Tin tức này đối với Lâm Lạc mà nói không khác gì sét đánh bên tai, bất quá, hắn cũng không oán giận, đối phương giúp đỡ hắn nhiều năm như vậy, đối với hắn đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng mà, vấn đề tiền lại vô cùng cấp bách, hắn có thể không học đại học, thế nhưng hắn không thể để cho Lâm Sương cũng bỏ học như thế, những năm gần đây, mặc dù Lâm Lạc rất khổ cực, nhưng hắn nhưng không để cho Lâm Sương phải chịu cho dù là một chút khổ sở, chỉ kém không đem nàng chiều chuộng thành tiểu công chúa.
Năm Lâm Lạc mười hai tuổi phát hiện mình có năng lực biết trước vận mệnh, một ngày, hắn nhìn vào mắt Lâm Sương, đột nhiên thấy được rất nhiều hình ảnh, mà không lâu sau, những ... này hình ảnh lại xuất hiện ở trước mặt hắn, dần dần, hắn rốt cục hiểu rõ, mình có thể biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ khoảng thời gian đó, Lâm Lạc liền bắt đầu quan tâm chức nghiệp Soán Mệnh Sư này, hiểu biết về Soán Mệnh Sư cũng càng ngày càng tăng lên, bất quá, đối với tương lai của mình có đi làm một Soán Mệnh Sư hay không, hắn vẫn còn do dự, rất hiển nhiên, trở thành Soán Mệnh Sư, có thể nhận được điều kiện sinh hoạt rất tốt, nhưng hắn cũng biết, một ngày trở thành Soán Mệnh Sư, hắn rất có thể mất đi loại sinh hoạt tương đối bình tĩnh này như bây giờ.
Rất đáng tiếc, hắn không thấy vận mệnh của mình, kỳ thực không riêng gì hắn, bất luận một Soán Mệnh Sư nào, đều không thể thấy vận mệnh của mình, bằng không, hắn đã biết sau này mình nên làm như thế nào, nhưng tuy rằng Lâm Lạc không phải rất muốn trở thành một Soán Mệnh Sư, nhưng vì Lâm Sương, cuối cùng hắn đã đi vào Tòa nhà Vận Mệnh, bước một bước trọng yếu trong cuộc đời hắn.
Kỹ thuật nấu ăn của Lâm Lạc không tồi, kỳ thực, cho dù là ai, nếu như từ 10 tuổi bắt đầu làm cơm, cho đến mười tám tuổi, trù nghệ cũng hẳn là không tệ, huống chi, ở phương diện này Lâm Lạc còn có chút thiên phú.
Lâm Sương tuyệt không có vẻ thục nữ khi ăn cơm trưa, Lâm Lạc dùng ánh mắt kì quái nhìn nàng, có chút xuất thần.
- Hô, ăn no rồi!
Lâm Sương rốt cục buông bát đũa, vặn eo một cái, sau đó cười ngọt ngào với Lâm Lạc,
- Lạc ca ca, anh làm đồ ăn ngon thật đó!
- Em thích là được rồi.
Lâm Lạc mỉm cười, hơi dừng lại một chút, Lâm Lạc nói tiếp:
- Tiểu Sương, có chuyện, anh muốn thương lượng với em một chút.
- Chuyện gì vậy?
Lâm Sương thấy bộ dạng Lâm Lạc có chút nghiêm túc, không khỏi có chút kỳ quái.
- Chúng ta...
Lâm Lạc còn chưa nói xong, chuông cửa đột nhiên vang lên.
- Ô, ai tới vậy?
Lâm Sương nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau đó, Lâm Sương lại nhanh chóng chạy trở về.
- Lạc ca ca, có người tìm anh, nàng nói là bạn gái của anh!
Ngữ khí Lâm Sương có chút quái dị.
- Bạn gái?
Lâm Lạc sửng sốt, hắn có bạn gái lúc nào chứ?
Không kịp nghĩ nhiều, cô bạn gái kia của hắn đã đi đến, thì ra đó là người hắn vừa mới quen biết không lâu – Lam Tuyết.
- Lam Tuyết, sao lại là cô?
Lâm Lạc có chút phiền muộn, hắn đoán Lam Tuyết hơn phân nửa là vì chuyện soán mệnh mà đến, chỉ là, đến thì đến, còn muốn giả mạo bạn gái hắn để làm gì chứ?
- Lạc ca ca, nàng thật là bạn gái anh sao?
Lâm Sương ôm cánh tay Lâm Lạc, vẻ mặt đầy địch ý nhìn Lam Tuyết.
- Đương nhiên là thật rồi, chính Lâm Lạc nói cho tôi địa chỉ biết nhà chứ ai!
Lam Tuyết chen vào nói, nói xong nàng liếc mắt nhìn chung quanh, sau đó liền đi lên cầu thang.
- Này, cô muốn làm gì?
Thanh âm bất mãn của Lâm Sương vang lên.
- Tôi có chút mệt, trước tiên nghỉ ngơi một chút đã, Lâm Lạc, phòng nào là phòng của anh?
Lam Tuyết một bên đi lên cầu thang một bên hỏi.
Lúc này, Lâm Lạc mới phát hiện trong tay Lam Tuyết cầm theo một túi lớn, không biết bên trong có cái gì.
Lam Tuyết không biết là vận khí tốt thế nào, dĩ nhiên thoáng cái đã tìm được phòng của Lâm Lạc rồi, sau đó liền đẩy cửa đi vào, còn lại hai người Lâm Lạc và Lâm Sương nhìn nhau.
- Lạc ca ca, anh có bạn gái khi nào vậy? Sao em không biết?
Lâm Sương lắc lắc cánh tay Lâm Lạc, trong giọng nói tràn ngập ủy khuất.
Lâm Lạc muốn giải thích, nhưng do dự một lát, hắn cũng không có nói ra cái gì, tựa hồ là thừa nhận chuyện Lam Tuyết là bạn gái hắn.
‘Oa...’ một tiếng, Lâm Sương đột nhiên khóc lên, sau đó liền quay đầu chạy lên trên lầu, chạy vào phòng ngủ, phanh một tiếng, sập cánh cửa lại.
Lâm Lạc hầu như là vô ý thức đi lên lầu, đi tới cửa phòng ngủ của Lâm Sương, đưa tay muốn đẩy cửa, bất quá, tay vừa đưa ra liền rút lại, nghe bên trong truyền đến tiếng khóc thương tâm, trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên vài phần đau xót, nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục bình thường, khẽ cắn môi, hắn xoay người rời đi, sau đó liền vào phòng ngay bên cạnh, cũng chính là phòng ngủ của hắn.
Lam Tuyết tự nhiên không có thực sự ngủ ở trong phòng ngủ của Lâm Lạc, nàng đang ngồi ở mép giường, thấy Lâm Lạc, nàng vội vã đứng lên.
- Lâm Sương thật là em gái của anh sao?
Lam Tuyết kỳ thực biết chuyện gì đã xảy ra, không nhịn được mà hỏi, bởi vì phản ứng vừa rồi của Lâm Sương, thế nào cũng khó làm cho nàng tin tưởng là em gái của Lâm Lạc.
- Đương nhiên.
Lâm Lạc liếc mắt nhìn Lam Tuyết, hơi dừng một chút, dùng ngữ khí mang theo một tia dị dạng nói tiếp:
- Ở trong mắt tôi, cô ấy vĩnh viễn là em gái của tôi.
- Nói cách khác, trên thực tế nàng cũng không phải em gái ruột của anh?
Lam Tuyết cũng không ngốc, từ trong lời nói của Lâm Lạc, nàng hiểu ra ý ở trong đó.
- Lam Tuyết, cái đó và cô không có quan hệ gì?
Lâm Lạc có chút tức giận,
- Tôi biết cô lo lắng cái gì, cô có thể yên tâm được rồi, tôi nhất định sẽ vì cô mà soán mệnh.
- Tôi là một nữ hài tử, biết qua vài ngày nữa tôi sẽ bị người ta cưỡng dâm, anh nói tôi có thể yên tâm sao?
Lam Tuyết không hỏi đến chuyện của Lâm Sương nữa, trong giọng nói mang theo một chút khổ sở,
- Tôi biết, anh để có thể trở thành Soán Mệnh Sư, nhất định sẽ vì tôi mà soán mệnh, thế nhưng, vạn nhất thất bại thì sao? Tôi tuy rằng cũng không phải Soán Mệnh Sư, thế nhưng, tốt xấu gì tôi cũng ở hiệp hội Soán Mệnh Sư công tác gần một năm, đối với việc này cũng có chút hiểu biết, tôi rất rõ ràng, cho dù là Tử Dạ tiểu thư, cũng không dám đảm bảo mỗi một lần soán mệnh đều sẽ thành công, huống chi là anh?
- Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không nắm chắc trăm phần trăm, thế nhưng, tôi sẽ tận lực.
Lâm Lạc hơi trầm ngâm một chút rồi nói,
- Chỉ là, coi như là như vậy, đáng giá để cô giả mạo bạn gái của tôi sao?
- Buổi chiều ngày hôm nay tôi xin phép nghỉ, hơn nữa mai, ngày kia là cuối tuần, trước lúc 2h ngày 18/7, tôi sẽ ở cùng một chỗ với anh, chỉ có như vậy, tôi mới có thể yên tâm.
Lam Tuyết nhẹ giọng nói,
- Nếu như không giả mạo bạn gái của anh, làm sao tôi có thể cùng anh ở cùng nhau? Hơn nữa, tôi vốn cho rằng Lâm Sương là em gái ruột của anh, cho nên mới trở thành như vậy?
Lâm Lạc không nói gì, chỉ là nhìn vào mắt Lam Tuyết một chút , sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ngưng thần suy nghĩ, vài hình ảnh ở trong đầu hắn hiện lên.
Một lát sau, Lâm Lạc mở mắt, sắc mặt trở nên có chút khó nhìn.