“Ta…@#%#@ !!!” Dương Phàm răng cắn chặt lấy tấm màn, cố nén cỗ dục hoả đang sôi trào trong cơ thể. Nếu bây giờ mà thả lỏng ra, hắn chỉ sợ bản thân mình sẽ như con thú vồ tới tiểu cô nương kia.
“Loan tỷ đi đâu mà lâu về thế không biết !! Ây da, mới ngủ dậy thực sự là toàn thân nhức mỏi !!”
Tiểu cô nương ăn mặc hở hang kia đứng than thở gì đó, lát sau khẽ vươn vai, làm cả bộ ngực đồ sộ ưỡn ra phía trước, cái yếm lụa mỏng manh kia lại như quá chật bó bộ ngực lại, từng đường nét căng tròn dần hiện ra rõ nét……
Hai mắt Dương Phàm như muốn nổ tung. Mặt mày hắn đỏ gay, hơi thở đã dồn dập, bắt đầu không tự kiềm chế được bản thân mình.
“Đừng Dương Phàm, bây giờ mà lao ra là ngươi sẽ bị bắt lại, sẽ bị người ta gọi là yêu râu xanh rồi đem ra chợ thiến !!”
Dương Phàm cố gắng nhớ lại hình ảnh mấy tên cưỡng hiếp con gái nhà lành bị hành hình giữa chợ, hạ bộ máu me tràn lan, hết sức thê thảm. Hắn muốn lấy việc đó để tự thanh tỉnh mình.
“Ổn rồi !! Ổn rồi !!” Thấy máu nóng hạ xuống, Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Chợt thiếu nữ kia nói một câu làm hắn mặt mày tái mét.
“Lâu rồi chưa gảy đàn tranh, cầm nghệ của ta có lẽ đã tụt lùi rồi !!” Thiếu nữ kia than thở, bước tới phòng của Dương Phàm, khi vừa vén tấm màn lên thì bất ngờ có một vòng tay từ đâu ôm chặt nàng lại.
Đang dãy dụa định hét lên thì phát hiện có một vật gì mềm mềm xộc thẳng vào miệng mình, hung hăng quét lui quét tới.
“Yêu….. râu …. xanh !!
Thiếu nữ thở dốc, chỉ kịp rên nhẹ lên mấy chữ. Từ đó, âm thanh trong phòng cũng ngưng bặt, lâu lâu lại vang lên vài tiếng nam nữ rên rỉ, cùng vài âm thanh bạch bạch kì quái……..
..o0o……………………
“Đừng khóc, xin muội đừng khóc, ta sẽ có trách nhiệm.”
Hiện giờ trên giường là hai người Dương Phàm và thiếu nữ kia. Dương Phàm mặc một chiếc quần cộc, còn thiếu nữ kia thì đang ngồi ở một góc giường, lấy tấm chăn quấn thân mình lại, ôm mặt khóc nức nở.
“Đừng khóc, đừng khóc. Ta năn nỉ muội, ta thật là không cố ý mà.”
Nhưng thiếu nữ kia nghe những lời này thì lại càng khóc to hơn.
“Im !!!” Dương Phàm hoảng sợ vôi lao tới bịt mồm nàng ta lại.
“Muội mà còn khóc nữa thì ta sẽ tiếp tục “cưỡng hiếp”muội, sau đó ”sát nhân diệt khẩu” hiểu chưa !!!” Dương Phàm khuôn mặt ra vẻ hung dữ đe doạ, tay đưa lên cổ làm dấu hiệu cắt ngang qua. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy mình hình như hơi quá đáng.
Bất quá thiếu nữ kia cũng gật gật đầu, khi Dương Phàm bỏ tay ra thì cũng chỉ khóc thút thít.
“Muội tên gì??” Một lúc sau, Dương Phàm mới lấy hết can đảm hỏi
“Hức hức, ta tên là Lý Hoan Hoan, hức hức……” Thiếu nữ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, khuôn mặt đỏ hồng lên trông rất đáng yêu, trên cổ thấp thoáng vài vết bầm, cái này là do vừa nãy Dương Phàm trong cơn thú tính vô tình gây ra.
Đột nhiên xảy ra tình này làm cho Dương Phàm cảm thấy vô cùng đau đầu và khó xử.
Bản thân hắn chỉ vừa mới mười bảy tuổi, chưa hiểu chuyện đời, còn cô nương này tuy thân hình nở nang, nhưng khuôn mặt vẫn còn non nớt chứng tỏ cũng chỉ trạc tuổi mình. Nghĩ tới cảnh tượng hai người trên tay bồng một đứa nhỏ đang khóc oa oa làm Dương Phàm rợn tóc gáy. Bất quá hắn tự nhận mình là một nam nhân, đương nhiên sẽ phải gánh chịu trách nhiệm.
Cầm tay Lý Hoan Hoan lên, đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo mà mềm mại, mịn màng. Dương Phàm nhìn sâu vào hai mắt nàng, thần sắc nghiêm trang, hắn trầm giọng nói:
“Ta hứa cả đời này sẽ luôn yêu thương không bao giờ vứt bỏ nàng. Xin hãy làm nữ nhân của ta nhé !!”
Lý Hoan Hoan đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn Dương Phàm, dần dần nín khóc. Trong lòng nàng một cỗ ấm ức khó xử nổi lên.
Bây giờ nàng chỉ muốn hét to lên, gọi mọi người vào đánh chết tên yêu râu xanh này. Nhưng một mặt nhìn bộ dạng thành khẩn của hắn ta có vẻ là thật. Dung mạo cũng không xấu, thậm chí đôi mắt sáng như sao tràn đầy tinh quang kia còn làm cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ lôi cuốn.
Dù gì thì mọi việc cũng đã lỡ rồi………
“Ngươi….. ngươi nói thật không??” Chập lát sau Lý Hoan Hoan mới cắn răng mở miệng,nhưng giọng nói vẫn còn đôi chút run rẩy.
“Dương….. Dương Đỉnh Thiên ta thề, đời này kiếp này sẽ luôn yêu thương Lý Hoan Hoan muội muội, đến chết cũng không hối hận !!” Dương Phàm đưa tay lên thề, nhưng từ sâu nội tâm hắn chợt không muốn nói ra cái tên Dương Phàm. Cái tên này có vẻ hơi xấu và phàm tục. Hắn không muốn người con gái trước mắt hắn có ấn tượng xấu về mình.
“Dương Đỉnh Thiên, Dương Đỉnh Thiên…… Cái tên của huynh nghe thật đẹp !!” Lý Hoan Hoan khẽ cười kêu lên, nước mắt vẫn còn lem trên má, làm Dương Phàm nhìn thấy có chút buồn vui lẫn lộn.
“Từ nay huynh sẽ là Đỉnh Thiên ca ca của ta, vĩnh viễn không được rời xa ta đâu !!” Nép vào lòng Dương Phàm, Lý Hoan Hoan nhõng nhẽo nói.
“Được, được, Đỉnh Thiên ca ca sẽ không rời bỏ nàng, vĩnh viễn không……..” Dương Phàm cũng ôm Hoan Hoan thật chặt. Trong lòng hắn biết, từ nay về sau, thì nàng đã là người đàn bà của hắn. Và hắn sẽ phải luôn có trách nhiệm với nàng, nhưng mà còn tiên lộ, về sau sẽ phải đi thế nào……. Nghĩ tới đây hắn không khỏi thở dài một tiếng phiền não.
“Huynh thở dài gì vậy??” Lý Hoan Hoan đôi mắt ngây thơ nhìn lên hỏi.
“Ta……” Dương Phàm chưa kịp mở miệng thì đột nhiên bên ngoài vọng đến mấy tiếng bước chân lộp cộp.
“Chết rồi, Mộ Thanh Loan tỷ tỷ về, huynh mau trốn xuống gầm giường đi !!” Lý Hoan Hoan thấy vậy hoảng sợ lấy áo quần đưa cho Dương Phàm rồi vội vàng đẩy hắn xuống.
“Được !!” Dương Phàm cũng rất mau chóng chui vào gầm giường. Chỉ ít phút sau, hắn thấy rõ ràng một đôi chân con gái từ ngoài cửa bắt đầu đi vào.
Xuất hiện trong phòng là một nữ tử thanh y thân hình mảnh mai, trên mặt đeo một cái khăn bằng lụa làm không thể nào nhìn rõ dung mạo. Nhưng từ đôi mắt phượng sắc sảo, kiều mị kia, người ta chắc hẳn sẽ liên tưởng đến một mĩ nhân có vẻ đẹp chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành.
Nàng chính là Mộ Thanh Loan, ca kĩ nổi tiếng nhất ở Bắc Phong thành. Nàng nổi tiếng là nhờ cầm nghệ siêu phàm, tiếng đàn tranh réo rắt lòng người cùng sự bí ẩn về dung mạo của mình.
Mộ Thanh Loan đến từ đâu thì không ai biết.
Người ta chỉ nhớ trong một đêm mưa gió tầm tã cách đây ba năm, dưới Lệ Xuân viện, Mộ Thanh Loan đeo khăn che mặt, toàn thân thanh y ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy nhưng tay vẫn ôm chặt một cây đàn dính đầy máu tanh. Bà chủ Lệ Xuân viện thấy tội nghiệp nên cho vào trú mưa nhờ. Ai ngờ khi phát hiện ra Mộ Thanh Loan có biệt tài đánh đàn như vậy thì gắng sức giữ lại. Cuối cùng sau một năm ngắn ngủi nàng ta đã trở thành biểu tượng số một ở Lệ Xuân viện.
Mộ Thanh Loan đi vào phòng nhìn thấy Lý Hoan Hoan đang nằm trên giường mình thì cũng không nói gì mà lẳng lặng ngồi xuống cái bàn tròn giữa phòng, lấy một cái tách ra rồi tự pha trà.
“Thanh Loan tỷ đi đâu mà về nhanh vậy ??!” Lý Hoan Hoan vẫn giữ chặt cái mền che mình, miệng lúng túng nói ra một câu mà ngày chính nàng cũng cảm thấy ngớ ngẩn.
“Đi nhanh sao?? Nãy giờ hình như cũng được hai ba canh giờ rồi mà !!”Mộ Thanh Loan nhìn sang Lý Hoan Hoan biểu tình khó hiểu.
“Mà muội làm gì mà cởi đồ ra nằm trên giường ta vậy.” Liếc thấy mấy cái nội y vứt trên giường, Mộ Thanh Loan nghi hoặc hỏi tiếp.
“Có gì đâu, là do trời nóng quá thôi, muội không chịu được nên cởi ra nằm cho mát đấy mà.”
“Muôi thật là, đàn bà con gái cẩn phải có ý tứ chút chứ!!”
Lý Hoan Hoan nghe vậy thì xấu hổ vội mặc nội y vào, rồi đứng dậy leo xuống giường đinh bước sang chỗ Mộ Thanh Loan, nhưng khi bước đi thì từ giữa hai chân đột nhiên truyền tới một trận đau nhức, làm hai đầu gối nàng cũng mất lực khuỵu xuống.
“Muội sao vậy ??” Mộ Thanh Loan thấy vậy thì vội vàng chạy tới dìu Lý Hoan Hoan mặt mày lúc này đang đỏ ửng lên.
“Ca ca khốn khiếp !!” Lý Hoan Hoan thẹn thùng mắng thầm, vừa rồi tên nam nhân kia ra tay thật quá thô bạo.
“Muội có sao không vậy?? Hôm nay ta thấy muội có chút hơi kì quái đó nha !!”
Dùng đôi mắt đầy thâm ý nhìn Lý Hoan Hoan, Mộ Thanh Loan bật cười. Trong lòng nàng thì khẳng định cô bé này chắc chắn có điều gì đó đang giấu mình, nhưng bản thân cũng không tiện hỏi nhiều.
“Không sao cả, thôi muội về phòng trước đây, lát nữa có gì nhớ tới gõ cửa nhé!!” Lý Hoan Hoan gạt tay Mộ Thanh Loan ra, vẻ mặt ngượng ngùng trả lời, nhưng tới câu cuối cùng lại cố tình nói to lên, rồi ba chân bốn cẳng hớt hải chạy về phòng mình.
“Thật là kì lạ !!” Mộ Thanh Loan thấy thế cũng khó hiểu mỉm cười lắc đầu.
Dương Phàm đang nằm dưới gầm giường nghe vậy thì cười khổ. Hắn hiểu dụng ý của Lý Hoan Hoan, cô nương này là nhắc nhở lát nữa nhớ đến gõ cửa phòng cô ta. Nhưng mà muốn cơ hội rời khỏi đây, chắc cũng phải chờ đến nửa đêm a !
Trăng thanh gió mát !! Dương Phàm chỉ sợ cô nương thanh y này lại hớ hên như Lý Hoan Hoan, khiến mình không kiềm chế nổi thú tính mà làm bậy lần nữa, nếu như thế thì hắn có nước tự tự cho xong.
Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân đành lấy cuốn Trường Xuân công ra ngồi nghiên cứu, nhâm nhi đến lúc Mộ Thanh Loan lên giường đi ngủ là xong.
“Ngưng khí mười lăm tầng, tầng một dung hợp linh khí, tầng hai tẩy kinh phạt tuỷ, tầng ba ngũ quan linh mẫn, tầng bốn lục quan hiện, tầng năm tâm trí phát triển, nhìn đâu nhớ đó…….”
“Như vậy là ta chắc đang ở bước đầu tầng một. Trong sách nói khi nào dung hợp linh khí vào thân đến bão hoà thì sẽ tạo ra một lực đẩy ép độc tố trong cơ thể bài tiết ra ngoài, khi đó sẽ đạt tới tầng thứ hai. Vậy thì tiếp tục tu luyện.”
Dương Phàm nằm dưới gầm giường nhắm mắt tĩnh tâm, điều hoà hơi thở, sau đó bắt đầu cảm nhận thiên địa linh khí.
…….o0o………………………
Không biết có phải ảo giác không mà Dương Phàm cảm thấy lần này cảm nhận thiên địa linh khí khó hơn gấp mười lần lần đầu tu luyện. Đã hơn một canh giờ rồi mà cơ thể vẫn chưa có tín hiệu gì.
“Kì quái, rốt cuộc là vì gì?? Khi ở đường hầm kia rõ ràng ta rất nhanh cảm nhận được thiên địa linh khí, thậm chí còn có thể dung hợp nó vào thân nữa mà !! Hay là tại mùi đất đai ẩm mốc nơi đó là điều kiện tốt để luyện công không nhỉ??” Dương Phàm mở mắt ra rồi suy nghĩ. Nếu nói sự khác biệt thì chỉ nằm ở môi trường tu luyện mà thôi.
“Xem ra phải tìm cách chui vào lại đường hầm kia rồi.” Hắn tự nhủ.
Nhìn ra bên ngoài, Dương Phàm vẫn nhìn thấy Mộ Thanh Loan ngồi trên bàn, nhưng chỉ là thấy đôi chân với cái váy màu xanh lá cây nhạt mà thôi, chứ thật chẳng biết nàng ta đang làm gì.
Trước lúc làm bậy với Lý Hoan Hoan thì khi đó trời đã về chiều, chắc có lẽ bây giờ trời cũng đã bắt đầu tối rồi.
“Cô nương này làm gì lâu thế không biết ??” Thêm một lúc nữa mà Mộ Thanh Loan vẫn không di chuyển. Dương Phàm càng lúc càng nóng ruột, đánh bạo lò đầu ra xem thử.
Mộ Thanh Loan hiện giờ tay trái đang cầm một cái vòng tròn bọc tấm vải màu đỏ, tay phải lại cầm một cây kim không ngừng đâm qua đâm lại.
“Chết tiệt, thì ra nàng ta đang thêu thùa !!” Thấy cảnh tượng này Dương Phàm bực tức chửi thầm. Điệu bộ nàng ta tập trung thế kia thì chắc quên cả giờ giấc rồi. Bất quá Dương Phàm cảm thấy thứ mà nàng ta thêu hình thù khá giống với cái yếm trắng của Lý Hoan Hoan, chỉ là khác về màu sắc thôi.