Nguyệt Phùng Thiên Lý
Chương Ba
Huyết Lệ
Hoàng hôn một màu đỏ ối như chiếu rọi vào lòng người biết bao cảm xúc liên miên bất tận ! Buồn nhiều hơn vui ! Đối với những kẻ lạc bước giang hồ thì cái màu đỏ ấy càng tăng thêm muôn phần trống vắng , cô quạnh ! Vô hình chung họ tìm đến với nhau để khỏa lấp đi cái chỗ trống bất tận ấy . Địa điểm chính là những tửu điếm !
Nhược Thiên từ khi cất bước khỏi Lân sư tự cũng tự xem mình như một kẻ du tử tham dự vào thú hồ bể . Hắn đi liền mấy ngày , bạ đâu ngủ đấy , đến giờ thì cảm thấy mệt mỏi và lẻ loi vô cùng ! Con Quỷ Thoát Y không biết đã đi đâu tự bao giờ , dường như nó không chịu đứng im và cũng chẳng nghe lời hắn . Cũng may dù có đi cả ngày nó vẫn biết đường tìm về bên chủ nhân .
Mộc Bình trấn nằm bên tả ngạn sông Đàm , tiểu trấn không sầm uất nhưng được cái khách giang hồ hay tụ tập nên cũng tương đối náo nhiệt , trong Mộc Bình Trấn chỉ duy nhất có một khách điếm tên Văn Tường . Khách điếm khá khang trang có ba tầng , kiến trúc heo kiếu nhà đặc hữu của Điền Châu với nhiều loại Linh vật trạm trỗ . Tầng một để ăn uống nhậu nhẹt , tầng hai và tầng ba để nghỉ ngơi .
Khi Nhược Thiên vào đến cửa thì chỉ còn một bàn duy nhất , hơn hai mươi bàn khác đều đông khít người đối tửu truyện trò , không khí ồn ào náo nhiệt khác thường . Nhìn cách ăn vận của họ thì đủ thấy đa số đều là bọn giang hồ lữ khách . Có vài bàn những người ngồi chung ăn mặc theo kiểu giống nhau về trang phục , Nhược Thiên đoán có lẽ họ thuộc một phái , dù sao độ lịch duyệt giang hồ của hắn còn non kém , mà hắn thì vốn lạnh lùng cao ngạo nên cũng chả quan tâm nhiều mấy chuyện ấy . Hắn gọi một ít đồ ăn rồi ngồi tư lự . Giới luật của Lân Sư Tự rất khắt khe , không bao giờ cho các đệ tử uống rượu nên vô hình chung hắn lớn lên cũng chẳng biết mùi rượu .
Tên Tiểu nhị có dáng dấp nhanh nhẹn , hoạt bát liền đặt đồ ăn lên bàn rồi nhìn hắn mỉm cười :
-Thiếu hiệp không dùng rượu sao ? Rượu của bổn tiệm thuộc hàng mỹ tửu của Điền Chấu đấy !
Hắn lạnh lùng :
-Ta không uống !
Tên Tiểu nhị mặt mày rất kỳ quái có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thấy một thiếu niên anh tuấn đường đường mình cao sáu thước đến Khách điếm mà lại không thèm uống rượu , nhưng rồi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Nhược Thiên hắn đành lui gót ...
-Khoan đã !
-có chuyện gì thưa khách quan?
-Các ngưới có ...trà không ?
Tên tiểu nhị mỉm cười rồi khẽ gật đầu , một lúc sau y bưng một tách trà đến , Nhược Thiên ngửi thấy không thơm như trà trên núi Lân Sư nhưng như vậy cũng tốt rồi ! Hắn đưa mắt ra ngoài thấy trời bắt đầu tối , không gian một màu u ám , chỉ thi thoảng lóe lên một tia sáng , rõ ràng là trời sắp mưa vậy mà tuyệt nhiên không có tiếng sấm !
Bỗng nhiên " rầm" một tiếng nghe như có ái đó phẫn nộ đập chén xuống bàn rồi một giọng đại hán cất lên oang oang át hẳn các giọng nói khác :
-Bảo Đại Quang này nửa đời phiêu bạt chưa bao giờ biết nói láo một chuyện gì ! Hừ ...
Nhược Thiên day mắt qua thấy đại hán ngồi cách hắn ba bàn , toàn thân mập mạp , tóc búi gọn ra sau , râu ria xồm xoàm , mặt mày đỏ như gấc , dường như y đang rất phẫn nộ mặc dù đã ngồi xuống vị trí của mình cùng năm gã khác sau khi chắp tay xin lỗi vì sự thất thố đối với mọi người trong sảnh . Dường như ai nấy ở đấy đều biết đến cái danh Bảo Đại Quang và tính khí của y nên chẳng ai chấp nhất .
Một đại hán mình nhỏ thó , râu tóc đen láy nhưng cắt tỉa gọn gàng , mình mặc trường bào nâu đậm ngồi đối diện với Bảo Đại Quang liền phân trần :
- Tuy rằng tiểu đệ có chút nói năng quá đáng với Bảo huynh nhưng chuyện này quả thật khiến cho người ta khó tin lắm ...Lân Sư Tự muôn đời nay cao thủ như mây , há lại ...!
Phía bàn gần trong góc sảnh một đại hán tuổi ngoài tứ tuần mặt mày bảnh bao vận bạch y , tay cầm bạch phiến trông dáng dấp an nhàn tự tại liền chắp tay về phía đại hán nhỏ thó hỏi :
-Thì ra là Tiêu Đại Nam huynh , không biết có thể cho Cát đệ hay chuyện gì mà khiến các vị phải tranh luận gay gắt vậy không ?
Tiêu Đại Nam cũng đứng dậy ôm quyền :
-Nghe danh Cát Lộc Giang đã lâu hôm nay diện kiến quả có nhiều điểm phi phàm !
Đoạn y thở dài quay sang Bảo Đại Quang :
- Chuyện này Cát đại hiệp nên hỏi Bảo đại ca thì rõ hơn !
Cát Lộc Giang thi lễ với Bảo Đại Quang , Bảo Đại Quang cũng chào hỏi qua rồi chầm chậm kể :
-Chuyện này nói ra quả khó khiến người ta tin thật , nhưng hôm qua chính mắt tại hạ trông thấy nên không thể không tin , nhân đây cũng kể ra cho các vị nghe.
Chẳng là tại hạ với bang chủ Bạch Long bang năm xưa vốn là chỗ cố hữu chi giao rất hay qua lại , mấy năm gần đây vì bận nhiều công việc , hơn nữa cũng ngao du khắp nơi nên ít gặp nhau . Hôm qua tình cờ tại hạ trên đường đến Điền Châu liền ghé qua tổng đàn Bạch Long Bang để thăm Bạch Trường Phát , mới đàm đạo được một tuần trà thì bỗng nhiên có tên đệ tử chạy vào báo có người của Phi Phụng phái ghé thăm .
Bạch Trường Phát dặn tại hạ ở lại chờ ông ta rồi một mình ra tiếp khách , một lúc sau y mới vào trông vẻ mặt hết sức đăm chiêu , tại hạ liền gặng hỏi thì y đưa cho tại hạ một phong thư
Thấy trong thư viết :" Vừa rồi bần đạo tình cờ đến Lân Sư Tự nên biết được chuyện Tả hộ pháp của Hắc Sát giáo đã đột nhập vào chùa Lân Sư , cũng may không xảy ra chuyện gì đáng tiếc nhưng đấy cũng là một điềm báo không tốt cho võ lâm , vì vậy bần đạo và Giác Liên đại sư đã quyết định mùng mười tháng tám này sẽ họp quần hùng tại Quan Sơn để tìm biện pháp thương lượng rất mong Bạch Bang chủ đại giá quang lâm tới dự !
Trưởng môn Phi Phụng phái Thái Dương cẩn bút !"
Bảo Đại Quang vừa dừng lại thì trong sảnh đường vang lên những tiếng xì xầm không ngớt . Một đại hán ngồi cách Cát Lộc Giang hai bàn bên phải liền đứng dậy lớn giọng nói :
-Thật là không thể tin nổi , Lân Sư Tự mấy ngàn năm nay là Thái Sơn Bắc đẩu của võ lâm , cao thủ như mây , làm gì có ai đột nhập vào mà không bị phát giác ?
Cát Lộng Giang phe phẩy cây bạch phiến:
-Dù chuyện này thực hư thế nào thì cứ để đến mùng mười tháng tám chúng ta sẽ đi Quan Sơn một chuyến , lúc ấy sẽ rõ thực tình . Nếu quả thật Hắc Sát giáo dám xâm phạm vào Quan Nội thì chúng ta cũng phải góp một phần sức lực để duy trì công đạo !
Mọi người đều gật đầu khen phải , bỗng nhiên Bảo Đại Quang nói với vẻ hậm hực :
- Cát đại hiệp nói đúng , có điều Thái Dương chân nhân và Giác Liên đại sư có vẻ xem thường chúng ta quá , chỉ phát thiệp mời cho các bang phái !
Cát Lộc Giang đưa tay giơ cây Bạch Phiến lên ý muốn mọi người im lặng rồi mỉm cười :
- Bảo huynh nói vậy là có điều không đúng rồi , chúng ta nay đây mai đó , trời xanh là màn , mặt đất là chiếu , thử hỏi Thái Dương Chân nhân nếu muốn phát thiệp cho từng người chúng ta thì phải làm sao ?
Bảo Đại Quan gật đầu :
- Xem ra Bảo mỗ hãy còn quá nông cạn rồi , thật đáng chết !
Một trung niên hán tử tuổi ngoài ngũ tuần dáng gầy cao , tóc hoa dâm vận trường bào xanh ngồi bên cạnh Cát Lộc Giang dằn mạnh chén xuống bàn :
-Hừ ! Gần hai mươi năm trước chúng đã sai ma nữ Tống Nguyệt Hoa vào Quan Nội đảo lộn cả giang hồ , lần này ...
Y chưa kịp nói hến câu thì Nhược Thiên dằn mạnh chén trà xuống bàn hừ lạnh một tiếng . Chúng nhân có mặt trong đại sảnh cùng đưa mắt qua phía bàn hắn . Đại hán mới nói dở liền hừ giọng :
-Chẳng hay thiếu hiệp có điều gì bất bình với lời nói của La Trung Nghĩa ta chăng ?
Nhược Thiên vẫn lạnh nhạt không nói câu gì , chúng nhân thấy y ngồi một mình lại trẻ tuổi , còn uống trà chứ không uống rượu nên cũng không chấp nhặt , liền cho rằng chẳng qua y sơ xuất mà đặt chén mạnh một chút , họ lại quay đi bàn tán câu chuyện khi nãy .
La Trung Nghĩa cụt hứng nên chả nói tiếp nữa mà hừ nhạt rồi ngồi xuống . Đột nhiên từ bên ngoài có ba bóng trắng lướt vào đại sảnh , trông dáng dấp đi lại như hạc nội mây ngàn .
Người đi đầu trong số đó là một ni cô tuổi ngoài tứ tuần nhan sắc nghiêng thành dường như tuổi tác càng tô đậm thêm nét đẹp trang nghiêm mà lạnh lùng của bà , đi sau bên phải là ni cô tuổi ngoài đôi mươi nhan sắc tú lệ , bên trái là tiểu ni cô tuổi chỉ độ mười lăm , mười sáu nhưng vẻ đẹp kiêu sa thoát tục , thật xứng với chữ Đại Mỹ Nhân vậy ! cả ba đều đội mũ ni bầu dục phía trước thêu hình cánh hạc chập chờn giữa hai mặt trăng , mình vận sa ni màu trắng . Tên tiểu nhị hớt hải chạy ra đón :
- Ôi được chưởng Môn nhân Song Nguyệt phái Kiến Nguyệt Sư thái và hai vị cao đồ đại giá quang lâm thật là vinh hạnh cho bổn tiệm !
Những người trong đại sảnh trừ mấy người ngồi im chứng tỏ có biết qua Kiến Nguyệt sư thái còn tất cả đều chú mục quan sát !
Kiến Nguyệt Sư Thái lạnh lùng :
-Hết bàn rồi sao ?
Miệng nói nhưng chân đã toan cất bước quay ra , tiểu ni cô liền gọi theo :
-Sư Phụ !
Kiến Nguyệt sư thái quay lại hỏi :
-Gì vậy Vọng Nguyệt ?
-Bây giờ đã đêm rồi , tiểu trấn này chỉ có một khách điếm , hơn nữa trời sắp mưa , ta hãy ngồi tạm cùng bàn với ai đó rồi đi nghỉ mai còn lên đường !
Sư thái khẽ cau mày rồi quay sang hỏi tiểu nhị :
-Còn phòng chứ ?
-Thưa sư thái chưởng môn vẫn còn !
Kiến Nguyệt không hỏi gì thêm lẳng lặng quan sát , đã có rất nhiều người đứng lên có ý nhường chỗ cho ba thầy trò họ nhưng bà ta làm như không biết rồi rảo bước dẫn đệ tử đến bàn Nhược Thiên ngồi và gọi mấy đồ ăn chay . La Trung Nghĩa liền tiến về phía Kiến Nguệt Sư Thái ôm tay thi lễ :
-Tại hạ La Trung Nghĩa rất hân hạnh được diện kiến chưởng môn ...
Kiến Nguyệt lạnh lùng cắt ngang :
-Nghe danh đã lâu !
La Trung Nghĩa hơi bàng hoàng một chút y lại thi lễ :
-Chẳng hay lần này sư thái xuống núi có phải về chuyện Hắc Sát Giáo chăng ?
-Chuyện của bổn phái thiết nghĩ cũng không cần phải nói với người ngoài ...
La Trung Nghĩa cụt hứng , y tím mặt về lại chỗ ngồi , chúng nhân trong đại sảnh muốn đến chào hỏi nhưng thấy thái độ lạnh nhạt của bà ta thì cũng không tiện bước ra , không khí trong đại sảnh thoáng chốc trở nên im lặng lạ lùng .
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi , từng giọt lay lắt bay phơ phất như gieo vào lòng người biết bao nhiêu xúc cảm não nùng . Nhược Thiên nhấp một ngụm trà rồi đưa mắt nhìn những giọt mưa hiu hắt phả vào hiên theo từng làn gió ngơ ngẩn xuất thần . Hắn vốn là người trầm mặc ít nói , mấy ni cô cùng bàn với hắn cũng thế nên bàn ấy im lặng nhất . Hắn thở dài rồi lên tầng tìm phòng trọ nghỉ .
Mấy ngày trời nếm sương nằm gió , lúc này nằm trên cái đệm ấm áp hắn thấy dễ chịu hơn hẳn nhưng có cái gì đó cứ trống vắng khiến hắn không tài nào ngủ được , bỗng nghe "xoạt" một tiếng ,thì ra con Qủy Thoát Y đã trở về , nó lao từ cửa sổ đầy mưa vào mà bộ lông vẫn không ướt kể cũng lạ ! Hắn khẽ vút đầu con linh vật rồi thả hồn theo những suy nghĩ triền miên mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay .
Không biết bao lâu thì hắn tỉnh dậy , trời vẫn mưa hiu hắt có điều không còn lớn như lúc tối , đột nhiên vang lên tiếng đấu phép va chạm nhau , nhiều người không tinh ý hẳn sẽ cho rằng đấy là tiếng sấm . Nhược Thiên lắng nghe thấy xen lẫn còn có tiếng hô hoán , phòng hắn giáp mặt đường nên hắn bật dậy đẩy cửa sổ nhìn ra .
Xa xa có hai bóng người đang phi thân rất nhanh , đằng sau là ba kẻ vận trường bào màu trắng toát , trước và sau có thêu hình gì đấy , chú mục nhìn rất lâu Nhược Thiên mới thấy rõ là hai con Rồng đen đối diện nau . Hai người bóng người phía trước vừa chạy vừa phóng chưởng cản ba người lại , được một lúc thì lấp dạng vào đêm đen .
Nhược Thiên vội phi thân đuổi theo năm người họ ra khỏi tiểu trấn !
Bên ngoài Mộc Bình trấn là cánh đồng cỏ lau mênh mông bạt ngàn cao đến lút đầu người . Ba tên vận bạch bào thấy đây là quảng đồng trống thì gia tăng cước lực đuổi kịp rồi bao vây hai đại hán .
Nhược Thiên núp vào cỏ lau quan sát thấy hai đại hán bị bao vây gồm một người ăn mặc trang trọng , tuổi ngoài tứ tuần , mi thanh mục tú , râu tóc gọn gàng giờ đã rối tứ tung . người kia ăn vận theo kiểu gia nhân , tuổi ngoài ngũ tuần ,râu tóc hoa râm dáng dấp hiền lành .
Ba kẻ bao vây gồm một thiếu niên tuổi chỉ đôi mươi , mày râu nhẵn nhụi , một đại hán râu quạ mắt đầy tia đanh ác , một lão già tóc bạc gần hết , tuổi chắc lục tuần , mắt đầy hung quang . Gã râu quạ cười gằn :
- Mộng Bá Liên , hôm nay ngươi không giao vật đó ra thì đừng trách bọn ta vô tình !
Mộng Bá Liên - Tức người ăn mặc theo lối chủ nhân ngửa mặt lên trời cười :
-Hừ ! Ta đã trúng Huyết Sát Chưởng còn mong toàn mạng chăng ? Hơn nữa trăm ngàn lần ta đã nói vật đó đưa vào cung rồi sao ngươi vẫn không chịu nghe ! Ngươi có thấy một người sắp chết nói dối bao giờ chưa ?
Tên thiếu niên hừ lạnh :
-Vậy thì để các ngươi lại cũng vô ích !
Nói rồi cả ba từ từ tiến lại gần nhau chuẩn bị thế hợp công . Lão nhân đi cùng Mộng Bá Liên vội gào lên :
- Trang chủ chạy đi !
Nói đoạn lão hét lớn đưa hai tay về trước ngực , tóc tai dựng ngược không khí bao quanh thân lão đậm đặc thành một màu vàng rồi vần vũ , cả một vùng không gian như sáng lên tích tụ thành một khối cầu chói lóa trên tay lão nhân .
Mộng Bá Liên vội hét lên :
- Trời ơi Tào Lâm sao ngươi lại làm thế ?
Nói đoạn ông lao mình đến định cản lão nhân nhưng bị khôí sáng bọc quanh người lão hất ngược ra , Mộng Bá Liên chỉ biết đứng nhìn , lệ chảy dài . Lão nhân đã dùng đòn hi sinh tích tụ toàn bộ chân nguyên lên quả cầu ,đánh xong chiêu thức này hẳn lão sẽ tan luôn thành khói bụi , quả cầu từ từ rời tay lão rồi lao vút về phía ba tên vận bạch y . Bọn chúng cũng đứng thành thế tam giác giác song chưởng đẩy thẳng về phí trước tạo thành khối cầu đỏ như máu bao bọc thân hình .
Một tiếng nổ vang lên , lão nhân tan biến vào hư không còn ba tên bạch y chỉ chao đảo người . Ba tên bạch y cười lớn rút kiếm chỉ lên trời huy động muôn vàng vầng sáng đỏ như lửa định tiêu diệt luôn Mộng Bá Liên , dường như biết có chống cự cũng không được nên ông ta nhắm mắt chờ cái chết đến , bỗng một tiếng quát " dừng lại" vang lên . Ba tên đại hán ngẩn người những vầng sáng màu đỏ trên đầu bọn chúng cũng tan biến , Mộng Bá Liên mở mắt thì thấy một thiếu niên anh tuấn tuổi độ mười lăm , mười sáu đang đứng trước mặt .
Ông ta khẽ thở dài :
-Thiếu hiệp hãy đi đi , chuyện này thiếu hiệp không nên can dự vào thì tốt hơn !
Nhược Thiên vẫn lạnh lùng nhìn ba gã đại hán không thèm nói câu nào . Lão già tóc bạc cười gằn :
-Ngươi còn không mau cút đi hay là muốn chết đây ?
Nhược Thiên lạnh nhạt :
- Còn coi lão đủ tài không đã !
Lão râu quạ thấy Nhược Thiên còn trẻ tuổi mà ăn nói ngỗ ngược liền nghĩ :" Hẳn tên này cũng có chút tài năng hoặc dựa bóng ai đó !". Nên cười nhạt :
-Ngươi tên gì , môn hạ của ai ?
Nhược Thiên hừ nhạt :
- Xuống địa phủ mà hỏi !
Ba tên bạch y nhân tức điên ruột , bọn chúng hét lớn rồi chỉ kiếm lên trời lập tức muôn vàn quầng lửa xuất hiện , ba tên bạch y nhân vội dập kiếm về phía Nhược Thiên , một trận bão lửa ồ ạt tràn tới .
Nhược Thiên cau mày hai tay chắp về phía trước theo thế Đồng Tử Bái Quan Âm gầm vang như tiếng sư tử vọng về từ chốn hoang sơn , một quầng sáng vàng bao bọc quanh người hắn rồi vần vũ theo hình một cái đầu sư tử cực đại lao thẳng vào đám bão lửa . Một tiếng nổ lớn vang lên thân hình Nhược Thiên khẽ rung động còn ba tên bach y nhân bị đẩy lui mấy trượng miệng thổ huyết chết ngay tại chỗ . Mộng Bá Liên thoáng giật mình rồi trấn tĩnh lại ôm quyền thi lễ :
-Đa tạ thiếu hiệp ra tay tương trợ , xin cho tại hạ biết quý tánh đại danh ngày sau nếu có ...
Nhược Thiên ngắt lời :
-Tiền bối bất tất phải để trong lòng !
Đột Nhiên Mộng Bá Liên "hự" lên một tiếng , miệng thổ huyết liên hồi . Nhược Thiên hốt hoảng đỡ lão lên .
-Tiền bối không sao chứ ?
Mộng Bá Liên thều thào :
-Ta trúng Huyết Sát Chưởng khó lòng ...khó lòng ...
Nhược Thiên vội vận chân khí truyền vào người lão . Mộng Bá Liên cản hắn lại :
-Vô ích thôi , ta không xong rồi ...thiếu hiệp có thể giúp ta lần cuối chăng...
-Tiền bối cứ nói !
Mộng Bá Liên móc trong người ra một phong thư và một miếng ngọc xanh biếc hình cánh Hoa Sen trao vào tay Nhược Thiên :
-Hãy đem giúp ta tới Mộng Gia Trang ...
Nhược Thiên đưa tay cầm lấy định cho vào ngực thì một bóng đen vút qua ,Giật lấy lá thư một cách nhanh không thể tưởng khiến Nhược Thiên cũng không thể giữ lại được . Bóng đen đáp xuống cách hai người hơn một trượng , đấy là một thiếu niên tuổi ngoài đôi mươi, khuôn mặt băng giá , trắng lạnh như tuyết không biết trạm khắc bao nhiêu cảm xúc bị đè nén . Mái tóc xoăn xõa ngang vai khiến y mang một chút hoang dã , toàn thân y vận một bộ trường bào đen như màn đêm sâu thẳm . Mộng Bá Liên hoảng hốt ra mặt :
-Là y...Huyết Lệ...
Huyết Lệ lạnh lùng nhìn hai người , lẳng lặng giở thư ra đọc , đôi mày y khẽ cau lại rồi cho lại thư vào bao và vứt qua Nhược Thiên , không hiểu sao hắn vẫn đưa tay chụp lấy ! Sau đó cho cả thư lẫn ngọc vào ngực . Đoạn hắn đứng lên hai tay chắp về phía trước theo thế niệm phật hô :
- Phật Pháp Vô Biên !
Bầu không khí quanh người hắn lại bắt đầu vần vũ rồi bay thẳng lên đầu tạo thành muôn ngàn bàn tay chụp xuống đầu Huyết Lệ , Huyết Lệ hừ nhạt một tiếng đưa song thủ xuống tấn múa vòng trước ngực , một quần sáng đỏ chói mà cảm giác lạnh lẽo như băng tuyết ù ù vần vũ như phong ba bão táp . những vầng sáng đỏ chói lòa ấy tích tụ thành muôn ngàn mũi tên lớn lao vào chưởng pháp của Nhược Thiên , một tiếng nổ vang lên Nhược Thiên bắn về phía sau tận hơn một trượng miệng rỉ máu . Bên kia Huyết Lệ chỉ chao đảo một chút .
Hai kẻ ít nói , lạnh lùng băng giá chưa gì đã xuất thủ nhưng nhìn vào cục diện thì đủ biết ai mạnh, ai yếu . Huyết Lệ định đưa tay ra chưởng thì ba bóng trắng nhảy vào đấu trường . Nhìn kỹ , đấy là Kiến Nguyệt và hai vị cao đồ của bà ! Kiến Nguyệt sư thái quay lại bảo hai đồ đệ :
-Thu Nguyệt , Vọng Nguyệt xem hai vị kia thế nào !
Thu Nguyệt vội đến đỡ Mộng Bá Liên lên lấy một viên thảo dược bảo lão uống . Bên kia Vọng Nguyệt cũng đỡ Nhược Thiên đưa thuốc cho hắn . Hắn ra hiệu bảo không cần rồi lấy viên linh dược trong lọ mà trước khi đi Giác Liên đại sư đưa cho hắn bỏ vào miệng . Vọng Nguyệt vừa thẹn vừa bực mình nhưng nhất thời không biết nói gì đành đứng trơ như tượng gỗ nhìn hắn rồi tiện tay vứt luôn viên thảo dược .
Kiến Nguyệt sư thái khẽ cau mày trước thái độ của Nhược Thiên , đoạn bà ta quay ra nói với Huyết Lệ :
-Để bần ni tiếp hộ pháp vài chiêu !
Huyết Lệ không nói lời nào . Hắn đưa tay vạch một cái trước ngực , lập tức một thanh kiếm đỏ như máu xuất hiện . Kiến Nguyệt Sư Thái giật mình :
-Huyết Sát Kiếm!
Huyết Lệ chỉ hừ nhạt rồi đưa kiếm múa một vòng , không khí xung quanh y như vần vũ thành một maù đỏ chói ngời nhưng phong lạnh như địa ngục âm băng . luồng sáng ấy định hình thành một con thần long vần vũ lao ra , bên kia Kiến Nguyệt sư thái cũng múa tít cây phất trần , những luồng ánh sáng trắng như bão táp mưa sa vần vũ thành một cơn lốc lấp lánh bạch kim đầy uy lực lao về phía trước .
Một tiếng nổ vang trời , cả Kiến Nguyệt và Huyết Lệ cùng bị đẩy lùi mấy bước ! Họ trụ thân rồi định xuất chiêu tiếp thì một bóng trắng chập chờn xuất hiện cạnh Huyết Lệ . Y thì thầm vào tai Huyết Lệ mấy câu rồi cả hai lao vào đêm tối mất dạng . Kiến Nguyệt sư thái khẽ thở dài bỗng nghe Thu Nguyệt gọi :
-Sư phụ vị tiền bối này không xong rồi ...
Lời còn chưa dứt thì thân hình Mộng Bá Liên chợt chập chờn bay lên , ông ta thì thào về phiá Nhược Thiên:
-Đến lúc rồi , thiếu hiệp ...hãy giúp...
chưa nói hết câu thì "bụp" một tiếng thân xác đã tan vào cõi hư vô . Kiến Nguyệt sư thái niệm phật hiệu thở dài :
-Quả là thứ chưởng pháp tàn độc !
Nhược Thiên thẫn thờ một lúc rồi đứng dậy chắp tay , đôi mắt như vô hồn :
-Xin đa tạ các vị trợ giúp !
Nói rồi hắn quay mình bước vào màn đêm sâu thẳm ...
Nguồn : http://4vn.eu
Last edited by Văn Càn Khôn; 10-12-2008 at 11:31 PM.
|