Nữ sinh này vô cùng thanh tú, trên mặt vẫn còn lộ ra nét trẻ con. Làn da hồng nộn, mắt to có thần như vũng nứơc trong, hàng lông mi dài chớp chớp.Bộ ngực của em này ở tuổi dậy trông rất khá. Chủ yếu là dáng ngưòi rất tuyệt hảo, cao khoảng 1m7, cái mông phối với cái eo thon lả lứơt tạo nên một đường cong tuyệt mỹ. Đào Nhược Hư nuốt nứơc miếng vào, thở dài: “Ây da, tuyệt sắc à! Đúng mẫu người lão tử thích!, em gái này giống như là tiên tử a!”
Tuyệt mỹ nữ sinh mở miệng chào:
“ Chào các bạn, mình tên là Liễu Minh Nguyệt, sau này nhờ mọi người chiếu cố cho.”
Đào Nhược Hư cảm thấy có một âm thanh êm diệu đang chậm rãi lan ra tới cổ, giọng nói vang ra khiến toàn thân tê dại không thôi! Chìm đắm vào giọng nói của Liễu Minh Nguyệt, Đào Nhược Hư ểu oải duổi người ra, đôi sắc nhãn thì luôn tập trung vào cặp ngực phía trước và cặp mông phía sau mà quét lia quét lịa đúng là không thể ngồi yên nổi. Cho nên tới lựơt những người khác giới thiệu tên, hắn đều xem nhẹ mà cho qua. Cho đến khi hắn vô tình nghe thấy tên một nam sinh mặt lạnh như tiền gọi là Đường Thiên Hoa, hắn chú ý Đường Thiên Hoa bởi lý do rất đơn giản, tên tiểu tử đẹp trai kia có thể giành gái với hắn. Trong lòng đã ngầm xem tên kia là đối thủ duy nhất của mình trong việc cạnh tranh theo đuổi Liễu Minh Nguyệt. Bất quá đại thiếu gia cũng chả sợ gì, từ sau khi hiểu đựơc đạo lý gái đẹp là để theo đuổi, hắn đã đem chính bản thân mình dốc hết vào việc cả đời theo đuổi gái đẹp. Thật là một sự nghiệp kỳ diệu và vĩ đại à!
Qua bốn mươi người, mổi người nói trên 30p’ đối với Đào Nhược Hư mà nói chỉ là chuyện thoáng qua, khi một tên con trai tập trung toàn bộ tinh thần dốc hết vào một mỹ nữ, thì thời gian quả thật so với nứơc chảy về hướng đông còn mãnh liệt hơn vạn phần!
Khi Hoàng Huệ Thiến kêu lên bãi lớp, mơ mộng nãy giờ của Đào Nhược Hư sắp thành sự thật, hắn đã không thể chờ kịp lấy lại bình tĩnh đã chạy vội về phía Liễu tiên tử, đáng tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chổ ngồi của Liễu tiên tử đã sớm trống lóc không còn ai. Đào Nhược Hư sửng sờ, Liễu Minh Nguyệt đã sớm ôm túi xách đi ra đến giữa cửa. Hắn tự nhủ lòng phen này sẽ không khách sáo với chính bản thân mình nữa, vội vàng cầm lấy cặp táp tính lủi ra ngoài theo. Nhưng phàm làm việc tốt thì luôn gặp trắc trở, thanh âm nhẹ nhàng của Hoàng Huệ Thiến như rót vào tai hắn “Học sinh Đào Nhược Hư, Phiền em đi xuống phòng làm việc cùng cô, chúng ta sẽ tiếp tục cái đề tài lúc nãy.”
Đào thiếu gia lúc này làm gì còn tâm trạng với cô giáo xinh đẹp vô nghĩa nữa, ngưọng ngùng cười, nói:
“Cô Hoàng, thật ngại hôm nay em có việc gấp, chờ dịp khác rãnh rổi em sẽ cùng cô nghiên cứu được không?”
Lúc này trong lớp đã không còn ai, Hoàng Huệ Thiến nhìn quanh bốn phía không có học sinh nào xót lại, mặt liền sầm xuống, cười lạnh:
“Đào học trò, không phải vừa rồi em rất bản lĩnh hay sao? Thế mà bây giờ lại làm bộ đặt điều? Em có việc, ha ha, không phải em đang tính đuổi theo một bóng hồng sao?”
Đào Nhựơc Hư sửng sốt, không thể tin đựơc khả năng quan sát của Hoàng Huệ Thiến, trong lòng chấn động mãnh liệt, thầm nghĩ: “Ta thách, mỹ nữ này muốn gây hấn với lão tử, trước mặt lão tử mà dám kiêu ngạo, đáng tiếc là cường độ âm thanh vẫn chưa đủ mạnh bạo. Chờ đi 3 tháng sau ta dạy bảo chắc chắn cô sẽ còn dâm đãng mạnh bạo hơn ta!” Đào Nhược Hư khoa trương nói lớn lên:
”Cô giáo xinh đẹp à, thật dại dột, tâm tư của em 16 năm qua chỉ liếc thoáng qua mà cô đã đoán đựơc, nói cho em biết đi, cô đã làm như thế nào? Học trò này nhất định phải thỉnh giáo mới đựơc!”
Nhìn thấy bàn tay của mình bị kéo, Hoàng Huệ Thiến nhất thời rất tức giận, nhưng chốc sau lại làm vẻ mặt không sao cả cười hì hì:
“Chuyện này đơn giản thôi, không cần phải chỉ dạy đâu, cô nói một lần hẳn em sẽ biết ngay. Có một quyển sách tựa là sự đê tiện của đàn ông, trong sách nói khi đứng trước mặt con gái một gã đàn ông sẽ tự cho mình không gì là không làm được, gã nhất định là muốn cua người đó, nhưng gã còn muốn tranh thủ với cô gái khác.”
Đào Nhựơc Hư không đợi cô giáo nói hết lời đã hiểu ra hàm ý, liền hỏi chen vào:
“Tại sao quyển sách lại có tên là sự đê tiện của đàn ông, phải là sự đê tiện của phụ nữ chứ? Vì cái gì mà thằng đàn ông còn muốn theo đuổi một người con gái khác?”
Hoàng Huệ Thiến mặt không còn chút máu liếc mắt qua trả lời:
“Bởi vì phàm cô gái nào có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn nhất định sẽ cự tuyệt anh ta, cho nên cái loại con trai hái hoa dâm tặc này tự nhiên sẽ đồng thời mà ngắm đến mấy mục tiêu. Vì thế nên Danh Ma thư sách từ xưa đến nay đều hoàn toàn là bàn luận về vấn đề nhân phẩm đàn ông!”
Đào Nhược Hư nghe Hoàng Huệ Thiến vòng quanh toàn đá đểu mình, liền cười ha hả
:
“Đàn ông không xấu, do phụ nữ không thích mà thôi! Còn nữa khi đàn ông theo đuổi cái gì đó đều có giới hạn à! Phụ nữ thì ngược lại đều giống như nhau.”
Hoàng Huệ Thiến bĩu môi:
“Cậu nên nói cho rõ ràng là giống nhau thế nào?”
Đào thiếu gia thấy Hoàng Huệ Thiến mắc mưu, trong lòng vui lên trả lời:
“Đàn ông theo đuổi sự nghiệp, tận hưởng cảm giác khi thành tựu, còn cái phụ nữ theo đuổi giống nhau duy nhất chính là đàn ông. Bởi vì có đàn ông, sẽ có tiền tài, đồ trang điểm, có cả khu nhà cao cấp, xe đẹp...”
Hoàng Huệ Thiến nghe hắn ba hoa thầm mắng mình là chim hoàng yến, giận dữ quát:
“Dân bụi đời chỉ là dân bụi đời, vĩnh viễn sẽ không có thành tựu gì!”
Đào thiếu gia cười hắc hắc nói:
“Hôm nay đề tài thảo luận cũng nên kết thúc, nếu không vấn đề gì, ta đi trước, nơi phồn hoa bên ngoài còn rất nhiều điều mới mẻ đang chờ ta đấy! Cô giáo, tạm biệt nha!”
Hoàng Huệ Thiến thấy mục đích của mình không đạt được, sao lại dễ dàng buông tha cho hắn nên cười ha hả:
“Chuyện xấu hổ còn chưa nói xong mà, chúng ta tiếp tục đến văn phòng nói chuyện. Cô còn có chuyện quan trọng muốn nhờ em. Chuyện xấu hổ, đây đúng là ra lệnh a!”
Đào thiếu gia liếc mắt xem xét khuôn viên trường đang nhốn nháo, Liễu tiên tử bóng dáng mờ ảo đã hòa vào biển người chẳng biết tung tích, một chút hưng phấn lập tức tan thành mấy khói, bất đắc dĩ nhẹ lắc lắc đầu, đuổi theo gót Hoàng Huệ Thiến. Ở đằng trước Hoàng Huệ Thiến đang rất khoái chí, cô nấn ná vừa đi vừa nghĩ không biết khi về đến văn phòng của mình thì sẽ giáo huấn tên học trò lưu manh này như thế nào, đâu biết rằng ở phía sau Đào thiếu gia đang chiêm ngưỡng tường tận cái mông tròn trĩnh của mình, ý nghĩ dâm dục đang phát ra * Cái gọi là “lòng người dễ tránh, ý dâm khó phòng” mà thôi!
Năm ngón tay Đào Nhược Hưu múa máy làm động tác vuốt ve đối với cái mông chắc nịch kia, chỉ một từ “dâm ô” không cần bàn cãi. Hoàng Huệ Thiến đang đi nữa chừng chợt đảo người qua một bên, phát hiện dưới đất có một cái bóng cao cao hiện ra với bàn tay đang đang múa máy.
“Hả! không phải chứ, hắn đang làm gì vậy?”
Nói đến đây Hoàng Huệ Thiến xoay người lại Đào Nhược Hư ở phía sau, một hình ảnh cực độ dâm đãng đập vào mắt cô. Đó chính là Đào Nhược Hư, năm ngón tay đang vươn ra nhằm vào phía mông của cô, vẻ mặt dâm đãng không cần nói ra cũng biết đang làm gì. Hoàng Huệ Thiến nóng mũi tức giận đến muốn rơi nước mắt la lên:
“Cậu đang làm cái gì đó?”
Đào thiếu gia tao nhã cười, đáp:
“Không làm gì cả, chẳng qua trời hôm nay nóng quá giãn cánh tay hóng gió một chút cho giải nhiệt bớt mà thôi. Đúng rồi sao văn phòng của cô xa dữ vậy? Nãy giờ chưa tới à! Vậy sau này khi cô đến lớp phải chịu sự dày vò rồi, chẳng phải cái nóng điên người sẽ làm tróc đi làn da trắng nỏn của cô sao?”
Hoàng Huệ Thiến dù gì cũng là một giáo viên, sau chuyện vừa rồi lại còn lắm lời, liền hung hăng nói:
“Ta đây tự nguyện, há cần cậu quản hay sao chứ?”
Rồi hai người im lặng, đi thẳng đến văn phòng của Hoàng Huệ Thiến, lúc này cô mới mở miệng:
“ Vào đi!”
Đào thiếu gia bất mãn:
“Ta có phải tội phạm đâu mà cái gì vào đi? Dùng từ mời vào mới đúng chứ? Phải làm gương sáng trong cách đối nhân xữ thế, sao mà ngay cả tố chất cơ bản nhất này cũng chả có?”
Humh! Hoàng Huệ Thiến bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
“Được rồi, mời cậu vào, mong cậu vào, rồi đó, sao chứ?”
Đào Nhược Hư cũng không khách khí vừa bước vào vừa cười ha hả, thuận thế ngã lưng ngay vào cái ghế làm việc, thấy cái bộ dáng kiêu căng tinh thần sảng khoái kia Hoàng Huệ Thiến thầm rủa xui xẻo, như thế nào mà mới năm đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm lại gặp ngay chổ khó chơi như vậy, đã vậy còn làm cho lớp học như cảnh gà bay chó chạy hổn loạn cả lên?
Hoàng Huệ Thiến bất đắc dĩ phải ngồi vào ghế sô pha bên cạnh rồi lên tiếng:
“Hôm nay mời cậu đến có hai chuyện để giảng giải hy vọng em sẽ nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa còn phải chấp hành nghiêm chỉnh.”
Không đợi cô giáo nói xong, Đào Nhược Hư ve ve ngón trỏ lên cái mũi cao, nói:
“Ơ, vừa rồi còn dạy ta như thế nào về chuyện yêu đương, bây giờ còn làm bộ ra vẻ người tốt, phải chấp hành nữa chứ,đây đâu phải là sinh tử trạng khi hành quân đánh giặc cho chủ nhân, dù sao thì ta cũng không thực hiện lời cô nói đâu.”
Hoàng Huệ Thiến thở dốc:
“Trong mắt cậu thầy cô không là cái gì à? Nhất nhật vi sư, chung sinh vi phụ ( 1 ngày là thầy, cả đời là cha) cái đạo lý này chẳng lẻ cậu không nghe nói qua sao?”
Đào thiếu gia trông thấy Hoàng Huệ Thiến tức giận như muốn nổi điên lên, thoáng nhượng bộ một chút, nhưng vì bản tính vốn xấu xa không thay đổi được nên đáp:
“Lý luận không thực tế, ai chẳng từng nghe qua, nhưng thật ra có mấy người làm được đến đó? Trên thế giới không có học trò tồi chỉ có giáo viên tồi thôi, nếu cô cho rằng học sinh như ta là tên xấu, vậy cô cũng không nên cứ trách móc, mà chính bản thân mình nên về nhà mà suy nghĩ cách chuyển hóa cho chính mình tỉnh ngộ! Cô hiểu không?”
Hoàng Huệ Thiến thầm mắng hắn vô sỉ rồi nói tiếp:
“Giáo viên chỉ có nhiệm vụ dạy học sinh theo giờ giấc khóa học, còn ngoài ra họ hư hỏng như thế nào sao lại có thể oán trách giáo viên chứ?”
Đào Nhược Hư ha hả cười nói:
“Rõ rồi nhé! Cô đã không thừa nhận ta là học trò của cô, vậy cô cũng đừng lên giọng thầy cô mà giảng đạo! Vừa rồi không phải cô nói ta đang theo đuổi cô sao? Vậy cô có thể dùng giọng điệu của người yêu mà làm nũng, nhưng cũng phải xem tâm trạng em tốt hay không, nếu tốt thì tự nhiên sẽ nguyện chiều theo ý cô, cô muốn như thế nào cũng được, đùa tí thôi.! Đường đường là bậc đại trượng phu há lại sợ một nữ sinh mới ra trường sao?.”
Hoàng Huệ Thiến bị Đào Nhược Hư nói như vậy không phát ra lời nào, cô thật sự không nghĩ ra trên thế giới lại có một thằng đàn ông thúi như thế này, chẳng qua cứng rắn không được thì chuyển sang mềm mỏng, cô đi đến trước mặt Đào Nhược Hư rồi đột nhiên nắm chặt bờ vai của hắn nhẹ nhàng đung đưa rất là ôn nhu:
“Ý cậu là muốn ta làm nũng như vậy sao?”
Lúc này đến lượt Đào Nhược Hư trợn tròn mắt, hắn không thể tin được khi nhìn Hoàng Huệ Thiến, liền nói úp úp mở mở:
“Ta rốt cuộc mới biết, thì ra cô cũng tinh thông loại giọng điệu thế này a!”
Hoàng Huệ Thiến thấy nắm được thế chủ động, nụ cười trên mặt không giảm, càng tăng thêm phần quyến rũ cười lên:
“Sao vậy, cậu không thích người ta như vầy phải không?”