Ngày 18 tháng 5, Chính Đức hoàng đế tới Thiên An Môn ban chiếu toàn thiên hạ, tân đế đăng cơ.
Hắn đem chiếu thư đặt vào miệng một con Phượng Hoàng bằng vàng, tự tay buộc sợi tơ vào con Phượng Hoàng, Ty lễ thái giám đem kim phượng xuống dưới cổng thành nơi các quan viên đang quỳ trên mặt đất, hai tay giơ lên dùng mâm vàng tiếp chỉ, sau đó phi ngựa đưa đến Lễ bộ sao chép rồi phát ra khắp thiên hạ, Chính Đức chính thức trở thành thiên tử Đại Minh, đây được gọi là "chiếu Kim Phụng" .
Sau đó Chính Đức hoàng đế cùng các quan viên trở lại Kim Loan điện, ngồi lên long ỷ, hỏi han tất cả các quan lại, lúc này chiếu thư còn đang trên đường đưa đến các quốc gia khác.
Tiếp theo Chính Đức lập tức ban ra tam đạo thánh chỉ, các quan viên đều đồng loạt chấp hành.
Đạo thánh chỉ thứ nhất là bắt giam vị đại thần Thượng thư Lễ bộ Vương Quỳnh vào đại lao, Lễ bộ tạm thời chọn ngày giờ tốt cùng văn võ đại thần tổ chức đưa tiễn Hiếu Tông(tức Hoằng Trị đế) bệ hạ, yêu cầu cả nước để tang.
Toàn bộ thần dân trong thiên hạ đều phải quấn khăn trắng lên đầu. Quan lại ở kinh thành tại lúc đại lễ tân đế đăng cơ vẫn phải mặc tang phục, chân đi giày rơm, đầu quấn khăn trắng.
Chùa chiền lớn nhỏ đều phải đánh đủ ba vạn tiếng chuông, ngày đêm không nghỉ. Trong vòng ba ngày, các quan từ tứ phẩm trở lên đều phải có mặt tại Càn Thanh cung cử hành đưa linh, mỗi người khóc mười lăm lần, từ Lễ bộ viên ngoại lang đến các quan lại nhỏ khác đều thi hành đúng như vậy. Điều này đã làm cho Càn Thanh cung giống như hòa tấu vậy .
Đạo thánh chỉ thứ hai là Chính Đức hoàng đế cùng với ba vị Đại học sĩ và lục bộ Cửu khanh sau một thời gian thảo luận, cuối cùng làm hoàng đế phải uy hiếp mới thông, mệnh lệnh Lễ bộ Tả thị lang Lý Kiệt, Khâm Thiên giám phó Nghê Khiêm, Ty lễ thái giám Đái Nghĩa, Bộ công Tả thị lang Lý Đạc, Thần Cơ doanh Tham tướng Dương Lăng tất cả cùng đốc giám việc trông coi xây dựng lăng mộ của Hoằng Trị đế.
Tuy rằng Chính Đức hoàng đế phải cưỡng bách, nhưng nhóm Nội các Đại học sĩ không thể không phục, cho cả Dương Lăng vào đội ngũ chỉ huy xây dựng lăng mộ cho hoàng đế, tuy vậy trên thánh chỉ lại cố ý xếp hắn ở cuối cùng, bất quá Chính Đức không biết Dương Lăng cũng chẳng có chí lớn gì, một phen khổ tâm này hắn căn bản là không cần.
Đối người khác mà nói, xây dựng lăng mộ Hoàng đế chẳng những là việc vinh quang vô cùng, hơn nữa về sau đối với con đường làm quan rất có ích, Dương Lăng lại ước gì mình không phải làm mấy thứ này, hắn chỉ muốn được nghỉ ngơi mấy hôm là tốt lắm rồi. Muốn hắn xây dựng lăng mộ, mỗi ngày chạy qua chạy lại trong nghĩa trang, chưa nói tới hắn có năng lực làm hay không, mà chính hắn cũng cảm thấy phiền phức.
Nhóm Đại học sĩ lần này lại không làm khó dễ, ngược lại còn giúp hắn, hiện tại Dương Lăng giao cho mấy vạn quan binh phục dịch ở Ngũ Quân Đô Đốc phủ đào qua xới lại đất một chút thì mấy vị đại thần Bộ lễ, Bộ công, Khâm Thiên giám phó vừa đến nơi bắt đầu hoa tay múa chân, Dương Lăng cơ hồ thành người rảnh rỗi, mấy vị này chẳng muốn gặp hắn, hắn cũng không cần trình diện mỗi ngày, hắn vậy mà lại cảm thấy vui mừng.
Đạo chiếu thư thứ ba Chính Đức hoàng đế bắt đầu khai đao với những người có liên quan đén cái chết Hoằng Trị. Bởi vì Hiếu Tông hoàng đế ăn xong dược vật đột nhiên đổ máu mà chết, hầu hạ Hiếu Tông hoàng đế uống thuốc có thái giám Trương Du, Thái y viện Viện phán Lưu Văn Thái, ngự y Cao Đình đều bị xử trảm, mấy người có liên quan trong Thái y viện đều bị cách chức, một số ít thậm chí còn bị đày ra biên ải.
Làm cho quần thần khó hiểu chính là Phó tham tướng Thần Cơ doanh Bảo Tẫn Thầm, Đô Ti quan Lưu Sĩ Dung, Bảo Thái Hưng, Bảo Tẫn Trung cùng mười mấy võ tướng bị diễu ngoài đường rồi xử chém. Bảo tham tướng cùng với Lưu Đô Ti là từ trong thiên lao áp giải ra, Bảo Tẫn Trung lại là từ chỗ cẩm y vệ tới, quan giám trảm nhìn thấy hắn mà không khỏi kinh sợ.
Tiễn Trữ “chăm sóc” hắn rất chu đáo, bơm ruột, dán sắt lửa, treo sống, khoét gối, trải thể..toàn những hình thức tra tấn muốn chết không xong, làm hắn trông không ra hình người, đường huynh của hắn Bảo tham tướng ở bên cạnh cũng không nhận ra được hắn.
Lúc đó, phạm nhân trên pháp trường mặt cắt không còn giọt máu, chỉ có Bảo Thái Hưng nét mặt vẫn cương trực, ngửa cổ chờ đao, làm dân chúng vây xem có sự khâm phục.
Miêu Quỳ phụng mật chỉ của tiên đế đang điều tra việc ngoại quốc đang thu mua hỏa pháo, đạn dược, việc này quan hệ trọng đại, Hoằng Trị đế dặn hắn chưa điều tra rõ thì không được cho Chu Hậu Chiếu biết, cho nên Chính Đức căn bản không biết việc này.
Khi Miêu Quỳ nghe được đạo thánh chỉ này của Chính Đức đế, lập tức phi ngựa đuổi tới pháp trường hô to "Hạ đao lưu người", đáng tiếc khi hắn tới nơi thì người cũng đã chết.
*****
Tân đế đăng cơ, quốc sự trăm bề ngổn ngang, ba vị Đại học sĩ bận tối mày tối mặt, bọn họ thật chưa quên vị đồng nghiệp đang bị nhốt trong đại lao kia, nhưng là nhiều lần cầu Chính Đức hoàng đế đặc xá tội bất kính cho Vương Quỳnh, Chính Đức hoàng đế lại không để ý đến.
Có Lục bộ Cửu khanh chư vị đại thần chiếu cố, Vương lão thượng thư ở trong ngục một chút đau khổ cũng không phải chịu, nhưng một vị cựu thần bị giam tại trong ngục hơn mười ngày, khó tránh khỏi việc các triều thần bàn ra tán vào, bọn họ không dám phỉ báng Hoàng đế, nhưng không khỏi tức giận Dương Lăng, từ đó các quan viên thấy Dương Lăng đều có vẻ mặt lạnh nhạt, khiến Dương Lăng rất xấu hổ.
Dương Lăng kỳ thật cũng nhiều lần cũng nói giúp cho Vương Quỳnh, chỉ là Chính Đức nghĩ tới lão gia hoả kia ở trước mặt hắn nói năng lỗ mãng, bộ dáng kiêu ngạo làm cho hắn hận mãi không thôi, muốn cho lão một bài học nên dù Dương Lăng có xin xỏ cũng không được.
Lúc này, Ngự Mã giám vừa mới phụng chỉ hồi hoàng cung, Dương Lăng cùng Miêu Quỳ đều trở lại cung cấm, giữ lại năm trăm thân vệ tạm lưu ở trong hoàng cung, còn lại các quan binh của hắn đều được sai đi xây lăng mộ. Tất cả xong xuôi, Dương Lăng chạy về Càn Thanh cung, mới vừa đi tới trước cửa điện, chỉ thấy Vương Ngao, Dương Phương nhị vị đại nhân từ trong cung nghiêm mặt đi ra.
Dương Lăng thấy họ vội chắp tay hành lễ, hai người này thấy Dương Lăng thì tỏ ra hờ hững, cười lạnh một tiếng phẩy tay áo bỏ đi. Dương Lăng biết ngày trước bọn họ đều coi mình là trung thần, ma xui quỷ khiến thế nào mà bây giờ trong mắt của bọn họ hắn lại trở thành một tên nịnh thần, hắn chỉ có thể âm thầm đau khổ mà chẳng thể làm gì, đành phải lắc đầu cười khổ một tiếng vào đại điện.
Tiểu hoàng đế đang vừa xem tấu chương vừa than thở, duyệt xong tiện tay để sang một bên, Lưu Cẩn cầm phất trần đứng ở một bên, hắn nhìn thấy Dương Lăng không khỏi khẽ cười cười, đưa tay muốn chào hỏi.
Bọn họ vốn là người quen biết đã lâu, Dương Lăng cũng biết tiểu hoàng đế là người hiền hoà, bởi vậy cũng giơ tay lên đáp lễ Lưu Cẩn, lặng lẽ đi tới bên cạnh Chính Đức.
Nhìn mấy bản tấu đã duyệt xong ở trên bàn, Dương Lăng liếc qua thấy được vài dòng phê duyệt:
"Quỹ học thì là quỹ học, sao còn dài dòng lôi cả Tam Hoàng Ngũ Đế ra kể lể cái gì? Nếu ngại giấy mực nhiều quá rồi thì đưa hết đến đây cho trẫm".
Một bản khác lại phê:
"Cái việc nhỏ thế này thuộc về quản lý của quan viên địa phương, nếu muốn trẫm phải phê duyệt, còn dùng các ngươi làm cái gì?"
Dương Lăng nhìn lên một bản tấu thấy chi chít những chữ rất nhỏ, Dương Lăng sớm biết phần trên tấu sớ này là mấy lời ca ngợi thỉnh an, không cần nhìn đến, hắn vội vàng nhìn xuống phía dưới, đại ý là Bách Việt chuyên khu kết hợp lúa nước An Nam, tạo ra một loại lúa mới, so với giống lúa cũ có khả năng chống sâu hại nhiều hơn, sản lượng lại tốt, thỉnh bệ hạ cho mở rộng...
Dương Lăng đọc được đoạn này, vội hỏi:
- Hoàng Thượng, dân coi lương thực như trời, nếu có thể gia tăng sản xuất, chỉ cần mỗi mẫu ruộng tăng mười cân, đồng ruộng cả nước sợ rằng tăng tới vài tỉ cân? Hoàng Thượng, chuyện này không thể coi thường.
Chính Đức ngước đầu nhìn thấy hắn, không khỏi vui vẻ nói:
- Ngươi đã trở lại, trẫm đang muốn cho người tìm ngươi, trẫm muốn Tả Tiếu doanh của ngươi ở lại Kinh sư, nhưng nhóm Đại học sĩ không đồng ý, Lưu Cẩn nêu ra ý kiến hay, nhân mã của ngươi đảm nhiệm thị vệ ở quanh bảy tòa Hoàng Trang, ha hả, cái này bọn họ tựu không phản đối .
Dương Lăng nghe xong không khỏi cả kinh, cái đó chẳng phải là cái cho mọi người chỉ trích sao? Thị vệ Hoàng Trang, bên trong Hoàng Trang dân chúng phải nộp thuế so với dân chúng bình thường còn nhiều hơn vài phần, dân chúng khổ không thể tả, tội danh này lại đổ lên đầu mình sao.
Hắn tức giận nhìn Lưu Cẩn một cái, Lưu Cẩn đứng ở bên cạnh Chính Đức thần tình dương dương đắc ý, còn cảm thấy mình đã cấp cho Dương Lăng một đại hảo sự, hắn coi cái nhìn Dương Lăng trở thành cái nhìn cảm kích của Uy Vũ bá.
Dương Lăng không khỏi thở dài, không nói tới chuyện này nữa, hỏi tới chuyện bản tấu, nói:
- Hoàng Thượng, bản tấu này hẳn là giao cho ba vị Đại học sĩ tự quyết, loại lúa có thể kháng côn trùng, tăng gia sản xuất, đối với dân chúng Đại Minh thập phần có lợi, ngài nên cho thử nghiệm trước ở một số địa phương, nếu thực có hiệu quả, liền mở rộng ra cả nước, dân chúng chịu ân huệ này, tất sẽ cảm động và ghi nhớ an đức Hoàng Thượng.
Hắn thấy Chính Đức nghe xong không để ý lắm, liền linh động nói:
- Nếu lúa này thật sự dùng tốt, đó chính là Hoàng Thượng tuệ nhãn tinh tường, lúc đó thần thỉnh lấy xưng hiệu Hoàng Thượng để đặt tên cho loại lúa này, gọi là “ gạo Chính Đức”, như vậy thiên thu muôn đời, mọi người đều đã nhớ ơn hoàng thượng.
Vừa nói như vậy, Chính Đức đế quả nhiên nổi lên hứng thú, hắn cao hứng nói:
- Dương khanh nói có lý, cứ như vậy đi, địa phương trồng thử loại lúa này, mỗi hộ không được ít hơn hai mẫu, một khi kết quả tốt đẹp, ta liền mở rộng.
Hắn vội vàng ghi ý kiến lên bản tấu, lập tức gọi một tiểu thái giám nói:
- Mang bản tấu này tới cho nhóm Đại học sĩ lo liệu.
Chuyện này làm Dương Lăng có chút suy nghĩ, hắn nhớ tại Kê Minh Dịch lúc Hàn Lâm cầm mấy củ khoai, người phương bắc đều nghĩ là vật hiếm lạ, hiện tại đã là tháng năm, loại lúa này hiệu quả thế nào, thật sự phải đến năm sau mới biết được.
Loại khoai nước ngoài đó..mình biết được khả năng sinh sản của chúng , Lưu Cẩn ý kiến xin cho ta quản lý Hoàng Trang mặc dù là một chuyện xấu, nhưng là nếu ta có thể khiến Hoàng đế đáp ứng tại Hoàng Trang trồng thử thứ ấy, dân chúng tự nhiên sẽ nhận ra chỗ tốt mà tích cực làm, Kinh sư là gốc của thiên hạ, dân chúng nơi này nếu làm tốt tất sẽ vang danh thiên hạ.
Dương Lăng càng nghĩ càng là hưng phấn, đang nghĩ xem làm sao mở miệng, Lưu Cẩn đã cười nói:
- Dương đại nhân, quân đội của ngươi thường trú tại kinh thành, chúng ta là có thể thường xuyên cùng bệ hạ gặp gỡ. Ha hả, vừa rồi Dương Phương, Vương Ngao hai người cầm tấu chương về chuyện lũ lụt ở Tín Dương tới gặp Hoàng Thượng, nghe nói Hoàng Thượng muốn cho ngươi đóng quân tại Kinh thành, cũng không ai dám gièm pha ngăn cản.
Dương Lăng biết là Lưu Cẩn làm lợi cho mình, bất quá vừa nghe chuyện Tín Dương lũ lụt, còn có tấu dâng lên, không khỏi hoảng sợ, đã bao nhiêu ngày rồi, triều đình còn không xử lý, nếu thật sự có người chết đói, chẳng phải là bức bách dân chúng tạo phản sao? Hắn vội vàng truy vấn:
- Tín Dương gặp đại họa mà chưa phát lương tới cứu sao?
Chính Đức hoàng đế nói:
- Lưu đại học sĩ đã hạ lệnh phân phối lương thực cứu tế các địa phương, nhưng là bọn hắn được đằng chân lân đằng đầu, còn muốn muốn trẫm miễn thuế cho Tín Dương ba năm, cứu giúp dân chúng trong cơn thiên tai thì thôi, cần gì phải miễn thuế ba năm? Ta suýt nữa vì bọn họ khóc lóc nài nỉ mà xuôi lòng, may mắn có Lưu Cẩn nhắc nhở, mới không để bọn hắn làm loạn.
Dương Lăng cảm thấy không ổn, nói:
- Hoàng Thượng, Hà Nam nhiều thiên tai, dân chúng phần lớn không dư lương thực, cứu tế cũng chỉ là giải quyết cơm ăn lúc nhất thời. Huống hồ lũ lụt xong tất có ôn dịch, dân chúng dù có chút tích lũy cũng không chịu nổi, nếu có thể miễn thuế để dân chúng có một hi vọng, nghỉ ngơi lấy lại sức, đó chắc chắn là một chuyện tốt của quốc gia.
Lưu Cẩn không nhịn được, nói:
- Dương đại nhân có lòng nhân hậu, thương tiếc dân chúng, nhưng lại là tổn hại triều đình, có lần này rồi, lần sau không biết mấy tên quan kia lại viện lý do thiên tai muốn Hoàng Thượng miễn cái này miễn cái kia, đến lúc đó không phải triều đình sẽ thu không đủ chi sao?
Chính Đức vừa nghe liền gật đầu nói:
- Không sai không sai, Lưu Cẩn nói có lý, ta xem bọn hắn nói quá mức khoa trương, một hồi lũ lụt liền lũ lụt suốt sao? Không thể dung túng bọn hắn.
Lưu Cẩn lại nói:
- Triều đình không có quy chế kiểm tra tiền thuế các địa phương, mà kiểm tra cũng không cẩn thận, bọn họ trong phủ mặc dù có tiền, cũng vẫn hướng triều đình khóc than. Hoàng Thượng tuổi nhỏ, cũng không thể để các thần tử lộng hành, lão nô đề nghị Hoàng Thượng định ra quy củ, hàng năm đều phải phái người tuần tra tiền thuế thu vào của các địa phương, tự mình kiểm tra mới không bị lừa.
Dương Lăng kinh ngạc nhìn hắn một cái, không thể tưởng được tên này không học vấn không chuyên môn, chỉ biết hại người, giờ tự nhiên có kiến giải hay như vậy, thời hiện đại thông tin phát triển, giao thông thuận lợi còn phải kiểm tra thuế ở các địa phương, lúc này Đại Minh giao thông không tiện, tin tức bế tắc, nếu không tăng mạnh kiểm tra tài chính ở các địa phương, đích xác bất lợi với triều đình.
Bất quá cái này chuyện tốt này nếu là cắt cử nội quan bọn thái giám đi chấp hành, chỉ sợ bọn họ hay lấy lòng hoàng đế, báo cáo không trung thực, lại mưu lợi riêng, khi đó xuất hiện một đống tham quan, chuyện tốt cũng thành chuyện xấu. Dương Lăng vội bổ sung nói:
- Chủ ý này rất hay, tăng mạnh khả năng khống chế tài chính của triều đình đối với địa phương là rất tốt, Hoàng Thượng, Bộ hộ vốn là nơi định ra quy củ, hay để bọn họ phái người chấp hành.
Lưu Cẩn thấy hắn đồng ý, nhất thời đầy mặt hồng quang, hắn lúc này còn không nghĩ tới việc chiếm chỗ tốt, chỉ là muốn ở trước mặt hoàng thượng khoe khoang bản lĩnh, Dương Lăng là cận thần của Thiên tử, Uy Vũ bá gia, hắn so với mấy vị đại thần thì ảnh hưởng tới Hoàng đế còn gấp mấy lần, Dương Lăng có thể tán thành cái nhìn của hắn, Lưu Cẩn cảm giác mình thật sự có chút bản lãnh .
Hắn nhất thời cao hứng, lập tức lại chậm rãi nói:
- Nô tài còn tưởng rằng, Dương Phương, Vương Ngao vì Tín Dương mà tận tâm tận lực, là bởi vì bọn họ là xuất thân từ Tín Dương, cho nên thiên vị quê nhà, trong triều quan viên còn như thế, quan viên địa phương còn như thế nào, vì phòng ngừa việc thiên vị người thân, quan viên trong cả nước đều không thể nhậm chức ở quê nhà, đồng dạng đạo lý, thuỷ vận Ngự Sử không thể là người Giang Nam.
Dương Lăng nhíu mày, thầm nghĩ:
“Lưu Cẩn này không phải người tốt, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn nghĩ ai cũng như mình, suốt ngày chỉ biết lo mưu lợi riêng thôi sao? Nhưng nghĩ lại, việc này cũng không phải không có, nhất định vẫn phải để ý”.
Dương Lăng nhân tiện nói:
- Lưu công công nói rất có lý, bất quá tài tử, học sĩ trong thiên hạ phần lớn xuất thân từ mấy cái địa phương, nếu quan viên cả nước không nhậm chức ở quê nhà như vậy không thể sắp xếp tốt được, không bằng quy định này chỉ áp dụng cho mấy tỉnh giàu có thôi, như vậy sẽ dễ dàng sắp xếp hơn.
Sau khi Chính Đức đăng cơ, vẫn là nghĩ không ra cái cao kiến gì có thể biểu hiện bổn sự tân đế, vừa nghe Lưu Cẩn cùng Dương Lăng đều đồng ý việc này, nhất thời hứng thú, hắn liền ghi nhớ việc này, ngày sau sẽ ban bố.
*****
Chính Đức mới làm hoàng đế, còn có chút không quen, hơn nữa duyệt tấu chương vừa chán vừa vô vị, làm một lúc liền không kiên nhẫn, kêu Lưu Cẩn cùng hắn đi chơi .
Dương Lăng một mình đi ra Càn Thanh cung, đứng ở cửa cung trong chốc lát. Hiện tại Ngự Mã giám đã hồi cung, hắn đã không cần lưu lại trong cung, nhưng hắn vừa mới trở về, Hoàng Thượng không có ý tứ bảo hắn đi, hắn cũng không tìm được cơ hội mở miệng.
Ngẫm lại từ khi lãnh binh vào núi rồi tiến vào trong hoàng cung, đã qua hơn một tháng , hắn và Ấu Nương có thể nói gần mà lại xa, trong lòng thương nhớ vô cùng.
Hôm nay không thể quay về, hai ngày nữa cũng nên xin trở về thôi, không biết tiểu nha đầu kia có nhớ ta không? Cũng không biết nàng có gầy đi hay không? Dương Lăng nghĩ đến cô gái nhỏ đáng yêu kia, trong người cảm thấy khó chịu, hận không thể lập tức trở về, đem Ấu Nương ôm vào lòng thân thiết một phen.
Hắn đang ngẩn người nghĩ đến Ấu Nương, thì một vị quan văn đi vào cung , nhìn thấy hắn đứng ở trước cửa cung liền cảm thấy sợ hãi, người nọ nhìn hắn một cái, nét mặt già nua tươi cười đầy khiêm tốn, chắp tay thi lễ nói:
- Vị này có phải là Uy Vũ bá Dương đại nhân? Aha, quả nhiên là Dương đại nhân.
Dương Lăng ngẩn người, quay đầu thấy một vị quan văn , nét mặt quen quen, người này sợ không dưới bảy mươi tuổi, quan phục thêu một con chim trĩ, đúng là một đại quan, Dương Lăng vội chắp tay nói:
- Hạ quan thất lễ, đại nhân là...
Lão đại nhân ha hả cười nói:
- Lão phu Lại bộ Thị lang Tiêu Phương.
Dương Lăng vội nói:
- Nguyên lai là Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân đây là... Muốn tới gặp Hoàng Thượng sao?