Hoa Lân cảm thấy chán nản,biết rằng như vậy căn bản không đánh lại đối phương.Vì vậy thay đổi đối sách,ngược lại nhắm chặt hai mắt,đem cả con người mình hòa nhập vào hoàn cảnh xung quanh,chờ đối thủ lần thứ hai hiện thân.
Bỗng nhiên Hoa Lân tâm sinh cảnh dịch,đột nhiên nghiêng người lui một bước.Quả nhiên một thanh trường kiếm từ bên phải im hơi lặng tiếng đâm tới,không hề có dấu hiệu báo trước.Hoa Lân giật mình kinh hãi,trong lòng lướt qua vô số ý nghĩ.Cần biết rằng vô luận chiêu thức gì,đều lẽ ra phải có dấu hiệu để tìm.Mà thanh kiếm này,lại như là từ một thế giới khác đột nhiên đâm tới,hoàn toàn thoát li thường thức.Nếu không phải tự mình trong tâm cảm ứng,e rằng hiện giờ đã chết,liền không kịp ngẫm nghĩ,trường kiếm chống lên,tính phong trụ chiêu sau của kiếm này.
Nhưng đối phương biến chiêu quá nhanh,hiển nhiên không thua kém Hoa Lân,trường kiếm chấn động,Hoa Lân chỉ thấy trước mắt hàn quang bạo trướng,đầy trời đều là kiếm ảnh.
Trong sự kinh ngạc,Hoa Lân chỉ có thể gấp rút lùi nửa bộ,đồng thời chân đạp”Khôn” vị,quơ kiếm quét ngang.Song phương cự li thực sự quá gần,tức thời trở thành trực diện giáp lá cà.Vì lật ngược lại thế yếu,Hoa Lân hét lớn một tiếng,Hà Chiếu trong tay hóa thành tinh quang đầy trời,một chuỗi đâm ra ba mươi tám kiếm.Đây là chiêu”Thất Tinh Kiếm Pháp”của Thiên Sơn kiếm phái,thi triển trên tay hắn lại đạt tới mức thế này,thật là đăng phong tạo cực.Nếu như người của Thiên Sơn kiếm phái thấy được,chỉ sợ là sẽ quỳ mọp tại chỗ.
Nếu chỉ luận về kiếm pháp,trình độ của Hoa Lân có thể nói là cực kì cao minh,tức thời giành lại một con đường sống.Trong thoáng chốc,song phương ta tới ngươi lui,hàn quang bắn tứ phía,khó mà phân cao thấp.Nhưng chính vì như vậy,hai người đều cùng lâm vào khốn cảnh.Vô luận ai chậm trễ một bước,chắc chắn kết cục là thân trúng mấy chục kiếm.Cho dù muốn triệt thân rời khỏi,cũng tuyệt không thể nào.
Chính vào thời khắc hai người đánh đến thiên hôn địa ám,vực sâu dưới chân bỗng nhiên chấn động,mặt đất nức ra một đường nức nẻ.Tiếp đó lại “Đì Đùng”một tiếng,vết nức rộng thêm ra đến trên dưới hai xích,dường như tất cả nham thạch đều li khai vực sâu,lúc nào cũng đều có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Xui xẻo nhất chính là,hai người đều đứng trên khối nham thạch bị phân khai đó,mặt đất dưới chân bắt đầu rung động.
Nhưng lúc này hai người không may là không thể dừng tay,nếu không chắc chắn thân sẽ trúng mấy chục kiếm mà vong mạng.Bây giờ biện pháp duy nhất chính là trước lúc rơi xuống vực sâu giết chết đối phương,như vậy mới có thể thoát khỏi sự quấy rối của đối phương nhảy về mép vực.......
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục,nhưng nham thạch dưới chân lại không đợi người.Lại là “Răng Rắc”một tiếng,đã bắt đầu rung lên,thằng ngốc cũng biết rằng,nó đã không thể trụ vững được bao lâu nữa.
Vào thời điểm chết người này,Hoa Lân lại bắt đầu suy nghĩ lung tung,trong lòng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ.Hắn chỉ cảm thấy,chiêu thức của hắc ảnh trước mắt này,càng lúc càng tinh kì,không giống như là hóa thân không có trí tuệ.Vì vậy hét lớn một tiếng:
-Tí Hình...phải ngươi đó không?
Nhưng bên tai chỉ nghe”Ông Ông Ông”vang hồi lại,ngay cả mình cũng không nghe rõ,người khác thì càng không cần nói tới.
Hoa Lân gấp tới toát mồ hôi,hắn hoài nghi gia hỏa trước mắt này là Tí Hình,đó là căn cứ trên:
-Thứ nhất,Hoa Lân sâu sắc hiểu rằng,thần tượng của tầng chín này tuyệt không phải mình có thể chống lại.Nữ thần lần trước chính là một cái ví dụ sống rành rành,bởi vì mình căn bản không cách nào cùng nàng giao thủ.
-Thứ hai,bản thân một đường đi tới này,cơ hồ tất cả “Chiến thần” ,đều là dùng trường kích làm binh khí.Mà gia hỏa trước mắt này dùng lại là một thanh trường kiếm.
-Thứ ba,đây cũng là một điểm rất quan trọng.Vừa rồi trường kiếm của gia hỏa này hoa phá hắc ám,đột nhiên từ bên phải đâm tới,lại không có dấu tích để lần mò,đây chính là đặc tính của “Ảm Hồn Kiếm”.Tuy do tốc độ quá nhanh,nhìn không rõ nguyên mạo của kiếm này,nhưng đã làm Hoa Lân nổi lên nghi tâm.
Đương nhiên,những điều này chỉ là hoài nghi của Hoa Lân mà thôi,không hề mười thành nắm chắc mười.Nhưng mà đáng ghét nhất chính là,đối phương lại nghe không được lời nói của mình,đây mới là chỗ chết người nhất.
Đến thời này khắc này,Hoa Lân mới đột nhiên nhớ lại,lúc mình tiến vào tầng chín thì từng nổi lên một loại cảm giác không hay.Có lẽ chính là chỉ tình huống hiện giờ.Có thời điểm con người thường hay sinh ra những dự cảm kì lạ.Điều này đối với người tu tiên mà nói,hiệu quả đương nhiên là nổi trội.Vì vậy Hoa Lân thầm hối hận,lúc đó chỉ cần phí thêm chút tâm tư,nói không chừng thì có thể tham thấu đạo lí trong đó.Chỉ cần cùng Tí Hình thương lượng một số ám hiệu,thì không đến nỗi lâm vào kết cục ngươi sống ta chết thế này.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn,chỉ thấy nham thạch dưới chân lại là một trận cự chấn,đá vụn”Hoa Lạp Lạp”rơi xuống dưới,cả cái bình đài đã thoát khỏi vực sâu thật xa.. …..
Nhưng song phương vẫn như cũ ngươi đến ta lui,chiêu thức càng thêm tinh kì.Cái chết lơ lửng trên đầu,nếu như không thể lập tức giết chết đối phương,bay trở về mép vực,vậy thì hậu quả là song phương đều vong mạng.
Nham thạch dưới chân lại trầm xuống,cuối cùng chịu đựng không nổi.Chính vào một khắc này,Hoa lân đã hiểu rõ,đối phương chính là Tí Hình.Bởi vì từ trong chiêu thức của đối phương,thì có thể nhìn ra đối phương cũng là gấp gáp thoát thân.Điều này chỉ cần đơn giản suy nghĩ,từ trước giờ thần tượng đều không sợ “Chết” mà nói,đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Hoa Lân trong mắt lướt qua một tia tuyệt vọng và hoang mang,trong đó còn chứa đựng sự dằn xé của nhân nghĩa đạo đức và nhân tính....
Rốt cuộc là giết đối phương?Hay là tự mình hy sinh?
Trong thoáng chốc,các loại ý nghĩ trong lòng vướng mắc.Tất cả những chuyện đã qua đều từng cảnh từng cảnh hiện ra.Nhưng Hoa Lân chỉ biết duy nhất một điểm,nếu như đối phương thật sự là Tí Hình,còn mình lại giết hắn đi mà nói,vậy mình cả đời này cũng không cách nào tha thứ cho bản thân.
Một thoáng lúc đưa ra quyết định đó,trong đầu Hoa Lân bỗng hiện ra từng nét mặt từng nụ cười của Thượng Quan Linh,chỉ thấy trong lòng nhói đau,ảm đạm lùi về phía sau....
“Sực Sực Sực”
Trên người Hoa Lân đã nhận thêm mấy chục vết kiếm,kiếm khí của đối phương xuyên người mà qua,làm hắn toàn thân run rẫy một hồi.Cho dù có”Huyễn Quang Kính”chống đỡ,nhưng vẫn ngăn cản không được thần binh của đối phương.Hiên giờ cơ hồ có thể khẳng định,trường kiếm của đối phương tuyệt đối không phải phàm vật.Nhất định là Ảm Hồn Kiếm không sai!Hoa Lân lướt qua ý nghĩ này.
Nhưng bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa rồi,vì hắn đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.....
Mảnh vỡ trên vực cuối cùng không chịu nổi,cũng ầm ầm sụp đổ.....
Bóng tối vô cùng vô tận ụp tới,thân thể đang nhanh chóng rơi xuống,chỉ có tiếng gió bên tai vẫn như vậy,càng lúc càng xa vời vợi,giống như là tiếng gọi của Minh giới....