Cứ thế,ngày qua ngày,xuân hạ thu đông cứ tiếp diễn,địch ý của bạch hổ đối với Lưu Tiềm cũng dần nhạt phai,không còn công kích sơn động thường xuyên nữa. Như thế,sau khi cấm chế sơn động biến mất cũng có thể bình yên sinh sống.Tuy nhiên đối với sơn động của bạch hổ vẫn không có ý buông tha, ỷ vào công lực tăng tiến,dùng trường đao đào cho bạch hổ một cái động nhỏ để mùa đông không phải nằm ngoài.
Thời gian vùn vụt trôi,nháy mắt đã được ba năm.Bản thân Lưu Tiềm cố gắng không ít,hơn nữa bạch hổ cũng hữu ý,vô ý đuổi tới không ít sinh vật sống tràn đầy linh khí giúp chân khí trong cơ thể Lưu Tiềm một bước nhảy vọt.Dù như thế,Lưu Tiềm cũng mất gần ba năm mới đạt được hậu thiên cảnh giới viên mãn.Tu luyện chính là như thế,lúc đầu rất nhanh nhưng càng về sau muốn đột phá cảnh giới chỉ sợ chịu không ít cực khổ.Mất chưa tới nữa năm,Lưu Tiềm đã đạt tới trung kì cảnh giới,nhưng lại mất hơn hai năm đột phá được cảnh giới này tiến vào hậu thiên cảnh giới viên mãn.
Lưu Tiềm giờ phút này đang mặc quần áo bằng da thú,hai chân xếp bằng giữa sơn động.Nhìn mặt so với trước kia lúc mới tới thật ngờ nghệch,trải qua một thời gian tu luyện nhìn đã muốn thành thục,một lời không thể nói hết.Tại địa bàn của bạch hổ mặc dù an toàn nhưng cũng không thiếu các laọi đối thủ dến khiêu chiến.Hơn nữa phía tây chính là quần lang cốc,cách ba đến năm bữa lại phái đại quân đến quấy nhiễu,mỗi lần từ mười tới cả trăm con.Mặc dù bạch hổ mạnh mẽ,hung mãnh cũng không thể đấu lại cả đàn lang.Chỉ có thể cùng Lưu Tiềm chung sức mới bảo trụ được địa bàn.Trong ba năm,chuyện như thế Lưu Tiềm tham dự cũng không dưới mười lần.Cũng thế mà một người một hổ ngày càng thân thiết.
Bạch hổ trời sinh tính mẫn tuệ cũng đã phát giác Lưu Tiềm đã đạt tới viên mãn hậu thiên cảnh giới một bước là tiến vào tiên thiên cảnh giới. Đang khi Lưu Tiềm đả toạ bạch hổ không còn nhàn nhã nữa,ngược lại rất khẩn trương, đôi mắt cảnh giới nhìn bốn phía.
Lưu Tiềm cũng không rõ vì sao bạch hổ khẩn trương như thế.Dựa vào tâm kinh thì mình tu luyện chính là nghịch thiên,hơn nữa sau khi từ hậu thiên tiến vào tiên thiên,không chỉ thể chất thay đổi thật lớn ra,lâm cảnh cũng sẽ tăng lên.Sinh mệnh ngắn ngủn không tới trăm năm lập tức tăng lên năm trăm năm.
Bình thường mà nói, đột phá tiên thiên cảnh giới sẽ không dẫn tới thiên kiếp,nhưng cũng làm cho các chủng vật khác cực kì sợ hãi.Bạch hổ từng trải qua chuyện này tất có kinh nghiệm nên mới khẩn trương như thế.
Bất quá,bạch hổ đã là tiên thiên chi thể,có nó hộ pháp cũng sẽ an toàn hơn.
Bình thường vật chủng nếu muốn từ hậu thiên tiến vào tiên thiên,cho dù là hậu thiên viên mãn cũng không có cách,duy chỉ có thông qua cơ duyên trùng hợp mới đạt thành.Nhưng Lưu Tiềm,hắn lại có tâm pháp sư môn,trong đó có chỉ phương pháp hơn nữa không chỉ một loại.Lưu Tiềm chính là sử dụng phương pháp thường dùng an toàn nhất.
Lưu Tiềm tâm lặng,ngưng thần,bỏ hết tạp niệm,chân khí hậu thiên trong cơ thể từ từ theo kinh mạch vận hành hết lần này đến lần khác.Thông qua tâm kinh bí pháp,chân khí mỗi lần tuần hoàn xong một vòng liền sinh ra biến hoá vi diệu.Càng nhày càng tinh thuần, đồng thời chân khí hạt cũng sinh kết hợp kì diệu.Vận hành được chín chu thiên,chân khí trong cơ thể đã giảm hơn một nữa,nói cách khác mỗi khoả chân khí hạt đều kết hợp hai hai lại với nhau.
Vận hành thêm một cái chín chu thiên nữa,chân khí lại giảm tiếp một nữa.Sau khi đủ chín chín tám mươi mốt chu thiên,chân khí trong cơ thể giờ chỉ như con rắn nhỏ tiếp tục vận hành trong cơ thể.Sau khi chân khí có sự kết hợp đã vượt xa hậu thiên chân khí cả về tinh thuần lẫn lực lượng.
Lỗ tai truyền đến một tiếng hổ gầm pha lẫn bảy tám âm thanh mãnh thú rên rỉ.Lưu Tiềm cũng hiểu được có một vài hậu thiên sinh vật ,do thám biết được nơi đây có chủng vật đột phá hậu thiên tiến vào tiên thiên,cảm thấy uy hiếp,tính đem Lưu Tiềm giết đi.
Có bạch hổ bảo hộ,Lưu Tiềm không mở to mắt,ngược lại tập trung hoàn thành bước cuối cùng : Tẩy Tuỷ Phạt Thể.Bí pháp vận chuyển lần cuối,con rắn chân khí chạy dần đến đan điền ngưng tụ thành một viên đan,tiếp theo bên trong bốn phương tám hướng khuếch tán ra.Không phải là kinh mạch khuếch tán mà là mỗi tế bào trong cơ thể hướng tứ chi,các bộ phận thân thể mà khuếch tán.
Thống khổ trong nháy mắt ập tới chiếm lấy não bộ Lưu Tiềm,tẩy tuỷ phạt thể có thể cải thiện thể chất vô cùng to lớn,nhưng thống khổ này không phải ai cũng có thể chịu nổi.Theo tâm kinh ghi lại,cũng có một số người chiu không nổi tẩy tuỷ phạt thể tự bạo mà chết.
Tiên thiên chân khí mọi chỗ trong cơ thể từng chút,từng chút theo lục phủ ngũ tạng đến làn da,không chừa một chỗ. Độc chất dơ bẩn tích tồn trong cơ thể từ các lỗ chân lông theo mồ hôi không ngừng trào ra, đem Lưu Tiềm cả người biến thành màu đen.
Cũng kh6ng biết bao lâu,vẻ mặt thống khổ của Lưu Tiềm vặn vẹo rốt cục cũng hét lớn một tiếng,tiên thiên chân khí rải rác tại tứ chi và kinh mạch như nước triều dồn về đan điền.Lưu Tiềm chậm rãi mở mắt ẩn chứa tinh mang,toàn thân trên dưới mỗi tế bào đều tràn ngập sức sống và thoải mái.Trước giở chưa từng có,mọi ý nghĩ đều rõ ràng,những vấn đề khó nghĩ trước kia nhất nhất đều hiểu.Lưu Tiềm giờ mới hiểu được vì sao lão nhân chết bằm kia kem một người như hắn tới dây tu luyện.Nếu không phải trong ba năm gian khổ tu luyện,Lưu Tiềm căn bản không dám tin tưởng sống qua được hậu thiên mà nhận được quá trình tẩy tuỷ phạt thể của tiên thiên canh giới.
Giờ không giống như trước nữa,mọi suy nghĩ đều rất rỏ ràng,nhiều vấn đề trước đây không giải thích được thì giờ đã có đáp án.Lưu Tiềm giờ mới hiều được vì sao tử lão nhân lại đem một người như hắn tới đây tu luyện.Nếu không phải hơn ba năm tu luyện gian khổ,Lưu Tiềm căn bản không dám tin tưởng mình có thể vượt qua được hậu thiên để nhận quá trình tẩy tuỷ phạt thể của tiên thiên cảnh giới.
Bạch hổ gầm lên một tiếng thê lương làm Lưu Tiềm giật mình từ trong trầm tư trở về thực tại.Nhanh tay nắm lấy trường đao,nhoáng cái,bóng dáng đã ở ngoài của động.Khứu giác Lưu Tiềm đã tràn ngập mùi máu,khắp nơi là thi thể các sinh vật,co thể nhìn thấy không ít sinh vật trước giờ chưa từng thấy qua.Mà bạch hổ giờ đã thành huyết hổ,khắp người trên dưới dính đầy máu tươi. Địch cũng có,mình cũng có.
Chịu nhiều vết thương như thế nhưng bạch hổ vẫn ngạo nghễ coi thường đối mặt với một đám hồng lang hơn trăm con,không lùi một bước.Giỏi cho đám hồng lang,dám thừa dịp đến đánh giết.Lưu Tiềm cầm đao đứng hiên ngang bên cạnh bạch hổ,nhìn đám hồng lang xa xa, phút chốc tràn ngập sát khí.
Bạch hổ giờ phút này đối với Lưu Tiềm có một chút tin tưởng,cùng ánh mắt vui sướng.Một núi giờ có hai tiên thiên khiến cho bầy hông huyết lang hung ác khiếp đảm dần dần thoái lui.