- Tất Duy Tư, tỉnh tỉnh - - -
- Tất Duy Tư - -
Kêu réo Tất Duy Tư chính là Tư Tạp Lỗ, Tất Duy Tư đã quen tiếng hô to gọi nhỏ như vậy, hắn không lưu tình lật người lấy chăn trùm lên đầu.
Làm kẻ xuyên việt xui xẻo nhất lịch sử, Tất Duy Tư cho rằng giấc ngủ chính là chuyện tình tuyệt vời nhất trong thế giới này, thực tế gặp hôm nay là ngày nghỉ của cô nhi viện, không cần phải đi luyện tập Dong Binh vũ kỹ, không cần phải đi làm hàng mỹ nghệ giá rẻ, cũng không cần đi học làm sao trồng đám ký sinh đằng trên cây, hoặc là chiết cây đám nhảm nhí ấy....
- Tất Duy Tư, đàn tế bên kia hình như xuất hiện tình huống, lần này tựa hồ có việc hay!
Tư Tạp Lỗ đem đầu tiến sát bên tai Tất Duy Tư, giảm thấp thanh âm phòng bị những bạn cùng phòng khác nghe được.
Tất Duy Tư không chút động đậy, lời giống vậy hắn đã nghe qua rất nhiều lần.
- Tao nói Tất Duy Tư, chẳng lẽ mày không muốn có được ma sủng của mình sao?
Tư Tạp Lỗ gắng làm cho âm thanh của mình càng có sức hấp dẫn, âm lượng cũng càng thấp, đồng thời quay đầu liếc nhìn chung quanh xem có ai đó chú ý bọn họ hay không, phải biết rằng, đây là bí mật chỉ bọn họ mới biết được.
Góc đông bắc cô nhi viện có một địa phương bị liệt là cấm địa, đó là chỗ giáp tàng cây Hồng Lân Đồng, bên trong bị bố trí thành một mê cung nhỏ, đương nhiên, đối với hai người bọn hắn thì mê cung là không tồn tại, bọn họ đối với đường xá bên trong quen thuộc như gian phòng lớn này.
Mà ở cuối mê cung, có một đàn tế hình tròn không biết dùng tài liệu gì chế tác thành, thường xuyên có một vài ma thú chết ở phía trên, ngẫu nhiên có một ít ma thú trước khi lâm chung còn đẻ trứng, những qủa trứng này chính là nguyên do Tư Tạp Lỗ kích động, phải biết rằng trong Sâm Lâm thế giới, người có khả năng có ma sủng trong các chức nghiệp thường rất được hoan nghênh! Cho dù là một nghệ thuật giả giống vị thi nhân năm trước đi vào cô nhi viện biểu diễn, có được một đầu Lam Du Tùng Thử có thể biến ảo thành thụ cầm, ngâm xướng phong độ nhẹ nhàng, liếc nhìn xung quanh đã làm cho các nữ tu sĩ hai mắt chớp chớp.
Tất Duy Tư cũng từng vì thế kích động, nhưng sau khi nuôi qua vài quả trứng, hắn đã hoàn toàn hết hy vọng, hoặc là bồi dưỡng thất bại hoặc bồi dưỡng được thì chỉ là một đầu ma sủng rác rưởi cả Thanh Đồng cấp cũng không đến, chẳng những gầy yếu, còn không ngoại lệ đều chết non....
Hắn nguyện ý tiếp tục tiến vào mê cung cùng Tư Tạp Lỗ, chỉ bởi vì vào trong đó có thể ăn thịt, hy vọng đầu ma thú hôm nay có thể ăn ngon hơn, hắn nuốt nước miếng, chẳng qua điều kiện tiên quyết trước khi ăn thịt là hắn cần ngủ đầy đủ, hắn líu ríu:
- Tư Tạp Lỗ, chờ tao tỉnh ngủ rồi cùng đi ăn thịt nha.... Đúng rồi, thuận tiện giúp tao hủy buổi hẹn ăn trưa cùng Nỵ Na, tùy tiện tìm lý do là được, rồi chúng ta đi ăn thịt, được không?
- Mày thằng chết giẫm này! Bùn nhão! Sâm Lâm chi thần không có cho lòng cầu tiến ngang với thiên phú của mày!
Tư Tạp Lỗ dùng sức đập cái mền, tức giận bất bình cất bước ly khai.
- Mày cũng không nên ăn một mình nha!
Tất Duy Tư hữu khí vô lực kháng nghị một câu, lại lần nữa trở về ôm ấp giấc ngủ.
Giữa trưa sau khi Tất Duy Tư tỉnh lại, hắn cảm thấy có điểm không ổn, theo bình thường thì Tư Tạp Lỗ hẳn đã trở lại trước giường, hoặc cao hứng báo hỉ, còn không thì ủ rũ nói cho hắn biết có thể đi ăn thịt, mà không phải như hiện tại hoàn toàn biến mất tăm, chẳng lẽ hắn thật sự tức giận, hay là... Gặp chuyện ngoài ý muốn ?
Nghĩ đến chuyện thứ hai, tiết tấu mặc quần áo của hắn cũng nhanh hơn vài phần.
Phục sức ở Sâm Lâm thế giới bình thường đều là tài liệu từ hệ thống sợi thực vật làm thành, dùng thuận tiện là chính, ngoại trừ những nhân vật thượng lưu ở cao thụ, bình dân bình thường phục sức hình thức biến hóa cũng không nhiều, nói đơn giản chính là không hề đặc sắc đáng nói.
Tất Duy Tư tùy tiện dùng nước Phong Diệp ký sinh đằng súc miệng, đã vội vội vàng vàng ra cửa, trong thế giới đê thụ, thường hay sử dụng nước của vài loại ký sinh dùng làm nước sinh hoạt chủ yếu, chỉ có lên Cao Thụ không biết bao nhiêu mét trên đỉnh đầu, mới có cơ hội thấy địa phương có dương quang, mới có thể nhận được mưa móc tươi mát.
Dưới quang minh quả chiếu rọi, Tất Duy Tư bước nhanh đi về cấm địa góc đông bắc, bởi vì cô nhi viện cho tới nay cố phủ lên vẻ khủng bố trong cấm địa, mà trong cấm địa quả thật cũng phát sinh vài lần ngoài ý muốn, nơi ấy bình thường rất hiếm dấu tích con người.
Hệ thống mặt đất cô nhi viện bởi vì thiếu tài chính, nền xây cũng không thể tốt, có nhiều chỗ khi đi sẽ sinh ra loại ảo giác như đi trên bọt biển, đó là bởi vì dẫm lên trên tán cây mãn đằng tương đối thưa thớt, nhưng Tất Duy Tư đã quen thuộc hết thảy.
Vốn định vượt qua khu nhà ăn khá đông người, nhưng một vị nữ tu sĩ áo đen lại phát hiện hắn, từ xa đã gọi lại:
- Tất Duy Tư, cậu tới đây một lát!
Tất Duy Tư chỉ có thể thành thành thật thật đi tới, đó là nữ tu sĩ Ngã Thụy, nghề nghiệp với linh hồn cao thượng của nàng đem thanh xuân hoàn toàn kính dâng cho cô nhi bọn hắn, chính là một người đáng kính trọng, đối với người nên tôn kính, Tất Duy Tư cũng không khuyết thiếu kính ý, nhưng chủ yếu còn bởi đối phương là đạo sư sinh hoạt của hắn, có thể trực tiếp ảnh hưởng chất lượng thức ăn tháng sau của hắn.
- Ngài nhãn lực thật tốt, hôm nay sương mù lớn như vậy mà ngài vẫn có thể liếc mắt phát hiện được ta, ta nghĩ nhãn lực của Viêm Linh thú cũng không bằng ngài!
Tất Duy Tư khuôn mặt tươi cười rất sáng lạn, cơ hồ có thể đem sương mù bốn phía hòa tan, cái trợ giúp này có thể nhanh chóng chấm dứt đối thoại giữa bọn họ.
Vẻ mặt căng thẳng của Ngã Thụy thoáng buông lỏng, nhưng nàng không có để mình bật cười, khuôn mặt lại căng thẳng, lạnh lùng nói:
- Tất Duy Tư, tôi nghĩ nếu như cậu không đem một đầu ma thú so sánh với đạo sư của mình, chúng ta đã có thể chấm dứt nhanh cuộc nói chuyện.... Y phục của cậu là của ngày hôm qua! Hôm nay không thay quần áo hử?
Tất Duy Tư lắp bắp kinh hãi, nữ tu sĩ Ngã Thụy rốt cuộc làm sao từ hai bộ quần áo giống như đúc tìm ra điểm khác nhau, hắn nhanh chóng cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, không có bất luận vết bẩn gì mà.......
- Chuyện này, ta vốn hôm nay chuẩn bị tắm, Ờm! Ngài như thế nào phát hiện chỗ khác nhau vậy?
Tất Duy Tư tiếu dung vẫn sáng lạn như trước, nhưng trong đó còn xen lẫn xấu hổ.
Nữ tu sĩ Ngã Thụy hiển nhiên không có ý định nói cho Tất Duy Tư bí mật này, tiến lên lật cổ áo mà hắn còn chưa lật hết, động tác rất nhẹ, rất ôn nhu, trong miệng lại dùng ngữ khí bình thản nói:
-‘ việc hôm nay có thể làm, nhất định lưu đến ngày mai làm tiếp. - - - đây là một nguyên tắc cơ bản của người lười. Chúng ta có thể không có tín ngưỡng, nhưng không thể buông tha cho nguyên tắc!’ Đây là ngươi viết sao? chu ký ngày gần đây của ngươi thiếu chút nữa làm viện trưởng giận điên lên, ngài nói từ khi mình lập viện đến nay, cho tới bây giờ chưa thấy qua một đệ tử sa đọa như ngươi vậy."
- Ha, cái đó, ta nghĩ các ngài không bao giờ xem chu ký của ta....
Tất Duy Tư tiếu dung càng xấu hổ, mà hơi thở Ngã Thụy ở khoảng cách gần, cũng làm khuôn mặt hắn ửng lên một tầng đỏ hồng nhàn nhạt.
Ngã Thụy lui về sau một bước, ôn nhu nói: "Liệt Dương học viện năm nay chuẩn bị chiêu sinh, đêm nay phàm là đệ tử đủ mười sáu tuổi, đều được đến lễ đường mở hội! Tất Duy Tư, ngươi phải cẩn thận chọn lựa, nếu như không đủ tin tưởng, vậy thì chờ sang năm! Hiểu chưa?"
Liệt Dương học viện là danh giáo ở một địa phương trong rừng rậm, giỏi nhất về đào tạo Dong Binh, thường khi dán lên mác tốt nghiệp Liệt Dương, vô luận đi đến đâu cũng không lo chết đói, chỉ như những cô nhi Hồng Lân Đồng bọn họ, nhất là nam tính, thường cũng chỉ có thể lựa chọn đi Dong Binh hệ, bởi vì chỉ có chức nghiệp tràn ngập nguy hiểm, mới được miễn học phí, hơn nữa bao ăn bao ở. Nhưng, cuộc thi nhập học Dong Binh hệ, cũng có tỉ lệ tử vong cao nhất.
Tất Duy Tư cảm giác được phần chân thành ân cần của Ngã Thụy, một dòng nước ấm chậm rãi bơi qua suối tâm hồn của hắn, hắn yên lặng nhẹ gật đầu, hơi khom người rồi mới cáo biệt rời đi.
Nhìn chăm chú thân ảnh Tất Duy Tư rời đi, trong mắt Ngã Thụy lộ ra thương tiếc, hài tử đã từng cho là chiến sĩ thiên phú lớn nhất trong cô nhi viện, bởi vì bảy tuổi bệnh nặng một trận, từ đó vẫn chưa gượng dậy nổi, trở thành vô cùng lười nhác, tuy hắn thông minh hơn xa kỳ vọng của mọi người, nhưng mà thua xa mong đợi của mọi người về mức chăm chỉ, thể lực, lực lượng vài chỉ tiêu phát triển đó, càng vô cùng thê thảm, bảo lưu lại chỉ là phản ứng thần kinh xuất sắc và sức phán đoán thiên tài, có lẽ, từ nay về sau làm một nông dân lưu lại cô nhi viện, hay là đầu bếp, mới càng thích hợp với hắn. Hy vọng, tối nay hắn có thể làm ra một lựa chọn sáng suốt......