Khi hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, chính là thời gian cơm chiều, Vương Duy mang theo thịt nướng của mình cũng gia nhập vào bữa ăn, bởi vì thịt nướng của hắn có hương vị phi thường không ngon, cho nên cũng không ai cướp đoạt cùng hắn, khi Vương Duy hỏi bọn họ đến nơi này làm gì, cô gái tự nhủ một lát mới nói.
“ Chúng ta đi tìm dấu vết của Hải Lạp Nhĩ Long, một loại đại hình thằn lằn kịch độc sống dưới Hải Lạp Nhĩ sơn mạch, thân hình vượt qua mười thước, chúng ta cần tinh hạch của nó, ngươi vẫn luôn ở chỗ này, nếu ngươi biết được tung tích của nó, ta hy vọng ngươi có thể giúp chúng ta, bởi vì vật đó quan hệ đến một người, không, tính mạng của ngàn vạn người.”
Cô gái có chút kích động, cô gái còn lại nhẹ nhàng cầm tay nàng, nàng cũng ý thức được chính mình tựa hồ không tự chủ được tâm tình, cho nên rất nhanh tỉnh táo lại.
Hải Nạp Nhĩ long tích, Vương Duy dựa theo lời kể của cô gái lập tức đem một sinh vật cùng với sự miêu tả của nàng liên hệ cùng nhau.
Đó là một loại sinh vật cơ hồ không có loại sinh vật nào địch lại, xung quanh sơn động nó cư ngụ trong vài trăm thước đều không có một ngọn cỏ, cái gì nó cũng ăn, mà thi thể hư thối là mỹ vị lớn nhất của nó.
Nhưng nó đã chết, chết dưới tay hai ngàn con Tác Khắc hạt tử, chết trên tay loại sinh vật ma hóa nằm tầng dưới chót này. Hai ngàn con hạt tử độc tố xạ tuyến không hề gián đoạn mà công kích, làm cho Hải Lạp Nhĩ long tích được xưng là vua kịch độc cũng phải gặp hạn té ngã, trận chiến ấy đã khảo nghiệm nhóm hạt tử đã đủ kinh nghiệm từ những lần mài luyện huấn luyện đi ra, từng nhóm công kích ở cự ly thật xa đem con sinh vật khổng lồ cồng kềnh đùa giỡn xoay quanh, vẫn dây dưa gần một tuần, cuối cùng làm cho con quái vật khổng lồ không ai bì được kia phải ngã xuống dưới chân Vương Duy.
Mà bộ đội hạt tử của Vương Duy cũng không có thương vong, chỉ là mệt mỏi thoát lực vô số.
“ Thằn lằn kịch độc, vậy viên tinh hạch kia cũng là kịch độc sao?”
Vương Duy có chút lo lắng hỏi.
“ Không, hoàn toàn ngược lại, tác dụng duy nhất của viên tinh hạch kia chính là giải độc, độc tố trong cơ thể Hải Nạp Nhĩ long tích ngay cả cự long cũng phải sợ hãi, nhưng bản thân nó lại không có việc gì, nguyên nhân chính là vì nó có một viên tinh hạch có thể giải trừ được hết thảy độc tố.”
Nói đến đây, mục đích đã thực rõ ràng, cô gái này tìm tinh hạch là vì cứu người, mà người kia bị trúng độc thập phần nguy hiểm, nếu không người có địa vị cao như nàng sẽ không thể xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng vấn đề là, nếu nàng thân ở địa vị cao, như thế nào ngay cả một vệ đội cũng đều không có?
Mà ngay cả lúc còn ở địa cầu, một họ hàng xa của lão bất tử kia khi ra cửa còn mang theo một đống lớn hắc y nhân.
Nhưng loại chuyện này không tới phiên Vương Duy quan tâm.
“ Ngươi nói tinh hạch long tích...”
Vương Duy từ bên hông lấy ra một túi tiền, mở dây thừng, một trận âm thanh thanh thúy truyền vào trong tai mọi người, theo kinh nghiệm, đó thật sự là không còn gì thành thục hơn! Đó chính là thanh âm của bảo thạch! Hơn nữa xem hình dạng của túi tiền, bảo thạch hẳn là còn không nhỏ! Nghe Vương Duy lắc nhẹ túi bảo thạch, trong lòng đám người kia cũng chợt khẩn trương. Cuối cùng, Vương Duy móc ra một viên cỡ quả bóng bàn màu vàng đưa qua.
“ Hẳn là thứ này, bởi vì sinh vật kia sau khi chết chỉ để lại thứ này thôi.” Vương Duy nói.
Mọi người lại kinh ngạc đến ngây người. Kịch liệt nuốt nước bọt, thanh âm trầm trọng cùng tiếng hít thở gấp gáp.
“ Này, quả thực làm người ta khó có thể tin!”
Cô gái mở to hai mắt nhìn hồi lâu, rốt cục thốt lên được một câu.
“ Ngươi làm sao có được nó?”
Đây mới là vấn đề mọi người quan tâm.
“ Ta luôn luôn du đãng bên trong rừng rậm, sau đó nhìn thấy đại gia hỏa này, nó đang cùng với một con thật lớn...”
Vương Duy cố ý tạm dừng một chút, hơn nữa khoa tay múa chân làm ra hình dạng thật lớn, đây là một hướng dẫn tâm lý đơn giản, sẽ làm cho người ta càng hoàn thiện chuyện xưa mình đang kể.
“ Long?” Cô gái thử thăm dò.
“ Đúng, long, chính là long, con rồng cùng với con thằn lằn đang đánh nhau, ta chỉ có thể né tránh ở rất xa, chờ qua thật nhiều ngày ta trở về xem, phát hiện con thằn lằn kia đã chết, chỉ để lại xương cốt cùng thứ này thôi.”
Vương Duy nói rất đơn giản, quá trình chiến đấu càng tóm tắt, bởi vì hắn biết, hắn nói càng nhiều, thì sẽ dễ phạm sai lầm. Còn lại là tự bọn họ nghĩ tiếp đi ra.
“ Thật sự là rất cảm tạ ngài, Khải Ân tiên sinh! Viên tinh thạch sẽ cứu vớt được sinh mệnh rất nhiều người! Ta sẽ nhớ kỹ sự vô tư của ngài, sau khi chúng ta trở về, ngài phải nhận được sự hồi báo vượt xa ngài tưởng tượng!”
Cô gái có chút kích động, đem viên tinh hạch kia trịnh trọng đặt vào bên trong túi tiền của mình, sau đó ở bên ngoài trống rỗng vẽ ra một ít ký hiệu kì dị, Phĩ Nhĩ Nam Đa nói cho hắn biết loại ký hiệu này có tác dụng duy nhất chính là phân biệt người mở túi là ai. Người ngoài không cách nào mở túi tiền này, hơn nữa túi này sử dụng kim ti tạo thành, vô cùng cứng cỏi, vũ khí không thể mở ra, thật sự là công cụ cất giữ đồ rất tốt.
Ngay lúc Vương Duy đem viên tinh hạch giao cho cô gái, Vương Duy chú ý tới hai nam nhân trẻ tuổi vốn vẫn tỏ vẻ chán ghét mình, trong mắt bọn họ lộ ra một tia mắt khác thường.
Đó là một loại khẩn trương lo lắng.
Nhưng quan hệ cái rắm gì lão tử?
Lão tử muốn làm người tốt, còn cho người khác tới quản?
“ Lại một lần nữa phi thường cảm tạ ngươi, Khải Ân tiên sinh tôn kính, ngài dùng hành động của ngài thắng được tôn kính của ta, tuy rằng làm như vậy thực không có lễ phép, nhưng là ta hy vọng có thể lập tức mang viên tinh hạch này về, nếu ngài có thể tín nhiệm lời ta, thỉnh ngài mang theo vật này, tương lai đi đến thủ đô Ngải Tác Khắc đế quốc, ngài có thể hướng bất cứ thị dân địa phương nào để hỏi về sự tình có liên quan tới Đế Na, họ sẽ nói cho ngài biết làm sao tìm được ta.”
Cô gái nói xong, trong lòng ngực lấy ra một huy chương màu vàng, bên trên điêu khắc đồ án xỉ luân( bánh xe răng cưa), đồng thời, nàng lại lấy ra một quyển trục phong cách cổ xưa dị thường.
“ Ta xin lỗi ngài rất nhiều, ta xin dùng dòng họ của ta mà thề, cho dù ngài không thể đi tới thủ đô của Ngải Tác Khắc, chỉ cần ngài mang theo huy chương này, ngài nhất định sẽ được hồi báo cực kỳ nồng hậu.”
Cô gái nhìn Vương Duy, trong hai mắt tràn ngập chân thành.
“ Không quan hệ, ta cũng cho rằng khẳng định sẽ có người cần thứ này hơn, dù sao trước khi ngươi kể cách sử dụng của đồ vật này, ta căn bản không biết nó dùng để làm gì.”
Vương Duy cũng không để ý việc cô gái sắp làm, ngược lại, hắn vì mình vừa làm được thêm chuyện tốt mà cao hứng. Theo hắn xem ra, cô gái này biểu hiện rất bình thường, nếu nàng còn không vội chạy về thì mới nói là có chút vấn đề. Dù sao loại chuyện bị trúng độc này kéo dài một ngày là nguy hiểm một ngày, nhưng không biết bọn họ tính toán làm sao đi trở về?
“ Xin đợi một chút, tiểu thư, ta còn có chuyện muốn nói với Khải Ân tiên sinh.”
Phí Nhĩ Nam Đa đột nhiên nói, sau đó hắn đi tới trước mặt, nói bên tai Vương Duy.
“ Nếu có thể, thỉnh ngài đầu tiên đi tới Tây Mộc trấn, hơn nữa ở đó dừng lại, ta sẽ chờ ngài nơi đó.”
Sau đó, năm người đối phương cùng nhau biến mất bên trong quang mang.
“ Kháo, liền như vậy mà biến mất?”
Vương Duy thực buồn bực, nếu bọn họ không mang theo chính mình cùng đi, vậy nói rõ nơi đến của bọn họ mình không thể đến, nhưng không quan hệ, Vương Duy đã có được bản đồ của bọn họ, con đường bọn họ từng đi qua đó là một trấn nhỏ có khoảng cách nơi này gần nhất.
Tây Mộc trấn.