Mộ Dung Tuyết Ương sau khi nói một hồi mỉm cười hỏi :" Được rồi ngươi tên là gì ? ta cuối cùng không thể gọi ngươi trống không vậy được .”
“ Ta tên là… !“ nàng từ khi biến ảo trở thành hình người thì chưa nghĩ đến chuyện đặt cho mình một cái tên , nàng đỏ mặt nói .
“Xin công tử đặt cho ta một tên gọi . “
Mộ Dung Tuyết Ương trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười khẻ nói “ Ngươi vốn từ Kỳ hoa Vũ nguyệt mà biến thành nhân hình , hay ta sẽ gọi ngươi là Hoa Vũ Nguyệt được không ? “
Cô gái nhỏ đôi má hồng lên ánh mắt lộ ra sự vui sướng .
“Tên ta là… Hoa Vũ Nguyệt !…”
“ Đa tạ công tử ! “
Nhìn thấy ánh mắt vui sướng của Hoa Vũ Nguyệt ,Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng bổng cảm thấy ấm áp , rồi khẻ cười có chút tinh quái nói : “ Y phục ngươi đang mặt cũng thật là đẹp , ngươi lấy từ đâu thế ?”
Hoa Vũ Nguyệt thấy công tử hỏi , liền quay đầu chỉ tay vào một nơi nói : “ ta xem nơi đó có không ít quần áo , liền lấy tạm một bộ mặc vào .“
Mộ Dung Tuyết Ương theo ngón tay chỉ thì thấy ở một góc khuất bên cạnh gốc liễu già , có một giá phơi quần áo , ở trên đúng là có phơi không ít y phục phụ nữ , nhìn kỷ thì thấy không chỉ có áo và quần mà ngay cả yếm ngực cũng có rất nhiều , hắn trong lòng thầm nghĩ ,”cho dù là vùng biên quan phong hóa không nghiêm , nhưng không ngờ là đàn bà con gái Vân triều lại vô tư đem nội y của mình phơi ra như vậy , thật là không hơp đạo lý lắm nha ! “.
Ánh mắt lại đảo một vòng Mộ Dung Tuyết Ương cười rộ lên , nguyên lai cách đó không xa đúng là có một cái giáo phường ti nho nhỏ .
Trước đây hắn đã vài lần đến biên cảnh Vân triều du lịch , Mộ Dung Tuyết Ương gặp qua không ít loại này ,giáo phường ti là một trường dạy ca múa do bọn quan lại Vân triều lập nên để hưỡng lạc , nói chính xác nó là kỹ viện , bọn chúng thường bắt các thê thiếp nô tỳ của các nhà đại thần gặp trọng tội đem bỏ vào đây , huấn luyện trở thành kỹ nữ .
Những người này bởi vì xuất thân rất tốt nên khí chất so với kỹ nữ bình thường thì bất đồng , nên khi thưởng thức củng có vài phần độc đáo .
Lúc này giáo phường ti kia cửa ngỏ đóng chặt , có lẻ là do chiến hỏa sắp tới đây nên đều chạy đến Tuyên phủ , chỉ là đi quá gấp ngay cả quần áo cũng chưa kịp thu nên Hoa Vũ Nguyệt mới có một bộ quần áo để lấy đi .
Mộ Dung Tuyết Ương cười một trận , nhưng không nói ra chuyện này , dẩu sao hai người tiến vào nhân thế thân thể cơ hồ đều xích lỏa , thân phận lại không có , tìm những thứ cần thiết là cả một nan đề .
Mộ Dung Tuyết Ương sờ trên mình , bên hông chỉ còn có một ngọc bội là đáng giá , bất quá nguời ta đã đem cả thân mình mà giao cho hắn , nhiều ít cũng phải chừa lại một chút kỉ niệm chứ .
Nhân tộc coi trọng nhất là danh lợi , lại trọng kẻ giàu sang mà khinh kẻ nghèo hèn , nếu trong túi không có ngân lượng , quả thật nửa bước cũng khó đi , Mộ Dung Tuyết Ương ý niệm vừa động , liền chú ý đến tả hữu hai bên .
Hắn vừa nhìn thấy trên dây thừng có một lượng không ít quần áo , còn có vài dải lụa , lòng vui sướng , nhất thời trong bụng nảy ra một chủ ý .
Hắn vội đem hai dải lụa xuống quơ vội lấy mấy món y phục buộc lại thành hai bọc nhỏ đưa cho Hoa Vũ Nguyệt một cái , thế là mổi người một bọc trông như hai túi hành lý .
Hắn nhảy lên ngựa , đưa tay cho Hoa Vũ Nguyệt nói : “ Lên đây công tử ta đưa ngươi đi ăn một bửa tiệc lớn !!! “
Hoa Vũ Nguyệt cắn môi , ngoan ngoản nắm lấy tay của Mộ Dung Tuyết Ương để hắn đưa lên ngựa , vậy là một đôi người ngọc tuyệt trần cởi trên tuấn mã nhắm về một hướng phi tới , chẳng cần biết vận mệnh sẻ đi về đâu .
Cảnh tượng phương Bắc cùng Thập Vạn Yêu sơn rất khác nhau , nơi đây là thảo nguyên đại mạc , gió rét căm căm cùng ánh mặt trời chói chang hòa vào nhau , hơn nửa lại quanh năm chiến hỏa liên miên , đương nhiên không phát triển xây dựng được cái gì , ngược lại thì dảy trường thành đổ nát lúc nào cũng có thể thấy được , dọc theo đường đi có không ít binh sỉ Vân triều bị thương nằm rải rác trên đường .
Những người này là bị đại quân Man tộc hù dọa mà sợ suýt vở mật , cư nhiên trong lòng vẫn còn mong muốn được sống nên nhằm hướng Vân triều mà chạy trối chết , kết quả là bị thương quá nặng , khí lực đã không còn , chỉ biết nằm thở thoi thóp trên đường .
Kỳ thật trận chiến Thiên Mộc Bảo ngày ấy Vân triều hai mươi vạn đại quân đông hơn Man tộc gấp năm lần , nhưng cuối cùng nhận một thất bại thảm hại , gần một nửa bị Man tộc chém chết , một nửa thì bị trúng tên cùng với trên đường đào tẩu kiệt lực mà ngả lăn ra chờ chết . .
Cho nên hai người Mộ Dung Tuyết Ương trên đường đi đến Tuyên phủ không biết đã thấy bao nhiêu thi thể Vân binh , khuôn mặt của Hoa Vũ Nguyệt càng ngày càng trắng bệch , mấy lần muốn xuống ngựa cứu người .
Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương lại lạnh như băng vẫn ôm chặt Hoa Vũ Nguyệt trong lòng không cho nàng ra tay , đối với hắn mà nói thật rỏ ràng ,Nhân tộc là loại người vong ân bội nghĩa , hôm nay cứu họ một mạng thì ngày mai chắc phải bán cả bảo bối Hoa Vũ Nguyệt của mình cho họ , Nhân tộc tuyệt không thể nói đến chuyện lương tâm gì cả .
Huống chi con người và yêu thú vốn bất đồng , chủng tộc lại khác nhau , hôm nay mấy chục vạn Nhân Man hai tộc giao chiến, cũng làm mấy vạn yêu thú bị phong bế ba thức tại chiến trường phải chịu chết oan , Mộ Dung Tuyết Ương rất căm giận , trong lòng máu nóng dâng trào vì sự bất công này ,
Hai người trên ngựa chạy nữa ngày , đến gần tối mới tới Tuyên phủ .
Tuyên phủ là một trấn quan trọng nằm phía bắc Vân triều , là một trong chín thành trì miền biên cảnh , là nơi mà đại binh hội quân , phía sau cùng với Đồng châu tạo thành thế ỷ giốc(1) , thật sự là một tấm bình phong ở phía bắc của kinh đô Vân triều,.
Thành trì có chu vi hai mươi bốn dặm , thành cao hào sâu , tổng cộng có bảy cổng , hôm nay chỉ có cổng thành phía bắc là còn mở để cho tàn binh và tân binh mới nhập ngủ của Vân triều tiến vào , số tân binh này là lấy từ Hoài Lai trấn đã ít mà lại còn thiếu vì số binh lính đào ngủ quá nhiều , trên tường thành treo lủng lẳng đầu của những kẻ đào ngủ xấu số bị bắt , khung cảnh thật bi thảm.
Mộ Dung Tuyết ương mặc áo gấm vừa lại cởi tuấn mã , nhìn qua thật không tầm thường , binh sỉ thủ thành không dám tra xét để mặc cho hắn đi vào .
Bất quá hai người chạy vào trong Tuyên phủ thì bị choáng ngợp có mắt cũng như mù , nguyên lai là do thành thị này quả thật quá lớn , mặc dù phương bắc chiến loạn liên miên nhưng lại làm cho nơi đây trở nên trù phú sầm uất , lý do là tại vùng phụ cận Tuyên phủ có hơn mười hai vạn binh sỉ trú đóng , nhu yếu phẩm cung cấp cho họ là nguồn lợi kinh tế khổng lồ của Tuyên phủ , làm cho giao thương buôn bán ở đây vô cùng phát đạt .
Hơn nữa bên trong Tuyên phủ lại có Phiền vương tọa trấn , hàng năm lại đại kiến thiết huy động rất nhiều tiền của , biến bề ngoài nơi này trở thành một nơi phồn hoa đô hộ.
Mộ Dung Tuyết Ương cách đây vài năm có du lịch qua Vân triều, nhưng đối với nơi đây lại không quá quen thuộc ,hắn cùng Hoa Vũ Nguyệt xuống ngựa dắt dây cương , tìm một nơi tá túc.
( hết phần thượng )
(1)thế Ỷ giốc :là một chiến lược quan trọng trong quân sự , hai nơi gần nhau thì phối hơp để phòng thủ, địch đánh nơi này thì nơi kia ứng cứu và ngược lại,. Thời Đông Chu nước Ngu và nước Quắc đã áp dụng chiến lược này để chống nhau với nước Tấn , sau này vua Tấn cực khổ dùng mưu ly gián hai nước thì mới phá được thế này.