Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt rét
Bởi vì em như sư tử Hà Đông
Mà xưa nay anh vẫn khiếp vô cùng
Nên đến giờ tim anh, tờ giấy trắng
Anh còn nhớ, em gầm to : Tóc ngắn
Nói lẹ đi, ta còn phải ăn hàng
Anh run quá nên xỗ đại một tràng
Em không hiểu, nên mình đành đôi ngã
Dữ một đời, nếu em hiền một bửa
Chắc đời anh có: đại hỷ tân hôn
Anh sẽ giao em trọn cả linh hồn
Bắt quỳ, đứng không ăn năn sám hối
Cũng tại em ham ăn hàng quá đổi
Hay vì anh kiếp trước đã vụng tu
Nên kiếp này anh chẳng được ở tù
Trong móng vuốt bọc nhung. Ôi ! Êm ái