Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 42: Đan thành
Dịch: keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ nhất canh
Mười phần tài liệu luyện chế ra sáu viên Tích Cốc hoàn, dạng thành tích thế này chỉ có thể tính là kha khá, thật sự không có nửa điểm để kiêu ngạo. Trừ năm viên lưu lại, thừa ra một viên hắn trực tiếp bán cho Hứa Tinh được ba viên nhị phẩm tinh thạch.
Tả Mạc cầm Tích Cốc hoàn để trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ vui sướng.
Đây là lần thử nghiệm thứ tư, cuối cùng đã thành công!
Tích Cốc hoàn chỉ tầm hạt long nhãn, tuyền một màu bích lục dụ người, tán phát ra u hương nhè nhẹ, riêng xem chừng đó thôi đã khiến người ta không nhịn được mà muốn đem nó ăn sạch. Tích Cốc hoàn đại phần là luyện chế nhằm tiết kiệm thời gian cho những khổ tu giả cùng tu giả lắm tiền nhiều của.
Hắn không lập tức tiếp tục bắt tay ngay vào luyện chế viên thứ hai, viên Tích Cốc hoàn này thành công chứng tỏ phương hướng hắn đang đi là chính xác. Có tiền đề này, vấn đề hiện tại hắn phải băn khoăn là xác suất thành công. Tài liệu thừa lại chỉ còn sáu phần trong khi chí ít còn phải luyện thành bốn viên Tích Cốc hoàn nữa. Nói cách khác, hắn chỉ được phép thất bại hai lần thôi.
Kỳ thực vào lần thứ ba cách thành công trong gang tấc, chỉ chút xíu hơi không cẩn thận tất cả đã thành công dã tràng. Thần thức giúp phát hiện biến hóa của đan dược trong lò luyện đan như vậy hắn liền nhanh chóng có đối sách điều chỉnh linh lực của bản thân.
Thần thức quả nhiên là thứ tốt a! Tả Mạc khấp khởi mừng thầm nghĩ.
Trừ luyện đan ra mấy loại pháp quyết khác sau khi kinh qua sự điều chỉnh của thần thức thì không chỉ linh lực tiêu hao giảm thiểu rất nhiều mà hiệu quả cũng bạo tăng. Song hắn còn có vài phần biết mình biết người, tuy thần thức diệu dụng vô cùng nhưng kiến thức tạo nghệ của hắn đều thô thiển nông cạn, cho dù có thần thức trợ giúp nhưng những chỗ có thể điều chỉnh đều có hạn. Tuy thế những điều chỉnh “nho nhỏ” này cũng khiến Tả Mạc cười ngoác đến tận mang tai.
Hắn thầm nghĩ lúc nào đó phải vào Điển Tịch thất trong sơn môn một chút, xem xem có thể tìm được ngọc giản về phương diện này hay không. Hiện tại hắn tốt xấu gì cũng là nội môn đệ tử, không vì bản thân mưu chút phúc lợi thì thực sự quá dốt!
Sư phó mặt lạnh như tiền chắc chắn là không trông cậy được gì, tốt nhất tự mình lo lấy thân thôi.
Kiếm tu tuy chú trọng linh lực không nặng về thần thức nhưng Tả Mạc tin tưởng, Vô Không kiếm môn tích lũy nhiều năm như vậy khẳng định vượt xa xa hắn hồ loạn mò bậy. Đương nhiên, đây là chuyện của sau này, giờ chuyện vướng tay vướng chân trước mắt không ít, trừ luyện đan ra còn phải quản lý dược điền ...
Huống hồ trong túi hắn một cắc bạc cũng mò không ra giờ tìm cách kiếm lấy tinh thạch mới là vương đạo. Những linh thảo linh dược trước đây cũng đã trồng được một đoạn thời gian, một số đã sắp sửa thu hoạch, làm sao đem chúng xử lý sạch sẽ cũng là vấn đề khiến hắn đau đầu. Trước khi Trúc Cơ hắn không nghĩ tới chuyện mò ra khỏi sơn môn.
Bỗng nhớ lại sư phó từng nói qua nếu như tài liệu không đủ thì chính mình phải bỏ tinh thạch ra mua, vậy chẳng phải là những tài liệu kia bản môn cũng bán? Vậy không phải cũng có thể mua sao?
Tả Mạc đi ra ngoài đan phòng, trong viện tử một đám nữ đệ tử đang vất vả xử lý các loại dược tài. Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt Tả Mạc dừng lại trên thân một vị nữ đệ tử. Tả Mạc nhớ rất rõ ràng, ngày đầu tiên hắn đến đây chính nàng là người đầu tiên chào hỏi , hình như trong đám nữ đệ tử này nàng khá có uy tín.
Một thân nàng áo vải tạp dề, đầu trán lấm tấm mồ hôi.
"Vị sư muội này..." Tả Mạc chủ động bắt chuyện cùng nàng. Tuy niên kỷ hắn chưa chắc đã lớn hơn đối phương nhưng quy củ trong môn như vậy nên hắn chỉ đành tuân theo.
Nàng thấy Tả Mạc vội vàng kinh hoảng quay người lại: "Tả sư huynh."
"Ta mới đến nên rất nhiều quy củ của bản viện còn chưa biết, sư phó lại một lòng luyện đan nên chỉ đành làm phiền sư muội." Tả Mạc ôn hòa nói, đáng tiếc nét mặt hắn vạn năm không đổi cứ trơ trơ như khúc gỗ thành ra nhìn thế nào cũng vẫn có chút hãi người.
Vị nữ đệ tử này kinh hoảng trong thoáng chốc song rất nhanh liền khôi phục lại vẻ trấn định, tự nhiên nói: "Sư huynh khách khí. Không biết sư huynh có gì nghi ngại."
Tả Mạc liền đem vấn đề của mình nói qua một lần.
Vị nữ đệ tử này vấn lại đầu tóc, cười tươi nói: "Thì ra là điều này. Sư huynh có điều không biết, tất cả dược tài trong bản viện đều thuộc về môn phái, trừ một mức độ nhất định có thể lãnh ra thì còn lại đều phải bỏ tinh thạch của mình ra chi trả. Chẳng qua về phương diện giá cả thì thấp hơn hai thành so với trên mặt chợ. Sư huynh là Linh Thực phu, nếu có linh thảo linh dược cũng có thể bán lại cho bản viện. Giá cả thu mua dược tài phổ thông thấp hơn tầm hai thành, nhưng trừ tinh thạch sư huynh còn có thể được thêm điểm cống hiến để đổi lấy tâm pháp vân vân. Nếu là linh thảo linh dược trân hi (quý hiếm), giá cả bản môn thu mua bằng với giá phường thị. Ngày sau nếu sư huynh luyện đan đại thành, đan dược luyện chế ra cũng có thể giao cho môn phái bán giùm. Diêm Nhạc sư thúc của bản môn thiện trường kinh doanh, thường thường có thể bán với giá cả không sai song cần rút hai thành làm lệ phí. Đồng dạng, trừ tinh thạch sư huynh cũng giành được điểm cống hiến."
Nói xong, nàng đưa cho Tả Mạc một cái ngọc giản: "Giá cả các loại linh dược linh thảo mỗi tháng đều có biến động, Diêm Nhạc sư thúc sẽ chuyên phái người chế thành ngọc giản. Đây là danh sác giá cả các loại dược tài, đan dược."
Tả Mạc nhận lấy, liên thanh cáo tạ.
"Sư huynh không cần quá khách khí. Sư muội Hứa Tinh, là đệ tử thủ tọa ngoại môn đệ tử bản viện, sau này còn thỉnh sư huynh chiếu cố nhiều. Sư huynh phàm là gặp phải vấn đề gì có thể tới tìm ta, cần mua sắm dược tài gì cũng có thể tới tìm ta." Hứa Tinh cung kính nói.
"Đa tạ sư muội!" Tả Mạc cảm tạ từ đáy lòng.
Lấy được danh sách Tả Mạc vội quay trở lại đan phòng. Cầm lấy danh sách hắn cẩn thận đọc một lượt, lại tính toán một chút, phí dụng nguyên liệu Tích Cốc hoàn đại khái mất tầm ba viên nhị phẩm tinh thạch, mà giá bán ra chẳng qua chỉ hơn nửa viên nhị phẩm tinh thạch so với nguyên liệu. Tính thêm cả xác suất thành công, trên cơ bản thì đào không ra nửa phần lợi nhuận. Quả nhiên, muốn dựa vào đê cấp đan dược để kiếm tiền, trên thực tế là không có khả năng, chỉ có thể làm nhằm luyện tay nghề. Song nghĩ lại thì cũng bình thường, nếu ngay cả Tích Cốc hoàn cũng dễ kiếm tinh thạch như vậy, chỉ sợ vô số người cố sống cố chết học luyện đan.
Mấy ngày tiếp theo Tả Mạc tiếp tục luyện chế Tích Cốc hoàn, trong đó thất bại thêm một lần nhưng theo đó độ thục luyện càng lúc càng cao, luyện chế càng thêm quen tay.
Mười phần tài liệu luyện chế ra sáu viên Tích Cốc hoàn, dạng thành tích thế này chỉ có thể tính là kha khá, thật sự không có nửa điểm để kiêu ngạo. Trừ năm viên lưu lại, thừa ra một viên hắn trực tiếp bán cho Hứa Tinh được ba viên nhị phẩm tinh thạch.
Thêm vào mỗi tháng hắn được cung cấp hai mươi viên nhị phẩm tinh thạch, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi cảnh cháy túi.
Trong linh điền ở Tây Phong cốc, Tả Mạc cẩn thận kiểm tra từng gốc linh dược linh thảo. Bên trong ngọc giản Ngụy Nam tiền bối di lưu giới thiệu những linh dược này rất tỉ mỉ, còn có phương pháp trồng trọt mà hắn tự tổng kết ra.
Tỷ như giống Tuyết Hồ Vĩ thảo, nó tuyền một màu tuyết trắng nhu thuận, lại thêm hình dáng như đuôi cáo nên mang danh này. Tác dụng lớn nhất của nó chính là chế tác danh giấy 《 tuyết hồ tiên 》, tuyết hồ tiên chất giấy mềm mại, tuyết bạch vô hạ thập phần thích hợp dùng để chế tác giấy phù. Giấy tiên là một tài liệu ứng dụng vô cùng rộng rãi, trừ để làm các loại hạc giấy thì nó còn là tài liệu không thể thiếu khi chế tác phù chú phù binh.
Chỉ có điều trồng trọt Tuyết Hồ Vĩ thảo không dễ chút nào, sinh trưởng lại cực kỳ chậm chạp. Đặc biệt là Tuyết Hồ Vĩ thảo từ tam phẩm trở lên, giá cả đủ để khiến loại người như Tả Mạc trợn tròn cả mắt. Chỉ có Tuyết Hồ Vĩ thảo tam phẩm mới có thể chế tạo nổi tứ phẩm tuyết hồ tiên.
Ngụy Nam tiền bối lại mò mẫm ra một bộ biện pháp trồng trọt Tuyết Hồ Vĩ thảo, phương pháp hữu hiệu nhất chính là là đem nó trồng chung với Hồ Điệp thảo.
Hồ Điệp Thảo là một loại linh thảo khá phổ thông, chỉ có linh thú ăn tạp mới chịu ăn, cơ bản không có ai đi trồng thứ không đáng tiền như vậy. Nhưng nếu như đem Hồ Điệp thảo trồng chung một chỗ cùng Tuyết Hồ Vĩ thảo, tốc độ sinh trưởng của Tuyết Hồ Vĩ thảo bạo tăng rất nhanh, mà Hồ Điệp thảo vốn màu lam tử sẽ chuyển thành một loại màu thiên lam rất hiếm thấy.
Loại Hồ Điệp thảo màu thiên lam này được các loại linh thú vô cùng yêu thích, nhất là những linh thú cao cấp, giá cả tuyệt không thấp.
Rất nhiều lúc, Tả Mạc không nhịn được từ tận đáy lòng thâm sâu kính bội đối với vị Ngụy Nam tiền bối chưa từng biết mặt này. Trong ngọc giản của Ngụy Nam tiền bối không có bất kỳ pháp quyết tâm pháp cao thâm nào nhưng các loại kỹ xảo thực dụng lại đếm không xiết. Giống như pháp môn cộng thực giữa Tuyết Hồ Vĩ thảo cùng Hồ Điệp thảo, hắn cảm thấy cho dù có là những Linh Thực phu tu vi cao thâm cũng chưa chắc đã nghĩ ra.
Có lẽ, chính bởi vì Ngụy Nam tiền bối biết tu vi bản thân không cao, cho nên mới nỗ lực nghiên cứu những thứ này đến như vậy.
Mỗi ngày Tả Mạc đều thi triển qua một lần các loại pháp quyết của Linh Thực phu cho từng gốc linh thảo trong linh điền. Độ khó của lượng công việc khổng lồ này vượt xa so với sức tưởng tượng của hắn, song hắn vẫn tiếp tục cắn răng kiên trì, sau một thời gian dài liền cũng thành thói quen.
Mỗi ngày còn chuyên tâm tu luyện《 Thai Tức Luyện Thần 》trong thạch thất. Trước đây hắn chưa biết diệu dụng của thần thức cho nên nhiều ít có chút không để tâm. Hiện nay đã sơ hé con đường phía trước bèn dụng tâm hơn rất nhiều. Nhưng hắn tuyệt không nóng nảy Trúc Cơ, tuy hiện tại thần thức so với trước kia mạnh mẽ hơn không ít nhưng vẫn còn không gian để đề cao.
Có linh mạch tương trợ, tiến cảnh linh lực trong thể nội rất nhanh vượt xa dự kế của hắn.
Nhiều khả năng thời gian cách Trúc Cơ đã không còn bao lâu —— hắn có một loại dự cảm mơ hồ.
Đông Phù, Đông Phù điện.
Đông Phù điện là nơi chủ nhân Đông Phù cư ngụ, năm đó vì Đông Phù tiên nhân mà sở kiến, vẫn dùng cho đến tận hôm nay. Nó chiếm dụng Thiên Phúc động lớn nhất Đông Phù, cũng là Thiên Phúc động chân chính duy nhất của Đông Phù. Những thứ được gọi là Thiên Phúc động trên phường thị chẳng qua là nơi linh khí hơi nồng nặc mà thôi, xa xa không xứng với cái tên Thiên Phúc động.
Du Bạch từ trong nhập định thong thả tỉnh lại, con ngươi ôn hòa lộ ra thần tình mãn ý. Nồng độ linh khí trong Đông Phù điện gấp mấy lần bên ngoài, hắn có thể trở thành nhân vật tuổi trẻ đứng đầu Đông Phù một phần rất trọng yếu là nhờ điểm này.
Mỗi một ngày nhập định của hắn hiệu quả gấp hai đến gấp ba người khác, trải qua kinh niên mệt nguyệt (năm này sang tháng khác) tích lũy loại ưu thế này không ngừng kéo dãn ra.
"Sư phó." Nhìn thấy sư phó, hắn vội vàng đứng lên.
"Gần đây cảm thấy như thế nào?" Thiên Tùng tử hòa ái cười hỏi. Thiên Tùng tử một thân đạo bào, trên đầu búi tóc cuốn rất tùy ý nhìn vô cùng tiêu sái.
"Khá ổn định nhưng cách thành tựu Kim Đan còn xa."
"Không gấp không gấp." Thiên Tùng tử khoát khoát tay: "Ngươi còn trẻ, chớ vội nóng lòng. Thành tựu Kim Đan vốn là chuyện nước chảy xuôi, sớm muộn gì rồi cũng tới. Tin tức Thí Kiếm hội, ngươi có biết không?"
Du Bạch hơi ngẩn người: "Sư phó chẳng lẽ muốn đồ nhi đi tham gia Thí Kiếm hội?"
Tuy hắn tại một vùng Đông Phù thanh danh lừng lẫy nhưng phải đi tham gia loại đại hình tỷ thí của cả Côn Luân cảnh như Thí Kiếm hội này, thực sự trong lòng hắn không hứng thú cho lắm. Hơn nữa vốn sư phó trong mắt hắn xưa nay luôn đạm bạc danh lợi, sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú đối với thi đối kiếm?
Thiên Tùng tử cười nói: "Ngươi nghe ta nói xong đã. Thí Kiếm hội nội màn trùng trùng, vũng nước đục này không đáng để chúng ta tham gia vào." Thần sắc hắn chợt trở nên nghiêm túc ánh mắt âu lo, trịnh trọng nói: "Ta nhận được tin tức, hai phần ba Đô Thiên Huyết giới đã rơi vào tay yêu ma."
"A!" Du Bạch đại kinh thất sắc: "Tại sao lại như vậy?"
"Yêu ma cũng bắt đầu khôi phục nguyên khí rồi." Thiên Tùng tử than thở một tiếng: "Ba ngàn năm cũng đã qua đi đủ để cho yêu ma nghỉ ngơi lấy sức, chẳng lẽ chúng sẽ tiếp tục cam chịu áp chế?"
Du Bạch sắc mặt tái xanh, hắn biết điều này ý nghĩa như thế nào.
"Thời cuộc ngày sau khó dò, Đông Phù chúng phải sớm chuẩn bị." Thiên Tùng tử trầm giọng nói: "Ta nghĩ sẽ cử hành một lần Đông Phù Thí Kiếm hội, hy vọng có thể tìm được một ít nhân tài có thể đào tạo của các phái khác. Không qua rèn luyện sao có thể có thành tựu? Ta đã đánh tiếng cùng các môn phái, trước mắt chỉ có đoàn kết một lòng mới có thể tranh thủ tia sinh cơ cho ngày sau."
Du Bạch im lặng, qua nửa buổi mới mở miệng: "Chỉ sợ sư phó phí sức lại không được như ý."
"Tận nhân sự, nghe thiên mệnh mà thôi." Thiên Tùng tử lại than thở một tiếng, vung tay nói: "Ngươi đi chuẩn bị một danh sách, cần hết sức chú ý những người tuổi trẻ."
"Là." Du Bạch thần sắc âu lo hành lễ cáo lui.
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:18 PM.
|