi, tự nhiên phải có tinh thần nóng nảy, ta nghĩ bọn họ không phải có ý bất kính với quốc vương bệ hạ.”
Uy Nhĩ Tư là một chính khách điển hình, Vương Duy liếc mắt một cái có thể nhìn ra phẩm chất của hắn, hắn chỉ thuộc loại người chỉ e thiên hạ không loạn mà thôi. Nhất là cặp mắt kia, chính trực quả thực như đang tuyên truyền quảng cáo, đã siêu thoát phạm trù của nhân loại, hiện ra trên bề mặt bên ngoài.
“ Thần thật không dám!” Vương Duy nhanh chóng cúi đầu nhận sai.
Bên trong đại sảnh nghị sự một trận yên tĩnh, quốc vương bệ hạ dùng tay nắm lấy vương tọa của mình, không biết đang nghĩ gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn chỉ biết, khẳng định không có chuyện gì tốt.
“ Phụ vương.”
Công chúa Đế Na đột nhiên đi về phía trước hai bước, đi tới quỳ gối trước mặt quốc vương.
“ Con tin tưởng Khải Ân nam tước không phải là một người tiểu nhân không coi ai ra gì, đồng thời con cũng tin tưởng Lôi Nặc nam tước cũng không phải một người mở miệng mắng chửi đả thương người khác, cho nên con cho rằng giữa bọn họ nhất định là có sự hiểu lầm, con hy vọng phụ vương có thể nhẹ tay xử lý.”
Những lời này của Đế Na mới bắt đầu đã rõ ràng thiên vị Vương Duy, dù sao Vương Duy cùng Đế Na từng có tiếp xúc vài lần, tuy rằng không lâu sau, tựa hồ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó, nàng đối với nhân phẩm của Vương Duy có điều yên tâm, hơn nữa cũng có hiểu biết nhất định đối với tính tình của Vương Duy.
“ Nguyên bản, ta đã chuẩn bị hoàng kim, châu báu hơn nữa đất phong, tước vị rất cao.”
Quốc vương ngồi phía trên vương tọa, hai mắt nhìn nhóm người đang ở trong thùng hỏa dược.
“ Nhưng hiện tại ta xem ra, ta hẳn là đem những thứ kia bỏ lại vào trong bảo khố của ta đi, bởi vì các ngươi tựa hồ cũng không thèm để ý đến sự phong thưởng của ta. Các ngươi thật có thể đánh nhau, một khi đã như vậy, ở bên trong cuộc thi đấu thể thao, các ngươi sẽ bị phân đến hai tổ, mà các ngươi đều phải đạt được thắng lợi cuối cùng, nếu có bất cứ người nào thất bại, như vậy tất cả tài sản đều bị lấy hết, mà các ngươi sẽ bị trục xuất khỏi quốc gia của ta!”
“ Đây là sự trừng phạt cho hành vi các ngươi đã làm trước mặt của ta hôm nay!”
“ Sau đó, giữa các ngươi sẽ đạt được một cuộc thi “ Không đường nào để trốn”, tiền đặt cược rất đơn giản, bên thua phải có lời xin lỗi bên thắng! Bởi vì các ngươi đều là nhân tài của quốc gia, nhưng các ngươi còn trẻ, còn có cơ hội, ta hy vọng các ngươi có thể nắm chắc cơ hội lần này.”
Vẻ phẫn nộ trên mặt quốc vương biến mất, biểu tình hòa ái lại một lần nữa đạt lên khuôn mặt của hắn.
“ Cáo già.”
Vương Duy mắng to không ngừng trong lòng.
Nam nhân ngồi trên vương tọa này biết hai người đứng nơi này đều là nghé con mới sinh mang hình người, dùng một mớ tiền đặt cược khổng lồ cùng với một mớ tiền đặt cược bé nhỏ không đáng kể để hình thành nên một tâm lí nước sông cùng với mặt biển, quan niệm lãnh đạo như vậy không thể nghi ngờ là vượt mức qui định.
Nhưng đối với Vương Duy mà nói chỉ là vô dụng.
Cuộc thi “ Không còn đường trốn” đại khái mà nói chính là người sống sót cuối cùng phải tha cho người thất bại, làm ra một phong cách văn minh, không thể có ý định giết người, được liệt vào quy tắc của cuộc đấu.
Vương Duy cùng Lôi Nặc đều bị quân cận vệ hoàng gia khách khí thỉnh ra khỏi phòng nghị sự hoàng gia.
“ Đem cổ rửa đi.”
Ở bên ngoài cửa phòng nghị sự, Lôi Nặc đột nhiên nhìn Vương Duy nói.
“ Hoàn toàn ngược lại, ngươi rửa hay không rửa đều được.”
Vương Duy đá giò láy Lôi Nặc một cái, nghênh ngang mang theo Lộ Na cùng Y Lị rời khỏi.
“ Huynh làm như vậy rốt cục là vì điều gì?”
Lộ Na đi bên cạnh Vương Duy, vừa lo lắng nói, đã bị Vương Duy trong lúc vô tình ký kết khế ước nên vừa rồi nàng thật sự cảm nhận được Vương Duy thật sự phẫn nộ, đây không phải giả vờ, rốt cục sự tình gì có thể làm cho Vương Duy ở ngay trước mặt quốc vương mà không thể đè nén sự phẫn nộ của chính mình?
“ Tiểu tử này đáng bị xử lý.”
Vương Duy ôm vòng eo nhỏ nhắn của Lộ Na, hạ giọng nói, Y Lị ở một bên ôm pháp trượng vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn thấy.
“ Mặt khác ta muốn nhìn xem thái độ của quốc vương đối với ta đến tột cùng là như thế nào? Phụ thân muội từng phân tích cho ta nghe không ít sự tình của quốc gia, nhưng có chút việc phải tự mình nhìn thấy mới rõ ràng.” Vương Duy nói.
“ Như vậy huynh phát hiện điều gì?” Lộ Na kỳ quái hỏi, ngay cả như vậy chăng nữa cũng không cần phải làm lớn như thế, thật sự là quá lớn mật.
“ Có người ngồi, có người đứng, người đứng nghĩ muốn ngồi, mà người ngồi nghĩ vẫn muốn ngồi như vậy.”
Vương Duy nói.