Thẩm Tuyết ngước mắt lên. Đó là một nam tử có khuôn mặt góc cạnh nam tính trước mắt. Thân hình cao to làn da nâu đúng chuẩn nam nhân nha. Bên cạnh hắn là một cô nương có nhan sắc thanh tú trên tay có cầm một thanh trường kiếm. Cả hai người bọn họ đều tràn ngập một cỗ chính khí, đáy mắt ngập tràn tia khảng khái, cương trực. Nhìn dáng đứng vững trãi của họ cùng cảm nhận nhạy bén, Thẩm Tuyết có thể khẳng định họ là người luyện võ và là đệ tử của danh môn chính phái.
Thẩm Tuyết không đáp mà chỉ ra hiệu mời bọn họ ngồi xuống.
Cô nương thanh tú mở lời.
"Ta tên Lục Cầm, còn đại sư huynh của ta tên Nghiêm Thanh. Chúng ta là môn đệ của Huyền Môn tông. Dám hỏi quý danh của cô nương là gì?"
Thẩm Tuyết mỉm cười đáp lại.
"Cứ gọi ta là Phong Tuyết. Nghe danh Huyền Môn tông đã lâu, quả đúng là chính phái trong thiên hạ"
Nàng muốn che dấu danh tính của mình nhằm phòng ngừa nguy hiểm.
Còn về Huyền Môn tông kia, nàng cũng chẳng rõ lắm, chỉ biết là danh môn chính phái trong giang hồ thôi.
Lần này trở về, nàng đến Long thành đầu tiên vì muốn tìm chút bạc làm vốn làm ăn lập danh giang hồ. Đi tới đây lại đúng giao thừa nên liền tới Mãn Xuân các xem náo nhiệt.
Lục Cầm hào hứng hỏi Thẩm Tuyết.
"Phong cô nương, cô tới đây xem hay chỉ tiện đường dừng chân thôi?"
Thẩm Tuyết đáp.
“Chỉ là tiện đường dừng chân thôi.” Dù sao 4 năm qua nàng cũng chỉ ở cùng một chỗ với sư phụ đâu có gặp ai, làm gì có bằng hữu gì chứ buồn chết, hôm nay được tự do sao không dạo chơi vài vòng, xem náo nhiệt.
Lúc này ở trên đài, chủ quản Mãn Xuân các bước lên. Đó là một phụ nữ trung niên có khuôn mặt sắc sảo được trang điểm tỉ mỉ. Bà ta khoan thai cất giọng.
"Nào chư vị quan khách, cũng như mọi năm, tối hôm nay Mãn Xuân các tổ chức cuộc thi tuyển chọn đệ nhất tài nữ. Cuộc thi gồm 3 phần: phần thứ nhất đấu nhan sắc, phần thứ hai đấu tài năng và phần thứ ba là đấu trí tuệ. Chủ khảo gồm: Tần vương gia Vân quốc Vân Kỳ, thái tử Hiên Viên quốc Hiên Viên Phàm, trưởng công chúa Phong quốc Phong Tử Tuyết và Tề vương gia Long quốc Long Mạnh Hiên."
Lời vừa dứt, đám đông lập tức bàn tán xôn xao. Một cô nương hoài xuân đỏ mặt lên tiếng:
"Tần vương gia thật tuấn mĩ vô song. Ta nguyện chết vì chàng ấy."
Thẩm Tuyết hài hước nhìn thiếu nữ kia. Thật đúng là sến hết chỗ nói.Nàng đưa mắt nhìn lên phía bục an toạ của chủ khảo. Một hàng toàn tuấn nam, mĩ nữ xuất hiện.
Nam tử mặc y phục tử sắc có lẽ là Tần vương gia Vân Kỳ. Hắn có nhan sắc tuấn mĩ nhu hoà. Trên môi luôn thường trực nụ cười ấm áp như gió xuân. Nụ cười khuynh đảo trái tim mọi thiếu nữ. Nhưng đối với Thẩm Tuyết nàng mà nói, đó lại là nụ cười cực kỳ giả dối.
Người tiếp theo, một nam tử mặc trường bào màu đỏ thẫm là Tề vương. Ngũ quan anh tuấn sắc nét, lông mày hơi đậm cùng hốc mắt sâu khiến hắn trông thật nam tính. Chân mày của hắn hơi cau lại dáng ngồi nghiêm trang. Ừm, tên này chắc chắn là một võ tướng, nhìn hắn không hợp với lễ nghi cung đình chút nào. Rất phóng khoáng bá đạo mà tự do tự tại nhưng không thiếu nét nghiêm nghị của một tướng quân.
Trưởng công chúa Phong Tử Tuyết dung mạo bất phàm. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi mọng mím lại trông có vẻ nghiêm khắc. Trong mắt là sự lạnh lùng, cao ngạo khiến kẻ khác run sợ. Nàng ngồi ngay ngắn và lạnh lùng nhìn xuống phía dưới. Trước mặt che một tấm mạng mỏng màu hồng nhạt, lấp đi một phần dung nhan hiếm có, nhưng với công lực của Thẩm Tuyết lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cuối cùng là thái tử Hiên Viên Phàm. Vị thái tử này cũng tuấn mĩ không kém, nhưng hắn có sự lười biếng cùng nụ cười nhàn nhạt trên môi. Hắn chống cằm đảo mắt nhìn xuống giống như nhìn những sinh linh nhỏ bé chỉ cần một cái miết tay cũng chết. Ánh mắt sắc bén không hợp với bộ dáng lười của hắn đã bán đứng hắn trong mắt Thẩm Tuyết. Theo nàng thì tên này không lười như vẻ ngoài của hắn, là một nhân vật khó lường.
Trên bàn đã dọn ra thức ăn. Nàng chẳng để ý gì nữa, cắm đầu cắm cổ mà ăn. Đã lâu lắm rồi nàng không được ăn ngon như vậy. Lúc sống trong rừng với lão sư phụ, nàng chỉ được ăn rau dại với vài con thú nướng qua loa thật chán ngắt. Lục Cầm cùng Nghiêm Thanh tròn mắt nhìn nàng ăn như hổ đói.
Một hồng y nữ tử bước lên đài, trong tay nàng ta ôm một cây đàn dời bước về phía chiếc bàn nhỏ đã chuẩn bị sẵn mà nhẹ nhàng ngồi xuống. Bắt đầu khải đàn. Tiếng đàn khiến những gã đàn ông ngồi dưới ngây ngẩn. Ánh mắt họ như bị thôi miên bởi tiếng đàn. Kết thúc một khúc nhạc nàng kia đứng dậy ôm đàn bước vào trong, kèm theo là tiếng vỗ tay khen ngợi không dứt cửa những gã nam nhân đang ngồi phía dưới.
Tiếp theo là tới phần thi của một bạch y nữ tử, nhìn người cũng rất xinh đẹp nhưng hình như tính tình kiêu ngạo đanh đá. Nàng ta bước lên sân khấu. Dáng người mảnh mai quyến rũ ẩn hiện sau lớp vũ y trắng tuyết. Đôi môi cười nhẹ, ánh mắt si mê nhìn về phía Long Mạnh Hiên. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, hắn quay lại và bắt gặp một cô nương xinh đẹp đang đứng trên vũ đài. Cô nương mỉm cười thật quyến rũ với hắn rồi bày tư thế chuẩn bị múa.
Thân mình như không xương, dải lụa trên tay bay lượn tài tình. Thẩm Tuyết phải công nhận rằng nàng ta múa khá tốt nhưng nàng vẫn không sao ưa nổi nàng ta. Nhìn tư thế nào cũng thấy thật đáng ghét. Nàng quyết định chọc nàng ta chơi cho đã ghét.
Khi mà bạch y nữ tử đang hoà mình vào điệu nhạc thì cánh tay đột nhiên rúm lại. Nhưng rất nhanh nàng ta đã ổn định điệu múa. Ngay lập tức, chân lại khuỵ xuống. Phía dưới đã có người phát hiện ra điều khác lạ. Ở hàng ghế chủ khảo, trừ Phong Tử Tuyết ra thì ba người còn lại đều nhíu mày. Họ là những người có võ công thâm hậu, sao có thể không nhìn thấy những hạt lạc bay đến. Điều khó hiểu là chúng bay từ mọi phía tới. Làm sao có thể có nhiều người hại bạch y nử tử tới vậy?
Tại một chỗ nào đó có một người nào đó đang rất vui vẻ điều khiển mấy hạt lạc bằng nội lực. Môn công phu này nàng được học từ lão sư phụ háo sắc của nàng