Địch Thanh ngồi dưới đất kinh ngạc nhìn bàn gãy chén bể, đột nhiên hét lên một tiếng quái dị, bất thình lình đứng bật dậy.
Hóa ra hắn vừa rồi khiếp sợ với hết thảy những việc đã phát sinh, không có để ý vẫn còn ngồi ở trên mảnh sứ vỡ, lúc này mới cảm giác được phần mông đau đớn giống như bị kim đâm. Hiện giờ, hắn mới bất chấp lo lắng cái gì rồng đỏ, lụa đỏ, vội vàng trước tiên cởi quần ra coi, trên cái mông máu đỏ chảy ròng ròng. Hao phí công sức thật lớn, mới gỡ hết những mảnh sứ vỡ trên bờ mông, sau đó bôi thuốc bột lên, băng bó đơn giản xong xuôi, lại đổi một cái quần mới mặc vào.
Sau khi bận rộn một hồi, Địch Thanh nhớ tới hôm nay không cần phải làm đương sai, không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hắn xoay người cầm lấy chân bàn, hai tay dùng sức bẻ một phát, cảm thấy lòng bàn tay sinh ra đau nhức. Địch Thanh chịu đựng cơn đau nhức ở lòng bàn tay, một lần nữa dừng sức bẻ chân bàn, trong đầu lại đau đớn âm ỷ.
Địch Thanh chỉ sợ ngất đi, không dám phát lực lần nữa, trong lòng một hồi hoang mang. Không hiểu nổi vì sao vừa rồi có thể, mà bây giờ sức lực lại biến mất?
Đúng lúc này, Quách Quỳ chạy ùa vào, nhìn thấy đống bừa bộn trên mặt đất, kinh ngạc hỏi: "Địch nhị ca, có trộm sao?"
Địch Thanh không biết nên giải thích như thế nào, đành phải chiếu theo sự thật nói: "Cái bàn này mục rồi, chén trà cũng bể mất. Là huynh làm bể đó."
Vốn tưởng rằng Quách Quỳ sẽ truy hỏi đến cùng, không ngờ con ngươi Quách Quỳ đảo một vòng, nói: "Đệ hiểu rồi. Cái bàn đó mục rồi để đệ kêu người mua thêm cái mới là tốt thôi." Quách Quỳ còn nhỏ nhưng rất thông minh, nó chỉ cho rằng trong lòng Địch Thanh phiền muộn, lúc này mới đập vỡ cái bàn, nên không hề truy hỏi.
Địch Thanh hơi băn khoăn, đáp lại : "Vừa lúc hôm nay không cần làm đương sai, huynh đi là được rồi."
Quách Quỳ thấy thái độ Địch Thanh kiên quyết, cũng không muốn miễn cưỡng nữa, sau khi giúp Địch Thanh thu dọn xong mới tạm biệt rời đi.
Thấy Quách Quỳ rời khỏi, Địch Thanh vừa muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Bờ mông vừa đặt xuống giường hắn liền giống như con thỏ trúng tên nhảy bật lên.
Địch Thanh chịu đựng đau nhức, nhìn về phía hắc cầu kia, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ. Hắn dù sao tuổi tác còn trẻ, hơn nữa cuộc sống nhàm chán, gặp được chuyện kì lạ như thế này, trong lòng chẳng những không sợ, ngược lại còn nóng lòng muốn thử.
Nhưng điều kì dị sẽ không xuất hiện lần nữa, Địch Thanh cảm thấy hai lần xuất hiện cảnh tượng kì dị đều vào lúc sáng sớm, chắc hẳn lần sau tái hiện phải chờ tới bình minh, đành phải trước tiên rời khỏi phủ đi làm việc.
Ra khỏi Quách phủ, Địch Thanh còn nhớ bên cạnh cửa ngõ lớn có một thợ thủ công họ Ô tay nghề không tệ, làm bàn tủ ghế không tính là hoa mỹ, nhưng cực kỳ rắn chắc.
Muốn tới cửa ngõ lớn, trước hết phải đi qua Khúc Viện phố.
Chờ đến Khúc Viện phố, Địch Thanh chỉ cảm thấy bờ mông càng thêm đau nhức, thầm than mình muốn mặt không muốn mông, thực xin lỗi cái bờ mông này rồi.
Giữa lúc cảm thấy khó khăn, Địch Thanh đột nhiên ngửi thấy hương hoa truyền đến, hóa ra cách đó không xa có một lán hoa, đúng lúc hoa mẫu đơn nở xinh đẹp, không khỏi muốn đi tới gần.
Phu nhân bán hoa nhận ra Địch Thanh, thấy dáng đi của Địch Thanh kỳ quái, ân cần thăm hỏi: "Địch Thanh, đệ làm sao vậy?"
Địch Thanh cười khổ đáp: "Chị dâu họ Hùng, đệ ngã bị thương ... chân."
Chị dâu họ Hùng oán trách : "Bị thương chân, không ở nhà nghỉ ngơi đi, còn ra đây làm gì?" Chị bèn xoay người cầm bình thuốc rượu đưa cho Địch Thanh nói: "Đây là rượu xoa bóp, rất công hiệu đó, cầm lấy đi." Địch Thanh là Thập Tương, nhưng lúc làm đương sai đi tuần cũng không mượn cơ hội bắt nạt vơ vét tài sản, thậm chí khi thấy dân chúng bị người xấu ức hiếp, đều ra mặt giúp đỡ, vì thế dân chúng quanh đây đối với Địch Thanh vô cùng có cảm tình.
Địch Thanh từ chối không được, nhận rượu thuốc rồi hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Chị dâu họ Hùng cười mắng: "Đệ xem thường chị dâu rồi! Một bình rượu thuốc này, còn phải trả tiền sao?"
Địch Thanh không biết làm sao, đành nói: "Đệ mua nhánh hoa này." Hắn móc ra một xâu tiền đưa cho chị dâu họ Hùng, đột nhiên hỏi: "Nơi này có bán Diêu Hoàng không?"
Chị dâu họ Hùng lắc đầu nói: "Đó là hoa người rất giàu mới có được, cực kỳ hiếm thấy. Địch Thanh! Ở đây không có Diêu Hoàng, ngược lại có Nhãn Nhi Mị, nở hoa rất đẹp, đệ lấy một nhánh đi."
Địch Thanh thấy bông hoa hiện lên màu đỏ nhạt, cánh hoa tạo thành hình trăng lưỡi liềm, giống như là thiếu nữ thẹn thùng có sóng mắt như trăng, đã đẹp mà còn quyến rũ, không khỏi cười nói: "Cám ơn tỷ nhé." Hắn mặc dù không thích hoa, nhưng lại không muốn từ chối lòng tốt của người ta. Đưa tay nhận lấy hoa được đưa đến, vừa muốn tạm biệt rời đi, nhưng thấy phía trước có hai người đang đứng, một người trong đó oán giận nói: "Ngươi mau mau nghĩ một biện pháp cho ta." Người này mi thanh mục tú, trong tay cầm quạt xếp, trên mặt có vẻ giống như tro bụi chưa được tẩy sạch sẽ, chính là người thanh niên mà Địch Thanh đã buông tha ở ngoài Tây Hoa môn.
Bên cạnh người thanh niên vẫn là người trung niên béo trắng không râu kia. Nghe vậy gã cười khổ nói: "Cái này... Cái này...." Nhìn thoáng qua xung quanh, bèn nói: "Tiểu nhân cũng không có cách nào, tiểu nhân ... cũng chưa từng đi đến đó..."
Người thanh niên giậm chân nói: "Ta mặc kệ, nếu như ngươi nghĩ không ra biện pháp, ta..." Y dùng quạt xếp gõ đầu người trung niên bên cạnh uy hiếp nói: "Ta sẽ cho cái mông ngươi nở hoa!"
Người trung niên nghe vậy cười khổ nói: "Thánh ... công tử, hay là trở về đi, mợ nhỏ chỉ có thể vì người giấu giếm nhất thời, người nếu như không quay về mau, sắc mặt mợ cả chỉ sợ không tốt lắm đâu."
Người thanh niên cả giận nói: "Ta sẽ không trở về! Ngươi có thể làm gì được ta?" Rồi y đột nhiên trông thấy Địch Thanh, trong mắt y hiện lên vui mừng, bước nhanh đi tới nói: "Này, ngươi còn nhận ra ta không?"
Địch Thanh cũng có chút bất ngờ, bèn cười nói: "Đương nhiên nhận ra. Huynh đài có việc chỉ giáo sao?" Hắn cảm giác được người thanh niên này nỗi lòng tuy nặng, nhưng lời nói và việc làm, vẫn còn giống như một đứa bé.
Người thanh niên cảm thấy thú vị nói: "Ngươi gọi ta là gì?"
Địch Thanh khó hiểu hỏi: "Ta gọi ngươi là huynh đài, có gì không ổn sao?"
Người thanh niên cười ha hả, rất vui vẻ nói: "Thú vị, thú vị! Lại có người gọi ta là huynh đài? Tốt lắm, tốt lắm! Ta biết ngươi, ngươi chắc chắn là tên cấm quân lần trước ở bên ngoài Tây Hoa môn, ngươi tên là gì vậy?"
Địch Thanh chẳng biết tại sao, không hiểu thú vị cái nỗi gì, ngờ vực trả lời: "Tại hạ Địch Thanh! Không biết cao danh quý tánh của công tử là gì?"
Người thanh niên do dự một chút mới nói: "Ta họ ... Thượng, tên chỉ có một chữ Thánh, ngươi gọi ta là Thánh công tử được rồi. Địch Thanh, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc."
Địch Thanh thấy hắn nói năng ngay thẳng, cũng vui vẻ đáp: "Nói ta nghe một chút, nếu ta có thể giúp đỡ, sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi."
Người mập trắng kia thấy công tử mình cùng với Địch Thanh vậy mà lại có thể nói chuyện vui vẻ, không khỏi mở to mắt, nét mặt biểu lộ giống như gặp quỷ rồi. Địch Thanh nhìn thấy người mập mạp kia vẻ mặt kì quái, nhưng vẫn không muốn nghĩ nhiều.
Thượng công tử đột nhiên đỏ mặt xuống, nhăn nhó nói: "Thật ra ... Ta muốn ... Ta muốn..." Hắn nghĩ nửa ngày, nhưng vẫn là nói không nên lời. Địch Thanh thấy thế, ngạc nhiên hỏi: "Cho dù ngươi muốn giết người cướp của, cũng không cần phải khó xử như vậy chứ?"
Thượng Thánh lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Địch Thanh hỏi: "Ngươi đã từng giết người rồi sao?"
Thấy Địch Thanh gật đầu, Thượng Thánh vội lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt lộ ra vẻ đầy cảnh giác, hỏi: "Ngươi giết ai vậy?"
Địch Thanh thở dài nói: "Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng mà người nào cũng gọi hắn là Tăng Trường Thiên Vương..." Thượng Thánh đột nhiên có biểu tình giật mình, kêu lên: "Ngươi là Địch Thanh? Ngươi là thuộc hạ Quách Tuân? Ta nhớ ra rồi!"
Địch Thanh rất ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: "Ngươi biết Quách đại ca sao?"
Thượng Thánh hình như cảm thấy mình nói lỡ, úp úp mở mở nói: "Thực không dám giấu diếm, ta ở triều đình biết được một số người. Năm đó Quách Tuân nỗ lực xông pha thung lũng Phi Long, chuyện Phật Di Lặc bị trọng thương, triều đình rất xôn xao, do đó ta cũng biết được. Ta khống biết vì sao lại cảm thấy tên ngươi quen như vậy, thì ra ngươi là người Quách Tuân tiến cử. Người do Quách Tuân tiến cử, ta cũng rất ưa thích."
Hắn bỗng nhiên ngại ngùng, đột nhiên lẫm liệt. Địch Thanh cảm thấy người này tính tình quái dị, nhớ tới mình còn có việc phải làm, hỏi: "Đúng rồi, rốt cuộc là ngươi muốn nhờ ta làm chuyện gì? Nếu không có việc gấp, ta muốn đi làm những chuyện khác."
"Ngươi đừng đi!" Một tay Thượng Thánh nắm lấy Địch Thanh, cuối cùng đành phải nói thật: "Ta kỳ thật muốn đi ... Trúc Ca lâu ... Muốn gặp Trương Diệu Ca." Sau khi hắn nói ra những lời này, cả khuôn mặt đỏ lên, giống như đã dùng hết sức lực toàn thân.
Địch Thanh nhịn không được cười nói: "Muốn gặp Trương Diệu Ca, đi Trúc Ca lâu là được rồi. Nàng tuy rằng nổi tiếng, nhưng không đến mức khó gặp như Hoàng Thượng?" Hóa ra Trúc Ca lâu chỉ là một cái thanh lâu, mà Địch Thanh cũng biết Trương Diệu Ca ca múa song tuyệt, là người đứng đầu Trúc Ca lâu, nhưng mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Thượng Thánh khẩn trương nói: "Ngươi đã gặp Hoàng Thượng rồi?"
Địch Thanh lắc đầu nói: "Loại người như ta, làm sao có cơ hội được nhìn thấy Hoàng Thượng chứ?" Thực ra lời Địch Thanh là lời nói thật, hắn tuy là cấm quân, nhưng ở trong bát đại cấm quân chỉ có thể xếp hạng bên ngoài. Mỗi lần Thánh Thượng đi tuần, bên người luôn có tam ban điện gần ngàn người mở đường, dân chúng tầm thường nếu như thị lực không tốt, đều không biết có Hoàng Thượng ở trong ngọc lộ hay không, chứ đừng nói chi là thấy được mặt Hoàng Thượng.
Thượng Thánh thoải mái hơn: "Mặc dù Trương Diệu Ca không có khó gặp như Hoàng Thượng, nhưng ta thật sự là chưa từng gặp được nàng. Huynh đài nếu như là người sành sỏi, vậy xin chỉ điểm một tí."
Địch Thanh cảm khái, lễ hạ vu nhân, tất hữu sở cầu, người xưa thật không có lừa ta. Nhưng hắn thật ra cũng chưa từng đi Trúc Ca lâu, nhưng theo người xưa đã nói: mình là lão mã, dù sao vẫn không đến mức lạc đường. Hắn vỗ lồng ngực, thấy chết không sờn nói: "Được rồi, ta sẽ mang bọn ngươi đi một chuyến." Nhưng mà lại có chút nghi ngờ nói: "Thánh công tử, ta nhìn ngươi tuổi tác tựa hồ không nhỏ, thật sự chưa bao giờ đi tới nơi bướm hoa này sao?"
Thượng Thánh thở dài nói: "Thực không dám giấu diếm, chưa bao giờ đi tới đó, cho nên mới thực sự muốn đi."
Địch Thanh gật gật đầu: "Ngươi nói không sai, có vật không chiếm được nào chẳng phải là vật tốt nhất?" Một câu bâng quơ của hắn lại làm cho Thượng Thánh sợ run cả buổi. Địch Thanh thấy hắn ngẩn người, hỏi: "Thượng huynh! Ta vừa nói sai gì sao?"
Thượng Thánh phục hồi tinh thần lại, cười lớn nói: "Ngươi nói rất đúng, có lẽ thật sự là vật không thể chiếm được mới là vật tốt nhất, cho nên mới có thể có người đặc biệt muốn." Lời hắn nói đầy thâm ý, người trung niên trắng béo nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thấp giọng nói: "Thánh ... công tử, hay là trở về đi. Nếu như mợ cả biết được tiểu nhân mang người đi loại địa phương đó, tiểu nhân chỉ sợ bờ mông phải nở hoa rồi."