Thích thú trong chốc lát, hắn rốt cục ý thức được một vấn đề, nơi này làm sao đi ra ngoài, chính mình cũng không thể ở lại địa phương này làm vua bò cạp a?
Sinh tồn dã ngoại.
Đầu tiên chính là phải tìm nước, tiếp theo phải ăn no bụng.
Nhưng bên người Vương Duy có dân bản xứ, hắn cũng không cần lo lắng chuyện này, dựa theo cách nói của con bò cạp kia, đem những con bò cạp khác đều thu về. Lấy trí lực của bò cạp, Vương Duy chỉ có thể hàm hồ lý giải những con bò cạp này sẽ được đưa một địa phương tốt, nơi đó rất thoải mái.
Giải quyết nước uống thật dễ dàng, suối nhỏ bên trong rừng cây dầy đặc, suối nước trong veo ngọt mát, không có ô nhiễm, không chứa chất kích thích, thuần màu xanh thiên nhiên không có chất kiềm, thật kiện khang khỏe mạnh.
Nhưng phải ăn gì?
Bò cạp sau khi biến dị xung phong nhận việc đi tìm đồ ăn về cho Vương Duy, Vương Duy đi theo sau nó, nhìn nó, đáng tiếc chính là tuy bò cạp không ít, nhưng thủ đoạn tiến công lại ít ỏi vài thứ, tiết tấu công kích chậm chạp, cơ hồ bắn ra những xạ tuyến độc tố không lớn hiệu quả. Nhìn chúng bị một con thỏ đùa giỡn xoay quanh, trong lòng Vương Duy thật buồn bực.
Trong tay mình khi nào từng có loại tiểu đệ phế tài như vậy! Như vậy không được!
Vương Duy lập tức ý thức được vấn đề như vậy, thế giới này rất nguy hiểm, hắn từng mơ hồ lần theo lối suy nghĩ của con bò cạp kia mà biết được, trên thế giới này cũng có loài người, nhưng lại tràn ngập máu tanh bạo lực, mà mình chỉ có thể dựa vào đàn hạt tử này, nhưng kinh nghiệm đời trước cho hắn biết, đám bò cạp phế tài này căn bản không thể cậy vào.
Nhưng đám bò cạp này có trí tuệ.
Vương Duy nhanh chóng định ra một bảng giờ giấc huấn luyện, đem đám hạt tử từ trong không gian nào đó mà mình không biết phóng xuất ra, bắt đầu vượt mọi khó khăn gian khổ huấn luyện.
Vật lộn, phụ trọng hành quân, đứng yên, di động, Vương Duy nghiêm khắc dựa theo những gì mình chứng kiến trong sách đem qua chỉ dạy huấn luyện đám bò cạp này, mà những con bò cạp này ngay từ đầu bị thương khắp nơi, sinh ra không ít cảm xúc mâu thuẫn, nhưng Vương Duy nói cho con bò cạp có trí tuệ cao nhất biết, huấn luyện như vậy sẽ làm bọn chúng biến cường.
Chiêu này thực sự dùng được, một khi biết được chúng nó sẽ biến cường, những con bò cạp này lập tức liền hoạt động, lấy nhiệt tình tràn đầy vùi đầu vào cuộc huấn luyện nóng hực như lửa.
Làm Vương Duy thật yên tâm chính là vô luận ở trong huấn luyện bị thương nghiêm trọng như thế nào, chỉ cần chúng nó trở lại không gian thần kỳ kia ngủ một giấc, sẽ lập tức như rồng như hổ.
Trước kia đàn bò cạp chỉ có cuộc sống dựa vào bản năng, hiện tại khác hẳn, thân thể cùng tinh thần song trọng ma luyện làm cho đàn bò cạp này...Biến thành loài bò cạp hung ác giống như bên trong ấn tượng của Vương Duy, mà không phải một đám phế tài.
Bò cạp vẫn là bò cạp, nhưng Vương Duy muốn cho chúng biến thành cao thủ vật lộn, hay là cao thủ ngắm bắn, lợi dụng địa hình che giấu, đem cái đuôi vươn lên che chắn, sau đó ngay giữa yếu hại, một kích lấy mạng.
Tăng mạnh xạ tuyến độc tố có ưu điểm cùng với khuyết điểm đều phi thường rõ ràng, ưu điểm là, chỉ cần trúng yếu hại mục tiêu, đại đa số sinh vật đều lập tức mất đi năng lực chống cự. Mà khuyết điểm là, xạ tuyến độc tố phi thường không dễ dàng bắn trúng mục tiêu, bởi vì loại xạ tuyến này không thể xuyên thấu thứ cứng rắn, không thể xuyên thấu ma pháp hộ thuẫn. Nói cách khác, ở dưới tình huống nào, chỉ cần đối phương có chuẩn bị, cơ hồ không thể thành công.
Nhưng Vương Duy hiểu rất rõ.
Sáu trăm xạ tuyến độc tố, cho dù là tường bê tông cũng có thể đánh thành chất thải công nghiệp.
Á Mã Tốn sâm lâm tựa hồ là một địa phương thật hấp dẫn người, Vương Duy cùng tiểu đội bò cạp của mình thường xuyên có thể tìm được một số thi thể loài người hoặc sinh vật, những thi thể này có khi còn mang theo trang bị khi bọn họ còn sống, những thứ này đều bị hắn đem ra khao đám lính bò cạp, bởi vì hắn phát hiện những con bò cạp có thể tiêu hóa được những thứ do sắt thép biến thành thành trạng thái dịch sau đó ăn luôn, rồi sau những sắt thép này sẽ trầm tích xuống lớp vỏ ngoài của chúng, làm cho giáp xác của chúng càng trở nên chắc chắn.
Cứ như vậy, Vương Duy mỗi ngày lặp lại sự huấn luyện bò cạp binh, một bên tìm hiểu những thứ mà những thi thể mang theo để hiểu biết toàn bộ thế giới này.
Hắn tìm được một quyển ngôn ngữ thông dụng của thế giới hiện tại, còn tìm được tập bản đồ về thế giới này, với vô số đao kiếm khôi giáp bảo thạch.
Vương Duy kiên trì, có thể ăn thì ăn, có thể lấy thì lấy, duy trì nguyên tắc không dùng được thì tiêu hủy tại chỗ, cho nên cuối cùng, Vương Duy chỉ còn lại một túi bảo thạch mà thôi.
Năm thứ ba Vương Duy đi vào thế giới này, hắn rốt cục quyết định rời khỏi nơi đây, ba năm nay hắn cơ hồ đem tất cả bò cạp binh đi khắp mọi nơi trong khu rừng rậm, xử lý rất nhiều ma thú, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, lấy được rất nhiều tinh hạch, nên nơi này không còn gì cho hắn lưu luyến.
Khoảng cách xa hơn nơi này, nằm về phía nam là Hải Lạp Nhĩ sơn mạch thì hắn không dám đi, bởi vì nơi đó có rất nhiều siêu cấp biến thái, mà phía phương tây lại là lãnh địa của tinh linh, các nàng phi thường không chào đón người ngoài đi tới. Phía phương đông lại là đại dương vô tận, Vương Duy tự nhận không có bổn sự vượt qua đại dương, cho nên hắn quyết định đi lên hướng bắc.
Quốc gia loài người đều ở nơi đó.
Một đường Vương Duy đều ngồi trên lưng bò cạp lớn, vô cùng thể hội cảm giác di động thật ổn định do nhiều chân mang đến. Trên người hắn mặc một bộ quần áo làm bằng da mềm từ loại sinh vật kỳ quái nào đó, dùng tơ nhện may lại với nhau, vừa nhìn qua là biết do tay thợ kém cỏi nhất may ra.
Hiện tại toàn bộ ổ bò cạp trải qua ba năm sinh sản đã vượt qua hai ngàn con, mà bò cạp binh lại vượt qua ba trăm con, tuy rằng chúng nó không có tiến bộ gì quá lớn, nhưng đối với chiến thuật cùng kỹ xảo vận dụng so với trước kia chỉ dựa vào bản năng thì cường hơn nhiều lắm, Vương Duy biết, bò cạp binh ở bên trong bò cạp gia tộc có tác dụng trọng yếu, bọn chúng không tìm kiếm thực vật, chỉ phụ trách chiến đấu, cho nên đuôi cùng càng của chúng đều biến hóa thật lớn, độc tố xạ tuyến phóng ra càng thêm hữu lực, độc tính càng mạnh, cho nên Vương Duy có ý thức tăng mạnh việc huấn luyện bò cạp binh, làm cho bọn chúng càng thêm thuần thục lợi dụng chính ưu thế của mình.
Được Vương Duy huấn luyện giống như là những tay súng bắn tỉa, chỉ đâu đánh đó, thời điểm cảnh giới cao thâm, vung đuôi, một ánh sáng bắn tới là mất mạng.
Cái gọi là gián điệp, chính là hàm nghĩa như thế.
Ban đêm hôm nay, Vương Duy vẫn như cũ thật nhàm chán ngồi trên người con bò cạp câu thông đầu tiên với hắn hướng phương bắc đi tới, sinh vật ma hóa hoang dã đối với phương vị của thiên nhiên có năng lực phán đoán, cho nên cũng không cần Vương Duy quan tâm, chỉ là ngồi trên lưng bò cạp ăn bữa tối của mình – thịt nướng.
Thứ này độ nóng lớn, chất lượng bảo đảm lâu dài, ngoại trừ hương vị còn hơi thiếu một chút, thật sự là bảo bối sinh tồn khi đi dã ngoại.
Đuôi của bò cạp từng thời khắc đều vươn cao, đây là động tác điều tra của bọn chúng, đuôi của chúng có năng lực cảm ứng hồng ngoại, ở trong đêm tối có thể cảm giác được sinh vật ở cự ly xa phi thường phóng ra nhiệt lượng, có thể hữu hiệu tránh né một ít kẻ thù trước mắt mà bọn chúng vốn không thể trêu vào.
Sau đó, Vương Duy vốn tâm linh tương thông với bò cạp binh liền phát hiện ra thứ gì đó.
Một đám người.
Một đám người đang chiến đấu với một đàn heo rừng.
Tổng cộng chỉ có năm người, mà đàn heo rừng lại có hơn trăm con, nhưng bọn họ lại không có vẻ hỗn loạn hay là khiếp đảm, công phòng thích đáng, đâu vào đấy. Ba nam tử bên ngoài đem hai cô gái bảo hộ bên trong, từng hỏa cầu từ trong pháp trượng cô gái phóng đi ra, đập lên đàn heo từng đoàn đoàn ngọn lửa xinh đẹp, mà ba nam tử lại đang nắm chặc tấm thuẫn lớn chặn từng đợt công kích của đàn heo rừng.
Rốt cục, khi con heo cuối cùng tru lên ngã xuống vũng máu, vài người thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bắt đầu chà lau vũ khí bị nhiễm máu đỏ tươi.
“ Làm sao bây giờ, Đế Ngõa tiểu thư, nơi này hôm nay đã gặp đám quần cư sinh vật thứ ba, tuy rằng không phải ma hóa, nhưng còn tiếp tục như vậy, thân thể cùng tinh thần của chúng ta khẳng định sẽ không thể duy trì, chúng ta hẳn là phải tìm một địa phương an toàn nghỉ ngơi hồi phục một chút.”
Một nam tử tóc nâu cởi mũ giáp ra nói, mồ hôi làm tóc hắn ướt sũng, tuy rằng miệng tựa hồ nói chuyện với hai vị tiểu thư kia, nhưng ánh mắt vẫn không hề thả lỏng cảnh giác chung quanh.
“ Ân, đích thật là như vậy, chúng ta mau nhanh rời đi nơi này, mùi máu tươi nơi này sẽ đưa tới càng nhiều nguy hiểm, nếu đụng tới quần cư sinh vật ma hóa thì quá nguy hiểm, đi đến phía trước, ở trên bản đồ có vẽ một con sông nhỏ, qua sông chúng ta có thể rửa đi vết máu trên người, như vậy sẽ không còn lưu lại mùi máu tươi.”
Xem ra cô gái được xưng là tiểu thư chính là đầu lĩnh của họ.
Nhưng vào lúc này, một đạo bóng đen đột nhiên từ bên trong rừng cây lao ra, vừa chấm đất thì lao tới thi thể con heo rừng, vài người kia định rút vũ khí, lại nghe bóng đen gục lên xác con heo, gào khóc.
“ Tiểu Cường!”