Khi ánh trăng màu lam nhạt treo lơ lửng trên bầu trời, soi sáng muôn phương, Trương Tuấn vừa săn được một con Mân Tượng, hắn đem khối ma tinh lấy ra từ trong người nó gắn vào chiếc vòng trước cổ - nơi đã có mười chín khối ma tinh như vậy. Trong số mười chín khối ma tính, ba khối ở giữa có màu đỏ rực. Ba khối này cũng là ba khối có thể tích lớn nhất, mỗi một khối đều to cỡ quả trứng, đây là ba khối ma tinh thuộc về ba con Cuồng Bạo Địa Long – Cuồng Bạo Địa Long vốn là ma thú hệ hỏa, nên ma tinh cũng có màu đỏ như lửa. Ở vòng ngoài 3 khối ma tinh của Cuồng Bạo Địa Long là 6 khối ma tinh màu đen của Đao Sừng Cự Tích – loại ma thú hệ Hắc Ám, trời sinh tính hung tàn. Đao Sừng Cự Tích có lực lượng hơi yếu hơn Cuồng Bạo Địa Long, bởi vậy ma tinh của nó có thể tích nhỏ hơn của Cuồng Bạo Địa Long một ít. Và ở bên ngoài cùng, là mười hai khối ma tinh màu vàng của Mân Tượng – loài ma thú hệ thổ, mười hai viên ma tinh này có thể tích không kém bao nhiêu so với thể tích của Đao Sừng Cự Tích.
Khi đã làm xong vòng cổ mới, Trương Tuấn nằm trên một chiếc giường mềm mại được hắn cất công làm ra từ da thú và cỏ khô. Hắn nhìn lên ánh trăng màu lam nhạt trên bầu trời, trong lòng cũng một mảnh tĩnh lặng như ánh trăng lam nhạt ấy.
Sau một lúc lâu, đột nhiên hắn phun ra một hơi:
- Thức ăn xung quanh gần như đã bị ăn sạch sành sanh, xem ra phải rời đi nơi này, hướng đến một địa phương khác. Chỉ là không biết trên thế giới này liệu có nhân loại hay không.
Cái suy nghĩ này theo hắn cho đến tận ngày hôm sau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Tuấn tiến hành thu dọn, hắn đem tất cả thịt ma thú nướng chín dựa theo cách làm thịt muối nướng, rồi đem tất cả bỏ vào một cái túi, đeo trên lưng. Dưới ánh nắng chiều hoang tàn trên thảo nguyên, một con người vác đầy lương khô trên lưng, bắt đầu rời đi nơi hắn đã sinh sống hơn nửa năm. Đương nhiên là hắn không có quên việc mang theo tám lọ thủy tinh chứa bệnh độc. Đồng thời với việc ấy, hắn cũng cầm theo vài mảnh vỡ của đĩa bay – lý do không rõ ràng lắm, có thể là hắn muốn ghi nhớ một điều gì đấy.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ sau một đêm đã ở ngoài ba trăm dặm. Nơi này đã không phải là lãnh địa của hắn, hết thảy đều rất xa lạ. Bất quá dọc đường đi cũng không có con ma thú ăn thịt khổng lồ nào làm phiền hắn, âu cũng là do toàn bộ ma thú xung quanh lãnh địa của hắn đều đã bị hắn diệt sạch, vả lại đối với một tên sát thần như hắn thì con ma thú nào dám đến vuốt đuôi hổ?
Trên người mang theo lượng lớn thức ăn – có đủ cả mười bốn ngày ăn của hắn – cho nên hắn thấm mệt rất nhanh. Bởi vậy, vào lúc này đây hắn lắc đầu, dừng lại nghỉ ngơi.
Sau đó hắn lại tiếp tục lên đường.
Ba tháng trôi qua, trên đoạn đường hắn đi qua, hễ gặp sinh vật nào có thể ăn được hắn đều đánh giết, vì vậy mà trên cổ của hắn lại có thêm mấy viên ma tinh.
Ở những ngày gần đây, hoàn cảnh xung quanh không còn giống như lúc trước, cỏ hoang cũng thấp đi nhiều, không giống như khu vực trước kia – đều cao qua cả đầu người. Cùng với điều ấy, mật độ cây cối bắt đầu nhiều lên, một số loài cây con cao bằng đầu gối càng lúc càng nhiều. Còn động vật? Chỉ toàn Xỉ Kiếm Lang. Thế nhưng khác hẳn với những con Xỉ Kiếm Lang trên thảo nguyên, Xỉ Kiếm Lang ở đây có thân hình nhỏ bé hơn hai phần ba, cùng với… thịt của chúng không hề “mỹ vị” bằng. Trương Tuấn thường xuyên đánh chết một đàn, xong cũng không đủ hắn ăn hai ngày.
Khi hắn đến nơi này, tốc độ tiến lên của hắn trở nên chậm rất nhiều, bởi vì mỗi ngày hắn phải phí nhiều thời gian để tìm kiếm thức ăn.
Cho đến khi hắn nhìn thấy ở phía trước là một mảnh rừng rậm với cây cối có phần thưa thớt, hắn kích động đến mức thiếu chút nữa thì đã khóc to. Tuy nhiên, hắn cũng không khỏi ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Ha ha… Rốt cuộc Trương Tuấn ta cũng đã chạy ra khỏi nơi quỷ quái đó.
Hắn như phát điên, hóa thành một cái bóng lao nhanh qua rừng cây, bụi cỏ.
Mật độ cây cối mỗi lúc một dày, phần khu vực thảo nguyên dần dần bị thay thế bởi rừng rậm. Từng cây cổ thụ che khuất ánh mặt trời, những lá cây mục nát phủ kín mặt đất, mỗi khi giẫm phải thì cứ như giẫm trên thảm.
Trương Tuấn đeo trên lưng một cái bao quần áo làm từ da Mân Tượng, không ngừng xâm nhập vào rừng rậm.
Đột nhiên, hắn dừng bước chân, nép mình vào phía sau một thân cây, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh. Từng âm thanh truyền vào hai tai, chỉ chốc lát, hắn biết đó là tiếng xé gió của một trận dã chiến. Hắn nghe thêm một chút, thì liền kích động không thôi, cả bộ mặt cũng run run. Không phải hắn kích động bởi vì tiếng đánh nhau, mà là bởi vì trong tiếng đánh nhau ấy là từng đợt quát mắng - thứ âm thanh đó chỉ rõ ràng nó là âm thanh của con người!
Hắn đi tới thế giới này gần một năm, rốt cuộc hắn cũng có thể nhìn thấy người! Trương Tuấn có thể nào không kích động? Hắn nhẹ nhàng dùng hai bàn tay bám chặt vào một thân cây cổ thụ, chậm rãi bò lên. Khi đã đứng trên độ cao vừa phải, cảm thấy tầm mắt đã thông thoáng, hắn nhìn về hướng có âm thanh tranh đấu. Xuyên ra những bóng cây dày đặc, hắn nhìn thấy có bóng dáng lóe lên ở ngoài trăm thước phía bên trái.
“Xem ra chính là nơi đó.” – Hắn nghĩ.
Từ trên thân cây, hắn cũng không nhảy xuống đất, mà nhảy cóc tới những cành cây lớn gần hơn, tiến sát về bên đó.
Nhưng ngay khi hắn gần đến, hắn nhận lấy một cái gặp mặt không hề tốt đẹp.
- Băng Tiễn.
“Băng!” – Một tiếng vang đầy dữ tợn.
“Vù…” – Một mũi tên nhọn lao tới.
Trương Tuấn lập tức sử dụng sự nhanh nhẹn của mình, giơ tay bắt gọp mũi tên đang nhắm thẳng vào đầu hắn. Mũi tên truyền đến sức mạnh thật lớn, mặc dù bị hắn bắt được, nhưng lại trượt từ trong tay của hắn ra ngoài. May mắn hắn kịp nghiêng đầu né qua. Song, mũi tên đó vẫn để lại sự nóng rát từng hồi trên bàn tay hắn.
- Không hay rồi, lại xuất hiện thêm một con Phong Lâm Tinh Tinh! Mọi người cẩn thận, đây là một con ma thú cao cấp.
Người cung thủ là đội trưởng của đội lớn tiếng nhắc nhở thành viên trong tổ đội của mình.
Ngay khi gã cung thủ vừa lên tiếng, con “ma thú cao cấp” nọ dường như chứng tỏ lời nói của gã ta, sinh vật ấy dùng bàn tay chặt đứt một nhánh cây to lớn trong tức giận. Một tiếng “rầm” vang lên, “Phong Lâm Tinh Tinh” cùng nhánh cây kia cùng nhau nhảy xuống đất.
Trương Tuấn không biết bản thân mình tại sao có thể nghe hiểu lời nói của người kia, hắn có cảm giác ngôn ngữ của họ cùng với Tiếng Việt không có gì khác nhau. Tuy nhiên thái độ không tốt của những người này làm hắn rất tức giận,… nhất là cái thứ đả thương làm tự trọng của hắn: “Chính bản thân mình không phải lưng to, cũng chẳng có lớp lông dài, thế thì như thế nào mà đã trở thành tinh tinh?”. Trong lúc nóng giận, hắn đưa ra một bàn tay, một cái tát vỗ xuống, một nhánh cây liền bị chặt đứt. Hắn là dùng phương thức như vậy để phát tiết nỗi giận trong lòng. Thế nhưng hành động của hắn rơi vào mắt người khác, lại chẳng khác gì một con Phong Lâm Tinh Tinh, càng chứng minh lời phán đoán của tên đội trưởng kia là chính xác.
- Ngươi nói cái khỉ gì!
Trương Tuấn nổi giận gầm lên một tiếng, xuất một bàn tay bóp nát một mũi tên thứ hai đang lao thẳng vào mình.
Nghe được hắn “miệng nói tiếng người”, cô gái ma pháp sư trong tiểu đội mạo hiểm thét lên một tiếng kinh hãi:
- A! Ma thú có trí tuệ! Xem ra nó đã không phải là ma thú cấp cao, nhất định nó đã đạt tới cấp bậc Thần Thú!
Trương Tuấn căm tức, mặc dù có một cái chữ “Thần”, song phía sau chữ “Thần” lại thêm một chữ, điều đó khiến khái niệm trở nên không giống. Hắn há to miệng, đang muốn lên tiếng giải thích, xong, đột nhiên nghĩ đến một ý hay.
“Hay là trêu cợt nhóm người này một chút!” – Hai tròng mắt đảo qua, hắn thay đổi chủ ý.
Hắn dẹp ngay cái ý định vì bản thân mà giải thích, ngược lại liền đứng đó nhìn xem những người này tiến hành vây nhốt và công kích một con ma thú.
Tiểu đội này gồm có tất cả năm người, ngoại trừ gã cung thủ làm đội trưởng thì còn có một cô gái ma pháp sư, hai gã chiến sĩ cùng với một gã trị liệu sư.
Trong hai gã chiến sĩ, một người cầm trong tay hai thanh kiếm bản to, một người sử dụng rìu chiến, hai người chiến sĩ chính là đang đứng ở phía trước nhất, họ tiến hành ngăn cản một con ma thú loài báo có lửa cháy phập phồng trên người. Ở trong rừng rậm, loại ma thú này hắn có giết qua vài con, và dùng nó làm thức ăn bổ sung. Hắn cũng có đào ra ma tinh từ cơ thể nó, nhưng ma tinh của nó có thể tích quá nhỏ, còn chưa đủ tư cách để Trương Tuấn đeo trên cổ.
Hiểu rõ hơn một chút, thời gian hai tháng xuyên qua rừng rậm, trên cổ của hắn chỉ nhiều hơn ba khối ma tinh. Hoàn cảnh của rừng rậm không giống như thảo nguyên, nơi này có quá nhiều cây cối, bởi vậy mà ma thú ở trong rừng rậm có thể hình không quá lớn, nếu không hành động của chúng sẽ không thuận tiện tí nào, vì thế nên ma tinh của chúng cũng không hề lớn bao nhiêu, nếu không nói là bé tí tẹo. Bởi vậy, Trương Tuấn không thèm để ý, về cơ bản chính là “chướng mắt”.
Trương Tuấn liếc nhìn con báo có lửa cháy trên thân mình một vài giây, sau đó cất bước đi tới.