Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Dương Phàm ngao ngán ngáp nhẹ một cái, Mộ Thanh Loan vẫn chưa đi ngủ. Nàng miệt mài thêu thùa mà không để ý tới bất kì chuyện gì hết. Thậm chí đầu của Dương Phàm giờ đã lòi hẳn ra khỏi gầm giường, lộ liễu nhìn về phía mình mà nàng cũng không hề hay biết.
Ba canh giờ
“Ây da, thật vô ý.” Đây là câu nói đầu tiên trong suốt gần ba canh giờ của Mộ Thanh Loan. Dương Phàm mở mắt ra nhìn thì thấy nàng ta bất cẩn lỡ đâm kim vào đầu ngón tay, làm ngón tay đó hiện hiện đang rỉ ra mấy giọt máu.
Mộ Thanh Loan chợt kéo khăn che mặt xuống, đưa ngón tay dài thon lên miệng mút. Một khuôn mặt đẹp tuyệt mĩ, kinh tâm động phách hiện ra làm Dương Phàm kinh ngạc mà há hốc cả mồm.
“Ai !!” Mộ Thanh Loan nghe tiếng động thì chợt giật mình quay lại.
Nhưng cái giường vẫn tĩnh lặng bình thường, chẳng có ai ở đó cả.
“Không lẽ là ảo giác ?” Mộ Thanh Loan nghi hoặc tự hỏi, rõ ràng vừa nãy nàng nghe chỗ cái giường phát ra tiếng động.
Suy nghĩ một lúc, Mộ Thanh Loan bỏ kim khâu vá xuống, đeo khăn che mặt lại, đứng dậy chậm rãi bước về phía chiếc giường, mặt đầy cảnh giác.
Ở dưới gầm giường, Dương Phàm đang run cầm cập. Vừa nãy may mà hắn linh mẫn bừng tỉnh lại, rồi nhanh nhẹn chuồn vào, chứ nếu không bị bắt quả tang tại trận rồi.
Nhưng bây giờ tình hình càng tệ hơn vì cô nương kia đang tới gần. Từng bước chân chậm rãi vang lên mà khiến trái tim Dương Phàm cũng muốn ngừng lại.
Kịch, kịch !!!
Cảm giác chờ đợi này quả thật là sự tra tấn về tinh thần kinh khủng nhất. Một tên tử tù sợ không phải là cái chết. Mà hắn sợ là bản thân phải chờ đợi, đếm ngược từng ngày, từng giây phút chuẩn bị ngày tử vong của chính mình.
Kịch, kịch !!!
Trong đầu Dương Phàm chợt xoẹt lên một loạt ý nghĩ. Nên tiếp tục lao ra cưỡng hiếp hay là bò ra thành khẩn van xin, giải thích. Rồi phải dùng tư thế nào thuận tiện nhất. Ôi khuôn mặt kia thật quá xinh đẹp. Đầu óc càng lúc càng rối loạn, Dương Phàm cũng chẳng biết nên làm gì, hắn đành nhắm mắt, nghiến chặt răng, gồng hết cơ bắp lên chờ đợi.
Mộ Thanh Loan đã bước tới nơi, nàng nhìn chằm chằm lên mặt nệm không biết nghĩ gì đó, rồi cuối xuống.
“Loan nhi, ta yêu muội !!” Đúng lúc này tấm màn che phòng chợt bị bật tung ra. Một thanh niên khuôn mặt tuấn tú, quần áo bảnh bao bộ dáng say xỉn bước vào, bên cạnh là mấy cô nương kéo tay kéo chân cố sức ngăn cản.
Mộ Thanh Loan quay đầu lại nhìn rồi cau mày, biểu hiện rõ ràng không vui.
“Loan tỷ, Bạch Hữu Tài công tử uống say quá rồi, bọn muội đã cố ngăn cản nhưng công tử vẫn cố xông vào đây. Một cô gái áo vàng thân hình nhỏ nhắn bên cạnh cố sức níu Bạch Hữu Tài lại, không cho hắn lao tới Mộ Thanh Loan, vẻ mặt hết sức đau khổ.
“Thanh Loan, ta yêu nàng, hãy lấy ta đi, ta sẽ cho nàng mấy trăm vạn lượng bạc !!! Bạch Hữu Tài thân hình ngiêng ngả, mặt mày đỏ phừng phừng nói.
“Hạng người như ngươi đúng là đáng khinh bỉ !!” Mộ Thanh Loan hừ lạnh. Tên Bạch Hữu Tài này suốt ngày theo đuổi nàng, dụ dỗ đủ điều. Nhưng nàng lại vô cùng chán ghét tên công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, ỷ thế làm càn này.
“Ây da Bạch công tử, khuya khoắt thế này người đến đây làm gì ? Huống hồ tầng hai là dành cho mấy ca kĩ bán nghệ không bán thân mà !! Nếu ngài thích thì xuống phía dưới ta sẽ chọn cho ngài mấy cô em xinh đẹp nhất, bảo đảm ngài sẽ hài lòng.”
Chợt một mĩ phụ trung niên cũng từ ngoài xuất hiện, cố gắng kéo Bạch Hữu Tài đang say khướt ra ngoài. Đây chính là bà chủ của Lệ Xuân viện, Lệ bà bà.
“Lệ bà bà, ngươi buông ta ra, bổn công tử chỉ cần Thanh Loan thôi, ngươi mà còn nhiều lời, ngày mai ta kêu cha ta đến đây phá nát cái Lệ Xuân viện này của ngươi !!” Bạch Hữu Tài tức giận xô Lệ bà bà té ngã xuống đất, hùng hổ lao tới Mộ Thanh Loan.
“Ngươi !!” Mộ Thanh Loan thấy vậy hoảng sợ lùi lại tới sát mép giường.
“Haha, ta hôm nay là muốn phải chiếm được nàng” Bạch Hữu Tài cười lên điên cuồng, xô Mộ Thanh Loan xuống, thô bạo xé đi một mảnh vải trước ngực nàng, làm lộ ra cái yếm đỏ bên trong, cùng với bộ ngực căng sữa mơn mởn ẩn hiện.
Bạch Hữu Tài thấy cảnh tượng này thì nuốt nước miếng ừng ực, dâm ý càng thịnh.
“Mẹ nó thằng khốn !!!” Dương Phàm đang núp dưới gầm giường mặt mày nóng ran, rất muốn xông ra giết chết tên yêu râu xanh bỉ ổi xấu xa cưỡng hiếp phụ nữ kia. Nhưng lại sợ mọi người phát hiện.
“Phải làm sao bây giờ, có nên xuất hiện không nhỉ? Nếu giờ xuất hiện chẳng khác nào nói cho mọi người biết mình núp dưới đây nãy giờ. Chắc chắn sẽ dẫn tới hiểu lầm mình với Mộ Thanh Loan có chuyện mờ ám. Đến lúc đó tên Bạch Hữu Tài cũng sẽ vì thế mà thù dai với mình. Thần công thì chưa luyện thành. Ai, thật là tức chết ta mà !!!”
Trong Trường Xuân Công có nói phải luyện đến tầng hai mới có thể thi triển ra một số pháp thuật cơ bản như Thiên Nhãn Thông, Hoả Đạn Thuật. Thiên Nhãn Thông thì đối với phàm nhân có khả năng nhiếp hồn, riêng Hoả Đạn Thuật thì được trong sách miêu ta rất ghê gớm, là hoả do linh khí ngưng tụ ra, mọi vật trên thế gian không gì có thể chống lại.
“Thôi đành liều vậy, vì mĩ nhân, ta liều !!” Dương Phàm đang phùng mang trợn má định lao ra thì đúng lúc này trong phòng lại xuất hiện thêm một người nữa.
“Choang” Lý Hoan Hoan cầm bình trà chạy tới đập ngay đầu Bạch Hữu Tài, bình trà vỡ ra, một dòng máu đỏ cũng theo đó mà từ đầu Bạch Hữu Tài chảy xuống thấm ướt lưng áo.
“Con tiện nhân !!!” Hắn tức giận quay lại tát Lý Hoan Hoan một cái thật mạnh.
“Mẹ nó, hết chịu nổi rồi” Thấy người đàn bà của mình bị đánh như vậy thì Dương Phàm cũng hết chịu nổi, lao ra khỏi gầm giường.
“Ngươi là ??” Lệ bà bà kinh ngạc nhìn theo thân ảnh vừa xuất hiện.
Không chỉ bà mà tất cả mọi người trong phòng trừ Lý Hoan Hoan ra đều kinh ngạc, vì một người lạ mặt ở đâu đột nhiên xuất hiện dưới giường Mộ Thanh Loan. Trong đầu mọi người bắt đầu có những suy nghĩ ác ý.
“Thì ra con dâm phụ ngươi đã có thằng khốn nạn này !!” Bạch Hữu Tài một tay vẫn giữ sau đầu, một tay chỉ thẳng vào mặt Mộ Thanh Loan, hung tợn nói.
“Thanh Loan, ta nuôi dưỡng ngươi suốt ba năm nay, mà sao ngươi lại dám vong ân bội nghĩa ăn nằm với tên bẩn thỉu này !! Ngươi nói từ rày về sau Lệ Xuân viện còn có ai tới làm khách nữa !!”
Lệ bà bà cũng tức giận mắng Mộ Thanh Loan, nàng chính là biểu tượng của Lệ Xuân viện, là người con gái trong lòng mỗi nam nhân ở Bắc Phong thành, bởi vậy Lệ bà bà luôn bảo vệ nàng, không để Mộ Thanh Loan thất thân mà trở thành kĩ nữ. Thử hỏi nếu như đàn ông Bắc Phong thành biết người con gái trong lòng họ lén lúc đi ngủ với nam nhân khác thì sẽ phản ứng thế nào ? Nói không chừng còn kéo tới dẹp quán luôn đấy chứ.
Mộ Thanh Loan bị mắng chửi xối xả như vậy thì cũng im lặng không phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói:
“Ba năm trước đây là ta không chốn dung thân nên mới trú chân ở đây thôi, chứ không phải là muốn làm ca kĩ gì cả. Ngay cả tiền bạc ta cũng không có giữ một đồng nào. Coi như là trả công cho bà mấy năm nay nuôi dưỡng ta. Bây giờ ta sẽ rời đi. “
“Á à, giờ ngươi lộ mặt rồi phải không, chịu thừa nhận rồi phải không. Định bỏ chạy theo tên xú nam nhân này à.” Lệ bà bà nghe vậy lại càng đay nghiến.
“Câm mồm hết đi !”
Dương Phàm đứng giữa phòng, mắt sao mày kiếm, phong thái trông cực kì uy vũ. Hắn nhìn sang Lý Hoan Hoan, thấy khoé miệng nàng đang có một dòng máu đỏ tươi chảy xuống thì trong lòng muốn nổi điên. Hai tay nắm chặt kêu lên từng tiếng răn rắc, Dương Phàm lạnh lùng quay sang nhìn Bạch Hữu Tài, đôi mắt loé lên sát khí vô tân.
“Ngươi…. Đáng chết !!!”