Cầm cửu phẩm ma tinh kiếm duy nhất có giá trị, Lam Phong đi tới nơi vừa quen thuộc vừa bở ngỡ trong Kỳ Ly thành.
Phương hướng là học viện hắn đang theo học. Bởi vì hôm nay có tiết học, vì có thể sống sót ở thế giới này, học vẫn là trên hết, cái "danh bài học viện" này, dạy học tuyệt đối chất lượng.
Lam Phong mặc dù biết đại khái tình huống của đại lục này, nhưng mà rất nhiều chuyện vẫn còn chưa minh bạch, giống như là vũ kỹ đay, cũng là chưa hiểu rõ hết, thậm chí đến hiện tại còn không biết phương pháp kích phát ma tinh kiếm trong tay.
Đây là bởi vì Lam Phong của thế giới này rất yếu, đến hiện tại mức độ đấu khí chưa tới tiêu chuẩn, cho nên vũ kỹ đạo sư còn chưa có dạy hắn như thế nào kích phát ma tinh thạch.
Cũng không phải nói hắn không thể kích phát ra, chỉ là trình độ của hắn quá thấp, uy lực kích phát ra cũng rất nhỏ, cho nên lấy phương diện học viện mà nói, vẫn là trước để cho vững chắc cơ sở, sau đó mới dạy hắn sử dụng ma tinh kiếm, đây cũng không phải chỉ mình hắn như thế, những người khác cũng đều là như vậy.
Bất quá, trong số bạn đồng lứa, cũng chỉ có hắn đến hiện tại còn chưa tới tiêu chuẩn cơ sở, rất nhiều người nhỏ tuổi hơn hắn đều đã đạt tới tiêu chuẩn, đều sử dụng được ma tinh vũ khí của bọn họ, ách, nếu như có.
Tuy nói học viên nơi này đều là quý tộc, nhưng là không nhất định có được ma tinh vũ khí, đây chính là "mặt hàng cao cấp", không phải người nào cũng có được.
Không quản mấy việc này, trước lo cho cái bụng của mình đã. Lam Phong đi vào một nơi, là chỗ bán rất nhiều món ăn bình dân, nơi này bán sáng trưa chiều ba bữa, thậm chí cả ban đêm cũng có.
Mà cấp bậc nơi này không cao lắm, chủ yếu đều là bình dân đến tiêu phí, giá cả cũng thuộc loại bình dân, đây là nơi Lam Phong trước kia thường xuyên tới, mua một chút bánh bao về nhà, hắn không biết nấu cơm, cho nên có một cái phòng bếp lại không hề có tác dụng, củ tỏi này là đồ ăn còn dư thừa lại.
Khi Lam Phong đến nơi này, đột nhiên phát hiện mình không nên tới, cũng không phải bởi vì nơi này cấp bậc quá thấp, mà là bởi vì nơi này tuyệt đối không dễ dàng kiếm ra bữa sáng miễn phí.
Có thể nghĩ, mọi người ở đây đều là có lời một chút tiền, hoặc là tiết kiệm tiền mà tới nơi này, làm gì mà có ai phát thiện tâm cho ngươi một bữa sáng miễn phí chứ?
Con đường bình thường là không thể nào, trừ phi dùng thủ đoạn phi thường...
Cướp? Bỏ qua, cái thên này không thể gánh nổi hậu quả từ sự tức giận của nhiều người. Trộm cắp? Không được, lão tử đường đường một người luyện võ, sao có thể sa đọa đến mức này được, trừ phi không có biện pháp.
Bất quá có vẻ như hiện tại nếu không có biện pháp, hắc hắc, ta vẫn là không còn biết làm sao.
Lam Phong đối với những người trong này cũng không làm ra hành vi gì vô sỉ, cho nên liền thay đổi địa điểm, đi vào một hiệu ăn có một lão bản tương đối gian xảo.
"Lão bản, cho ta một phần bữa sáng!" Lam Phong nghênh ngang đi tới hiệu ăn, ba một tiếng, đem cửu phẩm ma tinh kiếm nặng nề đặt lên bàn, sau đó tùy tiện ngồi xuống, hắn chuẩn bị ra tuyệt chiêu.
"Khách nhân, bữa sáng của ngài đây!" Rất nhanh, lão bản gầy có vẻ gian thương kia đã đem một mâm bữa sáng cùng một ly nước trong vắt đặt lên bàn, đồng thời ánh mắt hắn nhìn Lam Phong còn có chút quái dị.
Lam Phong tự nhiên biết nguyên nhân sự quái dị trong mắt hắn, bởi vì y phục trên người quá cùi, thuộc hàng vỉa hè, mà lão bản sở dĩ tự mình đi tới, là bởi vì cửu phẩm ma tinh kiếm của hắn, đây cũng không phải là người bình thường có thể có.
Hắn chính là biết điều này, mới cố ý đưa ma tinh kiếm ra, một là không đến mức là cho người ta đuổi ra, hai chính là muốn lão bản tự mình lại đây.
"Lão bản, đây cũng quá ít đi!" Lam Phong nhăn mặt nói, "Thị chỉ có hai miếng, bánh bao cũng chỉ có hai cái, nhìn đía trứng chiên này, nhỏ như vậy, khó trách hiệu ăn của ngươi còn bết bát như vậy."
Đổ mồ hôi, đây là bữa sáng a, ngươi còn muốn thế nào? Nếu không phải vì cái thanh ma tinh kiếm của ngươi, lão tử nhất định sẽ ném ngươi ra ngoài.
Lão bản bồi cười nói :"Bữa sáng chính là như vậy a!"
"Nguyên lai ngươi vẫn luôn là như vậy, quả thực là hành vi của gian thương. Bất quá quên đi, thiếu gia hôm nay không rảnh cùng ngươi tính toán, ngươi đổi cho ta bữa sáng đầy đủ nguyên liệu, nhớ kỹ, chỉ dùng đủ nguyên liệu." Lam Phong nói thẳng, thái độ một chút hung hắng.
"Được, lập tức đổi, ta lập tức đi đổi ngày." Lão bản vì không muốn đắc tội cái người khó tính Lam Phong này, cho nên lập tức kêu người thay đổi bữa sáng, còn phân phó riêng phải thêm đủ nguyên liệu.
Chuyện này bọn hắn sợ là đắc tội người không nên đắc tội rồi!
Đợi một hồi, xuất hiện trước mặt Lam Phong là một mâm bữa sáng phong phú, còn có một chén sữa, bữa sáng lần này chẳng những thêm đủ tài liệu, thịt tuy rằng vẫn là hai miếng, bất quá là hơn một cân.
Thật hạnh phúc, không chỉ có thực vật Lam Phong đã lâu không ăn mà thịt heo còn to đến nổi hắn xém nghẹn, đã lâu không có ăn miếng thịt lớn như vậy.
Loại cảm giác này thật sướng khoái.
Lam Phong trước cái nhìn soi mới trợn mắt há mồm của lão bản, ăn như hổi đói hết bữa sáng phong phú, sau đó uống xong chén sữa kia...
" Ha! Thật thoải mái!" Lam Phong vỗ vỗ bụng, sau đó, hắn mới nhớ tới chính mình vài ngày không ăn cái gì, ăn như vậy rất dễ đau bao tử.
Bất quá lúc trước hắn chỉ biết nếu như mình không ăn, sẽ bị chết đói đầu đường, nào có nghĩ viễn vông gì được được nữa, coi như nghĩ tới, cũng mặc, ăn trước nói sau, đau dài còn hơn đau suốt.
" Lão bản, thực vật của hiệu ăn ngươi không tệ, thái độ phục vụ cũng rất tốt, sau này tiếp tục cố gắng, duy trì tiểu chuẩn này." Lam Phong cầm lấy kiếm, sau đó vỗ vỗ bả vai lão bản, tiếp theo bước đi hướng cửa nhà ăn, mà lão bản thì vẫn còn đang ngẩn người bên trong.
Khi Lam Phong sắp đi tới cửa, sắp ra khỏi hiệu ăn thì lão bản kia rốt cục kịp phản ứng, sau đó lấy một tốc độ làm cho người ta tặc lưỡi phóng đến trước người Lam Phong, làm cho Lam Phong chỉ cảm thấy trước mặt mình bóng người chợt lóe, liền xuất hiện ra một người.
Thân pháp này, có thể so sánh với đệ nhất bộ pháp trong truyền thuyết — ám ảnh bộ.
" Khách nhân, ngươi còn chưa có trả tiền." Lão bản nhìn Lam Phong nói, muốn ăn bữa sáng miễn phí sao, coi như ngươi là quốc vương cũng không được.
"Trả tiền? Tiền gì?" Lam Phong nghiêng, bộ dáng kỳ quái.
" Ngươi không cần giả bộ hồ đồ, bữa sáng ngươi vừa mới ăn, không là tiền ăn thì là tiền gì." Lão bản có chút tức giận, chưa từng thấy qua cái loại quý tộc như thế này, quý tộc nhiều nhất chính là ăn cơm chùa công khai, mà người trước mắt này không ngờ còn giả hồ đồ không biết.
" Bữa sáng vừa rồi không phải ta dùng một phần bữa sáng đổi lấy a, tại sao phải trả tiền?" Lam Phong rất kỳ quái nói.
"Vậy phần bữa sáng kia ngươi không trả tiền sao?" Lão bản nhịn xuống lửa giận nói.
Lam Phong lúc này trên mặt lại càng kỳ quái, nói :"Phần bữa sáng kia ta lại không có ăn, trả tiền cái gì?"
Lão bản trợn tròn mắt trợn tròn mắt lập tức đầu óc chuyển không ngừng, trong lòng suy nghĩ lời nói của Lam Phong, không ăn tự nhiên không cần trả tiền, ngoài ra cái việc đổi kia, cũng không cần trả tiền, hai câu nói cũng không sai, vậy hẳn là không cần trả tiền...
Không đúng, không tính như vậy được...
Lão bản sau khi nghĩ thông suốt thì Lam Phong cũng sớm đã không thấy bóng dáng, đành phải tự nhận xui xẻo, bất quá trong lòng đã đem người nào đó ghi vào trong danh sách đen.
Là một người địa cầu thì ai cũng biết thủ thuật ngụy biện kinh điển này, nhưng mà người của thế giới này lại không có ai biết, Lam Phong liền lợi dụng kiểu lừa kinh điển này mà ăn bữa sáng đầu tiên hắn đến thế giới này.
Là ai nói thiên hạ không có bữa sáng miễn phí! Lam Phong trong miệng ngậm một cây tăm, rất nhàn nhã bước đi trong thành.
Mà Lam Phong cũng không biết, hành vi kì thực vô sỉ có vẻ như lanh trí của hắn vừa rồi của hắn trong hiệu ăn, đều bị một đôi mắt xinh đẹp thu hết vào trong, trong ánh mắt kia không chỉ có ý cười, mà còn có sự kinh ngạc...