Trùng Dương nhìn quyển trục "Lửa Dục Thiêu Thân" hồi lâu, cảm thấy thu được nó cũng không có uổng phí, trong lòng cực kỳ vui vẻ, lại nhìn Tra Lý vẫn đang ngồi trước mặt mình.
- Còn có chuyện gì nữa sao?
Trùng Dương cũng không cho rằng một thương nhân bận rộn đã hoàn thành giao dịch vẫn còn rảnh rỗi ngồi đây tiếp chuyện mình.
- Thực ra, ta đang tìm một quyển trục ma pháp cấp ba chế tạo sư có thể hợp tác.
Tra Lý biết phong cách của Trùng Dương, nói ngắn gọn đề xuất của mình.
- Là mạo hiểm đoàn à? Ta không có ý định gia nhập.
Trùng Dương nói.
- Đích thật là mạo hiểm đoàn, nhưng không phải gia nhập mà chỉ là hợp tác thôi.
Tra Lý nói.
- Đối phương sẽ đưa ra đơn đặt hàng, giao trực tiếp cho quyển trục chế tạo sư, giảm bớt kết nối trung gian. Về giá cả giao dịch, quyển trục thông thường sẽ lấy cao hơn thị trường một giá. Còn quyển trục quý hiếm, mỗi kiện sẽ trả thù lao cao hơn thị trường ba giá, nguyên liệu quý hiếm do đối phương cung cấp.
Đối với quyển trục sư thì đây là điều kiện hợp tác cực kỳ ưu đãi. Trùng Dương cân nhắc hồi lâu, cảm thấy nếu được như lời nói, tiền lời mình thu được sẽ cao hơn bán ở sở giao dịch không phải ít, không khỏi có chút động tâm.
Nhưng đối diện với Tra Lý, biểu hiện của hắn vẫn bình ổn, mỉm cười thản nhiên.
- Nếu chế tạo quyển trục quý hiếm bị thất bại, mức phạt là bao nhiêu?
- Phí tổn chín mươi phần trăm.
Tra Lý hơi chần chừ
- Mức phạt này hơi cao, nhưng đối phương nói, nếu quyển trục sư có uy tín tốt, có thể hạ xuống 60%, thậm chí 50%. Ta cho rằng, đây không phải là vấn đề đối với Trùng Dương tiên sinh.
Đích xác không phải là vấn đề, nhưng có chút vấn đề, đó là muốn làm rõ biểu hiện bề ngoài xem thế nào.
- Đây là một mạo hiểm đoàn mới thành lập à?
Trùng Dương nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt Tra Lý, hỏi.
Lợi nhuận hậu hĩnh, mức phạt vô lý, biểu hiện một loại khát cầu đồng bọn hợp tác, nhưng lại có tâm lý lo lắng gặp phải kẻ lừa đảo. tác phong như vậy có vẻ giống với những mạo hiểm đoàn còn non nớt, chưa đủ kinh nghiệm.
- Ừm… đúng vậy, có vẻ như đã bị tiên sinh nhận ra rồi.
Tra Lý hơi run người, lập tức cười khổ nói:
- Mạo hiểm đoàn mới thành lập được một năm, cũng chưa đủ kinh nghiệm, nhưng theo nhận định của ta thì rất có tiềm lực phát triển… Đoàn trưởng và Phó đoàn trưởng đều tuổi còn trẻ, đầy hứa hẹn…
Muốn đạt được lợi ích càng cao thì càng phải mạo hiểm. Trùng Dương tính toán một lúc, nói với Tra Lý:
- Ta có thể nói chuyện trực tiếp với đoàn trưởng của mạo hiểm đoàn không?
Tra Lý lộ vẻ mặt vui mừng, Trùng Dương nói vậy có nghĩa là hắn thực sự cân nhắc.
- Đương nhiên có thể. Tiên sinh, đoàn trưởng hiện đang ở… ngay ở bên kia.
Hóa ra, Tra Lý đã làm đại lý thương mại cho mạo hiểm đoàn này, lần này đi đến sở giao dịch cùng với Đoàn trưởng và Phó đoàn trưởng.
Đã có ý hợp tác, Trùng Dương lúc này lập tức đi cùng với Tra Lý. Điều không ngờ chính là, vừa nhìn thấy mặt hai vị Đoàn trưởng, Đoàn phó của của mạo hiểm đoàn, cả hai bên đều cùng giật mình.
- Trùng Dương!?
Một nữ nhân sinh đẹp, thân mặc trường bào bao phủ lấy bộ váy dài bó sát lấy thân hình, chiếc eo thon bị chiếc áo bó quá chặt khiến bộ ngực cao vút đầy đặn càng lộ ra phía trước. Phía dưới váy là một đôi chân thon dài được một đôi tất đen tinh khiết ôm gọn, càng hiển lộ vẻ gợi cảm, phong tình.
Lúc này, đôi mắt quyến rũ màu lam của nàng đang mở trừng trừng, nhìn thanh niên tóc đen mắt đen đột nhiên hiện ra trước mắt, trong ánh mắt có chút phức tạp.
Còn bên cạnh nàng là một nam tử tóc vàng, mặc một chiếc áo bào có hoa văn màu lục bó sát người, đang rất kinh ngạc, đôi mắt chớp động, khẽ cau mày.
- Phỉ Nhĩ Lệ... Á La
Trong ánh mắt Trùng Dương hiện lên vẻ chua xót.
Lẽ ra phải nghĩ tới, mạo hiểm đoàn mới thành lập được một năm, Chính, phó trưởng đoàn đều là ma pháp sư cấp lĩnh vực tuổi trẻ, tài tuấn…
- Ngươi tìm chúng ta làm gì?
Nam tử tóc vàng tên là Á La phát ra ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, giống như một gã dân thành thị đang nhìn một người họ hàng nghèo tìm đến nhờ vả mình, trong giọng nói ẩn chứa một tia hờ hững và khinh bỉ.
- Này… các ngươi biết nhau?
Tra Lý vẻ bối rối, hết nhìn Trùng Dương rồi lại nhìn Đội trưởng mạo hiểm đoàn mà chính mình là đại lý.
- Trùng Dương… một năm rồi không gặp.
Phỉ Nhĩ Lệ liếc Á La một cái rồi mỉm cười nhìn Trùng Dương trước mặt, đứng chắn giữa hai nam nhân, dịu dàng hỏi:
- Anh có khỏe không?
Trùng Dương trầm mặc, đột nhiên gặp lại bạn tốt ngày xưa, tâm thần hắn chấn động.
Lôi hệ ma pháp sư Phỉ Nhĩ Lệ và phong hệ ma pháp sư Á La là bạn cùng nhập học một năm với hắn ở Phổ Thụy Tư Lan. Vào năm thứ nhất, ba người chơi với nhau rất thân, mau chóng trở thành bạn tốt tri giao. Nhưng ngay sau khi lên tới cấp ba, bởi vì Trùng Dương bị thiếu hụt ma lực không thể thăng cấp, trở thành học sinh lưu ban duy nhất, ba người dần dần trở nên bất hòa.
Đối mặt với vẻ ân cần giả bộ của Phỉ Nhĩ Lệ và thái độ miệt thị gần như không thèm che dấu của Á La, Trùng Dương quay đầu lại.
- Tra Lý, ta không nói chuyện hợp tác này nữa.
Nói xong, hắn quay người đi ngay.
- Á… từ từ, Trùng Dương tiên sinh!
Tra Lý chẳng hiểu gì cả, đột nhiên chỉ thấy Trùng Dương quay người đi ngay, cực kỳ ngơ ngác, trơ mắt nhìn bóng dáng màu đỏ kia biến mất nhanh chóng giữa dòng người.
- Tra Lý, làm sao gã này tìm được chúng ta?
Á La hờ hững nhìn Trùng Dương cô đơn bỏ đi, vẫn tưởng gã bạn cùng học bị lưu ban của mình cố ý tìm mình và Phỉ Nhĩ Lệ đề cầu cạnh gì, trong lòng chỉ cảm thấy khinh bỉ và mất kiên nhẫn.
- Tìm hai người… không phải vậy, là ta bảo hắn tới mà!
Tra Lý vẻ mặt mờ mịt
- Chẳng phải hai người nói muốn tìm ma pháp quyển trục cấp ba chế tạo sư để hợp tác sao? Hắn chính là quyển trục sư do ta đưa tới đó.
- Cái gì? Trùng Dương là quyển trục sư?
Yên lặng nhìn học sinh lưu ban rời đi, Phỉ Nhĩ Lệ nghe thấy vậy, khẽ nhấp nháy đôi mi thanh tú.
- Đúng vậy, hắn chính là ma pháp quyển trục hỏa hệ cấp ba chế tạo sư rất lợi hại đó! Tuy rằng tu vi của hắn chỉ là cấp ba, nhưng tuyệt đối là quyển trục đại sư cấp ba cao minh nhất mà ta biết.
Tra Lý không khỏi dậm chân, nói
- Sao lại… mới vừa thấy mặt hai người đã bỏ đi?
- Quyển trục đại sư cao minh? Ngươi bị lừa rồi Tra Lý.
Á La cười lạnh, nói
- Chúng ta biết rất rõ về Trùng Dương. Năm xưa, hắn và ta cùng Phỉ Nhĩ Lệ là bạn đồng học ở học viện Phổ Thụy Tư Lan, một gã trời sinh thiếu hụt ma lực, lên tới cấp ba liền không thể nào tiến thêm một bước, lưu ban suốt năm năm, được xưng là nỗi sỉ nhục của Phổ Thụy Tư Lan… à, thêm năm nay nữa là thành sáu năm.
Á La cười nhạo:
- Đồ bỏ đi như vậy sao có thể là quyển trục đại sư?
Phỉ Nhĩ Lệ nhíu mày:
- Á La, anh không thể nói bằng hữu cũ như vậy được.
- Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Hừ, tu vi không thể tiến lên lại còn sa đọa đến mức giả danh lừa bịp, không ngờ lại đến định lừa đúng phải chúng ta.
Á La lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn Phỉ Nhĩ Lệ, gương mặt anh tuấn hơi nhăn lại
- Đã là đồ bỏ đi lại còn là kẻ lừa đảo, người như vậy, cô còn… Chẳng phải, đến giờ cô vẫn còn đối với hắn…
- Câm miệng!
Phỉ Nhĩ Lệ khẽ kêu, hai má trắng nõn hiện lên nét ửng đỏ, khóe mắt nhếch lên, lộ vẻ tức giận, nhưng vẻ tức giận hiếm có đó lại có sức hấp dẫn khiến người khác động lòng.
- Mặc kệ thế nào, hắn cũng từng là bằng hữu của chúng ta. Cho dù hiện tại có khinh thường hắn thì ít nhất cũng giữ thái độ lịch sự đi.
Thấy dáng vẻ xấu hổ và quyến rũ của Phỉ Nhĩ Lệ, trong lồng ngực Á La chợt dâng lên một ngọn lửa giận không thể giải thích nổi. Từ khi bắt đầu vào học viện, hắn liền theo đuổi Phỉ Nhĩ Lệ xinh đẹp, nhưng cho đến nay vẫn không có gì tiến triển. Vừa nhìn thấy tình địch ngày xưa, thấy Phỉ Nhĩ Lệ vẫn có vẻ che chở cho đồ bỏ đi đó, hận ý ghen tuông lại nảy sinh.
Hắn đang định khiển trách, phản bác, chợt Tra Lý hổn hển kêu lên:
- Cái gì mà kẻ lừa đảo! Trùng Dương Bố Lai Đặc sao có thể là kẻ lừa đảo! Từ khi ta còn là giao dịch viên, hắn đã bán quyển trục ở đây, đến nay đã hơn năm năm rưỡi! Không biết có bao nhiêu khách hàng muốn mua đồ của hắn đó!
- Cái gì! ?
Á La và Phỉ Nhĩ Lệ đều cực kỳ kinh ngạc.
- Quả thật hắn bị thiếu hụt ma lực , điều này thì ta biết.
Tra Lý nói:
- Nếu không thì suốt năm năm vẫn chỉ là một ma pháp sư cấp ba. Nhưng về phương diện chế tạo quyển trục thì hắn là một thiên tài. Chính mắt ta từng trông thấy, chỉ trong thời gian một giờ, hắn đã hoàn thành ba quyển trục cấp ba quý hiếm, giao hàng nhận tiền ngay tại chỗ.
Đó là một lần giao dịch ngẫu nhiên, cũng chính kể từ đó, Tra Lý cực kỳ kính nể Trùng Dương.
- Trùng Dương chỉ có thể làm ra quyển trục cấp ba, tuy rằng không quá nổi tiếng, nhưng tên của hắn đã tượng trưng cho quyển trục cấp ba có phẩm chất cao nhất trên thị trường. Tất cả các thương nhân đã lăn lộn ở đây lâu một chút đều biết điều này!
Tra Lý nói
- Người như vậy mà là kẻ lừa đảo như ngươi nói, toàn bộ sở giao dịch này chẳng có ai là người thành thật cả.
Á La và Phỉ Nhĩ Lệ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.
---
Trùng Dương khôi phục lại bình tĩnh, phát hiện mình đã đi tới một ngõ tối nhỏ yên tĩnh không người.
Trong đầu vẫn đang chớp động thời gian hạnh phúc cùng hai người kia, thảo luận chương trình và nội dung học, cùng khoa tay múa chân trên sân huấn luyện, cùng thoải mái cười đùa với nhau…
“Xa mặt cách lòng” Ánh mắt Trùng Dương ảm đạm, tùy tiện ném túi da xuống góc tường, mệt mỏi ngồi xổm xuống bên cạnh, tựa vào vách tường lạnh lẽo, khuôn mặt đượm vẻ phiền muộn.
Từng trải qua tình nghĩa chân thành thời niên thiếu khi cùng học với nhau, nỗi đau hôm nay quả thực khó có thể chịu nổi.
Lắc đầu, rũ bỏ những kỷ niệm ra khỏi óc, Trùng Dương hiểu rằng không phải mình thương tâm vì bị Á La và Phỉ Nhĩ Lệ lạnh lùng, khinh bỉ, mà là ngọn lửa phẫn hận không cam lòng chôn sâu trong lồng ngực thiêu đốt bản thân mình.
“Muốn về nhà…” Trùng Dương nhớ tới gia đình ấm áp. Nhưng, nỗi không cam lòng trong ngực hắn lại không cho hắn nhận thua với vận mệnh lúc này.
Cô độc đứng giữa bóng tối, Trùng Dương cảm thấy an tâm. Đối mặt với đông người, ngược lại sẽ khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.
Cứ để ta yên tĩnh như thế này đi.
Nhưng đúng lúc đó, bên kia ngõ tối có hai người đi tới.
Hai người một cao một thấp, đều mặc trường bào màu đen, đi trong ngõ tối một cách bí mật. Trùng Dương nghe được tiếng bước chân của họ, nhưng bọn họ lại không phát hiện thấy cái bóng đang ngồi chồm hỗm là Trùng Dương.
- Sư huynh, tới tìm ta làm gì?
Thanh âm êm ái, dễ nghe, rõ ràng là một thiếu nữ.
Loại xưng hô “Sư huynh” này chỉ có người thuộc học phái ma pháp mới sử dụng, mà nội dung tu hành của “Học phái” lại khác biệt với nội dung học tập tổng hợp của “Học viện”. Các học phái là những tổ chức cố gắng tìm tòi, nghiên cứu để đạt tới tận cùng của một chi nhánh ma pháp. Ví dụ như ma pháp học phái, luyện dược học phái, ma trận học phái, v.v…
- Sư muội, học viện đã hết năm học, vì sao vẫn chưa trở về học phái? Tất cả mọi người đều rất nhớ muội.
Thanh niên dáng cao có giọng nói trầm ổn, đầy sức cuốn hút.
- Năm nay muội không về, thứ nhất là do muội cần ra ngoài tích lũy kiến thức và kinh nghiệm, thứ hai… trong học viện Phổ Thụy Tư Lan đã có người bắt đầu hoài nghi thân phận của muội. Muội không muốn mạo hiểm bại lộ trở về.
Thiếu nữ dáng người thấp nói.
Tim Trùng Dương nhảy dựng lên, biết mình đã gặp phải phiền toái. Đệ tử của học phái đến học ma pháp tại học viện, trong đó có thể có âm mưu che dấu. Điều này cũng giống như ở kiếp trước, một môn phái võ lâm cho người ngụy trang tiến vào học võ ở một môn phái khác, là điều cực kỳ cấm kỵ.
Là ai? Trùng Dương mơ hồ cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra ai. Hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ.
Hai người vẫn đang nói chuyện. Trùng Dương sợ bị bọn họ phát hiện, nín thở ngưng thần, không dám động đậy, chỉ muốn chờ bọn họ rời đi.
Nhưng sau thắt lưng đột nhiên truyền đến một cơn đau thấu xương, hắn giật mình buột mồm kêu lên, toàn thân đột nhiên chấn động.
Từ khe hở trên vách tường sau lưng, một con chuột nhỏ vừa mới cắn hắn vụt bỏ chạy.
- Ai, ở đâu?
Phát hiện có dị động, thanh niên vóc dáng cao lớn gào lên, giọng nói ẩn chứa sự phẫn nộ:
- Đi ra cho ta!
Hắn rút pháp trượng mũi nhọn như thương của mình ra, chỉ về hướng Trùng Dương, trong tiếng quát mang theo một tia sát ý.
Sư muội học trộm ở học viện Phổ Thụy Tư Lan là một chuyện cơ mật của học phái, tuyệt đối không thể để người khác biết được, vậy mà bị người này nghe lén… Hắn vừa sợ vừa giận, đồng thời nổi lên tâm tư tàn nhẫn giết người diệt khẩu.
Trùng Dương không ngừng kêu khổ. Hắn đã nghe được ác ý trong giọng nói của thanh niên mặc hắc bào, trong đầu tính toán rất nhanh các phương pháp thoát thân.
- Muội rời khỏi đây trước đi.
Thanh niên mặc hắc bào nghiêng đầu nói với thiếu nữ. Thiếu nữ hơi chần chừ một chút, liền gật đầu, quay người vội vàng đi ra đầu kia của ngõ tối. Thanh niên dõi nhìn theo bóng dáng biến mất của nàng.
Mắt thấy đối phương phân tâm, Trùng Dương cắn răng nhảy lên, toàn lực chạy như điên về phía bên kia của ngõ nhỏ. Ác ý của thanh niên đã rất rõ ràng, nếu muốn thoát khỏi tai bay vạ gió này, chỉ có cách chạy trốn đến chỗ đông người.
- Đứng lại!
Thanh niên mặc hắc bào hét lớn, huy động pháp trượng nhanh như chớp, thi triển mấy pháp ấn khác nhau.
- Ngọn thương sa đọa!
Từ độ cao hơn mười thước giữa hư không đột nhiên hiện ra ba mũi trùy nhọn, rít gió nặng nề nện xuống Trùng Dương.
---------
- Trùng Dương sẽ bị thương hay bị bắt?
- Ai sẽ giải cứu cho Trùng Dương?
- Thiếu nữ bỏ đi là ai?
Xin mời các bạn xem tiếp chương sau sẽ rõ.