Gia Cát Long Phi gật gật đầu, nhìn thân ảnh triệu ngọc nhi rời đi, ánh mắt có chút mê ly.
Sau đó, Gia Cát Long Phi theo vân gia tiến nhập triệu phủ, không hổ là phủ đệ quan gia, nhìn qua bên trong phủ so với bên ngoài còn khí phái hơn vài phần, ao xanh dập dờn, cầu đá nước chảy, hành lang màu son, cổng vòm chồng chất,hoàn cảnh thanh u, thỉnh thoảng lại gặp vài nha hoàn tỳ nữ thanh tú đi qua, mi mắt len lén nhìn.
"Tuy rằng ngươi là do tiểu thư nhìn trúng, nhưng nô tài sẽ có quy củ của nô tài, ngưoi họ gì ?" Vân gia nghi vấn nói.
"Họ Gia Cát, tên Long phi."
"không ngờ họ kép, vậy ngàn vạn lần đừng dùng nó." Vân gia không khỏi nhìn Gia Cát Long Phi liếc mắt một cái, phải biết rằng ở Càn long quốc, họ kép chính là họ của hoàng tộc, hoặc là tên do hoàng đế ban cho, không giống tên trăm họ bình thường, hơn nữa trong phủ quan gia, tương đối kiêng kị, miễn cho rước lấy phiền toái không cần thiết .
"Về sau, ngươi kêu là A Phi đi." Vân gia ngẫm lại nói.
"Nga." Gia Cát Long Phi đáp, trong lòng không khỏi chửi vài câu. Dù sao dòng họ cũng do tổ tông truyền xuống, như thế nào có thể tùy tiện sửa loạn.
Bất quá "người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu", chỉ cần có thể tiếp xúc gần Triệu Ngọc Nhi, cho dù bảo hắn sửa loạn dòng họ, không phải là điều không thể.
"Về sau ngươi trong Thu Phong viện của Đại tiểu thư làm tạp dịch, làm việc nhất định phải cẩn thận, tuy rằng Đại tiểu thư nhìn qua có vẻ ôn nhu nho nhã, thực chất bên trong rất nghiêm khắc, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, tiểu thư không thích nhất là loại nô tài nhiều chuyện. Ở trong Thu Phong viện hết thảy đều phải nghe theo Thúy nhi cô nương, nàng chính là nha hoàn bên người Đại tiểu thư, xem như là người tâm phúc trong phủ, ngàn vạn lần không nên trêu trọc đến." Vân gia dặn dò nói.
Khó trách Thúy nhi kia có thái độ kiêu ngạo như vậy, nguyên lai là ỷ vào mình là nha hoàn bên người Đại tiểu thư, cáo mượn oai hùm, xem ra về sau còn phải đề phòng nàng một chút mới được. Họ Gia Long Phi nhớ kỹ.
"Hôm nay vừa lúc lão gia không có công vụ trong người, ở nhà nghỉ ngơi, hiện tại ta mang ngươi đi gặp lão gia, tuy rằng ngươi ở Thu Phong viện, nhưng tránh không được ở trong phủ đi lại, nhớ kỹ về sau ở trong phủ nếu nhìn thấy lão gia, nhất định phải vô cùng cung kính, lão gia từng làm viện sĩ ở viện văn hàn(chương), ở lễ bộ lại đảm nhiệm chức người chủ trì, không giống đại quan bình thường, lão gia không thích nhất chính là người khác không tôn trọng lão, biết chưa? ."
"Biết." Gia Cát Long Phi gật đầu, thầm nghĩ, xem ra triệu lão gia này đúng là không phải quan gia bình thường, hơn phân nửa là một vị đại nhân tự cao tự đại, hẳn là thích nghe nịnh hót .
Vân gia mang theo Gia Cát long Phi xuyên qua hành lang dài, qua sau một tòa ngọc thạch kiều, liền đến trước viện triệu phủ, rồi đi tới đại sảnh.
Trong đại sảnh, hai hàng ghế tựa hai bên, trên mặt đất là mao thảm tinh mỹ màu đỏ, mặt trên thêu thái dương cùng mãnh hổ, phía trước là một bàn gỗ bằng đàn hương sơn màu đỏ thẫm, hai sườn dặt ghế bành, ở giữa trên tường treo hai bức họa tổ tiên, một thân quan phục, xem bộ dáng cũng từng là một đại quan, xem ra triệu lão gia này là con cháu xuất thân quan gia.
Lúc này, một thân hoa phục lộng lẫy, cổ đeo một vòng ngọc châu xanh biếc, dáng người có chút phì mỡ, đang ngồi trên ghế bành, bên cạnh hai nha hoàn đang thay nhau quạt cho hắn, hai mắt nhắm nghiền, như đang dưỡng thần.
Gia Cát Long Phi vừa thấy, liền biết người này chính là lão gia của triệu phủ.
"Lão gia..." Vân gia vô cùng cung kính nói.
Triệu phùng Viễn chậm rãi mở mắt, thấy Vân gia mang theo một tên trẻ tuổi, xiêm y lam lũ, đứng ở trước mắt mình, không khỏi nhướng mày, tựa hồ hơi tức giận có người quấy rầy hắn dưỡng thần.
"Chuyện gì?" Triệu phùng Viễn tựa hồ không có nhìn Gia Cát Long Phi, chỉ là liếc mắt một cái, rồi đem ánh mắt hướng về phía Vân gia hỏi.
" Người này là nô tài,mà Đại tiểu thư vừa mới nhìn trúng, dự định cho hắn đến Thu Phong viện làm việc, cho nên ta nghĩ trước đến xin chỉ thị của lão gia." Vân gia bẩm báo nói.
Kỳ thật, vân gia này xem như một người phương xa thân thích với triệu phùng Viễn, vốn tên là Vân Quý, thái độ làm việc rất cẩn thận, cho nên dễ dàng được làm quản gia của triệu phủ, tương đương với nội vụ tổng quản, cho nên nha hoàn nô tài đều xưng hắn là Vân gia, trong phủ này việc to ,nhỏ cuộc sống, lặt vặt đều do hắn quản lý, việc an bài nô tài này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng nếu là bình thường, chuyện nô tài căn bản là không cần xin chỉ thị của lão gia mà có thể trực tiếp an bài, nhưng lúc này bất đồng, dù sao người cũng là do Đại tiểu thư nhìn trúng, nhưng tiểu thư lại muốn an bài đến Thu Phong viện làm việc, nơi đó lại chính là khuê viện của Đại tiểu thư, rất ít nô tài được phép ra vào, cho nên phải xin chỉ thị riêng của Triệu Phùng Viễn mới được.
"Là ngọc nhi nhìn trúng ?" Triệu phùng viễn tựa hồ có chút kinh ngạc.
Hắn cũng biết tính tình nữ nhi bảo bối nhà mình, Thu Phong viện được xem như trọng địa trong phủ, mà Triệu Ngọc Nhi từ trước đến nay không thích ngoại nhân đến Thu Phong viện đi lại, thậm chí ngay cả nô tài cũng an bài rất ít, ngoài vài tỳ nữ ra, cùng với lão quản gia, thì không còn có những người khác. Lần này đột nhiên lại muốn an bài một nam đinh tuổi trẻ như thế đi vào, quả thật ngoài ý nghĩ của người khác.
Triệu phùng viễn nghĩ như thế, không khỏi đánh giá Gia Cát long phi vài lần, thấy hắn bề ngoài nho nhã lịch sự, ngũ quan thanh tú bất phàm, căn bản không giống xuất thân từ gia đình bình thường .
"Mưu tính gì đây ?" Triệu phùng viễn nghĩ
"Hẳn là một người thành thật, còn có thể viết chữ..." Vân gia nói.
"Nếu là Ngọc nhi nhìn trúng , cứ theo ý của nó đi, hảo hảo dặn dò hắn quy củ trong phủ ." Triệu phùng viễn suy nghĩ một hồi, phất phất tay, hai mắt nhắm lại, tiếp tục dưỡng thần.
"vậy lão gia, chúng ta cáo lui trước..." Vân gia khom người hành lễ, mang theo Gia Cát Long Phi lập tức rời đi.
Rời đại sảnh, vân gia mang theo Gia Cát Long phi trong phủ giới thiệu hoàn cảnh toàn phủ, Gia Cát Long Phi cũng nhân tiện từ trong miệng vân gia biết được một ít tình huống triệu phủ.
Triệu Phùng viễn nguyên là đại quan tứ phẩm đương triều, từng ở văn hàn(chương) viện,trong lễ bộ giữ chức vị quan trọng, rồi sau đó nhận chức đốc thống Hàm thành, trên danh nghĩa là một chức quan nhàn tản, bởi vì tổ tiên buôn bán, quan hệ có chút nhạy cảm, tuy rằng lão không có "kinh thương thiên phân"(buôn bán), nhưng căn cơ sản nghiệp gia tộc cực kỳ kiên cố, hiện giờ cũng coi như là phú giáp một phương,
Cả đời Triệu phùng viễn lấy hai vị lão bà, con cả là nữ nhi, chính là con của phu nhân nguyên phối đã qua đời, nữ nhi đó là Triệu Ngọc Nhi, năm nay mười tám, từ nhỏ đã đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, cá tính mạnh mẽ, thường xuyên giúp Triệu Phùng Viễn đưa ra mưu sách. So với , đứa con thứ hai Triệu Tú Vinh thì xuất sắc hơn nhiều, đã mười bảy tuổi, nhưng ngay cả Tam Tự kinh cũng không thuộc hết, cả ngày chỉ quan tâm đến dế mèn đấu đá, hưởng nhạc, không làm việc gì, luôn bị Triệu Phùng Viễn cáu gắt, nhưng không thèm để ý, cho tới bây giờ, mời lão sư đã thay đổi không dưới hơn hai mươi lần, cơ hồ đều bị làm cho tức giận bỏ đi.
Sau khi tiền thê qua đời, Triệu Phùng Viễn liền cưới tiểu thiếp, giời đã gần bốn mươi tuổi - nhị di thái. Nhị di thái tuổi trẻ rất mỹ mạo, lúc ấy tuổi của nàng so với tuổi nữ nhi Triệu Ngọc Nhi lớn hơn vài tuổi.
Triệu phùng viễn nguyên còn tưởng rằng lấy tiểu thiếp rồi, sẽ sinh được một đứa con trai nữa, không nghĩ tới thân thể lại xảy ra vấn đề, không thể sinh dục, hiện giờ cũng là lão nhân rồi, càng không có tâm hi vọng gì nữa, chỉ có thể an tâm ở trong phủ bảo dưỡng tuổi tác, thủ hạ cùng sản nghiệp đều giao lại cho nữ nhi Triệu Ngọc Nhi quản lý.
Trong Triệu phủ có ngũ viện, ngoài Thu Phong viện của Triệu Ngọc Nhi ra, còn có Bách Hà, Xuân Hồng, Hạ Vũ, Đông Vận tứ viện, phân biệt Triệu Phùng viễn một viện, cùng với tiểu thiếu gia Triệu Tú Vinh cũng một viện.
Bởi vì Thu Phong viện ngày thường tương đối yên lặng, ít có người lui tới, vì tiện sai sử, Vân gia trực tiếp an bài Gia Cát Long Phi ngủ ở phòng khách trong thu phong viện, điều kiện nơi ở so với nô tài khác xem như không tồi, đương nhiên, cái này nhiều hay ít cũng do Triệu Ngọc Nhi cấp cho hắn.
Cứ như vậy, Gia Cát Long Phi ở triệu phủ dàn xếp song, hắn bắt đầu kiếp sống nô tài khó quên nhất trong hành trình thương khách của mình...