“Thiên Tứ, còn ba ngày nữa mới đến lễ truyền vị, chúng ta hãy tìm một nơi nghỉ ngơi!” Tiêu Kinh Hồng nói với Tiêu Thiên Tứ.
“Vâng, sư phụ.” Thiên Tứ ngoan ngoãn vâng lệnh, nhưng nếu biết Tiêu Kinh Hồng đang thi kế gả bán Tiêu Ngọc Nhã, không biết hắn còn nghe lời như vậy không? Sau khi thu xếp xong tại một khách điếm, Tiêu Thiên Tứ và Tiêu Kinh Hồng đi đến một tửu lâu, vừa thưởng tửu vừa ngắm nhìn phong cảnh.
Tửu lầu này cách Đông Phương Thế gia không xa, có thể nhìn thấy rất nhiều người trong giang hồ đang ra vào tấp nập. Tiêu Thiên Tứ vẫn giữ tác phong thường ngày, chỉ nhìn bên ngoài không để ý bên trong, đang say sưa ngắm nhìn cảnh sắc đô thị phồn hoa, đột nhiên hắn bị một loạt những tạp âm ngắt quãng làm giật mình.
Một nam hai nữ đi lên lầu, nam tử ngọc thụ lâm phong, vẻ đẹp của hai vị cô nương cũng không hề tầm thường, nam nhân và một trong hai nữ tử lại đang nắm tay nhau.
Tiêu Thiên Tứ nhìn thấy họ, sắc mặt liền thay đổi, quay ngay đầu lại như không muốn bị nhìn thấy. Nhưng sự việc trên đời thường oái oăm, càng muốn tránh thì lại càng không tránh được, ba người đang đi về phía bàn của hắn.
“Vãn bối Triển Khinh Trần tham kiến Tiêu trang chủ!” nam nhân cúi mình hành lễ, tất nhiên không phải với Tiêu Thiên Tứ mà là Tiêu Kinh Hồng. “Thì ra là Triển thiếu hiệp, không cần phải đa lễ như vậy! Không biết lệnh sư có được khỏe không?” Tiêu Kinh Hồng quả không phải tay vừa, cả một hậu bối như Triển Khinh Trần cũng nhớ rõ thân phận.
“Đa tạ Trang chủ quan tâm, gia sư mọi chuyện vẫn an lành!”
“Phiền thiếu hiệp lúc hồi trang chuyển lời hỏi thăm của ta đến lệnh sư.” Tiêu Kinh Hồng nhìn xung quanh: “Hình như trên lầu đã hết bàn rồi, nếu thiếu hiệp và hai vị cô nương đây không hiềm, hãy ngồi cùng bàn với chúng ta!”
“Đa tạ, tiền bối đã có lời vãn bối xin phụng mệnh.” Triển Khinh Trần ngồi xuống, hai vị cô nương lục tục ngồi theo: “Đây là tiểu muội vãn bối, Triển Khinh Yên. Vị cô nương này là Nguyệt Tiểu Mẫn. Yên muội, Mẫn nhi, còn không tham kiến Tiêu tiền bối?” Triển Khinh Trần vẻ huynh trưởng, giới thiệu hai vị cô nương với Tiêu Kinh Hồng.
“Tiểu nữ tham kiến Tiêu tiền bối!”
“Hai vị cô nương không cần khách khí.” Tiêu Kinh Hồng quay lại: “Thiên Tứ, con đang nhìn gì vậy? Còn không chào Triển thiếu hiệp. Đây là tam đệ tử của ta Tiêu Thiên Tứ, chưa tiếp xúc nhiều với thế sự, chưa hiểu lễ giáo, Triển thiếu hiệp đừng trách!” Tiêu Kinh Hồng nói với Triển Khinh Trần.
“A...!” hai tiếng kinh ngạc đồng thời phát ra, một tiếng là của Nguyệt Tiểu Mẫn, nàng vừa cất tiếng thì chợt nhớ, vội bưng tay che miệng, mặt tái đi: “Chính là Tiêu Thiên Tứ đã đánh bại Tiếu Thương Thiên? Người thật lợi hại nha!”
Một tiếng kia là của Triển Khinh Yên, cô nương này lại không hề kiêng kỵ, lập tức dịch lại sát Thiên Tứ, liến thoắng hỏi han, hiển nhiên là một nữ nhân rất hoạt bát. “Triển cô nương, đúng ta là Tiêu Thiên Tứ, nhưng ta không đánh bại Tiếu Thương Thiên!” Thiên Tứ ngượng nghịu vì lần đầu tiên có người ra mặt sùng bái hắn như vậy.
“Nhưng ta nghe nói Tiếu Thương Thiên bị huynh đích thân đánh đuổi mà? Huynh không cần phải khiêm tốn như vậy, đúng rồi, ta nghe nói các vị đại hiệp đều rất khiêm tốn, nhất định là như vậy rồi đúng không?” Triển Khinh Yên không ngừng bắn liên thanh.(Hừ, ai đã có liên thanh lúc ấy chứ?)
“Yên muội, không được thất lễ.” Thiên Tứ ngượng chín người, không biết phải trả lời thế nào, rất may Triển Khinh Trần đã kịp thời cứu hắn.
“Người ta chỉ muốn hỏi chút thôi mà!” Triển Khinh Yên vùng vằng lẩm bẩm, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng nữa, xem ra muội muội này rất nghe lời huynh trưởng. “Mẫn nhi, sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế. Có phải khó chịu trong người không?” Triển Khinh Trần thấy Nguyệt Tiểu Mẫn có vẻ khác lạ, quay sang quan tâm hỏi.
“Không, không sao! Huynh không phải lo lắng!” Nguyệt Tiểu Mẫn cúi đầu nói khẽ.
Lại rầm rầm tiếng bước chân, một đám người khác bước lên lầu, dẫn đầu cũng là một đôi nam thanh nữ tú, nam nhân tuấn mỹ không kém Triển Khinh Trần, nữ tử so với Nguyệt Tiểu Mẫn lại còn xinh đẹp hơn, theo sau là một vài người nữa, nhìn cách ăn mặc và trang điểm có vẻ như là thủ hạ của họ.
“Thiếu chủ, không còn bàn trống nào, chúng ta đi tìm chỗ khác không?” Một thủ hạ lên tiếng.
“Ngươi hãy đi tìm tiểu nhị lại đây, nói hắn nhanh xếp cho chúng ta một bàn!” Người được gọi Thiếu chủ chính là thanh niên tuấn tú dẫn đầu, thái độ xem ra rất ngạo mạn.
“Các vị khách quan, trên lầu hết bàn rồi, hay là xin mời các vị xuống lầu ngồi một chút, đợi có bàn tại hạ lại mời các vị lên?” Tiểu nhị nhất mực thành kính, biết vị Thiếu chủ trước mặt là loại người không thể nào đắc tội được, nhưng những người đang hiện diện trên lầu cũng không hề kém cạnh, chỉ còn cách thật khéo léo dàn xếp.
“Ngươi nói gì? Thiếu chủ chúng ta ghé tửu lâu các ngươi là phúc bảy đời cho các ngươi rồi, các ngươi lại bảo Thiếu chủ xuống lầu đợi?” Một thủ hạ túm ngay cổ áo của tiểu nhị, xem vẻ hung hăng của hắn thì tiểu nhị có thể bay xuống dưới bất kỳ lúc nào.
“Tỉ tỉ à, trên đời này sao lại có loại người như vậy chứ? Chẳng qua chỉ là kẻ tôi tớ, chuột vừa gặp may sa chĩnh gạo đã vênh mặt ngay với thiên hạ...” Giọng một nữ nhân bỗng nhiên vang lên.
“An Linh, ngươi nói gì vậy?” Một cô nương ngồi tại chiếc bàn tại góc lầu đứng lên tiến lại, Thiên Tứ lúc này mới để ý tại bàn đó còn một nam một nữ nữa. Hai vị cô nương đó với hai vị cô nương ngồi đây như xuân lan thu cúc, xem ra hôm nay mỹ nhân thiên hạ đã tụ hết về tửu lâu này.
“Ta nói gì ngươi chưa hiểu à?” Cô nương gọi là An Linh đó lên giọng. An Linh y phục màu đỏ, gợi cho chúng nhân một cảm giác buông thả, cô nương ngồi lại bàn kia lại toàn thân màu tím, toát ra vẻ thanh bình nhưng huyền bí.
“An Linh, đừng cho rằng ngày trước ta thích ngươi mà dám ăn nói bừa bãi trước mặt ta như vậy!” Hình như họ đã có quan hệ từ trước. “Lăng Tiểu Phương, An Linh ta từ nhỏ đã có nhiều người thích, thêm một người thích như ngươi cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ ta lại thấy, nếu bị một người như ngươi thích thì đúng là xấu hổ cho ta.” An Linh quả nhiên rất sắc sảo.
“An Linh, ngươi đừng có quá đáng!” Lăng Tiểu Phương đỏ bừng mặt, xem ra phẫn nộ không phải ít. “Lăng Tiểu Phương, có phải ngươi nghĩ hiện giờ ngươi là thiếu gia gì gì đó là ghê gớm à? Nói cho ngươi biết, trong mắt ta vĩnh viễn ngươi chỉ là tên nô tài vô dụng. Dù ngươi có lên ngôi Hoàng đế thì với ta ngươi cũng chỉ như vậy thôi. Dù nam nhân trên đời này chết hết, ta cũng không bao giờ thèm thích ngươi!”
“Bốp...” chỉ nhìn thấy một bóng người loáng lên, An Linh ôm má: “Lăng Tiểu Phương ngươi dám đánh ta!”
“Ta chỉ giáo huấn ngươi một chút thôi.” Lăng Tiểu Phương lạnh lùng.
“Lăng Tiểu Phương, xem ra võ công của ngươi không tồi. Ta muốn lĩnh giáo một chút.” nam nhân trong góc phòng lúc đó mới lên tiếng.
“An Thủ, ngươi nghĩ dựa vào một mình ngươi mà có thể đánh bại ta sao?” Lăng Tiểu Phương ngông cuồng cười khẩy.
**************
“Hây... đừng đánh vội, chịu khó đợi lát nữa đi!” một giọng nam nhân bất ngờ vang lên.
“Ngươi là ai?” Cả mấy giọng đồng thanh hỏi. “Ta nói An lão đệ này, đừng nhìn chằm chằm ta như vậy! Ta muốn giúp đệ, à nói sai rồi, không phải là giúp đệ mà là giúp tỉ tỉ của đệ. Ta ghét nhất hạng người không biết thương hoa tiếc ngọc, nên trước khi các người đánh nhau ta phải chửi cho tên tiểu tử này một trân.” (Lại có loại người này trong thiên hạ ư?)
“Các hạ hình như cũng có danh trên giang hồ, chẳng hay nên xưng hô thế nào?” Lăng Tiểu Phương không quen biết người đó, nhưng nhìn kiểu cách cũng phải vài phần e dè. “Xưng hô thế nào không quan trọng, nhưng vì ta biết ngươi mà ngươi không biết ta, để công bằng thì ta vẫn nên nói cho ngươi biết. Ta chính là người phong lưu nhưng không hạ lưu, đa tình nhưng không tuyệt tình, người đời gọi là Đa tình công tử.” Giới thiệu lòng vòng khiến người ta chóng cả mặt.
Thiên Tứ nghe chỉ muốn bật cười, hắn và Lam Thiên Phong cũng có thể coi như người quen cũ, tất nhiên không lạ gì con người gã. Có Lam Thiên Phong xen vào, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của Lăng Tiểu Phương rồi.
“Tiêu đại ca, huynh biết tên Lam Thiên Phong này không?” Chớp mắt Triển Khinh Yên đã phong Thiên Tứ là đại ca.
“Cũng coi như là quen biết, anh ta giúp đỡ ta một lần.” Thiên Tứ vẫn ngượng nghịu, có vẻ chưa quen với một cô nương rất bạo dạn như vậy.
“Thế Lam Thiên Phong có lợi hại không?” “Cao thủ Hắc Bảng, đương nhiên là lợi hại rồi!” Triển Khinh Trần trả lời ngay.
Nguyệt Tiểu Mẫn chỉ ngồi cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì.
“Nhưng nhìn hắn chẳng có khí chất cao thủ gì!” Triển Khinh Yên có vẻ không tin.
“Không tin à, muội đợi chút sẽ biết ngay thôi!” Triển Khinh Trần hừ nhạt. “Tiêu đại ca, hình như hắn chỉ vào đại ca kìa.” Triển Khinh Yên lại liến thoắng.
Thiên Tứ đã nhận ra ngay chuyện đó, hắn thầm chửi Lam Thiêm Phong, đồ thích gây sự này lại rắp tâm kéo hắn vào. “Lăng huynh đệ này, kỳ thực ta chửi không thạo lắm nên sẽ mời một người khác thay ta để chửi ngươi.” Gọi là Đa tình, nhưng có vẻ chỉ thích đẩy người khác xuống nước.
“Lam Thiên Phong, ai thèm xưng huynh đệ với ngươi? Có chiêu gì thì cứ giở hết ra, Lăng Tiểu Phương ta không ngán đâu!”
“Việc gì ngươi phải sốt ruột nghe chửi như vậy? Đừng vội, ngươi nhìn đi, chính là người ngồi bên kia kìa, chút nữa ta sẽ gọi hắn đến để chửi ngươi, hắn chửi còn hay hơn ta nhiều!” Lam Thiên Phong chỉ về phía Thiên Tứ.
“Lam đại ca, ngươi muốn chửi mắng ai thì liên quan gì đến ta? Ta biết cách mắng chửi người khác lúc nào?” Không còn cách nào khác, Thiên Tứ cuối cùng cũng phải đứng dậy.
“Ngươi không biết sao? Ta nhớ năm đó ngươi nói họ Lữ một câu làm hắn nóng mặt, nói câu thứ hai làm ta suýt tức chết, ngươi mà không có tài chửi mắng thì còn ai vào đây nữa?” Lam Thiên Phong hóa ra vẫn còn để bụng chuyện năm đó Thiên Tứ chưa hề biết oai danh của gã. “Mà này, ngươi nhìn xem, một cô nương xinh đẹp thế này bị người ta đánh, ngươi có thể khoanh tay ngồi nhìn sao?” Lam Thiên Phong thấy Thiên Tứ không hưởng ứng liền đổi ngay chiêu khác.
“Các ngươi đã bàn xong ai lên trước chưa?” Lăng Tiểu Phương không thể nhẫn nại được nữa. “Tiêu lão đệ, tên tiểu tử này nhường đệ!” Lam Thiên Phong đi ngay đến bàn Thiên Tứ ngồi xuống, phớt lờ Triển Khinh Yên đang trừng mắt lên nhìn.
“Xem ra họ Lam đã đưa ngươi vào cõi chết rồi!” Lăng Tiểu Phương lạnh lùng nhìn Thiên Tứ. “Lăng huynh hình như hiểu nhầm rồi, ta võ công thấp kém không thể đánh nhau được!” Thiên Tứ cười khổ sở, chỉ có thể mắng thầm Lam Thiên Phong trong bụng.
“Nếu sợ chết thì quỳ gối khấu đầu rồi cút đi!”
“Hây, ai mà không sợ chết. Nhưng ta sợ chết chứ đâu có sợ ngươi?” Tiêu Thiên Tứ đổi ngay thái độ: “Ta không muốn đấu với ngươi chỉ vì thấy không cần thiết phải như vậy. Ta không như ngươi, chỉ vì chuyện cỏn con mà ra tay với người khác!” Thiên Tứ giọng thản nhiên.
“Đánh hay không không phải ngươi quyết định.” Lăng Tiểu Phương vẫn lạnh lùng, chừng như đang thăm dò Thiên Tứ. “Xem ra vị cô nương này nói không sai, ngươi ngoài đánh nhau thì còn biết cái gì không?” Thiên Tứ cười khẩy.
“Có vẻ như ngươi không muốn tiết lộ võ công. Không biết phải xưng hô thế nào với các hạ?” Lăng Tiểu Phương không ngờ cũng có chút nhãn quan. “Ta là ai không quan trọng, ta chỉ muốn nói làm nam nhi phải có chút phong độ, không được dễ dàng ra tay với nữ nhân như vậy!”
“Xem ra ngươi cũng rất biết thương hoa tiếc ngọc, đáng tiếc cô ta không phải là nữ nhân của ngươi!” Lăng Tiểu Phương nheo mày ngạo nghễ.
“Lăng Tiểu Phương, sao ngươi dám chắc ta không phải là nữ nhân của hắn. Nói cho ngươi biết, từ giờ phút này ta sẽ là nữ nhân của hắn, thế nào?” An Linh bỗng nhiên nói vào một câu.
Chỉ một câu nhưng làm cho không ít người giật mình, Tiêu Thiên Tứ trở thành người đứng mũi chịu sào: “An cô nương, cô đừng đùa như vậy!” Thiên Tứ lúng túng đỏ mặt.
“Đúng đó, muội muội, muội đừng nói lung tung!” Nữ nhân áo tím cũng lên tiếng. “Ta không nói đùa, Tiêu công tử, công tử thấy việc này có thể dễ dàng nói đùa sao?” An Linh nhìn thẳng vào Thiên Tứ.
“Đương nhiên là không! Nhưng cô nương đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thiên Tứ có vẻ rất úy kỵ mẫu nữ nhân như An Linh. “An Linh, cứ nghĩ nàng bỏ ta để tìm một nam nhân tử thế nào.... hóa ra lại là hắn.... ha ha. Sớm biết như này, sao không bằng đồng ý với ta.” Lăng Tiểu Phương cười lớn.
“Lăng Tiểu Phương, ta thấy tiếc cho vị tỉ tỉ này, vớ phải một nam tử như ngươi.” An Linh cũng không kém phần chua ngoa. “An Linh, ngươi đừng nghĩ thế gian này chỉ có mỗi ngươi là xinh đẹp, đây là vị hôn thê Thủy Tinh của ta, Thiếu cung chủ Thủy Tinh Cung, luận gia thế dung mạo không hề kém ngươi một phân.” Lăng Tiểu Phương vừa nói vừa đặt tay vào eo của Thủy Tinh.
“Hóa ra là trong mắt ngươi nữ nhi chỉ như vật trang sức, để ngươi huyênh hoang như những món tài sản. Ta cũng đáng tiếc cho vị cô nương đây.” Thiên Tứ chợt chậm rãi xen vào: “Ta không muốn mâu thuẫn với ngươi, đây là câu cuối cùng, ngươi phải tận tâm với người con gái mà ngươi yêu thương, dùng tình cảm chân thành mà chăm sóc đối xử...”
“Nói hay, nói hay lắm! Tiêu lão đệ, cái danh Đa tình công tử của ta nên nhường lại cho đệ rồi!” Lam Thiên Phong vỗ tay bôm bốp.
“Xì, cái danh thúi đó của ngươi có gì mà tốt đẹp!” An Linh hỉnh mũi. “An cô nương, không phải vậy chứ? Cô nương đứng về phía hắn nhanh thật đó!” Lam Thiên Phong trợn mắt vẻ cố ý ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi, ta không đứng về phía chàng thì đứng về phía ai?” An Linh hình như đã quyết tâm thật, nhưng Lăng Tiểu Phương cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa: “Tên họ Tiêu kia, nếu ngươi còn là một nam nhi thì hãy tỉ thí với ta một trận!”
“Hãy khoan, hãy khoan! Hắn chỉ quản việc mắng người chứ không quản việc đánh người. Ngươi muốn tỉ thí, ta sẽ lại tìm giúp cho một người!” Lại vẫn là Lam Thiên Phong.
Lăng Tiểu Phương khựng lại, không biết trong lòng đã chửi thầm mấy đời tổ tông của Lam Thiên Phong rồi. “Lam Thiên Phong, cuối cùng thì ngươi muốn cái gì?” Lăng Tiểu Phương hình như sắp phát điên.
“Cốc huynh đệ, còn đứng nấp ở đó làm gì? Ngươi sắp sửa được động chân động tay rồi. Đối thủ này không vừa, ngươi cứ từ từ mà tập luyện!” Lam Thiên Phong không để ý đến Lăng Tiểu Phương mà lại hướng về một góc khác nói to.
“Ta hôm nay không có hứng đánh nhau. Rượu còn chưa uống hết, ngươi tự mình giải quyết đi!” Người họ Cốc không thèm để ý đên Lam Thiên Phong, cúi đầu tiếp tục uống.
“Sao ngươi lại có thể không biết lý lẽ như vậy chứ?” Lam Thiên Phong vẻ tức giận, không biết có phải đang nói chính mình.
“Ta có nhất thiết phải nói lý với ngươi không? Mỗi khi ngươi yếu thế đều bắt ta phải giúp, cũng chẳng thấy ngươi chia cho ta một cô nương xinh đẹp nào.”
“Sao ngươi lại nói vậy? Cốc lão đệ, không phải ta không cho đệ, mà do đệ đâu có thích mỹ nhân? Với lại hôm nay ta đâu có kiếm chác được chút gì, chỉ có Tiêu lão đệ là lượm được một đại mỹ nữ thôi, đệ có nỗi khổ thì vẫn có thể tìm hắn mà!” Lam Thiên Phong buồn bã.
“Cốc đại ca, xin huynh ra tay giúp đỡ, đánh xong đệ xin mời huynh uống rượu!” Tiêu Thiên Tứ sớm nhận ra đó là Cốc Phong. Cốc Phong và Lam Thiêm Phong, hai người họ luôn xuất hiện cùng nhau, tuy mối quan hệ xem ra rất kỳ cục nhưng lúc hữu sự lại luôn luôn tương trợ nhau.
“Tiêu lão đệ nói thật chứ? Ta nghe nói Đông Phương thế gia có hai vại rượu Bách hoa thượng hạng, là Bách Hoa Sơn Tử năm đó ủ tặng Đông Phương Huyền Cơ, ngươi có thể giúp ta thử qua không?” Thứ mà Cốc Phong thích nhất vẫn là rượu.
“Không vấn đề gì, ta mang cho huynh một vại!” Thiên Tứ vỗ ngực đảm bảo.
“Một vại? Thế thì quá tuyệt rồi, bây giờ ta sẽ đánh đuổi tiểu tử này.” Cốc Phong vốn chỉ muốn nếm thử chút rượu thượng hạng đó, không ngờ Thiên Tứ lại hứa cho hắn cả một vại, vậy thì còn gì bằng.
“Này, ngươi thật sự có thể lấy được loại rượu đó sao? Ta nghe nói Đông Phương Huyền Cơ không phải dễ dàng đâu.” An Linh kéo tay Thiên Tứ hỏi nhỏ. “Yên tâm, chuyện đó với ta không khó. Cô nương không thấy Cốc huynh không chút nghi ngờ năng lực của ta sao?” Thiên Tứ vẫn không biết đối phó với An Linh thế nào, chỉ có thể lựa theo nàng mà đối đáp.
Đợi đến khi vắng người hắn sẽ nói là mình đã có ý trung nhân, khi đó An Linh có thể để hắn yên, Thiên Tứ dự định mọi việc sẽ diễn ra như vậy.