Qua một lúc lâu, thanh âm hắc y nhân khàn khàn dị thường, thoạt nhìn tựa như đầu lĩnh nói: “Sinh tử khóa của thư tông sau hai mươi năm sẽ mất đi hiệu lực, để tránh cho chúng ta tranh đoạt lẫn nhau, sẽ đem hắn đưa đến Luyện Tông gần nhất tại đây a, như vậy, tánh mạng hắn cũng bảo đảm, về phần kiện đồ vật kia, sau này sẽ bàn lại!”
Nói xong, hắc y nhân lạnh lùng nhìn ba người khác, ba người kia đối với hắc y nhân này tựa hồ có chút e ngại, hơn nữa đề nghị của hắc y nhân quả thật không sai, nhìn nhau một lúc, liền cùng gật gật đầu.
“Ta đi hủy diệt trí nhớ của hắn!” Hắc y nhân đầu lĩnh đem ánh mắt chuyển qua người Phương Dật đang quỳ rạp trên mặt đất kia, bước đi thong thả, đi tới trước người Phương Dật, đôi mắt hẹp dài kia nhìn vào hai mắt Phương Dật. Trong nháy mắt, Phương Dật chỉ cảm thấy đầu giống như sắp nổ tung, rốt cục, hắn không kiên trì được, hai mắt không cam lòng nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
…
Phương Dật mở hai mắt ra, nghi hoặc nhìn nhìn cái chăn trên người mình, chậm rãi ngồi dậy, đánh giá hoàn cảnh chung quanh: Giường gỗ, bàn vuông, mấy cái ghế dựa phong cách cổ xưa đơn giản.
Sau một lát, Phương Dật hai mắt híp lại, hắn rõ ràng nhớ rõ, tại đêm đó, cha mẹ hắn chết thảm trên tay hắc y nhân, Phương Dật vừa mới cảm nhận được thân tình ấm áp, lại một lần nữa biến thành cô nhi!
Hắc y nhân cướp đi không chỉ có tánh mạng Minh Nguyệt và Vu Thần, đồng thời, còn có thân tình mà Phương Dật đau khổ truy tìm!
Ngọn lửa phục thù trong lòng Phương Dật đã hoàn toàn bùng nổ!
“Ta vì sao không mất trí nhớ?” Hồi tưởng lời nói của hắc y nhân, Phương Dật âm thầm tính toán, giả mất trí nhớ, miễn cho những phiền toái không cần thiết!
Phương Dật có chút mê mang xốc chăn lên, đi xuống giường, thoáng hoạt động thân thể một chút, sau đó hướng phía cửa đi đến.
Đẩy cửa phòng ra, dương quang ấm áp nhất thời chiếu vào người Phương Dật.
Đập vào mắt Phương Dật chính là một cái đại viện, dùng tảng dá bản cứng san bằng thành mặt đất, bốn phía trừ bỏ hai cái cửa gỗ màu đỏ thắm ra, ba phương khác đều là một loạt phòng ở, giữa sân, một tiểu cô nương tầm bốn năm tuổi đang đắm chìm trong ánh mặt trời.
Bị âm thanh mở cửa của Phương Dật thức tỉnh, tiểu cô nương vội quay đầu lại, theo âm thanh mà nhìn về Phương Dật.
Tiểu cô nương tính trẻ con còn chưa hết, lại có một chút ngại ngùng nói với Phương Dật: “Ngươi đã tỉnh! Ta gọi là Dương Vũ San, là cô nhi được Luyện Tông thu dưỡng. Còn ngươi?”
Nhìn vẻ cười khờ khạo của Dương Vũ San, tâm tình nặng nề của Phương Dần cũng giảm bớt, giả mất trí nhớ nói: “Ta không nhớ được! Ta… Sao ta lại ở đây?”
“Nghe Thanh Lam chủ sự nói, đêm hai ngày trước, toàn thân ngươi bị lạnh đến phát run, té xỉu ở ngoài sơn môn, là Thanh Lam chủ sự cứu ngươi, mang ngươi vào trong Luyện Tông ngoại môn!” Dương Vũ San đáp.
Phương Dật sờ sờ cằm, thầm nghĩ: “Hắc y nhân quả nhiên đem ta đến Luyện Tông! Không biết một trong ngũ tông này có tuyệt thế bí tịch hay không?”
Nghĩ đến đây, vẻ cười Phương Dật càng đậm, nếu lấy được vài quyển tuyệt thế bí tịch, vậy có thể báo thù! Kiếp trước, sau khi rời khỏi cô nhi viện, Phương Dật vẫn trà trộn vào tầng chót của xã hội, tự nhiên không có thói quen tốt!
Suy nghĩ của Phương Dật, tự nhiên Dương Vũ San không biết, chỉ thấy Dương Vũ San cười nói với Phương Dật: “Đi, ta mang ngươi đến một địa phương hay lắm!”
Không đợi Phương Dật cự tuyệt, có chút ngại ngùng nhưng không mất đi hoạt bát, Vũ San đã chạy ra sân.
“Dù sao cũng không có việc gì, không bằng nhìn khắp nơi một chút, hiểu biết Luyện Tông này một chút.” Phương Dật thầm nghĩ, rồi đuổi theo ngay.
Hai người một trước một sau chạy ra sân, tiến nhập vào một mảnh rừng trúc, trong lúc đó, cùng nói chuyện với Dương Vũ San, Phương Dật lấy được một ít tình báo: Hàng năm Luyện Tông đều thu dưỡng rất nhiều cô nhi, Phương Dật cũng được tính là cô nhi nên được thu dưỡng. Đối với người có tư chất tốt, sẽ được tiến vào Luyện Tông nội môn – đảo tu luyện Luyện Tông, tư chất bình thường, có thể ở lại ngoại môn, phụ trách tất cả đồ ăn, vật dụng của Luyện Tâm đảo, ăn mặc cả đời cũng không lo!
Về phần tu luyện, hài tử như Dương Vũ San tất nhiên không thể trả lời, Phương Dật cũng không truy vấn.
Hai người xuyên qua một mảnh rừng trúc, dừng lại ở một tòa lâu các hai tầng nằm độc lập.
Lúc này, Phương Dật đã thở hồng hộc, tuy hắn có một linh hồn đã lớn, nhưng thân thể này lại không được như vậy a!
“Bên trong có một vị lão gia gia, chuyện xưa mà hắn kể, hay lắm nga!” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy của Vũ San lộ ra nét hưng phấn, cũng không để ý Phương Dật nữa, liền cất bước chạy vào bên trong lâu các.
Phương Dần triệt để bị đánh bại… Nguyên lai tiểu nha đầu này dẫn hắn đến đây để nghe lão nhân kể chuyện xưa? Quả nhiên là hài tử!
Phương Dật có chút thất vọng ngẩng đầu lên, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, ngay phía trên cửa chính của lâu các, có năm chữ to thiếp vàng “Ngoại môn Tàng Kinh Các”!
“Ta kháo! Trùng hợp như thế? Nếu may mắn ta có thể lấy ra mấy quyển tuyệt thế bí tịch a!” Tâm tình Phương Dật lập tức tốt lên, thật sự là muốn gì được nấy!
Nghĩ vậy, Phương Dật chẳng quản chân mỏi lưng đau, không do dự rảo bước vào bên trong Tàng Kinh Các.
Vừa mới bước vào trong, một cỗ hương vị nhàn nhàn liền xộc vào mũi, tinh thần Phương Dật bất giác rung lên, một bên nhìn quanh bốn phía, một bên hướng bên trong mà đến.
Đây là một cái đại sảnh cực kỳ rộng lớn, được quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi. Đại sảnh tựa như mê cung, trên tường lại có những giá sách thật lớn với vô số những bộ sách!
Ở bên trong thư hải ( biển sách ) thong thả bước đi, Phương Dật có chút lo lắng: “Nhiều sách như vậy? Mẹ ơi! Đâu mới là tuyệt thế bí tịch?”
Phương Dật bắt đầu cuộc tìm kiếm mờ mịt, tả xem, hữu xem, cuối cùng, tuyệt thế bí tịch không tìm được, nhưng hắn lại tìm được một quyển sách cổ dùng những sợi thiết làm chỉ đính lại, sách tên là “Thần Châu chí”.
Kiếp trước ở cô nhi viện có học qua chữ, Phương Dật vẫn có thể đọc hiểu sách.
Lật qua lật lại vài tờ, Phương Dật phát hiện quyển sách này giới thiệu, lại là ngũ tông! Mừng thầm, Phương Dật không quên thuận tay vội vàng đem sách nhét vào trong quần áo.
Đột nhiên, một thanh âm già nua từ phía trước vọng tới: “Hài tử, ngươi đến xem sách?”
Phương Dật giật mình một cái, vội vàng đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một bạch phát (*)lão giả lưng gù, thân mặc áo ngắn vải bố màu xám, cười tủm tỉm nhìn hắn. Phía sau lão giả, đúng là Dương Vũ San.
“Không có gì, ta chỉ là đi dạo!” Phương Dật nhìn lão giả cùng với Vũ San, ngượng ngùng cười nói: “Nơi này không có gì vui, ta đi trước a!”
Nói xong, Phương Dật xoay người hướng bên ngoài chạy đi.
Phương Dật che dấu mặc dù tốt, nhưng thân thể một đứa nhỏ có thể lớn bao nhiêu? Trong lúc vội vàng, Phương Dật làm sao có thể đem sách hoàn toàn bỏ vào trong ngực?
Bên ngoài quần áo Phương Dật lộ ra một góc sách, sơ hở này không thể tránh được ánh mắt của lão giả!
“Ngươi không biết đường! Chờ chờ ta!” Vũ San hô to một tiếng, cũng đuổi theo. Có thể nhìn thấy, tiểu cô nương này thật thiện lương!
Nhìn Phương Dật tiêu thất kia, trên khuôn mặt già nua của lão giả kia hiện ra một nụ cười quái dị!
---------------------------------------------
(*) Bạch phát: Đầu bạc