Y Sơn Cận mặc bộ trang phục cũ kỹ nhìn như khất cái, ngồi xổm ở ngã tư đường bên cạnh thành thị , tức giận bất bình nhìn chằm chằm người đi trên đường .
Hắn cũng không phải chơi đùa mà giả dạng làm tên khất cái, thật sự là bởi vì không có tiền ăn cơm, đã thật sự trở thành tên khất cái rồi.
Đã trải qua một trăm năm, thế sự cũng đã thay đổi nhiều. Hiện tại hoàng triều lấy hiệu "Đại Sở",dù quốc gia được thành lập trong thời kỳ chiến loạn, nhưng trải qua mấy năm an nhàn phát triển, đã dần dần khôi phục nguyên khí.
Y Sơn Cận biết thầy trò Ân Băng Thanh đến từ "Băng Thiềm cung", vì tìm kiếm các nàng để trả thù mối hận bị cưỡng gian, hắn đặc biệt tiến vào các thành thị lớn, khắp nơi tìm hiểu tin tức.
Rốt cuộc thành thị, so với thị trấn nhỏ hắn từng sinh sống hoàn toàn khác nhau. Hoặc cũng có thể bởi vì một trăm năm đã qua đi, người tu tiên phong cách cũng có chút thay đổi, dù sao ở chỗ này hắn có thể nghe được một ít lời đồn đại về Tu Tiên giới, nhưng so với nhận thức ngày trước của hắn thì hoàn toàn bất đồng.
Bất quá,khách nhân bên trong tửu quán, đều là phàm nhân, nào đâu biết được chính xác các sự kiện về Tu Tiên Giới, bất quá cũng chỉ là nghe hơi nồi chõ, nói chuyện phiếm lúc rảnh rỗi mà thôi.
Y Sơn Cận lặn lội đường xá xa xôi, đi tới các đại thành thị,trang phục đã rách nát hết thảy. May là trên người hắn lại mang theo chút Dạ Minh Châu lấy từ động phủ cửa Ta Hi Yên, có thể mang ra đổi chút tiền tài.
Đáng hận lão bản nương của hiệu cầm đồ lại nổi tính tham, thấy hắn nghèo khó lại còn nhỏ, dĩ nhiên chiếm đoạt địa ngọc Thạch của hắn. Nếu không phải Y Sơn Cân nhanh chân chạy trốn, nói không chừng đã bị đám hộ vệ hiệu cầm đồ giết người diệt khẩu rồi!
Từ hiệu cầm đồ trốn ra được, Y Sơn Cận không dám dừng lại, lập tức cắm đầu chạy một mạch ra khỏi thành . Trên đường không có cơm ăn, chỉ có thể dựa vào ăn xin từng hào mà sống qua ngày, miễn cưỡng không có chết đói.
Hiện tại, hắn đói đến độ không có khí lực, chỉ có thể ngồi xổm ven đường, đáng thương ba khách nhân đi qua nhìn thấy hắn chỉ liếc mắt một cái rùi nhanh chóng rời đi, không có một điểm tặng phẩm, làm cho hắn trong lòng phẫn nộ, đối với những tên bất nhân đó tràn ngập địch ý.
Trên người hắn, kỳ thật còn một ít trân châu do nước mắt thày trò Ân Băng Thanh ngày ấy ngưng tụ mà thành nhưng bởi có sự vụ Dạ Minh Châu lần trước Y Sơn Cận cũng không dám lấy đi bán. Hơn nữa mấy thứ này dù sao cũng không phải thật sự là trân châu, nếu như làm cho người ta thấy, nói không chừng lại còn đưa tới những tai họa lớn hơn .
Y Sơn Cận đang thất thần, đột nhiên trước mắt bay qua một vật,rơi trên mặt đất.
Đó là một khối bạc nhỏ, thoạt nhìn ước chừng vào khoảng một hai lượng. Mặc dù không phải nhiều lắm, cũng đủ để cho hắn áo cơm sung túc một đoạn thời gian rồi.Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn vào cỗ xe ngựa xa hoa trên đường. Từ cửa sổ xe, lộ ra một tiểu cô nương xinh đẹp diễm lệ, đang cười hì hì hướng phía hắn phất tay.Y Sơn Cận khóe mắt đã ươn ướt. ,trải qua sự tình bị cưỡng gian chà đạp sau đó lại bị lão bản nương hiệu cầm đồ lừa gạt cướp bóc, hiện tại đối mặt với sự giúp đỡ của tiểu cô nương đó, hắn càng thêm cảm giác được thiện tâm của nàng thuần khiết đáng khen.
Xe ngựa dần dần đi xa, Y Sơn Cận thở dài,chuyển thân đi thu thập bạc.Ngọc thủ mới vừa mò lấy ngân đĩnh, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một chân, hung hăng giẫm ở trên tay hắn.
"A!" Y Sơn Cận đau bi thảm kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám khất cái đem chính mình vây ở giữa.Cầm đầu mấy tên khất cái vóc người kiện tráng đưa hắn vây quanh, phẫn nộ quát: "Tiểu tử, ngươi là người ở đâu, có dũng khí đến nơi đây cướp đoạt địa bàn?"
Y Sơn Cận lại càng hoảng sợ, biết chính mình không cẩn thận xông vào Cái Bang địa bàn, lúc này đây chỉ sợ là trốn không thoát khỏi một trận đòn rùi.
Một tên mập mạp quát: "Trông nom hắn cho cẩn thân, trước tiên hủy đi mấy khớp xương của hắn!"
"Chờ một chút!" Một tên khất vẻ mặt âm hiểm cười cười, nhìn về phía Y Sơn Cân trong ánh mắt có chút dị sắc.
Hắn tiến lên trước một bước, thân thủ đã sờ vào khuôn mặt Y Sơn Cận, nuốt nước miếng nói: "Tiểu tử này lớn lên rất trắng mà,không biết cái mông có phải hay không cũng như vậy?"
Y Sơn Cận cuống quít lui về phía sau từng bước, né tránh ma thủ bẩn thủ của y,trong thâm tâm quả thật muốn nôn ọe một trận.
Tên mập mạp ngẩn người ra, nhớ tới vị này đầu lĩnh quà thật có sở thích này, lập tức đổi giọng quát: "Bang chủ nói không sai, đem tiểu tử này trở về, kiểm tra cẩn thận xem trên người có hay không giấu cái gì phạm pháp! Nếu có sẽ lưu lại hảo hảo mà thẩm vấn!"
Mấy tên khất cái bộ dáng khỏe mạnh xông lên, cười vang hướng Y Sơn Cận đi tới, trong đó tên đầu lĩnh lại hướng Y Sơn Cận vứt mị nhãn, vẻ mặt nhìn có chút hả hê cộng thêm mê đắm.
Y Sơn Cận nghe hai tròng mắt đều đỏ.
- Chính mình bị phụ nữ cưỡng gian ba năm còn không tính, hiện tại đến nam nhân đối với chính mình cũng có tâm tư bất hảo sao!
Nếu như không có suy nghĩ này, hắn quay đầu chạy thoát là được; nhưng hiện tại lửa giận điên cuồng dâng lên, không thể kiềm chế được, đột nhiên vọt mạnh tới trước, huy khởi ngọc thủy hướng về tên đầu lĩnh hung hăng đánh tới!
"Bịch" một tiếng, tên đầu lĩnh bị chấn bay mặt mũi đều đầy máu.Y Sơn Cận nổi giận gầm lên một tiếng, huy cước nhằm tên mập mạp đang quay đầu bỏ chạy đánh tới.
Ở phía sau, một đoàn khất cái như ở trong mộng mới tỉnh, đều điên cuồng hô loạn đuổi theo, la hét muốn đem hắn đánh đến chết.
Y Sơn Cận biết đã gây đại họa,vội nhanh chóng cất bước chạy ra ngoài thành.