Mạc Hàm cười nói: "Vậy đa tạ Lưu hội trưởng quá, chúng ta hay là bây giờ trở về đi làm đi, hắc hắc."
Lưu Thanh Nguyên nhìn thấy Mạc Hàm bộ dáng nóng lòng, thất tiếu: "A a, tiểu huynh đệ ngươi thật sự là nóng tính a, hảo, vậy bây giờ trở về đi thôi, ta tại dong binh công hội hậu đãi các ngươi."
Nói xong xoay người trở lại đám người dong binh nói: "Nhiệm vụ đã do vị tiểu huynh đệ này hoàn thành, tất cả đều trở về đi thôi, không nên đứng ở nơi này nữa." Nghe Lưu Thanh Nguyên nói xong, tất cả mọi người tản ra.
Mạc Hàm nói thầm, ta và ngươi đồng thời đi không là tốt rồi, tại sao ngươi còn muốn ở nơi này chờ ta a? Qua một chút Mạc Hàm tựu rõ ràng tại sao Lưu Thanh Nguyên nói như vậy. Chỉ thấy có không ít người đều đi tới trước mặt Mạc Hàm, cảm tạ ân cứu mạng của hắn. Mạc Hàm tự nhiên không thể làm gì khác hơn là lưu lại, tiếp nhận sự cảm tạ của mọi người.
Nhưng là Mạc Hàm thật sự rất không quen hoàn cảnh loại này, hắn bộ dáng quẫn bách, một bên Đại Lệ bọn họ chỉ cười đứng xem, căn bản không để ý tới ánh mắt cầu cứu của Mạc Hàm, tất cả đều đứng ở một bên chơi đùa với hai tiểu vật mà thôi. Mạc Hàm không thể làm gì khác hơn là ai thán tự mình giao hữu không cẩn thận, thầm than tự mình mệnh khổ a, phải một mình chịu đựng oanh tạc mệt nhọc. Rốt cục đợi được đến lúc mọi người đều rời đi xong rồi, Mạc Hàm phe phẩy lúc lắc cái đầu, thầm than người tốt cũng không dễ làm a.
Trở lại bên người mọi người, Hán Đức Sâm cũng mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ, ta cũng phải cáo từ trước, huynh đệ bị thương trong đoàn cũng phải hảo hảo điều dưỡng một chút, ngươi có chuyện gì cần cứ đi dong binh công hội nhắn lại cho ta, ta nhất định lập tức chạy tới, còn có...."
Mạc Hàm thấy Hán Đức Sâm ý tứ còn muốn nói, vội vàng cắt đứt bảo: "Ta đã biết, Hán Đức Sâm đại ca ngươi cũng nhanh đi thôi, đừng nói cái gì cảm tạ nữa cùng ta, ta hôm nay cũng nghe đến hồ hồ luôn rồi, ta cũng phải lập tức đi trở về." Nhìn thấy Mạc Hàm bộ dáng ủy khuất, tất cả đều nở nụ cười. Hán Đức Sâm gật đầu, cũng không nhiều lời, xoay người đái lĩnh đoàn viên rời đi. Nhìn Hán Đức Sâm rời đi, Mạc Hàm mở miệng nói: "Chúng ta cũng nên đi, bất quá trước khi đi chúng ta còn muốn đem tiểu hàm đi lấy vài vật." Đại Lệ kỳ quái hỏi: "Còn muốn lấy vật gì vậy a?" Mạc Hàm cười nói: "Đi theo xem thì mọi người sẽ rõ ràng."
Nói xong Mạc Hàm vẫn nhìn Lạp Đinh và Nham Thạch, khiến cho hai người bọn họ tâm lý sợ hãi, Nham Thạch nhịn không được mở miệng nói: "Lão Đại, ngươi có cái gì thì hãy nói ra, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, ta sẽ thẹn thùng a." Mạc Hàm cười mắng: "Cái đầu của ngươi, đại cá tử, khiêm tốn một chút cũng không ai sẽ chê cười a." Nham Thạch hàm hậu cười nói: "Đều là học từ lão Đại ngươi."
Mạc Hàm cao hứng hai mắt chớp chớp, mở miệng nói: "Nếu như vậy, lão Đại bây giờ khảo nghiệm vũ kỹ các ngươi luyện được thế nào rồi." Nói xong chỉ vào phía trước rừng trúc mở miệng nói: "Nhìn thấy phiến rừng trúc nọ không? Ta muốn các ngươi dụng đấu khí đem đám trúc đó đoạn xuống, mỗi cây đều chặc thành ba khúc, mỗi người một trăm căn, xem ai nhanh hơn."
Nghe Mạc Hàm nói xong, Nham Thạch và Lạp Đinh cũng không chịu thua nhìn thoáng qua đối phương, nhanh chóng rút vũ khí ra phi thân về hướng rừng trúc, bắt đầu công tác. Mạc Hàm đứng ở một bên nhàn nhã nhìn chơi, miệng còn không đình hô: "Nham Thạch, ngươi chậm, nhanh lên một chút a ngươi nhận thua sao?" Nham Thạch nghe Mạc Hàm nói, lập tức điên cuồng vận đấu khí chém vào khóm trúc. Mạc Hàm lại quay về Lạp Đinh nói: "Lạp đinh, nhanh a, ngươi cũng bị đuổi theo, vậy ngươi thật mất mặt a." Lạp Đinh sau khi nghe xong, cũng càng tăng thêm lực động thủ.
Đại Lệ đứng một bên xem cảm thấy kỳ quái, nhịn không được mở miệng hỏi: "Mạc Hàm, huynh muốn bọn họ chặc nhiều gậy trúc vậy để làm cái gì a?" Mạc Hàm xấu xa nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chính là tiểu hàm thích ăn gậy trúc a, ta lại không muốn động thủ, nên đã bảo Nham Thạch bọn họ thuận tiện luyện võ kỹ a." Nghe Mạc Hàm trả lời, Đại Lệ các nàng đều phá lên cười. Đại Lệ mở miệng mắng nhẹ: "Huynh a, chỉ biết ra lệnh cho người khác, còn nói tiểu mạc muội xem huynh so với tiểu mạc còn tệ hơn nga."
Mạc Hàm vội vàng sửa vẻ mặt nghiêm chỉnh trả lời: "Cái này muội cũng không biết, cái này gọi là tư nguyên hợp lý lợi dụng, biết không? Muốn ta giải thích cho muội nghe không? Hơn nữa ta cũng là suy nghĩ cho Nham Thạch bọn họ nga, ta sợ bọn họ lâu quá bất động, vũ kỹ sẽ giảm sút, muội xem ta có vĩ đại không a."
Đại Lệ vừa nghe Mạc Hàm nói ra, lắc đầu cười bảo: "muội sẽ không ngốc vậy, cùng huynh biện luận đâu, ai chẳng biết đạo lý trong miệng của huynh, đem cái chết người ta nói sống." Nghe Đại Lệ nói, Mạc Hàm vẻ mặt giả bộ nghi hoặc, mở miệng nói: "Ta có lợi hại vậy sao? Ta như thế nào không biết, hôm nào đi gặp tử thần nói chuyện xem hắc hắc." Nghe Mạc Hàm nói xong, mọi người trực tiếp không nói gì....
Không quá bao nhiêu thời gian, Nham Thạch và Lạp Đinh đều hoàn thành nhiệm vụ, Lạp Đinh thắng hơn một chút, khiến cho Nham Thạch không phục lắm, hô to còn muốn so lại, Mạc Hàm nói: "Đại ca, ngươi đừng gấp, sau này sẽ cơ hội, bây giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về nhanh lên đi thôi, ta cũng không muốn ở chỗ này nuôi muỗi." Nghe Mạc Hàm lên tiếng, Nham Thạch không thể làm gì khác hơn là ủy khuất tiếp nhận cái sự thật này. Vẻ mặt khó chịu đi theo Mạc Hàm trở về, mọi người nhìn thấy bộ dáng Nham Thạch đều mỉm cười. Đoàn người hưng phấn hướng Mã Pháp thành xuất phát.
Lúc chạy về đến Mã Pháp thành, bầu trời đã tối đen, Mạc Hàm mở miệng nói: "Chúng ta hay là về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta giao tiếp nhiệm vụ, bây giờ quá muộn rồi." Cả bọn dĩ nhiên không hề có ý kiến, trở lại lữ quán nghỉ ngơi.
Vừa vào lữ quán, lão bản đã cao hứng nói: "Hoan nghênh các vị anh hùng trở về, tiểu điếm rất vinh hạnh may mắn mời các vị nhập trụ, vì cảm tạ các ngươi cống hiến cho mã pháp thành, tại hạ đã chuẩn bị rượu và thức ăn, còn có tiền phòng các vị cũng toàn bộ miễn phí." Mạc Hàm vội vàng nói: "Lão bản, điều nầy không tốt a, mặc dù chúng ta trảm quái thú này có thể nói là vạn phần kinh hiểm a, ta cũng thiếu chút nữa không thể trở về nhìn thấy ngươi, nhưng là chúng ta như thế nào lại để ngươi mời khách a, như vậy lòng ta sẽ cảm thấy áy náy a."
Mọi người nghe Mạc Hàm trả lời, không khỏi nổi da gà khắp toàn thân, Mạc Hàm như thế nào cũng không thể xem như là vạn phần nguy hiểm thu phục tiểu hàm a, đồng thời liếc mắt nhìn Mạc Hàm không còn chút máu. Chỉ thấy lão bản nọ cao hứng nói: "Các ngươi chế phục quái thú, làm cho sinh ý ta lập tức tăng lên, một chút ít tâm ý này thì tính cái gì, mọi người xin đừng từ chối."
Mạc Hàm vốn là cố ý nói khiêm nhường, nghe được lão bản nói như vậy, mở miệng bảo: "Nếu như vậy, chúng ta đây tựu cung kính không bằng tòng mệnh." Mọi người dùng cơm xong đều trở lại phòng tự nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày thứ hai, khoan thai đi đến mã pháp thành dong binh công hội, vừa tới cửa dong binh công hội, đã thấy Lưu Thanh Nguyên và mấy người nhân viên công tác đứng chờ.
Mạc Hàm ngạc nhiên mở miệng nói: "Lưu hội trưởng, ngươi như thế nào biết ta sớm như vậy muốn tới, nghênh đón ta ngay cửa a." Nghe xong Mạc Hàm nói, Lưu Thanh Nguyên có chút xấu hổ nói: "Thật ra hôm nay là có người từ công hội tổng bộ tới, ta cũng là tối hôm qua mới nhận được thông tri, nói buổi sáng sẽ tới, cho nên tại cửa nghênh đón."
Nghe Lưu Thanh Nguyên nói xong, Mạc Hàm xấu hổ gãi gãi đầu nói: "A a, không sai biệt lắm, ngươi như vậy không phải cũng thuận tiện nghênh đón ta, ta đây tiến vào trước, hội trường ngươi chậm rãi đi." Nghe Mạc Hàm nói, tất cả đều trợn trắng con mắt nghĩ thầm, cái này cũng có thể thuận tiện nghênh đón, người này da mặt thật sự là dầy vô cùng a. Nhìn thấy ánh mắt mọi người, Mạc Hàm nói nhanh: "Chúng ta hay là mau đi vào làm thủ tục đi, người nhiều lắm, để cho họ bài đội." Nói xong cũng không quay đầu lại chạy đi vào.
Nhìn thấy bộ dáng Mạc Hàm, Đại Lệ bọn họ đều nở nụ cười, cùng Lưu Thanh Nguyên bắt chuyện, sau đó cũng đi theo Mạc Hàm tiến vào. Một người nhân viên công tác bên người Lưu Thanh Nguyên nói thầm: "Người đó không nên tới sớm như vậy a, thật sự là kỳ quái, còn muốn bài đội a." Lưu Thanh Nguyên nghe xong cũng chỉ mỉm cười, đối với hành vi Mạc Hàm đã quen rồi, lắc đầu không hề nói chuyện.