Đến gần tối, Lai Ân đánh ngã con ma thú cấp 4 thứ năm.
Tiểu Bạch đột nhiên vễnh tai nhìn về một phía, kêu lên những tiếng “chi..chi..”.
Lai Ân ngẩn người, nghĩ rằng có ma thú tiếp cận, đang chuẩn bị ẩn mình, đột nhiên phát hiện ra năm gã pháp sư từ hướng đó đi tới, bộ dạng lén lén lút lút như sợ bị người khác phát hiện.
Xa xa có thể nhìn thấy được trong đó có hai gã pháp sư, hai gã chiến sĩ, còn tên đầu lĩnh ăn mặc vô cùng hoa lệ, không biết có bổn sự gì.
Lai Ân nhướng mày, trong lòng giận dữ.
Lão sư thân là Thánh Ma Đạo Sư, có đất phong riêng, phía sau Pháp Sư Tháp trong vòng trăm dặm Ma Thú Sâm Lâm đều là địa bàn của Cát Tạp Mỗ , không có sự cho phép lại dám tự tiện xông vào, quả thật lá gan của năm tên này cũng không nhỏ.
Lai Ân bước vội vài bước đến trước mặt năm người ngăn cản, lạnh lùng nói:
“Các vị, đây là lãnh địa của của Thánh Ma Đạo Sư, các vị tự tiện xông vào phải chăng là không muốn sống nữa.”
Năm người bị ngăn lại không tránh khỏi sửng sốt, gã đầu lĩnh nhìn Lai Ân, nói:
“Tiểu huynh đệ, chúng ta cần mật của Song Đầu Diễm Xà để cứu người, ngươi có thể linh động một chút được không.”
Lai Ân nheo mắt đánh giá người vừa nói, tuổi chừng độ hai mươi, ánh mắt mang tà niệm, không giống người tốt, nghe được là cứu người, Lai Ân vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào người vừa hắn, nói:
“Cứu người, như vậy hả, nơi đây là lãnh địa tư nhân, nếu các vị không ngại có thể cùng ta đến hỏi sư phụ.”
Năm người sắc mặt khẽ đổi, bọn họ biết nếu để cho Cát Tạp Mỗ biết năm người bọn họ xâm nhập nơi này, thì không chỉ năm cái mạng nhỏ không giữ được, mà ngay cả người nhà có thể còn bị liên lụy.
“Thương lượng một chút nhé. Tại hạ là Lạc Lan Đặc, về sau nếu tiểu huynh đệ đi đến Lạp Khắc Gia Tộc, chỉ cần nói tên ta, nhất định sẽ được chiếu cố.”
Vừa nói hắn liền xuất ra một túi kim tệ đưa cho Lai Ân, nói:
“Ở đây có một ngàn kim tệ, xin huynh đệ cầm tạm.”
Lai Ân cầm lấy túi kim tệ ném vào không gian giới chỉ, trả lời:
“Một ngàn kim tệ mà muốn làm ta đổi ý, các người thật quá coi thường ta. À, còn cái gì Lạc Khắc gia tộc, ta thật sự chưa từng nghe qua.”
Năm người chứng kiến Lai Ân ném kim tệ vào không gian giới, chỉ thì không khỏi sửng sốt, một cái không gian giới chỉ a, nguyên vật liệu làm ra nó, có khi còn mua được một tòa thành lớn, như thế nào lại xuất hiện trên tay của một tam cấp pháp sư, quả thật khiến cho người ta khó hiểu.
Lạc Lan Đặc cố áp chế lòng tham, cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi còn muốn gì nữa?”
Lai Ân cười hắc hắc, nói: “Nếu có cái gì thật đặc biệt thì có lẽ ta còn có thể xem xét được.”
Lai Ân có tật, bất cứ đồ vật nào, không cần luận giá trị , chỉ cần vừa mắt, là sẽ lấy bằng được, những người tìm đến Cát Lạp Mỗ cầu cạnh, biết sở thích của tên đồ đệ này, cho nên lần nào đến cũng cho Lạp Ân một chút gì đó.
Tuy loại sở thích này bị Cát Lạp Mỗ nói là mê muội, mất hết ý chí, nhưng Lai Ân không quan tâm, đối với những người tìm tới Cát Tạp Mỗ mà nói, bọn họ chỉ tùy tiện lấy ra một chút đồ vật thì đều có giá đến vạn kim. Trên người Lai Ân hiện giờ cũng cất giữ số đồ vật có giá trị đến triệu kim tệ. Cái này cũng chưa tính nhiều đồ vật đặc thù, thì giá trị sẽ còn nhiều hơn nữa.
Lạc Lan Đặc lấy trong người ra một khối ngọc bích bằng quả trứng, nói:
“Tiểu huynh đệ, khối ngọc bích này trị giá ít nhất cũng mười vạn kim tệ, hơn nữa, ngọc bích to như thế này, thực sự là hiếm đó.”
Lai Ân tiếp nhận ngọc bích, bĩu môi nói:
“Đồ vật này đúng là rất giá trị, đáng tiếc là ta đã có đến năm cái, bây giờ miễn cưỡng thu nhận, nếu ngươi có thứ gì tương tự như vậy nữa, thì ta sẽ cho các ngươi đi.”
Lạc Lan Đặc sắc mặt thay đổi, nhìn Lai Ân, nói:
“Tiểu huynh đệ, mười vạn kim tệ đối với người bình thường mà nói, có thể sống cả đời tiêu dao, như vậy mà vẫn còn chưa đủ sao?”
Lai Ân nghe vậy, haha cười, chỉ vào mũi mình, nói:
“Ngươi xem, ta có giống một người bình thường không, muốn lừa người cũng đừng nên lừa như vậy, tinh hạch của bát cấp Song Đầu Diễn Xà giá trị mười vạn kim tệ, hơn nữa hai cái đầu chính là hai khỏa tinh hạch, các ngươi lấy mật cứu người, sau đó có thể bán tinh hạch lấy hai mươi vạn kim tệ, các ngươi cho rằng thiếu gia ta ngu ngốc sao.”
Lạc Lan Đặc sắc mặt trầm xuống, cánh tay ở sau lưng hướng về phía hai gã pháp sư cùng hai gã chiến sĩ ra hiệu chuẩn bị thủ thế.
Ngay tại thời điểm gã pháp sư cùng chiến sĩ còn chưa lĩnh hội được ý tứ, Lai Ân đã động thủ trước. Ở trong rừng rậm nhiều năm như vậy, hắn cũng biết là tiên hạ thủ vĩ cường(ra tay trước) là tốt nhất, sát ý của Lạc Lan Đặc chỉ lộ ra trong nháy mắt, nhưng Lai Ân cũng đã cảm giác được.
Ba cái hỏa cầu, hai cái Lôi Trụ, bốn khúc Côn cầu trong nháy mắt đem Lạc Lan Đặc vây vào giữa rồi đánh cho hắn xây xẩm mặt mày, toàn thân cháy đen, tóc dựng đứng, miệng hộc ra khói đen.
Phía sau Lạc Lan Đặc, hai gã chiến sĩ cộng thêm hai gã pháp sư, vừa thấy không ổn vội lao về phía trước, bỗng cảm thấy chân tê rần. Ngay sau đó, máu trong cơ thể toàn bộ như bị ngưng kết, một tiếng “Rầm”, cả bốn đều bị té lăn trên đất.
Bốn con rắn dài hơn ba thước, toàn thân trắng xóa, chính là thứ đã cắn bốn người, thân rắn vẫn còn quấn quanh đùi bọn họ.
Bốn người này bây giờ mới hiểu rằng đã bị Băng Xà cắn, tuy bản thân là hỏa pháp sư cấp 7, nhưng do đột ngột hơn nữa đang phải kiềm chế băng độc, nên cũng không làm gì được.
Huống chi Lai Ân cũng sẽ không để mấy tên có thể uy hiếp này nhúc nhích, hắn chỉ huy hai con rắn đi đến trên người hai gã pháp sư, liên tiếp cắn bốn phát, đem hai gã cắn cho bất tỉnh.
Lạc Lan Đặc hoảng sợ phát hiện sự thật, cái tên thiếu niên vừa rồi còn liếu ta liếu tiếu không ngờ lại âm hiểm như vậy, mắt thấy hắn đang cười cười hướng phía mình đi đến.
Lạc Lan Đặc chưa từng nghĩ đến mình lại có một ngày như thế này, tự nhiên bị một tên pháp sư cấp 3 lừa, hai mươi mấy tuổi Lạc Lan Đặc học hành chẳng đến đâu, nếu bỏ hai cái ma pháp sư cấp 2 thì cũng chẳng còn gì.
Hiện giờ gặp được pháp sư cấp 3, kết quả là chỉ có thể giương mắt nhìn, huống chi thiếu niên trước mặt liên tiếp dùng hỏa, lôi ,băng, ba loại ma pháp, làm cho hắn chấn động, thế mới nói, đồ đệ của Thánh Ma Đạo Sư quả thật không hề đơn giản.
Biết cũng đã muộn.
Lai Ân âm hiểm cười cười đi đến trước mặt Lan Đặc, không phí thời gian, đem Lạc Lan Đặc nắm lấy, nói:
“Tiểu tử, dám cùng thiếu gia ta tranh đấu ư, hắc cũng không thèm nhìn thiếu gia ta là ai, lăn lộn ở ma thú sâm lâm đã sáu năm, ngươi cho thiếu gia ta là người vô dụng sao. Nếu không phải ta nuôi nhiều rắn, thì có lẽ bây giờ đang ở trong tay ngươi rồi.”