Lại một lần nữa gặp phải ác mộng mà giật mình tỉnh lại, Cơ Trường Không từ trên giường gỗ nhảy xuống, nhìn thoáng qua ra ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng rồi. Rất nhanh hắn mặc áo vào, hai tay vục xuống nước lạnh xoa xoa lên mặt một hồi, Cơ Trường Không không đợi được nữa liền chạy ra ngoài.
Một năm mùa xuân là đẹp nhất, một ngày đẹp nhất là sáng sớm, nhưng mà đối với Cơ Trường Không mà nói, sáng sớm cũng không phải là thời gian tốt đẹp gì.
Vội vàng chạy vô nhà bếp, vén ống tay áo lên, Cơ Trường Không bắt đầu bận rộn công việc. Thêm củi, nhóm lửa, đổ nước, nhào bột, những động tác liên tiếp của hắn vô cùng thành thạo, rõ ràng không phải là những việc lần đầu tiên làm.
Băng băng băng ! Ca ca ca.
Biên ngoài truyền tới từng tiếng kêu vang trời, đó là do quyền đánh vào đá mà tạo ra, thanh âm của chân cứng đá vào gỗ, binh sĩ Cơ gia thường thừa dịp sáng sớm để rèn luyện da thịt, gân cốt, hy vọng có thể ở trên bước đường tu luyện thiên sĩ gian khổ tiến thêm được một bước.
Cơ Trường Không ở nhà bếp đang xào măng tây, nghe thấy thanh âm nham thạch vỡ vụn ở bên ngoài mà sửng sốt thất thần một chút, trên mặt bỗng nhiên có vài phần cô đơn, than nhẹ một tiếng, Cơ Trường Không lại đặt chú ý của mình vào nồi măng tây trên mặt bếp, thầm hô một tiếng không xong ---- xào qua xào lại măng tây.
- Trường Không à, có làm điểm tâm tốt không? Hôm nay thành chủ đại nhân tới, ba năm một lần trắc luyện thiên sĩ của Cơ gia, giờ Thìn sẽ bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh lên một chút à!
Từ cửa truyền tới một thanh âm của nữ nhân, giọng nói mới vừa phát ra trong chốc lát thì Cơ Uyển Vân đã xuống tới nhà bếp.
- Cô cô, sắp xong rồi.
Cơ Trường Không quay đầu lại nhe răng cười, bị đám khói mờ mờ che mất khuôn mặt nhỏ nhắn, hàm răng vốn trắng của Cơ Trường Không lại càng trắng sáng hơn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười sáng lạn lộ dần sau đám khói bếp mịt mù kia, Cơ Uyển Vân trong lòng không khỏi có một chút chua xót, trong lòng lập tức thở dài một tiếng, Cơ Uyển Vân tiến lên từng bước, vươn tay lên lau tro bụi trên mặt của Trường Không.
Trường Không lập tức buông cái muôi trong tay ra, vội vã lùi về phía sau hai bước, xoay người đưa lưng về phía Cơ Uyển Vân đặt nồi bánh bao đã được hấp cách thủy lên trên giá ở trên bàn, lúc này mới nhẹ giọng nói:
- Cô cô, mặt con bị bẩn, đợi con rửa mặt đã, không nên làm bẩn tay của người.
- Đứa nhỏ này! Nói cái gì thế?
Cơ Uyển Vân đột nhiên tức giận, thân hình thoáng nhanh nhẹn lên một chút, tới trước mặt Trường Không, tay trái nàng như tia chớp chế trụ bả vai của Trường Không, làm cho hắn không thể tránh né, tay phải tiếp tục làm công việc lúc trước chưa hoàn thành là --- lau qua bụi bặm trên mặt hắn.
Nhưng mà, tay phải của Cơ uyển Vân không thấm nước mà lau bụi trên mặt Trường Không chẳng những không thể chùi hết vết đen trên mặt hắn, ngược lại càng làm cho mặt hắn trông như gà bới vậy, thật khó coi.
- Cô cô, không cần lau nữa, nhìn này, làm bẩn hết tay người rồi?
Trường Không trong lòng cảm động, hắn biết người nào tốt với mình.
- Bẩn thì rửa!
Cơ Uyển Vân khẽ quát một tiếng, sắc mặt nghiêm, nghiêm nghị nói:
- Trường Không, mặc kệ người khác nói ngươi thế nào, nhưng mà trong mắt của cô cô, ngươi vĩnh viễn là một đứa nhỏ tốt nhất của Cơ gia!
- Biết cô cô thương yêu con mà.
Cơ Trường Không cười cười, tay hắn cẩn thận nâng mái tóc dài phủ hết gò má bên trái của Cơ Uyển Vân ra, nhìn vào bốn vết sẹo kinh khủng dọc gò má trái của nàng, ánh mắt kiên định nói:
- Cô cô, có thể con vĩnh viễn không có năng lực báo thù cho người, nhưng con nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp làm mất bốn vết sẹo trên mặt của người.
Bốn vết sẹo trên mặt của Cơ Uyển Vân như bốn con rắn nhỏ xấu xí chiếm cứ một bên mặt của nàng, làm hỏng toàn bộ dung mạo xinh đẹp của Cơ Uyển Vân, nhìn theo dấu vết những vết sẹo đó thì có thể thấy được là do vị người ta dùng móng tay sắc nhọn vạch vào mặt.
Vết sẹo sâu như vậy, có thể tưởng tượng được lúc trước móng tay người đó phải cắm sâu vào da thịt nàng, loại cảm giác đau khổ này có thể hiểu được
…
Thân thể đau khổ là lúc, tâm linh cũng đau khổ, làm người ta tuyệt vọng!
Đối với một nữ nhân, nhất là một nữ nhân xinh đẹp mà nói, trả thù tàn nhẫn độc ác nhất cũng chỉ tới như thế này mà thôi!
- Đừng nói mê, cô cô chỉ cần biết ngươi có tâm thế này là đủ rồi.
Cơ Uyển Vân ánh mắt lóe lên, trên mặt có chút bối rối, nhanh chóng dùng mái tóc dài của mình che đi bốn vết sẹo trên mặt, lúc này mới lấy bánh bao cùng vài đĩa ăn sáng vừa dọn xong, nói:
- Đi thôi, nam nhân của Cơ gia này đều không có tính nhẫn nại, sợ là đợi lâu quá mà nóng nảy.
Cơ Trường Không hai tay rất nhanh nhẹn, càng ngày càng dùng sức, móng tay cắm sâu vào trong da, đến lúc hắn cảm thấy có chút đau đớn, mới buông tay ra. Hít sâu một hơi, bình phục tâm tình đang hỗn loạn của mình, Cơ Trường Không bưng theo mấy bát cháo, yên lặng theo sau Cơ Uyển Vân ra khỏi bếp.
Phòng ăn.
Trên chiếc bàn dài là mấy cái đĩa ăn sáng, hai cái lồng hấp bánh bao thật lớn, trước mặt mỗi người là một chén cháo trắng.
Cơ Du Hưng, Cơ Du Thắng, hai vị lão nhân ngồi bàn trên cùng, bên trái là hai con trai của Cơ Du Hưng là Cơ Hạo Hoành, Cơ Hạo Quảng, tôn tử Cơ Trường Khiếu, Cơ Trường Sinh, Cơ Trường Nhạc. Bên phải là Cơ Uyển Vân con gái của Cơ Du Thắng, sau đó là Cơ Nguyệt Tình con gái của Cơ Hạo Quảng, và Cơ Tiểu Liên con gái của Cơ Hạo Hoành, Cơ Trường Không cuối cùng.
Trên bàn ăn của Cơ gia, nam nhân ngồi bên trái, nữ nhân ngồi bên phải, vốn Cơ Trường Không phải là ngồi bên trái, nhưng bàn lớn cũng không đủ dài, chỉ có thể tới bên phải ngồi cùng với nữ nhân của Cơ gia.
Còn một cái bàn nhỏ, là của La Thị, Triệu Thị hai người vợ của Cơ Hạo Hoành và Cơ Hạo Quảng đang cúi đầu chờ đợi.
Không phải người nhà Cơ gia, dù có vào Cơ gia, cũng không có tư cách ngồi trên bàn lớn. Trên bàn lớn, vĩnh viễn đều là người họ Cơ ngồi.
Có Cơ Du Hưng, Cơ Du Thắng ngồi ở trên, trên bàn cơm luôn luôn yên tĩnh, im lặng, hai người không nói gì, con cháu cũng không được phép nói, đây là quy củ.
Cơ Du Hưng ho nhẹ một tiếng, nói:
- Ăn cơm!
Nói xong, Cơ Du Hưng đi đầu, lấy một mảnh măng tây nhỏ, nhấm nuốt một chút, nhẹ nhàng nhíu nhíu đầu mày, cũng không có nói gì. Cơ Du Hưng vừa động đũa, mọi người lần lượt động, chiếc đũa bằng trúc nhanh chóng xuất hiện trên mấy chiếc đĩa ăn sáng.
Cơ Trường Không trong lòng căng thẳng, đột nhiên nhớ tới vừa rồi vội vàng cùng Cơ Uyển Vân nói chuyện, nhất thời vô ý đã bưng đĩa măng tây xào qua loa lên. Vụng trộm liếc mắt xem thái độ của Cơ Du Hưng, thấy lão không có ý định vấn tội gì cả, Cơ Trường Không mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Phác! – Cơ Trường Nhạc vẻ mặt đau khổ, một miếng măng tây bị hắn phun lên mặt bàn, hung hăng trợn mắt nhìn Cơ Trường Không đối diện một cái, Cơ Trường Nhạc nhanh cúi đầu uống bát cháo “phần phật, phần phật.”
- Ách… là măng tây xào qua loa, đứa nhỏ tiểu Nhạc này, cũng thật là…
Phụ thân của Cơ Trường Nhạc là Cơ Hạo Quảng cười cười giải vây cho con của hắn. Cơ gia gia quy nghiêm khắc, ở trên bàn cơm vừa rồi Cơ Trường Nhạc hành vi không đúng, Cơ Hạo Quảng sợ phụ thân Cơ Du Hưng trách cứ tôn tử, giả bộ vô tình đổ trách nhiệm lên trên người Cơ Trường Không.
- Đúng là xào qua.
Cơ Hạo Hoành gật đầu, liếc mắt nhìn Cơ Trường Không một cái, thản nhiên nói:
- Trường Không à, lần sau con phải cẩn thận một chút nha.
- Vâng thưa đại bá, ngày mai con sẽ làm đồ ăn thật tốt, người sẽ không phải ăn không vô nữa.
Trường Không cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia ủy khuất, nhưng miệng lại nhẹ giọng nói ôn hòa.
Xoảng!
Ông nội của Cơ Trường Không là Cơ Du Thắng, nặng nề buông bát trong tay xuống, đột nhiên cả giận nói:
- Nấu ăn, nấu ăn! Chỉ biết nấu ăn thôi hả! đường đường là nam nhân của Cơ gia, lại chỉ có thể làm những chuyện đê tiện như thế này, ngươi còn có cái tiền đồ gì nữa?
Dừng một chút, Cơ Du Thắng nhìn Cơ Trường Không cúi đầu không nói một tiếng, lại vỗ mặt bàn một cái, nổi giận nói:
- Biết rõ hôm nay có khách quý tới, lại bẩn thỉu như vậy, ngay cả một bộ quần áo sạch sẽ cũng không thay, thật không làm được việc gì!
Lời chưa dứt, Cơ Du Thắng đã ném chiếc đũa trong tay đi, hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên.
Cơ Du Thắng bùng nổ có chút đột ngột, không một biểu hiện gì trước đó, làm mọi người hai mặt nhìn nhau, đều tạm thời buông bát trong tay ra, lẳng lặng nhìn lão.
Cơ Trường Nhạc hung hăng trợn mắt liếc nhìn Cơ Trường Không một cái, trong mắt tràn đầy vui sướng khi người khác gặp họa, Cơ Trường Khiếu, Cơ Trường Sinh, Cơ Nguyệt Tình ba người có bộ dạng không phải việc của mình, cũng không thèm nhìn Cơ Trường Không, chỉ là có chút kỳ quái nhìn Cơ Du Thắng, không rõ tại sao gia gia lại vì chuyện nhỏ này mà phát lửa giận lớn như vậy.
Cơ Hạo Hoành, Cơ Hạo Quảng hai người ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, mà ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh là thê tử của bọn họ La thị, Triệu thị hai vị phu nhân nhẹ nhàng cúi đầu, trên mặt lộ vẻ cười lạnh nhạt.
Chỉ có Cơ Tiểu Liên bên cạnh Cơ Trường Không, sợ hại kéo nhẹ góc áo của Cơ Trường Không một chút, trong đôi mắt tràn đầy vẻ đồng tình.
- Cha! – Cơ Uyển Vân đứng lên, không chút úy kỵ nhìn thẳng Cơ Du Thắng, giận dữ nói:
- Trường Không nếu không phải thân thể không thể tụ tập được nguyên lực, nó sẽ không kém hơn so với bất kỳ ai! Trường Không thân là trực hệ đệ tử của Cơ gia, vì mọi người mỗi ngày đều vất vả nấu cơm, ngẫu nhiên sơ sẩy một lần cũng có thể bỏ qua, người làm sao lại tức giận với nó thế?
- Khụ … ! – Cơ Du Hưng vẫn cúi đầu tiếp tục ăn uống nãy giờ, tới lúc này mới ngẩng đầu, buông bát, những không hề đứng lên, nhìn Cơ Du Thắng nhíu mày nói:
- Tam đệ, chính là bởi vì Trường Không nó không tập trung được đầy đủ nguyên lực để trở thành Thiên sĩ, ta nhìn thấy nó có trù nghệ phi phàm nên mới cho nó mỗi ngày làm việc này. Ta cũng chỉ là muốn cho thằng bé có việc để làm, dù sao nó không thể tu luyện, sẽ nhàm chán mà thôi. Nếu đệ không vui, thì ta tìm người thay nó, sao lại tức giận như vậy chứ?
- Nó tay chân vụng về, nấu ăn dù sao cũng không làm đệ thích!
Cơ Du Thắng hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Trường Không một cái, phủi tay bước đi, tới ngoài cửa mới thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Tiểu Chu nấu ăn khá ngon, ta muốn giữ nó!
- Hạo Hoành, ngày mai bắt đầu, vẫn để cho Tiểu Chu tiếp tục nấu ăn mỗi ngày.
Thân ảnh của Cơ Du Thắng còn chưa biến mất phía trước, Cơ Du Hưng đã quát khẽ với đứa con lớn Cơ Hạo Hoành.
- Vâng, thưa cha!
Cơ Hoành gật đầu đồng ý, vô tình liếc mắt Cơ Trường Không đang cúi đầu không nói một cái, trong hiện lên một tia không hờn giận.
- Thành chủ sắp tới đây, các ngươi ăn nhanh lên một chút, sớm tới thanh nham sơn chuẩn bị trắc luyện. Người nào tới chậm, bế quan trong Hàn Băng động ba ngày!
Cơ Du Hưng động thân, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên vô tình liếc mắt nhìn Trường Không một cái, suy nghĩ một chút, nhíu mày nói:
- Trường Không ở lại dọn bàn đi, dù sao cháu cũng không thể tập trung được nguyên lực, lần này trắc luyện có tới hay không cũng không sao cả.
Nói xong, Cơ Du Hưng thân ảnh nhoáng lên một chút, thực lực đã đạt tới Lục Hợp Thiên trong nháy mắt đã không thấy lão đâu cả rồi.
Cơ Du Hưng vừa đi, Cơ Hạo Hoành, Cơ Hạo Quảng cũng không thèm liếc mắt nhìn Cơ Trường Không một cái, gật đầu với Cơ uyển Vân một cái rồi lập tức rời đi, hai thê tử của hai người cũng theo sát sau.
- Chờ khi trắc luyện xong ta sẽ thu thập ngươi sau, hừ!
Cơ Trường Nhạc hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Trường Không một cái, cũng không ăn cơm tiếp, lúc đi qua bên người Cơ Trường Không, thấp giọng nói một câu mà chỉ có hai người bọn họ mới nghe được. Sau đó mới cùng Cơ Trường Khiếu, Cơ Trường Sinh mấy người vội vã bước nhanh tới Thanh Nham Sơn, sợ tới muộn sẽ bị bế quan trong Hàn Băng động ba ngày.
- Trường Không ca ca, đều do Trường Nhạc ca ca phun bậy, mới là tam gia gia tức giận, ca đừng thương tâm nhé.
Cơ Tiểu Liên kéo kéo góc áo Trường Không, đôi mắt to sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trong, quyệt cái miệng nhỏ xinh của mình an ủi Trường Không.
- Tiểu Liên đi đi, muội không sợ phải bế quan ba ngày ở Hàn Băng động sao?
Cơ Nguyệt Tình nhíu mày, không đợi Trường Không mở miệng liền quát khẽ, nàng tựa hồ không thích Cơ Tiểu Liên tiếp xúc cùng với Trường Không, ôm đồm gọi Tiểu Liên, không đợi nói hết lời đã túi lấy tiểu Liên kéo ra ngoài.
Cơ Tiểu Liên lè lưỡi, phất tay chào Cơ Trường Không, rồi cùng Cơ Nguyệt Tình chạy ra ngoài.
Trong phòng ăn lúc này chỉ còn có hắn và Cơ Uyển Vân hai người, Cơ Trường Không vẫn cúi đầu uống sạch sẽ bát cháo, lúc này mới ngẩng đầu lên, trên mặt còn lộ vẻ cười thản nhiên, dường như không bị ảnh hưởng bởi tiếng quát to của Cơ Du Thắng, không chút nóng nảy, không quan tâm thiệt hơn.
- Trường Không, không nên trách ông nội con, toàn bộ Cơ gia, hiểu con nhất không phải cô cô, mà là ông nội con!
Thấy tất cả mọi người đi rồi, Cơ Uyển Vân mới than nhẹ một tiếng, buồn bã nói.
- Cô cô, con tự nhiên biết ông nội làm như vậy không phải muốn làm con đau lòng. Ài, chính là con không hăng hái đấu tranh, làm khó cho ông nội, muốn làm cho con tỉnh ra, không ngờ người cũng dùng nhiều công sức tới như vậy.
Cơ Trường Không thở dài nói.
Cơ Trường Không vừa nói như vậy, Cơ Uyển Vân thản nhiên bật cười, xoa xoa đầu Cơ Trường Không vui mừng nói:
- Đứa nhỏ này, chính là một tiểu hỗn đản thông minh mà, luôn làm cho người khác cảm thấy yên tâm, nếu một ngày kia con có thể tập trung được nguyên lực, tu luyện thành thiên sĩ, ta xem tên hỗn đản Trường Nhạc kia một điểm cũng không thể so với con!