Nguyệt Phùng Thiên Lý
Chương Bốn
Tìm Sư Huynh
Buổi chiều nhẹ nhàng buông xuống Vân Du trấn , bầu trời mây thu giăng mắc đầy vẻ u ám . Vân Du trấn nằm ở cửa Bắc thành Lăng Xương nên sầm uất khác thường . Đây đó tấp nập dòng người qua lại ngược xuôi như sóng biển , ai nấy đều chú mục vào công việc và nhiệm vụ của mình nên không nhìn thấy rên nền trời xám một đạo hồng quang chói lòa xuất hiện , nhìn kỹ lại hóa ra đó là một thiếu nữ ngự kiếm đang bay đến .
Toàn thân nàng vận hồng y , luôn cả cái tay nải cũng màu hồng ,tất cả gợi lên sự ấm áp lạ kỳ . Thiếu nữ chỉ độ mười lăm , mười sáu mà đã ngự kiếm phi hành thì quả thật là một nhân tài võ lâm hiếm có , khuôn mặt nàng ngây thơ trong sáng một cách lạ thường , mái tóc đen huyền phất phơ bay theo gió khiến cho người ta nhìn vào không khỏi rối tơ lòng .
Hồng y thiếu nữ nhẹ nhàng đáp xuống tiểu đạo dẫn vào Vân Du trấn , nàng đưa mắt nhìn trời khẽ mỉm cười rồi bước đi , dường như thế giới này cái gì cũng khiến cho nàng hứng thú , ngay cả bầu trời đầy mây xám ! Sự xuất hiện của hồng y thiếu nữ khiến Vân Du trấn trở nên ồn ào hơn hẳn , nàng đi đến đâu cũng thấy người ta chỉ mình bàn tán , dường như lữ khách và chúng nhân ở đây chưa thấy ai đẹp đến vậy thì phải ! Nhưng nàng không quan tâm ! Họ không phải đối tượng nàng để ý , cũng không phải là người mà nàng cần tìm ! Thiếu nữ dừng chân trước một cửa hiệu tạp hóa của một lão nhân tuổi ngoài lục tuần dáng vẻ hiền hậu , nàng hỏi :
- Lão bá có biết sư huynh của ta đang ở đâu không ?
Nghe câu hỏi kỳ quái này lão nhân thấy buồn cười rồi lại nghĩ cô gái này muốn trêu đùa mình thì phải ? Lão định nổi cáu nhưng trước dáng vẻ thơ ngây của thiếu nữ lão không thể mở miệng . Hồng y thiếu nữ thấy lão trầm ngâm không nói gì thì tự nói một mình :
-Dường như lão bá cũng không biết rồi , hình như chả có ai biết huynh ấy cả ? Tiểu nữ hỏi đã mấy ngày rồi mà ai cũng lắc đầu hoặc im lặng , phải làm sao đây ?
Lão nhân mỉm cười :
-Cô nương muốn tìm sư huynh thì phải cho biết tên người ta , bao nhiêu tuổi , dáng dấp ra sao ... chứ cô nương hỏi vậy thì ai biết mà trả lời được !
Thiếu nữ trầm ngâm :
-Sư huynh tiểu nữ tên Long Nhược Thiên , hơn tiểu nữ một tuổi , còn tiểu nữ chưa gặp huynh ấy lần nào thì sao biết hình dáng ra sao ?
Lão nhân lắc đầu :
-Cô nương nói vậy thì ta chịu rồi !
Thiếu nữ thở dài rồi lại bước đi , gặp ai trong tiểu trấn hồng y nữ cũng chỉ hỏi và nói như vậy , nghĩ ra cũng thật buồn cười , có kẻ còn định bảo nàng dở hơi nhưng thấy dáng vẻ ngây thơ trong sáng ấy không ai nỡ nặng lời .
Mãi đến khi màn đêm buông xuống , không gian một màu đen âm u nàng mới dừng bước tìm khách điếm để nghỉ ngơi . Thiếu nữ vừa đóng cửa phòng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa , nàng trầm ngâm tự hỏi:" Không hiểu ai lại gọi cửa giờ này ?" Nhưng nàng vẫn bước ra mở . Trước mặt hồng y nữ là ba gã đại hán , một tên to mập đầu trọc lóc , râu tóc nhẵn nhụi , tên thứ hai gầy cao , râu quạ mày rậm còn kẻ thứ ba dáng dấp thư sinh , mặt mũi sáng sủa, tuổi ba gã chỉ đồ ngoài tam tuần . Hồng y thiếu nữ mỉm cười , nụ cười như soi sáng màn đêm :
-Các vị là ai , tìm tiểu nữ có chuyện gì ?
Ba gã ngớ người , vừa rồi mãi nhìn thiếu nữ mà quên đi mục đích đến đây . Gã thư sinh ôm quyền cười :
-Tại hạ là Tôn Nhân
Gã mập nói :
-Tại Hạ Đại Hoàng !
Gã gầy cao cũng cuối đầu :
-Tại hạ Thích Hải !
Giới thiệu xong Tôn Nhân hỏi :
-Phải chăng cô nương đang đi tìm sư huynh tên Long Nhược Thiên ?
Thiếu nữ cười tươi khuôn mặt tỏ ra mừng rỡ :
- Đúng rồi ! Phải chăng ba vị biết sư huynh của tiểu nữ ?
Thích Hải mỉm cười , không đi vào câu trả lời mà hỏi lại :
-Xin hỏi tôn tính đại danh cô nương ?
Hồng y thiếu nữ mỉm cười :
-Tiểu nữ tên Hàn Trúc Nhi ! Xin ba vị cho biết chỗ của sư huynh , tiểu nữ tìm huynh ấy lâu quá trời !
Đại Hoàng gật đầu :
-Tại hạ cũng không rõ hiện giờ Long thiếu hiệp ở đâu nhưng Hàn cô nương muốn đợi Long thiếu hiệp thì đi theo chúng tôi đến nơi này tất sẽ gặp trong nay mai !
Thiếu nữ đăm chiêu , vẻ mặt tỏ ra hơi thất vọng nhưng rồi nàng cũng gật đầu :
- Vậy tiểu nữ theo các vị !
Nói đoạn nàng quay vào trong lấy đồ , ba tên đại hán thở phào !
Ba đại hán dẫn Hàn Trúc Nhi đi khoảng một tuần trà thì dừng lại trước một tòa lâu rất lớn ,trước cửa nhiều giai nhân tài tử ra vào , trên cổng tòa biệt lâu ghi "Xương Hồng Lâu" . Đại Hoàng ra hiệu dừng lại rồi bảo :
- Hàn cô nương đợi ở đây tại hạ vào báo !
Nói rồi y thoăn thoắt bước đi , một lúc sau thì dẫn theo một mỹ phụ tuổi ngoài tam tuần nhưng nhan sắc mặn mà , son phấn thơm lừng , ăn mặc sang trọng tuy vậy dáng đi thì không được đàng hoàng cho lắm . Mỹ Phụ vừa nhìn thấy Hàn Trúc Nhi thì mỉm cười lẩm nhẩm một mình :"Không sai , quả là một trang tuyệt thế giai nhân !"
nói rồi bà ta đến trước mặt Hàn Trúc Nhi ngắm nghía lại một lần nữa nụ cười không lúc nào tắt . Trước ánh mắt soi mói của bà ta , trúc Nhi cảm thấy có cái gì đó khó chịu nhưng nàng không tiện phản đối chỉ đứng im khẽ cuối đầu , mỹ phụ ra hiệu cho ba đại hán đi chỗ khác rồi ôn tồn hỏi Trúc Nhi :
-Cô Nương tên là gì ?
Trúc Nhi nhìn theo ba gã đại hán khẽ cau mày liễu nói :
-Tiểu nữ tên Hàn Trúc Nhi , phu nhân có biết sư huynh của tiểu nữ không ?
Mỹ phụ khẽ phẩy tay cười :
-Biết , tất nhiên là biết , hắn rất hay tới đây , chỉ cần cô nương nghe ta thì Long công tử sẽ đến ngay thôi ! Nào vào đây đã !
Nói đoạn nắm lấy tay nàng kéo vào trong , Xương Hồng lầu quả nhiên là ồn ào náo nhiệt khác thường , nhìn qua quang cảnh ở trong thì đủ biết đây là chỗ tầm hoa thưởng nguyệt của các vị lắm của nhiều tiền , Trúc Nhi không biết gì và cũng chưa từng trải việc đời nhiều nên thấy vài người ôm nhau bất giác ửng hồng má rồi cuối đầu đi theo mỹ phụ không nhìn nữa , sảnh đường rộng lớn chứa được mấy trăm người là ít , giữa sảnh là một cái tiểu hồ khói bay mờ mịt , giữa tiểu hồ có một cái đài trên ấy có mấy thiếu nữ đang say sưa múa hát . Mỹ phụ dẫn nàng lên thẳng lầu hai , qua một hành lang lớn rồi dừng trước một căn phòng bề thế tách biệt , đoạn quay lại bảo Trúc Nhi :
- Chúng ta vào đây nói chuyện !
Trúc nhi khẽ gật đầu bước theo thiếu phụ vào phòng , chỉ thấy bên trong sáng sủa ấm áp , trên tường thi thoảng treo những bức tranh thủy mạc khổ lớn , giữa phòng đặt một bộ tràng kỷ đen bóng trạm trỗ rồng phượng , Mỹ phụ kéo nàng ngồi xuống rồi ra hiệu cho hai ả nô tỳ đi lấy trà , đoạn ân cần hỏi :
-Cô nương quê ở đâu ? Gia phụ và gia mẫu còn khỏe chứ ?
Trúc Nhi mỉm cười :
-Tiểu nữ đến từ Vân Sơn , là một cô nhi !
Trên khuôn mặt đầy phấn son của mỹ phụ thoáng hiện lên một tia sáng khác lạ , bà ta cười :
-Hóa ra là vậy ! Thế sư phụ của cô nương là vị cao nhân nào ?
Trúc Nhi hỏi lại :
-Long sư huynh không nói với phu nhân sao ?
Mỹ phụ ngẩn người giây lát rồi cười :
- Ồ ! Có nói ! Có nói nhưng nhất thời lão thân không nhớ ra , chắc hẳn sư phụ Hàn cô nương vẫn khang tịnh chứ ?
Trúc Nhi mỉm cười :
-Sư phụ mới Thăng Tiên tháng trước rồi !
Mỹ Phụ giật mình nhủ :"Không ngờ cô ta lại là môn hạ của cao nhân , phen này khó làm ăn rồi , thôi kệ !Phóng lao thì theo lao vậy ". Thấy mỹ phụ có vẻ đăm chiêu Trúc Nhi mỉm cười :
-Phu nhân có chuyện gì vậy ?
Mỹ Phụ cười gượng :
-Không , không có chuyện gì , cô nương có biết múa không ?
-Tiểu nữ biết múa kiếm !
Mỹ phụ gật gật đầu :
-Múa kiếm à ? Được đấy ! Bây giờ ta trang điểm cho cô nương rồi ra kia múa thử nhé , nhất định Long công tử sẽ tìm đến cho xem !
Trúc Nhi khẽ cau mày đắn đo một chút rồi mỉm cười gật đầu :
-Được thôi !
Mỹ phụ trang điểm cho nàng rồi ngắm lại một lần nữa , thầm nghĩ :" Quả là trang quốc sắc thiên hương !" Đoạn dẫn nàng ra đứng trên lầu nói vọng xuống dưới :
-Ta biết các vị đang vui vẻ nhưng hôm nay tệ lầu mới có thêm một trang mỹ nhân đảo nước khuynh thành xin được múa hầu các vị công tử !
Bọn đàn ông đang hí hửng bên dưới cả trong tối lẫn ngoài sáng khi nghe bà ta nói vậy thì đều chú mục lên lầu , đây đó vang lên tiếng xì xào , không khí trở nên ồn ào khác lạ khiến những kẻ đang "tâm sự" trong phòng cũng đấy cửa xuống lầu xem thử . Nhìn bộ mặt háo hức , dâm đãng của bọn chúng Trúc Nhi bất giác rùng mình . Một giọng phía dưới cất lên oang oang :
-Lão phu trả năm ngàn lượng bạc để sở hữu nàng !
-Hừ ! Mỹ nhân như vậy mà lão bỏ năm ngàn lạng há coi thường lắm sao ? Ta trả hẳn mười ngàn lượng bạc !
-Thế đã ăn thua gì ta trả một vạn lượng vàng !
-Bổn công tử trả ba vạn lượng vàng !
...
Mỹ Phụ vội xua tay :
-Từ từ để nàng múa một bài kiếm cho các vị xem rồi thương lượng nhé !
Đoạn mụ quay sang Trúc Nhi bảo nàng xuống đài ở giữa hồ . Trúc Nhi khẽ cau mày , tuy rằng từ nhỏ sống chốn hoang sơn không hiểu sự đời nhưng qua mấy lời nói vừa rồi nàng cũng nhận ra thiếu phụ kia chắc chẳng tốt đẹp gì . Nhưng nàng vẫn gật đầu phi thân trên lầu hai xuống , dáng bay uyển chuyển như tiên sa mềm mại , mong manh như cánh phù dung khiến khách nhân ngơ ngẩn .
Trúc nhi nhận thanh kiếm từ tay một ả kỹ nữ mang lên rồi múa vài đường trong Vân Sơn Kiếm , thân hình chuyển động hòa cùng nhịp kiếm thành một dải hồng chập chờn như mây ngàn . Bóng dáng ấy nhẹ nhàng chuyển động đến đâu thì khách chân dõi mắt đến đấy . Giữa chốn hồng lâu ô uế mà người ta có cảm giác đang ngồi ở Dao Trì ngắm nhìn tiên nữ múa ca . Phải rồi , tiên nữ nghe xa xôi mà dịu vợi , với không lên , cầm không tới . Còn trước mắt chúng nhân là một người bằng xương bằng thịt , họ có thể sở hữu nàng trong tầm tay nếu chịu buông ra một ít ngân lượng , kẻ nào cũng háo hức nhìn thiếu nữ như hạc nội mây ngàn ngụp lặn trong từng làn kiếm .
Bọn chúng còn ngơ ngẩn thì nghe Trúc Nhi hét một tiếng toàn thân nàng xoay tít, mũi kiếm hướng thiên như một cơn lốc , không khí quanh đài vần vũ cô đọng thành những luồng kiếm khí chói lòa rồi tất cả nổ tung , sụp đổ cả đài múa và những cột nhà khiến bụi bay tứ tung , bàn ghế lượn tứ phía . Chúng nhân còn đang hốt hoảng tìm chỗ núp thì Trúc nhi đã như một dải mây hồng bay vút ra khỏi nóc tòa nhà lúc này đã thủng một lỗ to , nàng triệu hồi kiếm phi hành bay đi miệng cười tươi :
-Hừ bọn người lừa đảo , sư huynh ta mà thèm đến những nơi như thế này à ?
Nói rồi nàng lại trầm ngâm :
-Lỡ huynh ấy cũng thường xuyên đến những nơi như thế này thì sao nhỉ ?
Nàng khẽ cau mày liễu đoạn nói :
-Hừ ! Nếu huynh ấy đến những nơi bại hoại này thì mình không nhận huynh ấy nữa !
Sau đấy không hiểu nghĩ gì lại nói :
-Không được ! Sư phụ đã dặn ta là phải tìm bằng được sư huynh và phải nghe lời huynh ấy , không được lấn lướt cũng không được phép để ai hại huynh ấy mà ! trời thật là khó nghĩ quá !...
Nàng đáp xuống một con suối rửa mặt bởi khi nãy mụ chủ kỹ viện đã trang điểm rất nhiều phấn son lên mặt nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu vô cùng , xưa nay nàng chưa biết dùng phấn son bao giờ ! Trúc Nhi ngồi khoát khoát nước rồi thở dài :
-Sư huynh ơi là sư huynh ! Huynh đang ở đâu đây ? Bao giờ muội mới tìm được huynh ? ...
Nguồn : http://4vn.eu
Last edited by Văn Càn Khôn; 11-12-2008 at 12:01 AM.
|