Tiêu sái không bị trói buộc như vậy, xem sinh tử là vật ngoài thân thật là hiếm thấy.
Ánh mắt chúng nữ chung quanh biến thành phức tạp, dường như khó nén đau nhức, hay là...
Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không ngốc dùng mạng của mình đi cứu người xa lạ.
Hắn là người xuyên việt, hắn quý mạng của mình hơn người khác, tuyệt đối sẽ không lãng phí bản thân.
Trong thức hải của hắn có Thiên Âm Phong Châu, người mang tiên thiên âm phong sát khí, khu trừ hỏa độc trong mắt người khác có lẽ đặc biệt phiền toái, thế nhưng mà với hắn lại không là gì cả.
Sở dĩ hắn tùy ý cho hỏa độc xâm nhập vào người, tự nhiên có đạo lý của hắn, bởi vì hắn muốn tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết đệ tam biến "Luyện tạng" chi cảnh.
Lăng Tiếu tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết dừng lại một năm rưỡi không tu luyện, đó là thiếu linh thảo và đan dược cao cấp. Hôm nay trong Tử Thiên Tông một năm, hắn đã tìm được không ít linh thảo phụt rợ, lúc trước cứu cháu gái Cát Đồ là Cát Bối Hân,dược Cát Đồ báo đáp vài cọng linh thảo, trong đó còn có một cây tam giai cao cấp linh thảo tên là Ngoan Sinh Thảo.
Ngoan Sinh Thảo có thuộc tính chữa thương, tên của nó có nghĩa là sinh mệnh lực ngoan cường, chỉ cần không triệt để chết đi, chỉ cần còn chút tinh hoa tồn tịa là sống tiếp.
Nó là linh thảo cực phẩm chuyên dùng trị thương, phục dụng linh thảo này có thể cường hóa lục phủ ngũ tạng, tăng cường sức sống, có thể giúp người ta tu luyện thân thể tăng lên hai ba thành..
Cũng nói đúng hơn phục dụng Ngoan Sinh Thảo, trong một tháng tu luyện huyền công tốc độ sẽ nhanh hơn gấp hai ba lần, mà một tháng này tương đương tu luyện hai ba tháng.
Đương nhiên phục dụng Ngoan Sinh Thảo cũng có hạn chế, một người cả đời tối đa chỉ có thể phục dụng hai ba lần thôi, đến lần thứ hai hoặc lần thứ ba hiệu quả sẽ giảm phân nửa, đến lần thứ tư sẽ không có hiệu quả.
Ngoan Sinh Thảo này chính là linh tharot rọng yếu tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết đệ tam biến.
Lăng Tiếu tùy ý cho hỏa nhập vào người, chính là vì muốn hỏa độc xâm nhập phá hư ngũ tạng lục phủ, sau đó phục dụng Ngoan Sinh Thảo mượn nhờ linh lực chữa trị nội tạng của nó, đồng thời lại vận chuyển Kim Cương Ngũ Biến Quyết, mượn cơ hội này tu luyện tới tam giai đại thành.
Đương nhiên người khác tự nhiên sẽ không biết ý định của Lăng Tiếu, bọn họ cho rằng Lăng Tiếu vì hi sinh bản thân thành toàn cho người khác.
Trong gian phòng yên tĩnh, thần sắc Lăng Tiếu lạnh nhạt ngồi xuống.
Giờ phút này hắn đang lợi dụng tiên thiên âm phong sát khí hình thành vòng vây, làm cho hỏa độc xâm nhập vào trong nội tạng, mà không cho nó tập kích đan điền của hắn.
Trước kia Lăng Tiếu đột phá Linh Sư giai thất bại, may mắn tiến vào thức hải, lại câu thông dung hợp với Thiên Âm Phong Châu, hiện tại hắn xem như có thể khống chế tiên thiên âm phong sát khí hoàn toàn tùy tâm sở dục, chỉ cần nhất niệm là có thể sai sử tiên thiên âm phong sát khí.
Hỏa độc bị tiên thiên âm phong sát khí vây quanh, không có nửa điểm tính tình, chỉ có thể tùy ý phá hư nội tạng của Lăng Tiếu.
Phốc!
Một ngụm huyết dịch từ trong miệng Lăng Tiếu phun ra ngoài, không chỉ phun máu, còn có ti tí nội tạng trong đó.
Tình hình này thật sự quá dọa người, chẳng khác gì người sắp chết ngay lập tức.
Ngũ tạng lục phủ, người có thần hồn, cho dù là kẻ nào cũng không thể thiếu thần hồn.
Hỏa độc tàn sát bừa bãi trong người Lăng Tiếu, ngũ tạng lục phủ đã bắt đầu hư thối, dựa theo cách thông thường, Lăng Tiếu đã bị nội thương không nhẹ, tùy thời có thể tử vong.
Mà tai, mũi, miệng... Ngũ quan của hắn đan trào máu tươi, giống như ma quỷ trong địa ngục vừa đi ra.
Cho dù là dưới tình hình nào nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ bị dọa sợ không nhẹ.
Mà hiện tại Lăng Tiếu bảo vệ chặt thiên linh, nhận hết tra tấn trong người.
Kim Cương Ngũ Biến Quyết vốn là công pháp biến thái, đồng thời cũng là công pháp tự làm khổ mình, tu luyện hai biến trước chỉ làm khổ bên ngoài thân thể, mà tu luyện ba biến sau làm khổ trong cơ thể, cho nên muốn tu thành biến thứ ba "Luyện tạng" phải cho hỏa độc tiến vào người, trước hủy ngũ tạng lục phủ và lợi dụng huyền công chữa thương, khiến cho thân thể đạt tới cảnh giới bách độc bất xâm.
Vốn Lăng Tiếu vẫn khổ tư suy nghĩ nên tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết thế nào.
Không nghĩ tới vì cứu Quý Viêm Chiếu, hỏa độc lại chui vào trong thân thể của hắn, chuyện này làm hắn nghĩ ra biện pháp.
Nhưng mà dựa theo phương thức tu luyện bình thường là phải dẫn độc nhập vào cơ thể, phá hư ngũ tạng, nhất định phải phục dụng linh thảo phụ trợ mới có thể bảo vệ tính mạng.
Nhưng mà Lăng Tiếu hiện tại không ăn chút đan dược nào cả, cũng không có phục dụng gốc Ngoan Sinh Thảo, nhưng mà loại hành vi cho hỏa độc tùy ý hủy hoại cơ thể, loại hành vi này có thể nói là cực kỳ điên cuồng, cũng có thể nói là hành vi tự sát.
Vì sao Lăng Tiếu có tự tin mạo hiểm như vậy?
Đương nhiên là ỷ vào Tam Phân Quy Nguyên Khí cùng Kim Cương Ngũ Biến Quyết.
Tam Phân Quy Nguyên Khí vốn có công năng chữa thương, mặc dù không có biến thái như Kim Cương Ngũ Biến Quyết, nhưng mà thật sự có hiệu quả chữa thương, hơn nữa Kim Cương Ngũ Biến Quyết đệ tam biến của hắn đã có chút thành tựu, khôi phục thân thể cũng không chậm, huống hồ còn một điểm trọng yếu, chính là Lăng Tiếu tu luyện Ẩn Mộc Quyết, hắn tu luyện mộc thuộc tính huyền lực có năng lực chữa trị nhất định.
Ba cái hợp một, muốn bảo trụ mạng nhỏ còn không vấn đề.
Nửa canh giờ sau, Lăng Tiếu chậm rãi mở to mắt, thần sắc mang theo vài phần khiếp sợ, nhưng mà hỏa độc bị tiên thiên âm phong sát khí trong người của hắn tiêu diệt triệt để, còn lại do thân thể chậm rãi chữa trị.
Hôm nay Lăng Tiếu không có ý định phục dụng linh thảo hay đan dược nào cả, chỉ bằng vào hai đại huyền công chữa trị, người nào nhìn qua cũng cảm thấy hắn thê thảm.
Trong cơ thể Lăng Tiếu vận chuyển hai đại thần công, đồng thời đem tinh thần lực nâng lên cao nhất và khuếch tán ra ngoài.
Hắn hôm nay xem như bị trọng thương, tuyệt đối không thể cho kẻ nào tới quấy rầy, vạn nhất là địch nhân, vậy hắn chết chắc rồi.
Vèo!
Lúc tinh thần lực của Lăng Tiếu vừa mới khuếch tán ra ngoài, một đạo thân ảnh lặng lẽ từ trên ca hạ xuống.
- Ai!
Lăng Tiếu lông dựng tóc gáy, kinh hô lên.
Người tới thật sự quá đột ngột, hơn nữa không có bất kỳ dấu hiệu nào, đủ thấy người tới thực lực quá đáng sợ.
Lăng Tiếu chuẩn bị tốt đan dược tùy thời ăn vào khôi phục thương thế, mà khi thấy rõ người tới thì ngốc trệ.
Một thân thể uyển chuyển và bộ lụa mỏng màm xám, khăn lụa trắng sáng, hương thơm thanh nhã truyền vào mũi, trừ Vân Mộng Kỳ còn có ai?
Chỉ thấy nàng mặt tơ lụa thanh lịch, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn không gì sánh được, càng như tinh tế như điêu khắc, trên tóc mai buộc nơ con bướm, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế khiến người ta muốn ôm, trên người tỏa ra khí tức thanh trần thoát tục, khiến người ta âm thầm xấu hổ.
Hôm nay nàng đã hoàn toàn tỏa ra tiên tư mạnh mẽ hơn lúc ở trong Hoang Tùng sơn mạch, nàng đứng ở đó nhưng lại cho hai cảm giác khác nhau.
- Mộng... Mộng Kỳ!
Lăng Tiếu không dám tin nói ra.
Vân Mộng Kỳ xoay người đến, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra thần sắc lo lắng nhàn nhạt, nhưng mà ngữ khí lãnh đạm.
- Ngươi không sao chớ?
Lăng Tiếu cười khổ một tiếng, một tay lau vết máu trên mặt, tận lực không cho Vân Mộng Kỳ nhìn thấy, thế nhưng mà Vân Mộng Kỳ nhãn lực bực nào, tự nhiên nhìn rõ Lăng Tiếu đã bị thương nặng.
- Ta không sao, cám ơn quan tâm!
Lăng Tiếu gian nan đứng lên cười nói.
Đây cũng không phải hắn tận lực giả bộ, mà là hắn hiện tại bị thương nặng, còn không có khôi phục đấy.
Xem Lăng Tiếu suy yếu thnfh bộ dáng như vậy, trong lòng Vân Mộng Kỳ không đau đớn, nàng biết rõ Lăng Tiếu trúng hỏa độc, hơn nữa Chư Như Thường còn nói hắn sống không quá ba ngày, vừa rồi nàng lạnh lùng với hắn nhưng mà trong lòng lại áy náy.
- Chẳng lẽ mặt mũi của mình thực trọng yếu như vậy sao? Có lẽ ta là nữ nhân máu lạnh, hắn đã như vậy, ta vì sao ta còn lạnh lùng với hắn cơ chứ?
Trong lòng Vân Mộng Kỳ tự hỏi.
Nhớ tới cảnh ghi tạc trong lòng ở Hoang Tùng sơn mạch, nam tử trước mặt này từng nhiều lần liều lĩnh cứu nàng, cho nàng cảm giác an toàn, ôm ấp yêu thương, hắn cho nàng truyền thừa của cường giả Địa Hoàng giai...
Nghĩ tới đây nàng cảm giác mình càng ngày càng máu lạnh, càng ngày càng có lỗi với Lăng Tiếu.
- Mộng Kỳ, ngươi... Như thế nào?
Lăng Tiếu phát hiện trong đôi mắt của Vân Mộng Kỳ chảy nước mắt, trong nội tâm hoảng hốt.
Ai ngờ sau một khắc ngực của hắn có thân thể mềm mại ôm lấy.
Lăng Tiếu sửng sốt!
- Vì sao ngươi ngu như vậy?
Vân Mộng Kỳ nói mang theo nức nở nghẹn ngào, vô cùng bi thương.
Lăng Tiếu hít một hơi, cảm giác được người ngọc như trong trí nhớ của mình, trong lúc nhất thời thể xác và tinh thần đều thoải mái sảng khoái, hơn một năm qua hắn nhớ lại và muốn được ôm ấp như thế này, toàn thân của hắn tràn ngập lực lượng.
- Mộng Kỳ, có những lời này của ngươi, cho dù Thiên Vương lão tử cũng không thể giết ta được.
Lăng Tiếu ôm vòng eo của Vân Mộng Kỳ sâu kín nói ra.
- Ngươi còn nói, nhanh cho ta xem xem, hỏa độc trong người của ngươi có phải đang phát tác không?
Vân Mộng Kỳ lo lắng, trong mắt phương tình ý đậm đặc.
Giờ phút này nàng đã nhìn thẳng vào tình cảm của mình và Lăng Tiếu, giống như tiên tử lỡ bước vào phàm trần, không còn cao cao tại thượng nữa.
- Thật không có chuyện gì, ta đâu có ngu tới mức dùng mạng của mình đổi mạng cho người khác chứ, ta cũng không phải là người tốt như vậy!
Lăng Tiếu tươi cười nói ra.
Hắn càng như vậy nói Vân Mộng Kỳ càng không tin, nàng thân là cường giả Vương giai, chẳng lẽ khí tức Lăng Tiếu mạnh yếu đều còn không cảm giác ra sao?
- Ngươi còn muốn gạt ta sao? Nội tức của ngươi hỗn loạn như vậy, chỉ sợ hỏa độc đã sắp áp chế không nổi, để cho ta tới giúp ngươi.
Vân Mộng Kỳ lau nước mắt trên mặt, đặt tay vào mạch của Lăng Tiếu, linh lực thủy thuộc tính cường đại rót vào trong.
Nhìn qua nước mắt người ngọc trước mặt, trong lòng Lăng Tiếu càng cảm động, hắn cũng không có giãy dụa khỏi tay của nàng, lợi dụng huyền lực dẫn dắt chữa trị thân thể.
Linh lực của Vân Mộng Kỳ rất khổng lồ, hơn nữa nàng toàn lực vận chuyển, trong lúc nhất trời toàn thân Lăng Tiếu tràn đầy, hai đại huyền công thôn phệ năng lượng.
Lúc này cay nhỏ trong thức hải của hắn phát giác được cái gì đó, lục mang đại thịnh, rễ cây tỏa ra hấp lực mạnh mẽ hấp thu thỏa thích, phân một chén canh với hai đại huyền công.
Dường như Vân Mộng Kỳ phát giác được cái gì, nhưng mà nàng cho rằng là hỏa độc đang tác quái, vì vậy rót linh lực nhiều hơn..
- Năng lượng thạt tinh thuần.
Trong thức hải Lăng Tiếu, Lục Ông khen một tiếng, hắn nhắm mắt lại, rễ cây bắt đầ hấp thu thỏa thích.
Ngay cả bản thân Lăng Tiếu cũng giác hai đại huyền công phân hóa linh lực thành hai phần.
Nhưng mà linh lực thu hoạch được đủ chữa trị than thể rồi, mà linh lưc thủy thuộc tính của Vân Mộng Kỳ có công hiệu chữa thương mạnh mẽ.
- Được rồi Mộng Kỳ, ta đã không có việc gì.
Lăng Tiếu mở miệng nói ra.
Vân Mộng Kỳ nhìn qua Lăng Tiếu, thấy khí sắc của hắn tốt hơn nhiều, lúc này mới thu tay.
- Tốt hơn một chút sao?
Vân Mộng Kỳ ôn nhu hỏi.
Lăng Tiếu gật gật đầu cười nói:
- Tốt hơn nhiều, có ngươi ở nơi này ta có việc gì chứ?
- Bớt lắm mồm, Chu trưởng lão nói ngươi... Nói ngươi sống không quá ba ngày...
Vân Mộng Kỳ khó dấu ưu thương trong mắt.
Trong lòng Lăng Tiếu tê rần, lúc này hắn ôm eo Vân Mộng Kỳ tiến vào sát người, nói khẽ :
- Thực, ta không sao, ta có thể khắc chế hỏa độc, vừa rồi ta chính thức bức hỏa độc ra nên bị suy yếu mà thôi.
Vân Mộng Kỳ nghe nói kiên định như vậy Lăng Tiếu, trong nội tâm đại định, vừa định há mồm nói cái gì, thân thể giãy giụa khỏi ôm ấp của Lăng Tiếu, lập tức biến mất trong tầm mắt Lăng Tiếu.
- Hy vọng ngươi không nên quên lời hứa của mình, sớm ngày vượt qua ta!
Giọng của Vân Mộng Kỳ vang lên bên tai Lăng Tiếu.
Thời điểm Lăng Tiếu sững sờ thì một hương thơm truyền vào trong mũi.
- Ai?
Lăng Tiếu phục hồi tinh thần quát khẽ.
Lăng Tiếu nhìn thấy rõ người tới, thân thể lại sửng sốt.
Một gương mặt lãnh diễm thanh lệ, một bộ lụa mỏng tuyết trắng, tư thái linh lung yểu điệu, nàng chính là Băng Nhược Thủy.
Chỉ thấy nàng hơi nhíu mày nhìn qua Lăng Tiếu, trong mắt đẹp chớp động vẻ phức tạp.
Bóng hình xinh đẹp trên không trung sững sờ.
- Thế nào lại là nàng!
- Ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ lại muốn giết ta sao?
Lăng Tiếu có chút cảnh giác nhìn qua Băng Nhược Thủy.
Nhớ tới lúc trước trên Tử Phong cô nàng này nhiều lần muốn lấy mạng của mình, cũng không biết mình làm chuyện gì khiến nàng không vừa mắt, nói như thế nào mình cũng là đệ nhất mỹ nam của thành Vẫn Thạch, không, hẳn là đệ nhất mỹ nam của Tử Thiên Tông, tại sao không được hoan nghênh như vậy, chẳng lẽ cô nàng này không thích nam nhân?
Băng Nhược Thủy không nói gì, chỉ móc cái chai ném qua phía Lăng Tiếu, thản nhiên nói:
- Tam phẩm Băng Tâm Đan, có thể giúp ngươi áp chế hỏa độc một tháng.
Dứt lời nàng rời đi.
Chỉ để một đạo hàn khí, làm cho Lăng Tiếu giật mình.
Hắn nhìn qua Băng Tâm Đan trong tay của mình, gãi tóc lẩm bẩm:
- Cô nàng này tính toán cái gì? Chẳng lẽ bởi vì hận sinh yêu, không cẩn thận yêu mến bản thiếu gia?
Nhưng mà Lăng Tiếu vừa cất kỹ Băng Tâm Đan, đang chuẩn bị rời khỏi nơi đây thì hương thơm xông vào mũi.
- Lại là ai tới?
Lăng Tiếu im lặng, chính mình tìm địa phương không phải rất bí mật sao, tại sao nhiều người tìm được vậy?
- Sư đệ ngươi có khỏe không?
Một giọng nói quan tâm vang lên bên tai Lăng Tiếu.
Trong lúc nhất thời hai chân của Lăng Tiếu có cảm giác như mềm nhũn ra, trừ nàng còn ai có thể khiến hắn thất thố như vậy chứ?
Người đến rõ ràng là Ngọc Liệt Diễm.
Chỉ thấy nàng phong tình vạn chủng nhìn qua Lăng Tiếu, trong đôi mắt đẹp khó dấu được nét ưu sầu, giọng của nàng giống như ma ấm, cơ hồ có thể làm cho người ta mất đi phương hướng.
Lần này nàng cũng không phải tận lực nữa, mà là xác thực cần quan tâm.