“Đủ thông minh để c-cứu lấy mình. Và v-vài người có thể gọi anh là còn ngốc hơn khi làm điều -”
“Anh có những khuyết điểm của mình.” Alex nói, dịu dàng xoa bóp vai cô, quay lưng anh lại để che cho cô khỏi những ánh mắt tò mò từ người đi đường. Anh mỉm cười rầu rĩ. “Rất nhiều khuyết điểm, và em đã xoay xở để làm quen với phần lớn chúng. Nhưng anh sẽ không bao giờ rời bỏ em, Wilhemina Lawson. Không bao giờ. Em có hiểu không?”
“Em hiểu,” cô nói với một tiếng cười tuyệt vọng, nghèn nghẹn, “nhưng em không tin anh. Anh nghĩ rằng anh biết những gì tồi tệ nhất về em, nhưng anh không đâu.” Cô không dám nói nhiều hơn thế. Nín thở, cô chờ xem nó có đủ làm anh đổi ý không.
“Anh biết tất cả những gì anh cần,” anh nói điềm tĩnh. “Phần còn lại sẽ giữ cho sau này.” Giữ cánh tay anh quanh cô, anh đưa cô đi vào trong nhà thờ.
Bên trong tòa nhà nhỏ mang lại ảnh hưởng với chính vẻ giản dị của nó, lấp đầy ánh sáng lọc qua những cửa sổ kính màu xinh đẹp. Ánh sáng của những ngọn nến khiến những chiếc ghế dài bằng gỗ sồi được đánh bóng sáng rực lên. Một cha xứ già nua chờ họ vào trong. Mặt ông thân thiện và tốt bụng. Dù ông không cao hơn Lily, ông có một sự hiện diện thật mạnh mẽ và sống động. “Ngài Raiford,” ông nói với nụ cười chân thành. Đôi mắt xanh dương trong vắt chuyển tới khuôn mặt e sợ của Lily. “Và đây hẳn phải là cô Lawson.” Ông làm Lily ngạc nhiên khi nắm lấy vai cô trong tay và nghiên cứu cô đầy đánh giá. “Ta đã biết Alexander từ khá lâu rồi, con yêu. Gần như từ ngày cậu ấy chào đời.”
“Ô?” Lily đáp lại với một mô phỏng nhợt nhạt nụ cười châm chọc thường ngày của cô. “Và quan điểm của cha về anh ấy là gì, thưa cha?”
“Bá tước là một người đàn ông tốt,” ông trả lời trầm ngâm, mắt ông sáng lấp lánh khi liếc nhìn Alex, “dù đôi khi cậu ấy có khuynh hướng hơi kiêu hãnh.”
“Và kiêu căng,” Lily thêm vào, nụ cười của cô nở rộng.
Cha xứ cũng cười. “Phải, có lẽ cả điều đó nữa. Nhưng cậu ấy cũng rất trách nhiệm và giàu lòng thương, và nếu cậu ấy đi theo truyền thống gia đình, cậu ấy sẽ chứng tỏ mình là một người chồng tận tụy khác thường. Dòng máu Raiford, con thấy đấy. Ta mừng là bá tước đã chọn một người phụ nữ có khí phách mạnh mẽ làm bạn đời của měnh. Qua nhiều năm trời cậu ấy đã có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác.” Cha xứ liếc qua khuôn mặt ngoảnh đi của Alex, và quay lại với vẻ mặt chăm chú của Lily. “Con đã từng đi trên biển chưa, cô Lawson? Con có thể nghe thấy từ ‘cưới’ như một thuật ngữ hàng hải. Nó ám chỉ hành động kết hợp hai dây thừng vào với nhau của các thủy thủ để cho chúng sức bền lớn hơn là một. Ta cầu cho điều đó cũng đúng với sự kết hợp của hai con.”
Lily gật đầu, đã tràn đầy cảm xúc trước bầu không khí yên bình của nhà thờ, khuôn mặt tử tế của cha xứ, hình ảnh màu hồng tràn lên từ cổ áo Alex. Alex không nhìn cô, chỉ giữ ánh mặt dán vào sán nhà, nhưng cô cảm thấy rằng anh cũng bị giây phút này tác động như cô. “Con hy vọng thế,” cô thì thầm.
Cha xứ ra dấu cho cả hai bọn họ, và đi về hướng bệ thờ ở trước nhà thờ. Lily do dự, tim cô đập liên hồi với cảm xúc. Cô chậm chạp tháo đôi găng tay và đưa nó cho Alex. Anh đặt đôi găng tay bé nhỏ màu trắng vào túi áo và cầm lấy tay cô, lồng các ngón tay cô giữa các ngón tay anh. Lily ngước lên anh với nụ cười run rẩy. Nhưng không có nụ cười nào trên mặt anh, chỉ một nét mặt trang nghiêm và một tia sáng nóng rực trong ánh mắt anh.
Họ đứng trước cha xứ với hai bàn tay gắn liền. Lily chỉ lờ mờ nghe thấy giọng nói nhịp nhàng của vị tu sĩ như thể nó đi từ tai này sang tai kia. Điều này giống như một giấc mơ – một giấc mơ mờ nhạt, hoang mang. Trong tất cả những khó khăn và bước ngoặt mà đời cô đã có, đây là điều ít được mong chờ nhất. Cô đang cưới một người đàn ông mà cô chỉ biết rất ít, nhưng không hiểu sao có vẻ như cô đã biết anh cả đời rồi. Cảm giác tay cô trong tay anh, trở nên ấm áp và ẩm ướt, quen thuộc đến kỳ cục. Âm thanh hơi thở đều đặn của anh, âm sắc điềm tĩnh của giọng anh khi anh tuyên thệ, tất cả điều đó gợi nên điều gì đó sâu trong cô, làm dịu đi nỗi sợ hãi không ngừng nghỉ đã là một phần của cô từ rất lâu rồi. Cô nhắc lại lời thề của mình một cách cẩn trọng, cố khiến giọng nói run rẩy của cô vững vàng. Alex đưa tay cô lên và trượt một cái nhẫn vàng chạm đục, nặng nề vào ngón tay cô. Vòng đai ấy, hơi lỏng so với ngón tay cô, được trang trí với một viên ru by lớn sáng lấp lánh như thể một ngọn lửa đã được bẫy lại trong độ sâu rực rỡ ấy.
Cha xứ tuyên bố họ là chồng và vợ, và chính thức công nhận cuộc hôn nhân với lời chúc của Chúa. Họ ký vào danh sách của nhà thờ và đóng dấu tên họ vào một giấy chứng nhận hôn nhân và giấy phép đặc biệt. Với một nét bút cuối cùng, Lily thốt ra một tiếng thở dài run rẩy, biết rằng đám cưới đã xong. Có âm thanh ở phía sau nhà thờ khi một cặp đôi lớn tuổi hơn bước vào, những giáo dân của cha xứ. Xin thứ lỗi, cha xứ đi tới nói chuyện với cặp đôi đó, để lại Alex và Lily một mình ở trước quyển danh sách nặng nề. Họ nhìn xuống hai cái tên của mình và ngày tháng được viết bên dưới. Lily liếc chiếc nhẫn của cô, vặn vặn nó quanh ngón tay. Viên ruby, và những viên kim cương bao quanh nó, gần như quá lớn cho bàn tay bé nhỏ của cô.
“Nó thuộc về mẹ anh,” Alex nói cộc cằn.
“Nó thật đẹp,” Lily đáp lại, nâng mắt cô lên gặp mắt anh. “Anh đã bao giờ...Caroline đã ....”
“Chưa.” Anh nói nhanh như chớp. “Cô ấy chưa bao giờ thấy nó.” Anh chạm vào tay cô. “Anh sẽ không đề nghị em đeo một thứ đã bị ô uế bởi những ký ức về một người phụ nữ khác.”
“Cảm ơn anh.” Lily không thể ngăn lại một nụ cười bẽn lẽn, hài lòng.
Bàn tay anh siết chặt tay cô cho đến khi gần như đau đớn. “Anh đã có quan tâm đến Caroline. Nếu cô ấy còn sống, anh hẳn đã cưới cô ấy, và....anh tin rằng bọn anh hẳn sẽ bằng lòng.”
“Tất nhiên hai người sẽ bằng lòng,” Lily lẩm bẩm, bối rối với bài diễn văn ngắn đó.
“Nhưng với em mọi chuyện lại khác....” Alex ngưng lại và hắng giọng một cách lúng túng.
Nín thở Lily chờ anh tiếp tục, cảm thấy như thể cô đang thăng bằng trên mép một bờ vực cao đến xây xẩm. “Ý anh là gì, khác ư?” Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vàng rực của anh, được bao bọc trong bóng tối và ánh nến. “Khác theo kiểu nào?”
Nhưng cha xứ đã ngắt ngang họ ngay lúc đó, trở lại từ cuộc trò chuyện ngắn với cặp đôi lớn tuổi. “Bá tước và phu nhân Raiford. Ta có một vấn đề cần giải quyết. Chỉ bảo đưa ra cho vài giáo dân -”
“Vâng, tất nhiên.” Alex nói êm ả. “Cảm ơn cha.”
Cú sốc khi bị nhắc đến như phu nhân Raiford khiến Lily quên mất câu hỏi của cô. Một cách đầy trách nhiệm cô nói tạm biệt cha xứ khi đi bộ đến cửa với Alex. “Em là một nữ bá tước,” cô nói, và phát ra một tiếng cười hoài nghi ngay khi họ rời khỏi nhà thờ. Cô ngước lên nhìn nét mặt thích thú của Alex. “Anh có nghĩ là mẹ em sẽ hài lòng không?”
“Bà ấy sẽ ngất xỉu,” Alex trả lời, giúp cô lên cỗ xe, “và rồi bà sẽ lấy một cốc trà mạnh.” Anh toe toét khi thấy cô với tay lấy dây cương. “Đừng chạm vào chúng, phu nhân Raiford. Anh sẽ là người đưa chúng ta về nhà.”
Trước yêu cầu của Lily, Alex đưa cô đến ngân hàng Forbes, Betram, và Các cộng sự, và rút ra năm nghìn bảng từ trụ sở chính của họ. Lily ngạc nhiên rằng Alex không hề hăm dọa cô với những câu hỏi về món nợ của cô. Cô biết anh cho rằng đó là một món nợ cờ bạc. Có lẽ anh nghĩ cô nợ tiền Derek. “Nó đủ chứ?” là tất cả những gì anh hỏi, kéo cô ra một góc riêng khi người chủ ngân hàng của anh hướng về chỗ hầm và những két an toàn ở phòng kế bên.
Lily gật đầu với một cơn đỏ mặt tội lỗi. “Vâng, cảm ơn anh. Em sẽ cần phải giải quyết vài thứ chiều nay.” Cô do dự gần như không thể nhận thấy. “Em sẽ thích tự mình giải quyết chúng hơn.”
Alex nhìn cô một lúc lâu, mặt anh bình thản. “Em sẽ đến gặp Craven à?”
Lily bị xúi giục nói dối anh, nhưng cô gật đầu. “Em muốn Derek là người đầu tiên biết về cuộc hôn nhân này. Anh ấy xứng đáng ít nhất là thế từ em. Ồ, em biết rõ ràng anh ấy không có lương tâm hay đạo đức, nhưng theo cách khác thường của mình anh ấy đã tử tế với em, và vì vài lý do em nghĩ anh ấy sẽ bị tổn thương nếu em không giải thích điều này với anh ấy.”
“Đừng giải thích nhiều quá,” Alex khuyên. “Nó cũng ngây đau đớn y như vậy đấy.” Trước nét mặt bối rối của cô, anh mỉm cười không chút thích thú. “Em thực sự không nhận thức được anh ta cảm thấy thế nào về em ư?”
“Không, không,” cô nói vội vã, “anh không hiểu mọi việc thế nào giữa Derek và em -”
“Ồ, anh hiểu chứ.” Anh nhìn cô suy đoán. “Vậy em đi ra ngoài một mình chiều nay là cần thiết.”
Đã bắt đầu rồi, sự lạ thường khi phải giải thích cho ai đó về các hoạt động của cô. Lily hy vọng rằng anh sẽ không khiến cho cô cần thiết phải nói dối anh. “Và có lẽ đầu buổi tối nữa.”
“Anh muốn em mang theo một người hầu và hai người cưỡi ngựa đi theo cùng với cỗ xe.”
“Chắc chắn rồi,” cô nói với một nụ cười tán thành. Cô không ngại đi đến Craven’s trong một cỗ xe đóng kín với cả một quân đoàn những người cưỡi ngựa theo sau. Nhưng cô sẽ phải không có người tháp tùng cho cuộc gặp gỡ với Giuseppe ở vườn Tu viện. Cô sẽ đơn giản là mượn một trong những con ngựa của Derek và lẻn đi một mình.
Alex bị giằng xé giữa hài lòng và hoài nghi trước sự chấp thuận dễ dàng của cô với lời đề nghị của anh. “Trong khi em đi,” anh nói, “anh sẽ đánh điện cho bá tước và phu nhân Lyon.”
“Cô và chú anh ư?” Lily đoán, đã nghe mẹ cô nhắc đến những cái tên này trước đây.
Anh gật đầu ủ rũ. “Cô của anh rất được kính trọng, và đầy kinh nghiệm trong những vấn đề đòi hỏi tài ngoại giao đặc biệt.”
“Anh nghĩ là cô ấy sẽ có thể giúp chúng ta tránh được những biểu hiện của một vụ tai tiếng ư? Sau ván bài của chúng ta ở Craven’s và cảnh tượng đêm qua và vụ trốn nhà đột ngột của Penny và cuộc hốn nhân gấp gáp của chúng ta ư?” Cô làm mặt hài. “Anh không nghĩ là những thiệt hại đã được gây ra rồi ư, đức ngài?”
“Bà ấy sẽ coi đó là một thách thức.”
“Một thảm họa, thì giống hơn,” Lily nói, đột ngột bị ngứa ngáy bởi cái ý tưởng về một mệnh phụ thượng lưu cố làm dịu đi những trò hề trâng tráo của họ một cách khéo léo. Tràng khúc khích bất chợt của cô khiến cho vô số ánh mắt bực mình quay về phía họ khi các viên thư ký mặt mày nghiêm trang và các khách hàng chú ý đến biểu hiện vô lối của cặp đôi đang đứng kế bên chiếc cột hoa cương xám.
“Im nào,” Alex nói, dù cho một nụ cười toe toét kéo ra trên mặt anh. “Hãy cư xử cho phải phép. Mỗi lần chúng ta ở nơi công cộng cùng nhau, chúng ta lại gây ra trò hề.”
“Em đã tự mình làm điều đó hàng năm trời rồi,” Lily nói ung dung. “Nhưng anh quan tâm đến danh tiếng của mình, em thấy rồi. Cuối cùng anh sẽ bị hạ xuống mức van xin em không làm trò -”
Cô giật mình sửng sốt khi Alex cúi xuống và hôn cô ngay trước đám đông tụ tập ở ngân hàng. Căn phòng ảm đạm rộn lên với những tiếng ca thán chê bai xì xào và những tiếng thở dốc ngạc nhiên. Đẩy mạnh những cơ bắp nặng nề ở ngực chồng cô, Lily vặn vẹo để thoát khỏi anh, cảm thấy chính mình trở nên nóng bừng với sự nhút nhát xấu hổ. Anh kiên trì cho đến khi cô quên mất họ đang ở đâu, và run rẩy dễ chịu. Rồi anh nhấc đầu lên và mỉm cười xuống cô, mắt anh sáng lấp lánh với thách thức và thích thú. Chuếnh choáng, Lily nhìn anh chằm chằm, và đột ngột cô bật cười trong sự ngạc nhiên ngưỡng mộ. “Touche” (thắng một nhé) cô nói, nhấc tay lên đôi má đỏ bừng.