Thần Kiếm Vĩnh Hằng - Vụ Ngoại Giang Nam
Giới thiệu
Trích:
Kiếm là gì? Một người một kiếm, đối mặt ngàn vạn địch, kiếm nơi tay, diệt sát toàn bộ!
Phải làm như thế nào? Cả đời luyện kiếm, sống vì kiếm, chết vì kiếm, dùng thân hóa kiếm, ma cốt luyện hồn, kiếm ý trong lòng, xương gãy không khom lưng, không quản chết xuống Cửu Uyên, thây bầm vạn đoạn, cũng là không oán hờn!
Không hối hận! Không lùi! Bất khuất! !
Phải làm như thế nào? Tu pháp tắc thiên địa, ngộ đạo vũ trụ, tay muôn vàn biến hóa, chỉ huy ngàn vạn kiếm ý, dù là thượng thần kiếm!
Cho dù tai họa buông xuống, chẳng quản chi, chỉ cần trong lòng có kiếm, vung kiếm chém xuống là được! ----------------------
|
Chương 1 : Sau khi ta chết, nó là của ngươi!
Tác Giả : Vụ Ngoại Giang Sơn
Dịch giả : Như Mây Tựa Gió
Nguồn : 4vn.eu
Thành Khắc Châu nằm ở miền tây bắc Thiên La đế quốc là một trong mười hai thành của Tây Đô hành tỉnh, dân cư hai mươi vạn hộ, nằm cách nơi này về phía tây hơn năm trăm dặm chính là cứ điểm Thần Võ trấn thủ vùng giáp danh thế giới hư không.
Trong góc tây bắc phồn hoa của Khắc Châu thành là một nơi khá yên tĩnh, từ xa nhìn lại, bên ngoài cánh cổng to lớn có hai binh sĩ uy phong đang đứng canh gác rất nghiêm cẩn.
Ở sau dãy tường cao là hơn mười tòa lâu vũ đình đài, giữa lâu vũ có vườn hoa, có lương đình, có thềm cỏ, tuỳ ý có thể nhìn thấy các cụ già đang nói chuyện phiếm, hoặc đánh cờ, hoặc ngồi trên ghế dài nhớ về truyện ngày xưa.
Nơi đây chính là Quân Lão viện, những cụ già kia đã tòng quân cả đời, là những người lính đã dâng hiến hết thảy cho đế quốc Thiên La, họ không gây dựng gia tộc, không có con cháu, đành sống nốt quãng đời còn lại trong viện Quân Lão.
Thành Khắc Châu bốn mùa như mùa xuân, thời tiết thích hợp để dưỡng lão, vì vậy những người lính già thuộc mười hai hành tỉnh Tây Đô nằm ở miền biên thuỳ phía tây bắc Thiên la đế quốc đều dưỡng lão ở nơi này.
Nhìn qua nơi đây chỉ là một cái vịên dưỡng lão nho nhỏ, những cụ già ấy đã già yếu, nhưng khi xưa, nhiều năm trước họ đã từng là cường giả tiên thiên phong vân một cõi, từng để cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật.
Nhưng xương cốt dù kiên cường cũng không ngăn đựơc thời gian, bọn họ hôm nay đã là anh hùng tuổi xế chiều, già nua không chịu nổi.
Trời chiều đẹp khôn tả, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.
Tương lai đối mặt với tử vong chỉ trong sớm tối, dường như những người lính trải trăm trận chiến bây giờ trông chẳng khác gì những cụ già bình thường, ngày qua ngày đều sống cuộc sống không sầu lo, không sợ hãi.
Mà vinh quang, hào nhoáng, quyền uy trên người chầm chậm mất đi theo dòng thời gian vô tình. Bọn họ bây giờ, hoặc là hưởng thụ những ngày tháng tốt đẹp cuối cùng, hoặc là đắm chìm trong ký ức đã qua.
Ở giữa đám lão nhân già yếu, tóc bạc đầu lại có một thiếu niên tóc đen!
Thiếu niên này ước chừng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vóc người hơi gầy, mi thanh mục tú, dường như không có chỗ đặc biệt nào, chỉ như thằng bé nhà bên, nhưng nhìn kỹ lại có cảm giác khó nói.
Ánh mắt của y trong veo mà kỳ lạ, khiến cho người ta nhịn không được đều muốn nhìn chăm chú, nhìn chăm chú, vô tình bị y hấp dẫn.
Thiếu niên đang pha trà, động tác không chậm không nhanh như nước chảy mây trôi, đã đến giai đoạn pha trà cuối cùng, ngâm trà thuốc, hướng chén nhỏ và phân thang hoa.
Thang hoa nói trắng ra chính là ngâm trà ra bong bóng, cũng chính là bong bóng, bất quá bong bóng lại rất xinh đẹp. Trà đạo của đế quốc Thiên La cho rằng chúng chính là tinh hoa của trà, chỗ tuyệt diệu của trà nằm ở trong quá trình phân những tinh hoa này.
Thang hoa có dày có mỏng, có nặng có nhẹ, có tụ có tan, được thiếu niên khéo léo rót xuống chén nhỏ, chìm chìm nổi nổi, tụ tụ tan tan, để cho người ta được hưởng thụ mỹ cảm. Thang hoa tuôn bong bóng, lấy chén tụ họp sinh hoa, sau khi phân trà, thang hoa bập bềnh tạo ra cảnh trí kỳ diệu.
Thiếu niên phân hương trà ra bốn chén nhỏ, sau đó nhìn cụ già trước mặt rồi nói:
- Mời Cổ gia gia thưởng trà, người thấy lần này đã được chưa?
Cụ già trước mặt lắc đầu, nói với vẻ khinh thường:
- Không được, không được, Trữ tiểu tử, ngươi vẫn sai ba phần thời gian, thang trà này ngươi sắc quá mau...
Thiếu niên đã hiểu ra ba phần tinh hoa trà đạo, tuy bị cụ già phê bình không lưu tình nhưng không cảm thấy tức giận, không nóng không lạnh, quân tử như ngọc. Y biết rõ đây là thói quen của cụ già, nếu cụ không vừa ý, cho dù trứng gà cụ cũng bới ra xương.
Cụ già tên Cổ Thiên Nam, ngoại hiệu là Phá Hiểu Thần Kiếm, tiên thiên cường giả, vốn là Quân Bị Trưởng của cứ điểm Thần Võ.
Nghe nói Cổ Thiên Nam xuất thân hào phú nhưng cụ không nhận ân tình, khó nói chuyện, không lưu tình nên cả đời không có lấy một người bạn.
Sau khi về già, tính tình trở nên hết sức quái gở, hơi chút không hợp là há mồm mắng, là giơ tay đánh. Những người lính già khác cũng không thích qua lại với cụ, không người nào nguyện ý đáp lời cụ. Hộ vệ và y sư trong viện Quân Lão đều bị cụ đắc tội, không có hộ vệ nào nguyện ý chăm sóc cụ.
Phương Trữ ở đây cũng từng bị cụ mắng, bị đánh nhưng y chỉ cười cười rồi thôi, cho nên y liền trở thành hộ công của Cổ Thiên Nam, chẳng quản Cổ Thiên Nam gàn dở lầm lì, chẳng nghe cụ giễu cợt châm biếm, y chỉ cười nhẹ, không quan tâm chút nào.
Cổ Thiên Nam cao hứng nói, dường như trong khi nói lời phê bình này, cụ lại được trở về những ngày huy hoàng, những ngày sống có ý nghĩa. Mặc dù tướng mạo cụ chỉ khoảng sáu mươi tuổi, nhưng qua giọng nói dường như người ta nghe thấy vị mục nát, dường như cụ đã già yếu đến cực hạn, có thể chết bất cứ lúc nào.
Sở dĩ trông Cổ Thiên Nam chỉ khoảng sáu mươi tuổi, bởi vì cụ là tiên thiên cường giả, bước vào cảnh giới tiên thiên, chỉ cần không chết, tướng mạo sẽ không già đi, nhưng sinh mệnh trong người cụ đã khô kiệt từ lâu, còn dư lại chỉ là tử khí và uế khí, ngay cả đi đứng bình thường cụ cũng làm rất khó khăn.
Không chỉ mình cụ, hầu như mọi cụ già trong Quân Lão viện đều như vậy. Bọn họ đã từng có được chân khí, chân nguyên cường đại, giờ đây đã tiêu tan, ở trong thân thể bọn họ chỉ còn tử khí và uế khí.
Ban đầu phục vụ tại Quân Lão viện là một trong những công việc mà đám học sinh trong Quan Võ Học Viện có thể lựa chọn.
Nhưng cũng bởi vì loại tử khí cùng uế khí này mà phần lớn các bạn học cùng Phương Trữ sau một hai lần tới đều không bao giờ còn xuất hiện trong Quân Lão viện nữa.
Mùi uế khí khó ngửi làm cho người ta chán ghét, dáng vẻ già yếu, hơi thở suy sụp, tính tình gàn dở, khó hầu hạ chính là những nguyên nhân khiến không ai nguyện ý ở lại.
Nhưng Phương Trữ vẫn ở lại, tính cả hôm nay, hắn phục vụ trong Quân Lão vịên này được hai năm rồi. Sở dĩ Phương Trữ lưu lại, một phần vì công việc này trả thù lao cao nhất, không thể không nói, hắn cần tiền.
Mặt khác, những cụ già này đều đã lập nhiều công huân rực rỡ vì đế quốc, vậy mà bây giờ chỉ có thể lặng lẽ ở nơi này chờ đợi tử vong. Trên người bọn họ đều cất giấu chuyện xưa thâm thuý, đều đã từng có những ngày xán lạn.
Khi còn trẻ bọn họ đều một lòng nhiệt huyết dốc sức vì đế quốc, gần như đã dâng hiến cả cuộc đời cho đất nước. Họ không có con cái, không còn người thân, không còn tài sản, rốt cuộc kết quả, chỉ là một hốc đất vàng đơn giản nằm sau Quân Lão viện.
Từ sau ngày hôm ấy, Phương Trữ nhận công việc này.
Hàng ngày khi trời chưa sáng, y đã rời khỏi nhà, học trong Quan Học Vũ viện, đợi đến giữa trưa tan học thì đi tới Quân Lão vịên, bắt đầu chăm nom các cụ già. Cuộc sống như vậy đã trôi qua hai năm.
Kéo dài từ năm y mười ba tuổi tới mười lăm tuổi. Trong hai năm, các bạn học cùng với y đều xì mũi coi thường.
- Ê ê ê, cái thằng Phương Trữ kia vẫn phục vụ ở Quân Lão viện à? Không biết nó thiếu bao nhiêu tiền nha? Vậy mà lại đi hầu hạ mấy lão già hôi thúi!
- Không lo chuyện chính, rảnh rỗi như vậy sao không luyện thêm mấy bộ kiếm pháp, mấy năm sau trường quân đội tổ chức sát hạch, ít ra cũng nắm chắc hơn một phần!
- Nó vẫn tự cho mình là đúng nha, tưởng rằng mỗi năm đều đứng thứ nhất thì sẽ qua được sát hạch đấy!
- Đồ ngốc! Đồ đần! Đồ tham tiền!
Những lời bình này chưa từng dừng lại, nếu mấy năm nay thành tích của Phương Trữ ở Quan Học Võ vịên không phải là đệ nhất, sợ rằng còn phải nghe những lời khó nghe hơn.
Tiếc là dù đạt được thành tích tốt ở Quan Học Vũ viện cũng không có nghĩa là nhất định có thể thi đậu trường quân đội. Tiêu chuẩn chiêu sinh, bài sát hạch của trường quân đội đều là những đề mục nghiêm khắc nhất.
Bởi vì thi đậu trường quân đội cũng đại biểu cho việc từ đó về sau có thể tiến vào giai cấp quan lại thống trị đế quốc, công việc ổn định, cả đời không lo, cho dù thế nào đi nữa cũng đạt được kết quả như ý. Ngàn vạn người đều muốn được bước lên cây cầu độc mộc này.
Bất quá Phương Trữ không sợ. Từ bé đến giờ niềm tin của y chưa bao giờ dao động, ngay cả khó khăn hơn nữa, nhất định y cũng phải thi vào trường quân đội! Đây là giao hẹn từ nhỏ của y với cha, bất kể khó khăn như thế nào, cũng không thể buông bỏ mục tiêu này.
Cuối cùng Cổ Thiên Nam cũng phê bình xong, xả hết giễu cợt, trà cũng uống sạch chén, tâm tình có vẻ không tệ.
Phương Trữ thấy lão có vẻ bình thường, mở miệng hỏi:
- Cổ gia gia, lần trước bốn phương pháp song kiếm phá thuẫn theo lời người là phá pháp thuẫn, phá phương thuẫn, phá viên thuẫn, phá đinh thuẫn. Rốt cuộc phải làm như thế nào?
Cổ Thiên Nam cười cười, nói:
- Ta biết ngay nhóc Trữ sẽ hỏi chuyện này, nghe kỹ đây. Song kiếm phá tháp thuẫn, cái gọi là tháp thuẫn cũng được xưng là cự thuẫn, lại xưng là mai rùa đen.
Muốn phá nó, động tác phải nhanh, song kiếm quay vòng không ngừng, dùng một kiếm giả công, hấp dẫn sự chú ý của đối phương, lợi dụng độ lớn của cự thuẫn, che dấu tầm nhìn của đối phương, một kiếm khác phá thuẫn...
Cổ Thiên Nam chậm rãi giảng, Phương Trữ nghiêng tai lắng nghe. Đây là nguyên nhân thứ ba, những học sinh kia đâu biết nơi này là bảo tàng kinh nghiệm và tri trức. Từ những người lính già ở đây, y đã học được vô số kinh nghịêm quý giá. Những người lính này, năm xưa đi sống về chết, ra sức vì nước, kinh nghiệm phong phú, hiện giờ tuy già nhưng kinh nghiệm năm đó vẫn còn.
Mỗi khi ở gần, Phương Trữ đều thích trò chuyện với bọn họ. Qua câu chuyện, họ kể cho y vô số kinh nghiệm. Tỷ như Cổ Thiên Nam đã từng là tiên thiên cường giả, so với mấy lão sư trong Quan Học Võ viện còn mạnh gấp trăm lần. Tuỳ tiện giảng võ học bí pháp, quân trận sát chiêu, đều là những bí mật bất truyền.
Đây cũng là nguyên nhân Phương Trữ có thể giành được vị trí đệ nhất mỗi năm trong Quan Học Võ quán. Dưới sự chỉ dạy của một vài người lính già ở nơi này, Phương Trữ mới mười lăm, thân thể, tố chất bình thường nhưng đã đạt tới cảnh giới luyện khí kỳ tầng thứ ba.
Cổ Thiên Nam nói rất lâu, lão không thèm quan tâm Phương Trữ đang ở một bên dốc sức hấp thu kiến thức vào trí nhớ, mà lại híp mắt nhìn về phương xa, bùi ngùi:
- Không biết còn có thể được thấy ánh dương quang mấy ngày nữa đây?
Lão cười gượng, miễn cưỡng giơ tay phải lên, nhìn bàn tay khô héo già yếu, không ngừng run rẩy trong gió thu.
- Nhớ năm đó, ta xưng Phá Hiển Thần Kiếm, một thanh trường kiếm, càn quét biên thuỳ, đám man nhân cao lớn nghe tên ta đều run sợ....
Những lời này, Phương Trữ cũng không nhớ lão đã nói bao nhiêu lần, nhưng hôm nay nghe xong lại cảm thấy bùi ngùi, sống mũi cay cay, thật vất vả mới nhịn được nước mắt.
- Cổ gia gia, người sẽ sống lâu trăm tuổi, người không nên nghĩ lung tung.
- Ha ha ha ha! Cổ lão đầu cười dài không dứt:
- Sống lâu trăm tuổi? Sống lâu trăm tuổi... Nhóc Trữ, ngươi có biết năm nay ta bao nhiêu tuổi rồi không?
Phương Trữ ngẩn người, tuy y chăm sóc Cổ Thiên Nam chừng hai năm nhưng thật sự là không biết rốt cuộc lão đã bao nhiêu tuổi. Phải hiểu rằng, sau khi tấn chức tiên thiên cảnh giới, tuổi thọ tăng lên, nếu như bình thường, thấp nhất cũng có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi.
- Ta năm nay đã một trăm chín mươi bảy tuổi...
Phương Trữ kinh hãi, nghẹn họng trân trối nhìn cụ già trước mặt.
- Một trăm chín mươi bảy tuổi?
- Đúng vậy
Cổ lão đầu nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại:
- Nếu còn Duyên Thọ Đan, có lẽ kéo dài hơi tàn hai ba mươi năm cũng không gặp vấn đề gì, chỉ tiếc..., Duyên Thọ Đan hết rồi, ta chỉ còn một hai tháng nữa...
- Tiểu Trữ à, ngươi chăm sóc ta mấy năm này, ta cũng phải cho ngươi chút gì đó để đền bù...
- Con hầu hạ Cổ gia gia không phải vì...
Phương Trữ tranh thủ thời gian mở miệng từ chối, tuy Cổ Thiên Nam là tiên thiên cường giả nhưng chỉ là người lính già trong Quân Lão viện, bây giờ bọn họ đều không có của nả gì, Phương Trữ làm sao có thể nhận đồ vật của người mà không thẹn.
Cổ Thiên Nam phất phất tay, cắt ngang lời Phương Trữ.
- Ngươi nghe ta nói xong đã!
- Tiểu tử à, ta một mực nhìn ngươi, cũng biết ngươi muốn thi vào trường quân đội, muốn cứu cha ngươi, lại phải chữa bệnh cho mẹ ngươi. Nếu là ba mươi năm trước, ta chỉ cần nói một lời, nhưng hôm nay ta đã không thể giúp ngươi lập công kiến trạng, thay đổi vận mệnh, bất quá...
Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ thần thái kỳ dị, cảm khái hài lòng, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
- Bất quá ta vẫn có thể thay đổi vận mệnh của ngươi, bởi vì ta còn bảo bối cuối cùng.
- Đợi sau khi ta chết, nó, sẽ là của ngươi!
Mình lần đầu post truyện ở 4vn, mọi người có nhận xét gì thì giúp đỡ mình nhé.
Last edited by NhưMâyTựaGió; 25-08-2012 at 01:02 PM.
|